[Dịch]Nam Chính Tránh Ra! Nữ Chính Bên Kia! - Sưu tầm

Chương 45 : Chương 45

Người đăng: 

.
Sau khi từ nhà Tiêu Kiệt trở lại Hắc gia, bầu không khí vô cùng nặng nề, đặc biệt là Hắc Vũ Minh ánh mắt ông ta hận không thể ăn tươi nuốt sống cô khiến trong lòng cô vô cùng nặng nề, từ lúc cô bị ép trở về thì không có liên lạc với anh em Trạch gia, không biết giờ hai người họ thế nào rồi. Đào Băng Tâm uể oải nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ mà thở dài, mọi chuyện càng ngày càng rắc rối khiến cô thật đau đầu. "Reng...reng..." Bỗng nhiên không gian đầy u ám bị tiếng chuông điện thoại xua tan. "Alo...dượng!?....dạ...dạ, con biết rồi con sẽ tới ngay." Đào Băng Tâm xoa cái trán đau nhức, cô có cảm giác xấu sau chuyến đi lần này. Nhưng mà...nghĩ tới người mẹ "thân yêu"muốn gặp cô thì ánh mắt không khỏi thâm sâu vài phần. Cô đứng lên đi tới tủ đồ, lựa một bộ quần áo đơn giản, mang đôi giày thể thao tiện tay cầm theo chiếc balo trên bàn rồi đi xuống gara. Vừa mở cửa xe thì... "Em muốn đi đâu!?" Tiêu Kiệt âm hồn bất tán không biết khi nào đứng phía sau cô, hai cánh tay khoanh lại dựa lưng vào tường hỏi. "Đào gia." Ánh mắt cô lóe lên cũng không giấu giếm mà thành thật trả lời. "Để anh chở em đi, hiện giờ anh là người giám sát của em nếu em đi một mình sợ là...." Nói tới đây anh không nói nữa những hàm nghĩa phía sau thì ai cũng hiểu. "Được." Cô gật đầu sau đó vòng qua đi bên ghế phụ. Tiêu Kiệt lái xe rất nhanh không bao lâu hai người đã tới Đào gia, vì lần này đến cũng không phải việc bí mật gì nên không bao lâu bên Hắc gia cũng nhận được tin, ngồi trên ghế Hắc Vũ Minh cười lạnh. Còn Băng Tâm bên này đã đứng trước cửa phòng của mẹ mình, vừa mở cửa đi vào chưa kịp thấy rõ mọi thứ xung quanh thì một cái tát long trời lở đất giáng xuống. "Chát! !" Bởi vì Đào Hiền ra tay không nương tay chút nào nên khiến khóe miệng cô chảy ra máu bên má sưng đỏ lên. "Tâm nhi!" "Băng Tâm." Trạch gia chủ và Tiêu Kiệt đồng thời lên tiếng, ánh mắt nhìn Đào Hiền không mấy thiện cảm. "Con không sao." Cô quay lại trấn an họ sau đó bình tĩnh nhìn vị phu nhân trước mặt. "Mẹ tìm con!?" "Hừ, mày là con tiện nhân, mày mau thả tao về Hắc gia, mau mau trả tao về, tao muốn về nhà, tốt nhất mày nên thả tao về nếu không Vũ Minh anh ấy mà biết anh ấy nhất định không tha cho mày." Đào Hiền điên cuồng hét lớn, định xông lên đánh Đào Băng Tâm nhưng bị cản lại. "Hắc Vũ Minh!?" Cô lạnh nhạt nói, khóe miệng nhếch lên đầy trào phúng, hắn ta quả thật là có lòng một bên đáp ứng đưa mẹ của cô trở về Đào gia biết tinh thần của bà không tốt sợ hãi bà gây bất lợi cho Vãn Nguyệt, một bên là khiến cô đau lòng tới chết đây mà, ở đây ai mà không biết Đào Băng Tâm cô coi trọng cái gì nhất!? Còn không phải là tình thân sao...ha ha "Đúng, mày làm như vậy Vũ Minh có biết không, tao muốn gọi cho anh ấy, tao muốn về nhà." Đào Hiền hai mắt đỏ ngầu thống khổ la hét. "Hắn ta không những biết mà còn chính tay đưa bà về nhà, nếu bà biết điều tôi sẽ bảo họ đối xử với bà tốt một chút còn nếu không nghe lời tôi không ngại...tiêm cho bà một liều thuốc 'an thần' đâu." Nói xong cô không nhìn sắc mặt tái nhợt của Đào Hiền mà đóng cửa lại sau đó xoay người lại lạnh lùng nói với quản gia. "Chăm sóc bà tốt một chút, đừng để bất cứ thông tin nào cho bà biết." "Vâng." Không nhìn sắc mặt người xung quanh cô xoay người đi ra cửa chính, trước khi tới cửa chính khoảng vài bước chân cô mới lạnh lùng nói. "Tạm thời Đào gia và Trạch gia đừng tham chiến, cứ để các gia tộc đấu đá lẫn nhau đi, đặc biệt là Đông Phương gia sẽ không dễ dàng tha cho Hắc gia, dượng bây giờ chỉ cần thu thập những chứng cứ của các gia tộc tới lúc đó......ai thắng ai thua còn không biết được." "Được, đúng rồi bên chính phủ các cán bộ cấp cao dường như đang mưu tính gì đó." Trạch gia chủ gật đầu sau đó nghĩ tới điều gì đó lập tức nói cho cô biết. "Chính phủ!? Hừ tai nạn của con làm lớn như vậy, một số căn cứ nhỏ đã bị các gia tộc chiếm đoạt quyền lực gặp trở ngại các nguyên lão cấp cao sẽ để yên sao!? Chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui là được." Đào Băng Tâm hừ lạnh rồi tiếp tục cất bước ra ngoài. Trên đường đi bầu không khí hết sức yên lặng, yên lặng đến quỷ dị bỗng nhiên 'két' một tiếng xe liền dừng lại bên đường, cô nhíu mày nghi ngờ nhìn Tiêu Kiệt như muốn hỏi 'anh lại lên cơn điên cái gì!?' Ai ngờ anh không những không nhìn cô còn rất quyết tuyệt mở cửa xe bước xuống, đi vòng qua xe đi đến một tiệm thuốc ven đường. Đào Băng Tâm ngồi trong xe không bao lâu thì anh quay lại, hai mắt từ đầu tới cuối đều dán trên người anh. "Nghiêng qua." Tiêu Kiệt lạnh giọng ra lệnh. "Hả...! ?" Cô ngây ngốc nhìn, không hiểu hàm ý của anh là gì. "Haizz...nghiêng mặt qua để anh xem vết thương trên má thế nào rồi." Cuối cùng vẫn là không thể giả bộ lạnh lùng với cô nhẹ giọng nói. "Ừm..." Cô nghe lời nghiêng mặt qua, nãy giờ không có cảm giác gì nhưng khi bàn tay lạnh lẽo của anh sờ lên mới chợt nhớ ra lúc nãy cô bị tát vào mặt, nhất thời cơn đau ùa tới "Ai u..." một tiếng sau đó thầm mắng 'bà già đó ra tay nặng thật'. "Lần sau không được liều lĩnh như vậy, phản ứng quá chậm cũng may kì này chỉ là cái tát nếu như là dao hoặc súng thì có mười cái mạng cũng không đủ." Tiêu Kiệt bất đất dĩ nói. "Đã biết." haizz bình yên quá lâu nên cảnh giác của cô cũng theo đó mà gỡ bỏ xuống, thật đúng là một sai lầm lớn, xem ra lúc về phải tu luyện lại một chút mới được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang