[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta- Sưu tầm

Chương 8 : Đừng có ngang với ta

Người đăng: 

.
" Phào~~!" Lưu Tinh đứng trước công ty cao hơn hai mươi tầng thở một hơi nhẹ nhõm, nữ cường nhân nổi tiếng nghiệp giới này rốt cục thu phục, nhìn thời gian đã nhanh đến năm giờ, trở về vừa lúc tan ca, cũng tốt. Ngồi trên xe, gọi điện cho Quan Đình Đình ở công ti. " Alô, tôi là Lưu Tinh!" " Em biết là anh, nói mau, làm thế nào rồi?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm vội vàng của Quan Đình Đình. " Chà~~!" " Làm sao vậy? Không đàm phán xong?" " Ai! Trong mấy năm đại học, tôi luôn cho rằng mình là một nhân tài, nhưng mà tôi sai lầm rồi, tôi không phải! Tôi phải là thiên tài! Cô đồng ý không?" Lưu Tinh rề rà nói. " Em đồng ý, Lưu Tinh anh chính là thiên tài, nói như vậy......?" " Ha ha, đã xong, yên tâm đi, tôi bây giờ đang ngồi xe taxi, lập tức đến!" " Giỏi quá! Anh vừa rồi hù chết em, đúng rồi Ngô tỷ bảo anh cũng dẫn Hạ Vũ theo, hôm nay coi như chúc mừng cô ấy gia nhập!" Quan Đình Đình tại điện thoại một bên cười nói, thu phục này nghiệp vụ, tiền thưởng năm nay chắc lại đại bùng nổ, hắc hắc! " Tiêu rồi, cô không nói tôi chắc quên luôn việc này!" Nghe thấy đối phương, Lưu Tinh lúc này mới nhớ tới Hạ Vũ ở bệnh viện," Được rồi, chờ tôi một chút là về!" Nói xong liền cúp điện thoại. Vội vàng nói cho tài xế đổi hướng, nếu vừa rồi Quan Đình Đình không nhắc, Lưu Tinh chắc chắn quên mất Hạ Vũ. Xuống xe, vội vàng chạy vào bệnh viện, vào phòng lúc trước, may mắn Hạ Vũ vẫn còn. " Anh sao giờ mới đến? Bệnh viện cũng sắp nghỉ rồi! Không có thành tâm phải không?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh thở hỗn hễn, đứng lên không tức giận nói. Lưu Tinh thật sâu hít một hơi, bình chỉnh một chút hô hấp," Nói thật, vừa rồi thật đúng là thiếu chút nữa đã quên cô, tôi còn tưởng lâu như vậy cô đi rồi chứ!" " Anh tưởng tôi không muốn đi sao, hôm nay lúc chạy theo anh vội vàng, quên mang ví, trên người tôi lại không có túi......!" " Cô nói mấy cái này có phải là vì cô muốn nói ‘trên người tôi không mang tiền’ làm bia đỡ?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói. " Ừ!" Hạ Vũ đỏ mặt cúi đầu. " Không mang tiền cô còn ngang như vậy với tôi? Tôi thực bội phục cô chết mất, hiện tại xã hội này cô trên người không mang tiền còn dám chạy loạn? Làm trò đùa à!" Lưu Tinh không tức giận nói, bộ dạng chịu thua cho cô ta, sau đó đến trước mặt bác sĩ, nói:" Bác sĩ, vết thương trên đầu cô ấy không có việc gì chứ?" " Ủa?" Nghe thấy đối phương quan tâm hỏi bác sĩ về thương thế chính mình, vốn Hạ Vũ đang giận, biểu tình ngẩn ra, lại nghĩ tới tình cảnh lúc trên xe taxi đối phương giúp mình cầm máu vết thương, trong lòng mỉm cười ngọt ngào. ‘ Xem ra người ta cũng được! Ai cha, mình lại suy nghĩ cái gì vậy, không thể khuất phục, quên mất sự sỉ nhục trên xe buýt hắn đã mang cho chính mình ? Quên tại văn phòng thì hắn làm chính mình khó xử?’ Hạ Vũ lắc lắc đầu, làm tư tưởng đấu tranh. " Không có việc gì!" Bác sĩ cười nói. " Vậy bác sĩ ông nói, có thể hay không có nội thương, làm đầu óc cô ta có vấn đề ?" Lưu Tinh lại dò hỏi. " Đầu óc anh mới có vấn đề đó!" Hạ Vũ vừa nghe Lưu Tinh nói, vốn tâm tình đang tốt lại biến thành xấu, nắm cổ áo đối phương liền hướng ra phía ngoài lôi ra," Đi mau, đi trả y dược phí!" " Cô đừng kéo cổ áo nữa, ai biết cô có hay không ‘lở mồm long móng’ !" Lưu Tinh vội vàng thoát khỏi đối phương lôi kéo. " Anh mới bị ‘lở mồm long móng’!" Hạ Vũ giả bộ ghê tởm rút tay về, lại còn quẹt quẹt trên áo sơ mi Lưu Tinh. " Người nào nói ‘lở mồm long móng’ thông thường đều bị ‘lở mồm long móng’ !" Lưu Tinh không tức giận nói. " Anh nói em trước chứ bộ?" " Tôi nói trước không tính, ai bảo cô bắt chước tôi?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó từ tron túi lấy ra tờ 100 nguyên tiền mặt quơ quơ trước mắt Hạ Vũ, thị uy liếc mắt, sau đó thanh toán toàn bộ chi phí ở quầy tính tiền. " Trở về em trả cho anh gấp 2 lần!" Hạ Vũ liếc đối phương nói. Thật sỉ nhục~~! " Không cần, coi như quyên hiến cho hy vọng công trình!" Lưu Tinh khinh thường liếc đối phương, cất tiền còn thừa vào cặp. Mới ra bệnh viện cửa, Hạ Vũ đưa tay ra trước mặt Lưu Tinh," Cho em mượn 10 đồng, em về công ti lấy đồ!" Bởi vì sớm đã qua thời gian tan ca, Hạ Vũ không biết chuyện được mời khách, còn tưởng đối phương sẽ trực tiếp về nhà. " Đã nói cô, đừng có ngang bướng nữa, còn có, tôi cũng về!" Lưu Tinh nói, sau đó đón một chiếc taxi, lúc lên xe còn nhìn Hạ Vũ, nói:" Bây giờ cẩn thận một chút, đừng đem đâm đầu chảy máu nữa!" " Không cần anh quản!" Hạ Vũ hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, sau đó nhìn nhìn trần xe, cúi người cẩn thận ngồi vào trong xe. Trong lòng cô ta là thật cao hứng, tuy nhiên đối phương đích lời có điểm châm chọc hương vị, nhưng coi như là quan tâm. " Anh không phải xong việc rồi sao chứ? Về công ti làm gì?" Hạ Vũ khó hiểu hỏi. " Xong việc còn không cho người ta về công ti à?" Lưu Tinh liếc đối phương, bộ dạng hoàn toàn ‘đầu óc ngươi hỏng rồi’. " Cô làm sao vậy, đã uống thuốc, tôi nói chuyện với cô đàng hoàng cô như thế nào như vậy chứ!" Hạ Vũ nhìn bản mặt đối phương không muốn nói, quên vừa rồi tại bệnh viện cô ta còn cùng Lưu Tinh giở chứng! " Chuyện này lạ à, chỉ có cô ngang với tôi, cũng không cho tôi ngang với cô sao? Hoặc cô xuống xe, hoặc cô đi về, cô chọn cái nào?" Lưu Tinh nhìn nhìn đối phương, chỉ có mình cô được ngang xương à. " Vậy còn không phải giống nhau? Em liền ngồi vào xe, em liền đi theo anh, về sau tra tấn chết anh!" Hạ Vũ liền giữ chặt tay Lưu Tinh nói. " Ài, buông tay ra, đừng thân mật như vậy được không? Giống như tôi với cô rất thân không bằng!" Lưu Tinh khinh thường liếc đối phương nói, tra tấn? Ta khi nào thì sợ chuyện này? " Ai thân mật với anh? Xú mĩ. Em sẽ không tha anh, tha anh, anh lại đẩy em xuống xe, em còn phải đi về !" Hạ Vũ liếc mắt Lưu Tinh nói. " Vậy cô cũng không sợ tôi hiện tại ném cô từ cửa kính xe ném xuống?" Lưu Tinh liếc đối phương, lôi thì lôi, dù sao cũng không mất miếng thịt, thực chưa thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như vậy. " Anh còn chưa trả lời em vì sao về công ti!" " Buổi tối Đình Đình mời khách, mọi người cùng đi ăn cơm, coi như là nghi thức hoan nghênh cô!" Lưu Tinh nói. " Phải không? Em còn tưởng Đình Đình tỷ đối em có thành kiến, nguyên lai chị ấy tốt như vậy, hì hì!" Hạ Vũ cười nói. " Là đồ ăn Trung Quốc hay là món Nhật Bản? Em thích nhất món Trung Quốc, đặc biệt là các món quay Bắc Kinh, còn có thịt dê nướng......!" Hạ Vũ vừa nghe ăn, vui! Giữa trưa phát sầu vì việc như thế nào xử lý quan hệ với các đồng sự, thông qua quan sát cả buổi trưa, cô ta đã phát hiện, nam nhân trước mắt là tiêu điểm trong văn phòng, cùng hắn xử lý không xong, toàn văn phòng cũng đừng nghĩ xử được, đặc biệt là Quan Đình Đình, theo sát nam nhân này. Vì mấy vấn đề này, cô ta một chút cũng không ăn vào. Hiện tại quan hệ được làm dịu đi, đợi chốc lát lại là tiệc hoan nghênh cô ta, Hạ Vũ năng mất hứng sao được? Cho nên hiện tại chỉ lo tại một bên lầm bầm lầu bầu. " Tôi nói hai vị, đừng tán gẫu, đã đến rồi, có phải là nên trả tiền? Các người nếu cứ như vậy tiếp tục nói, tôi sẽ tăng tiền xe !" Bác tài nhịn nửa ngày, rốt cục chen miệng. " Đến rồi? Nhanh như vậy?" Lưu Tinh cùng Hạ Vũ nhìn nhìn ngoài xe, quả nhiên đã đứng ở trước cửa công ti. " Cảm ơn bác tài, ngại quá!" Lưu Tinh lấy tiền ra trả cho lái xe. " Muốn làm gì thì làm, còn câu giờ?" Lái xe nhận tiền nói, sau đó một cước đạp ga liền xông ra ngoài. " Ông......!" " Đừng để ý người như vậy, so đo với hắn không đáng giá !" Lưu Tinh vỗ vỗ Hạ Vũ muốn phát hỏa nói. " Không nghĩ ra cũng có lúc anh nói được tiếng người, đi!" Hạ Vũ nghe thấy gật gật đầu, sau đó đi vào công ti. Vào văn phòng, mọi người đều có, đồ đạc đã thu thập tốt lắm, đàng nhàn hạ nói chuyện phiếm, khi thấy Lưu Tinh cùng Hạ Vũ tiến đến, Quan Đình Đình vội vàng đứng lên chạy đến bên cạnh Lưu Tinh, lập tức ôm đối phương. " Tinh ca, anh giỏi quá!" Quan Đình Đình cao hứng nói, cũng không để ý hình tượng thục nữ. Lưu Tinh bị đối phương ôm vào trong ngực, mặt vừa lúc dán vào bộ ngực cao ngất đối phương, mà Quan Đình Đình đang dùng sức dùng tay ôm cổ hắn. Chuyện như vậy trong quá khứ, tham gia công tác trong hơn 400 ngày, chia đều thì ít nhất 10 ngày sẽ có một lần, hồi mới đầu động tác Quan Đình Đình không có lớn như vậy, càng về sau càng thoải mái, có lẽ đã xem Lưu Tinh như chị em. Lưu Tinh bắt đầu còn không quen, chẳng qua bây giờ có gặp như không, tâm lí biết cùng Quan Đình Đình không có khả năng xảy ra chuyện gì, cho nên tâm tình cũng thản đãng rất nhiều. Thân thể nữ nhân lại không phải chưa thấy qua, có gì thẹn thùng? Đều là sói, cần gì giả trang làm dê? Các đồng sự khác cũng đều thấy không còn lạ gì, chỉ có Hạ Vũ mới đến đỏ mặt, kỳ quái nhìn hai người đang náo loạn. " Nói, đi nơi nào ăn? Tiểu Hạ, em nói? Hôm nay coi như vì em khai hội!" Quan Đình Đình hào phóng nói, chẳng qua tay vẫn y nhiên không có ý buông Lưu Tinh. ‘ Chà! Nếu có cái gối đầu như vậy thì tốt quá, chất lượng giấc ngủ nhất định rất cao!’ Lưu Tinh trong lòng thở dài. " Hay là Đình Đình tỷ quyết định đi!" Hạ Vũ hiển nhiên còn không thể thích ứng cách mà Lưu Tinh cùng Quan Đình Đình thân mật. " Tôi nói, đi Khỉ La Tinh, quán Khỉ La Tinh hải ngoại đồ ăn Trung Quốc hướng mặt trời, tôi lần trước đã đi, cũng được!" Lưu Tinh thật không khách khí há mồm liền nói. " Khỉ La Tinh...... Hải ngoại đồ ăn Trung Quốc quán? Rốt cuộc đó là đồ ăn Trung Quốc hay là hải ngoại ?" Hác Sướng hỏi. " Nghe nói vốn là ở Hàn Quốc kinh doanh Trung Quốc quán, bây giờ lại nhớ tới quê hương. Các món nơi đây đều là căn cứ khẩu vị người Hoa hải ngoại làm, hương vị cũng được, còn giá cả ......!" Lưu Tinh dùng ánh mắt liếc xéo Quan Đình Đình đang ôm mình. " Được lắm, Lưu Tinh, em biết anh thật sự muốn “cứa” em một bữa!" Quan Đình Đình lại thêm vài phân lực, nghe đồn cô ta đã học qua thuật phòng thân, xem ra là thật. " Ui, đừng dùng sức nữa, ý anh nói căn cứ hương vị cùng phục vụ, giá cả chỗ này coi như công đạo." Lưu Tinh bị siết cổ đến nỗi thở không xong! " Phải không? Vậy tới chỗ đó, một khi đã không đi qua quốc ngoại cũng không là Hoa kiều, vậy đi thử xem Hoa kiều ăn món gì!" Quan Đình Đình nghe thấy lời Lưu Tinh đồng ý nói, sau đó một hàng người ngồi xe Volkswagen nhà Hác Sướng (1) hướng nhà hàng tiến quân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang