[Dịch]Nam Chủ À, Nữ Chủ Của Các Ngươi Ở Bên Kia Mà - Sưu tầm
Chương 12 : Buổi Học Đầu Tiên (1)
.
Như thường lệ, 5 giờ sáng Thần lại mở mắt dậy. Thói quen này dù có muốn sửa cũng không được. Nhìn đám sâu ngủ bên cạnh mà cô đành thở dài:
- Dậy đi, hôm nay là buổi đầu tiên chúng ta đi học đấy...
Vy Vy ngáp dài, vươn vai một cái, quay sang lay Du Nghi:
- Nghi tỉ, dậy thôi...
Du Nghi xoay người, dụi dụi mắt, gật đầu lê xác dậy, kéo theo CỦA NỢ Anh Bảo nữa. Thần lắc đầu ngán ngẩm...Thiên tài thế đấy...
6h30, các cô ngồi vào bàn ăn sáng. Vừa ngồi xuống ghế, quản gia Trần đã cung kính đưa cho cô một bức thư:
- Cô chủ, bà chủ nhờ tôi đưa cái này cho cô...
Thần gật đầu, cầm lấy bức thư lên đọc. Vy Vy cắn bánh mì, ngó sang chỗ cô:
- Mẫu thân nhà cậu gửi gì cho chúng ta vậy?!
Thần im lặng đôi chút rồi nói:
- Các mẫu thân và phụ thân lần này phải chia nhau sang Anh, Pháp, Mĩ và Úc giải quyết một số việc liên quan đến Tổng công ti, bà dặn chúng ta phải giữ gìn sức khỏe, bằng không...MỌI NGƯỜI SẼ RẤT ĐAU LÒNG...
Vy Vy lập tức mắc nghẹn. Du Nghi và Anh Bảo xém chút nữa là sặc sữa...Tha cho các cô đi, không phải là các cô không yêu Đại Gia Đình này mà bởi vì...Mỗi lần các cô xảy ra chuyện gì (Kể cả xước da hay sứt móng tay)...Ba má các cô...1 là nháo, 2 là khóc, 3 là...ĐÒI TỰ TỬ...Thực sự...Rất là khổ sở a...
Vy Vy uống một hơi hết cốc sữa rồi hỏi:
- Chỉ vậy thôi à?!
- Ừ...- Thần gấp bức thư lại và ăn nốt bữa sáng của mình. Không ai trong 3 người nhận ra tia nghi hoặc lướt qua đáy mắt Thần...Trong bức thư kia, mẹ cô đã viết:
"Thần à, lần này mọi người đi ra nước ngoài công tác không đơn thuần chỉ vì nội bộ Tổng công ti...Gần đây, có một số công ti bí ẩn đã đầu tư vào Tổng công ti một số tiền và cổ phần khổng lồ. Dù đã làm mọi cách nhưng cha mẹ cũng không thể nào điều tra ra được. Nếu có thể, con hãy giúp chúng ta nhé..."
Một số công ti bí ẩn ư?!...Họ là ai?! Tại sao họ lại giúp nhà cô?! Họ làm như vậy vì mục đích gì?! Dù là gì thì cô cũng phải điều tra ra kì được mới thôi...Cô không nói chuyện này cho 3 người kia vì cô xóa chủ ý riêng của mình...Cô không muốn họ phải mệt mỏi...Cô chỉ cần họ luôn vui vẻ là được rồi...
Royal School's...
Buổi sáng hôm nay rất đẹp...Khung cảnh ở đây rất đẹp...Không khí ở đây cũng tốt...Chỉ là...Lại không gặp đúng người...
Các cô đang bước trên hành lang thì bỗng một giọng nói trong veo cất lên:
- Các cậu, chờ mình với...
Trên gương mặt thanh tú của Thần ngay lập tức xuất hiện nụ cười cực kì...NHU HÒA...Vy Vy đáy mắt là một mảng chán ghét nồng đậm. Du Nghi đeo tai nghe len, trực tiếp không quan tâm. Anh Bảo cắn một miếng kẹo lớn trong miệng, nhìn thì cô đang nở nụ cười tươi tắn nhưng chỉ những người cực kì thân quen vs cô mới biết Anh Bảo đang rất khó chịu...Rất rất khó chịu...
Giang Ánh Nguyệt chạy đến chỗ các cô đang đứng. Theo sau cô ta còn có...MỘT ĐÁM FAN CUỒNG (Toàn con giai ạ)...
- Nguyệt Nguyệt, xin em đừng chạy nhanh như vậy, không tốt cho đôi chân xinh đẹp của em đâu...
- Nguyệt Nguyệt, em chảy mồ hôi rồi kìa...
- Nguyệt Nguyệt, cẩn thận không vấp đấy...
- Nguyệt Nguyệt...
- Nguyệt Nguyệt...
-...
...
Đến nơi, cô ta chống tay xuống đầu gối, thở hồng hộc, một tay còn đưa lên lau mồ hôi một cách...VÔ CÙNG DUYÊN DÁNG...
- Các cậu đi nhanh quá...Hộc...Hộc...Tớ...mãi mới...đuổi kịp...Hộc...
Đám Fan Cuồng kia khi chạy đến, nghe cô ta nói thế liền quay sang nhìn các cô bằng ánh mắt hình viên đạn:
- Các cô thật là quá đáng, sao có thể đi nhanh như vậy?!
- Các cô xem, vì các cô mà Nguyệt Nguyệt của chúng tôi phải chạy nhanh như thế đấy...
- Nhìn xem, em ấy chảy nhiều mồ hôi chưa, các cô có biết thương hoa tiếc ngọc không hả?!...
...
- Mọi người, sao mọi người lại trách các bạn ấy như vậy?! Đây là vì em mà, mọi người đừng trách các bạn ấy chứ...- Nói đoạn, cô ta còn mím môi, ngẩng đầu lên nhìn đám Fan kia. Mắt hạnh to tròn hơi ngấn lệ...Ánh mắt nhìn các cô của đám não tàn kia càng trở lên đáng sợ hơn...
Thần thật muốn vỗ tay nga...Chậc chậc, diễn xuất lần này khá hơn lần trước một chút rồi đấy. Mặt ngoài là tự nhận hết mọi lỗi lên mình nhưng bộ dáng kia...Chính là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu các cô...Lần này cô ta còn kéo theo đám có đầu nhưng không có não này đến công kích các cô...Cao tay a...Nhưng mà...Còn kém lắm...
Thần cười nhẹ...Rất rất rất nhẹ...Nhưng khí lạnh tỏa ra từ nụ cười ấy lập tức đóng băng ánh mắt hình viên đạn của đám người kia và nụ cười hả hê trong mắt của Giang Ánh Nguyệt:
- Thực xin lỗi cậu, lúc đó là chúng tớ không để ý, cơ mà hồi còn ở trường Sky, cậu được mệnh danh là "Nữ Hoàng chạy đường dài" mà, nghe nói cậu có thể chạy hơn 30' mà mặt không đỏ, không thở dốc...Sao bây giờ chỉ có một đoạn ngắn như vậy cậu lại mệt như vậy?! Chẳng có lẽ thành tích kia chỉ là lời đồn hay là...CẬU GIẢ VỜ...?!
Nụ cười trên môi Giang Ánh Nguyệt lập tức tắt ngấm. Đám Fan kia cũng thấy kì lạ...Phải đó, Nguyệt Nguyệt là "Nữ Hoàng chạy đường dài" mà, tại sao lại yếu ớt như vậy?! Hay chẳng lẽ là giả vờ?!...
- Không phải đâu...Bình thường...Bình thường là tớ chạy được như thế...Nhưng mà...Nhưng mà sáng nay tớ vẫn chưa ăn sáng lên mới...
Bộ dáng Tiểu Bạch Liên cộng với biểu cảm đáng thương như vậy...Thật là khiến người ta động lòng a...Nhưng mà...Cô ta đã công kích trước thì việc gì cô phải lùi...Đám fan cuồng kia còn chưa kịp lên tiếng thì Thần đã nhàn nhạt mở lời:
- Nguyệt Nguyệt vốn là Giang Đại Tiểu Thư đúng không?! Vậy tại sao cậu lại không được ăn sáng?! Dù gì cậu cũng là 1 tiểu thư, quản gia nhà cậu cũng phải biết gọi cậu dậy đúng giờ chứ?!...Thật là...
Sắc mặt của Giang Ánh Nguyệt kia thay đổi liên tục, một lúc phải thay đến 3, 4 màu, trông vô cùng khôi hài. Vy Vy, Anh Bảo và Du Nghi trong lòng phải bội phục...Nữ chủ à, dù cô có Bàn Tay Vàng của tác giả nhưng nếu PK vs Đại Thần Ảnh Đế 5 năm liền thì xin lỗi nhé...Không qua nổi vòng gửi xe đâu...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện