[Dịch]Nam Chính Tránh Ra! Nữ Chính Bên Kia! - Sưu tầm
Chương 42 : Giam lỏng
.
Hừ, mệt chết cô rồi ngồi máy bay lâu như vậy mới tới khu dinh thự của Hắc gia làm cô mệt chết đi được.
Nhìn tòa dinh thự to đùng trước mặt khiến cô cảm giác không thoải mái tí nào, nó tồn tại đối với cô như một nhà tù vô hình vậy, cuộc sống tự do tự tại của cô từ nay sẽ biến mất thay vào đó là sự tranh giành, thù hận, tính kế của các gia tộc, thật nực cười là cô từ người xem diễn đã biến thành vật hi sinh rồi.
Khi cánh cổng màu đen được mở ra, cảnh tượng trước mặt cô không phải là sự vui mừng của mọi người mà là hai hàng vệ sĩ chỉa súng vào cô, chính giữa là người đàn ông trung niên tuấn tú, đưa hai tay sau lưng, con ngươi đen như mực lạnh lùng nhìn cô.
"Về rồi sao!?"
"Đúng vậy." Cô lạnh nhạt trả lời, nếu như cô đoán không lầm người này là Hắc gia chủ, cha của cô nhưng cái tình huống này là sao, không phải trong nguyên tác ông ta rất yêu thương con gái mình sao, tại sao....!?
"Hừ, người đâu, mau đem tiểu thư vào phòng, không có lệnh của ta không cho tiểu thư bước ra dinh thự nửa bước." Ông nói xong thì lạnh lùng xoay người bước vào nhà.
"Vâng."
"Tiểu thư, mời." Một người mặc đồ đen đi lại làm ra tư thế mời.
Định giam lỏng cô sao!?
Thật quá đáng.
"Chuyện này là sao, cha muốn giam lỏng con!?" Đào Băng Tâm khó chịu nhíu mày hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Hắc Vũ Minh lóe lên, nhếch môi: "Haha, ta là đang bảo vệ con, bảo vệ cái gia tộc này."
"Bảo vệ!? Ông nói ông bảo vệ tôi mà lại sai người giết tôi, còn đổ lỗi cho Liễu gia và Trạch gia chủ!?" Đào Băng Tâm hét lên, hai mắt đỏ ngầu, dường như cơ thể không còn là của cô nữa, cứ như bị cái gì đó khống chế "Cha, ông điên rồi, họ là người vô tội huống chi Trạch gia là người thân của chúng ta..."
"Người thân!? Hắc Vũ Minh ta từ trước tới nay chưa từng xem các người là người thân, ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là Vũ Lôi, còn ngươi chỉ là một đứa bé bị cả thế giới bỏ rơi." Cơ thể run run nói "Năm đó khi biết ngươi sẽ thừa hưởng quyền thừa kế của Đào gia cho nên ta mới lợi dụng ngươi củng cố lại gia tộc, luôn phải đóng kịch trước mặt ngươi làm ta phát nôn, không ngờ ngươi lại phát hiện ra còn lấy không ít thông tin của gia tộc, ngươi nói xem ngươi có nên biến mất khỏi thế giới này không!?" Ông nhìn cô lạnh lùng hỏi.
"Vì một người phụ nữ có đáng không!?" Cô vô lực hỏi, dù đã biết đáp án nhưng vẫn không kiềm được mà thốt ra những lời nói vô nghĩa, trái tim trong lồng ngực đau đớn dữ dội.
"Đáng, tất cả đều đáng giá." Hắc Vũ Minh dường như ngay sau đó trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Ha ha....ha ha ha." Bước chân không vững vàng bước lên phía trước, nước mắt không tự chủ mà chảy trên hai gò má, cuối cùng rơi xuống đất, tiếng cười thê lương vang vọng khắp tòa dinh thự, mặc kệ những đầu súng đang chỉa về phía mình, cơ thể không còn sức lực cố gắng bước đi, cho tới khi mặt đối mặt với người cha của mình, cô mới thốt ra một câu: "Cha, làm ơn đừng làm hại tới họ, Đào gia, Trạch gia vốn không liên quan tới chuyện này, người có lỗi là mẹ, vì vậy đứa con bị cả thế giới vứt bỏ này sẽ chịu trừng phạt....có được không!?" Giọng nói nghẹn ngào, ánh mắt đau đớn nhìn ông.
Không cần nghe câu trả lời cô dứt khoát đi vào nhà tù vô hình này.
"Cạch" Cơ thể dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối.
Hai mắt thẩn thờ nhìn phía trước, nhớ lại chuyện khi ngồi ở trên xe của Diggory....
"Đây là cái gì!?" Cô nhíu mày hỏi.
"Thư của Trạch gia chủ gửi." Anh vừa chăm chú lái xe vừa trả lời câu hỏi của cô.
Mở thư ra xem, không ngoài dự đoán của cô...
Tâm nhi, kế hoạch đã thành công, trong thời gian này con cẩn thận một chút, đừng nóng vội tìm ta, nếu ta đoán không lầm hắn sẽ cho người giám sát con.
Còn nữa bên Đào gia rất tốt, chỉ là ta không thể cứu được Vũ Lôi, chỉ biết nó đang bị nhốt ở biệt thự của An Nghị Chính, sống rất tốt.
Cô đọc xong thì bật lửa thiêu hủy bức thư, liếc nhìn người bên cạnh.
"Đừng giả vờ, anh biết em đã nhớ lại hết rồi, còn biết được em không phải là cô ấy." Diggory bình thản nói.
Cô trợn mắt kinh ngạc:"Anh là yêu quái phương nào!?"
Anh nhếch môi:"Duệ gia chủ thật có tính hài hước, trước kia khi còn học đại học không phải cô chơi tôi một cú thật là đau sao!?" Nhớ tới cảnh anh đang thi đấu thì lại bị rách quần không khỏi gân xanh đầu trán, khi biết ai đụng tay đụng chân vào đồ của mình thì lửa đã bốc tới ngàn mét, từ đó cô là kẻ thù không đội trời chung với anh.
"A....A Kiệt!?" Khóe môi giựt giựt, không phải chứ, sao cô chết rồi mà còn gặp phải cái tên ôn thần mặt lạnh này vậy!? Ban đầu còn diễn kịch chung với cô nữa chứ.
"Mà làm sao anh biết được!?" Cô nhíu mày chu mỏ hỏi.
"Vô tình gặp tên Cố Hạo Phong kia." Anh nhún vai.
"Hừ, vậy mà còn diễn kịch chung với tôi, đồ tiểu thụ không biết xấu hổ, lần sau mà để tôi biết được hai người sau lưng tôi làm chuyện gì thì gia sẽ thông cúc hoa của các ngươi." Đào Băng Tâm tức giận nói.
"Đồ nữ côn đồ vô giáo dục, cô tưởng tôi thích lắm sao!? Tự nhiên xuyên qua đây, cô có biết một ngày đẹp trời bổn thiếu gia thức dậy nhìn vô gương thấy gương mặt không còn là của mình nữa, cảm giác nó thốn lắm không!?" Hắn tức giận, ngọn lửa trong lòng kiềm nén bấy lâu nay rốt cuộc bộc phát. Đáng lẽ nghe tin Dụê Tử Tình chết vì bị ám sát thì cũng có chút buồn, có chút tức vì người ra tay không phải là mình, thế nên mang một bụng ấm ức đi ngủ, không ngờ khi thức dậy nhìn vào gương làm anh đứng hình tới nửa ngày trời, khi định hình lại không biết làm gì chỉ biết mang theo kí ức cũ của thân thể này mà sống.
Vỗ vỗ vai anh "Vốn số của cậu đã đen như cục shit rồi nên không cần buồn."
"Cút, bổn thiếu gia muốn phanh thây ngươi." Anh hất tay cô ra sau đó phủi phủi chỗ cô vừa chạm vào, dường như sợ cái gì dơ bẩn lắm.
"Xùy, làm như tôi mến." Cô bỉu môi, cái tên này không lúc nào làm cô ưa được, kiếp trước không ngừng đấu với cô, kiếp này không những không tốt lên mà còn khó ưa hơn nữa chứ.
Nhớ tới cảnh đó Đào Băng Tâm nghiến răng nghiến lợi, được lắm Tiêu Kiệt, xem tôi chỉnh cậu như thế nào, dám xem tôi là đồ bẩn hả!? Lúc trước là tôi mắt mù mới đi thích cái tên tiểu thụ ích kỷ, nhỏ nhen như cậu. Còn nhớ lúc cô tỏ tình với hắn, hắn không đồng ý thì thôi đi còn làm cô nhục mặt nên mới trả thù lại, không ngờ làm tới nổi hai bên không thèm gặp mặt nhau luôn, sau đó trở thành đối thủ của nhau trên thương trường nữa. Cô hận....
-Hết-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện