[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta- Sưu tầm

Chương 70 : Thượng Đế là nam hay là nữ?

Người đăng: 

.
" Thật không ngờ lưu manh bây giờ kém quá, một chiêu đã gục!" Lưu Tinh trở lại bên người Tôn Mị ngồi xuống cười nói. " Động tác vừa rồi, rất quen thuộc!" Tôn Mị nhìn Lưu Tinh cười nói, đồng thời đưa cho Lưu Tinh ly rượu trái cây. " Ha ha, cô cũng nhìn ra?" Lưu Tinh cười nói, tiếp nhận ly rượu đối phương đưa qua uống như trâu, nói:" Căn cứ nghiên cứu của mỹ học gia, tư thái đẹp nhất của nữ nhân chính là thời khắc lúc nữ nhân hơi ưỡn ngực, cũng giống cô lúc này. Mà tư thế oai nhất của nam nhân chính là lúc phất tay khi sắp sửa đánh nhau với người ta, cũng như tôi làm vừa rồi. Vì để cái nháy mắt này biểu diễn hoàn mỹ đến cực điểm, không biết có bao nhiêu người trở thành vật hi sinh." " Vậy bọn họ thật đúng là may mắn, họ đã cống hiến vì tư thế trong nháy mắt kia của anh." Tôn Mị cười quyến rũ nói, nàng vẫn là lần đầu nghe lý luận như thế," Đúng rồi, anh bạn kia của anh không sao chứ?" Tôn Mị chỉ chỉ Trần Minh Lượng đang phát tiết nói với Lưu Tinh. " Đừng lo, gần đây hắn có chút bực tức, cần phát tiết một chút!" Lưu Tinh cười nói. "Ý tôi nói là mấy người bị đánh, không việc gì chứ? Hình như cả mặt đều là máu!" Tôn Mị nói. " Vậy lại càng không quan trọng, bạn tôi xuống tay rất đúng mực, nhiều nhất cũng chỉ là bị tàn tật. Hắn chính là người như vậy, thích hái hoa có chủ, còn mĩ kỳ danh viết: Danh hoa dù có chủ, ta đến xới xới đất! Bất quá tôi đã nhìn thấu hắn, nếu sau đó hắn không phát tiết một chút, sau khi về nhà sẽ ‘dâm ướt một tay’ !" Lưu Tinh nói. (chỗ này tác giả chơi chữ, chữ đồng âm khác nghĩa, Lưu Tinh nói “dâm”, Tôn Mị nghe ra “Ngâm”, mình đoán vậy) " Ngâm một bài thơ hay? Sao bạn anh lại có thú vui đó? Thơ gì?" Tôn Mị nghe thấy khó hiểu hỏi. " Theo thống kê không hoàn toàn, lần đầu tiên của 80% nam nhân là hiến cho tay của hắn, cô nói vì sao phải dâm ướt tay?" Lưu Tinh cười tủm tỉm nói. " Ha ha ha ha~~!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Tôn Mị không giống nữ nhân khác mắc cỡ đỏ mặt xoay đầu chỗ khác, mà là làm càn cười lớn, đây là câu thâm sâu nhất nàng từng nghe. Cười xong nữ nhân đột nhiên tới trước mặt Lưu Tinh, cặp môi tươi mọng mê người hôn nhẹ lên mặt Lưu Tinh, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lưu Tinh. " Dựa theo đánh cược, đây là thưởng cho anh." Nữ nhân trừng mắt nhìn về Lưu Tinh cười khẽ nói. " Ui, hẳn là trước đó cô nên báo trước, tôi còn tưởng là cô muốn cắn tôi chứ!" Lưu Tinh vỗ bộ ngực giống như đã bị hù dọa. " Ha ha, hẳn là anh nhắc tôi sớm một chút, tôi thật sự hận không thể cắn anh một ngụm." " Tôi đây sẽ đi làm ngôi sao!" " Làm ngôi sao? Vì cái gì?" " Trốn cô!" Tôn Mị nghe thấy Lưu Tinh nói sau híp mắt tiến đến Lưu Tinh trước mắt, vươn tay ngọc nhẹ nhàng sờ cằm Lưu Tinh, mười ngón thon như măng, cổ tay giống như củ sen trắng. " Tôi cảm giác anh giống như là ông trời cố ý ‘đo người đặt làm’ cho tôi, tôi hẳn là nên cẩn thận suy nghĩ một chút có phải hay không nên lừa anh về nhà!" Tôn Mị cười quyến rũ nói, mị nhãn như sóng nước, phong tình vạn chủng, vô luận là lời nói vẫn là động tác, đều tràn ngập khiêu khích. "Tôi có nên hay không hiểu là, cô muốn tán tỉnh tôi?" Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi, giả bộ ngây ngô. " Không chỉ muốn tán anh, còn muốn chiếm anh làm vật sở hữu riêng!" " Vật sở hữu? Trong chế độ giai cấp, nam nhân trở thành người nắm giữ tất cả tài phú, nữ thì trở thành người phụ thuộc nam nhân trọn đời. Nữ nhân thành câu chuyện cười và đối tượng chỉ trích của đạo đức. Thượng Đế dùng xương sườn của A-dam sáng tạo ra nữ nhân, nữ nhân trời sinh thấp hơn nam nhân cũng vĩnh viễn ỷ lại nam nhân. Cho nên nói, nếu cô muốn tán tỉnh tôi, hẳn là chủ động trở thành của người phụ thuộc tôi mới đúng." Lưu Tinh nhìn đối phương cười nói. " Nhưng bây giờ là chủ nghĩa xã hội khoa học, chuyện anh nói đã là chuyện của trăm năm trước. Nam nhân có nữa bầuu trời, nữ nhân đồng dạng cũng có. Anh nói Thượng Đế dùng xương sườn Adam sáng tạo ra nữ nhân, nhưng là một người đàn ông chẳng lẽ anh không biết ‘God Is A Girl - Thượng Đế là cô gái’ sao?" Tôn Mị cũng cười nhìn Lưu Tinh. (God is a girl – một bài hát cũng lâu rồi, tra google nghe thử đi, cũng hay) " Thượng Đế đều lừa gạt đám nữ nhân như vậy, cũng giống như hắn nói thiên đường là xinh đẹp nhất. Kỳ thật địa ngục mới là xinh đẹp nhất, ngã phật từ bi, sau khi biết được chân tướng mới nói:‘ta bất nhập địa ngục, ai vào địa ngục!’" Lưu Tinh không chút nhường nhịn nhìn đối phương, đồng thời cũng cảm giác được đối phương nhất định không phải loại nữ nhân bình thường, nếu chính mình thật sự phải ra quyết định, chỉ sợ tránh không được phải có một trận đấu giữa long và phượng. Nhưng Trương Tĩnh Như còn chưa thu phục, hơn nữa trong nhà còn có hai đại tiểu thư dễ lấy mạng người, quyết định này thật đúng là khó xử, nhưng nếu bỏ qua, cực phẩm mỹ nữ như vậy, quả nhiên là chỉ có thể vô tình gặp mà không thể cầu mong. Đây thật đúng là vấn đề rất nghiêm túc. " Hai chúng ta ở đây đàm luận về giới tính Thượng Đế không kiêng nể gì, có phải hay không xúc phạm đến thần linh?" Tôn Mị nhìn Lưu Tinh hỏi. " Tôi nghĩ Thượng Đế sẽ không để ý, bởi vì trên thế giới rộng lớn nhất chính là lồng ngực nam nhân!" Lưu Tinh nói. " Xem ra anh vẫn không thừa nhận Thượng Đế là nữ nhân." " Không phải cô cũng giống tôi không thừa nhận Thượng Đế là nam nhân sao?" " Nói cũng đúng, một khi đã như vậy, chúng ta cứ chờ xem, rốt cuộc ai sẽ trở thành vật riêng của ai!" Tôn Mị cười quyến rũ nói. " Nói như vậy cô là hạ chiến thư?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói. " Đương nhiên, như thế nào, sợ rồi à?" " Ha ha, buồn cười, trong từ điển của tôi chưa từng có từ ‘sợ’!" Lưu Tinh nói. " Tốt, lần gặp mặt sau chính là lúc chiến thư có hiệu lực, nam nhân, tôi sẽ chờ anh đó!" Tôn Mị khiêu khích nói. " Ha ha, người hẳn là chú ý phải là cô, nữ nhân!" Lưu Tinh nói. " Ha ha, tôi chính là thích loại cao ngạo thế này của anh, bất quá tôi phải đi, thức khuya chính là địch nhân lớn nhất của nữ nhân!" Tôn Mị cười quyến rũ nói, sau đó đứng lên, cầm điện thoại trả lại cho Lưu Tinh. " Nhớ kỹ, trước khi chúng ta phân ra thắng bại, anh là của tôi, cũng không nên hái hoa ngắt cỏ khắp nơi đó!" Tôn Mị quyến rũ nhìn Lưu Tinh nói. " Ha ha, tôi không hứng thú với cỏ lạ!" " Mặc kệ thế nào, nhớ chờ tôi. Còn nữa, trong tình huống tôi không cho phép, trăm ngàn không nên làm ra chuyện gì dính tới hoa cỏ, nếu không khi anh trở thành vật sở hữu của tôi, những hoa này có thể sẽ điêu linh!" Tôn Mị cười quyến rũ nói, sau đó đi ra ngoài quán bar. " Nữ nhân, lần đầu tiên của cô tôi lấy chắc rồi!" Lưu Tinh lớn tiếng nói, nhìn nàng mỉm cười biến mất ở cửa quán bar cửa, Lưu Tinh quay lại ngồi lên ghế. Mẹ nó, không phải là mình đã trúng kế chứ? Chơi chiêu khích tướng à! Nữ nhân này, có thể chống đỡ mấy chiêu với mình mà không thất thế, xem ra mình phải đề cao cảnh giác. Lưu Tinh vừa uống rượu trái cây vừa suy nghĩ. " Hắc, Lưu Tinh, đang nghĩ gì đó?" Lúc này, Trần Minh Lượng đi tới từ trong sàn nhảy, bạn gái tên tóc vàng đi theo bên cạnh. " Không nghĩ gì, đang uống rượu thôi." Lưu Tinh nhìn đối phương nói," Phát tiết xong rồi?" " Còn chưa xong đâu, buổi tối còn cần!" Trần Minh Lượng lấy tay vỗ vỗ mông nữ nhân bên cạnh cười dâm đãng nói, nữ nhân này xem ra cũng không phải là thứ tốt lành gì, liên tục chớp mắt với Trần Minh Lượng. Lưu Tinh cười cười, sau đó nhìn vào sàn nhảy, Cam Cường đang chỉ huy mấy anh bảo an dọn dẹp sân. " Anh cũng lớn mật quá, không sợ bị người khác biết?" Lưu Tinh nhìn Trần Minh Lượng nói. " Ủa? Tôi làm cái gì? Tôi cũng không có gì sai?" Trần Minh Lượng làm ra vẻ vô tội nhìn Lưu Tinh nói. " Chỉ biết giả vờ, được rồi, nhìn anh như vậy chắc cũng không thể uống nữa, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, mau lên lầu đi, tôi cũng phải về nhà!" Lưu Tinh vỗ vỗ vai Trần Minh Lượng nói. " Uống thêm chút nữa, anh uống còn không đủ mà!" Trần Minh Lượng lôi kéo Lưu Tinh nói. " Uống xỉn sẽ không có cảm giác, mau lăn lên lầu đi thôi!" Lưu Tinh cười đá chân đối phương, sau đó nhìn nữ nhân bên cạnh, nói:" Hầu hạ hắn cho tốt, công phu của hắn tuy rằng so ra kém đại gia ta, bất quá so với tên tóc vàng kia khẳng định là lợi hại hơn không ít!" " Đi lên, chúng ta so ai nhiều lần hơn?" " Chỉ sợ tổn thương tự tôn của anh!" Lưu Tinh bĩu môi nói," Tốt lắm, thời gian không còn sớm, mau đi lên đi, đúng rồi, khi nào xác định thời gian điều đi cho tôi biết trước một tiếng!" " Yên tâm đi, vậy ca ca ta đi lên đây, ha ha~~!" Trần Minh Lượng cười nói, sau đó ôm nữ nhân đi lên lầu. " Một tên háo sắc xấu xa!" Lưu Tinh hung hăng khách sáo một chút, sau đó gọi Cam Cường tới, lấy lại quần áo và túi. " Lão bản, đêm nay anh không ở lại đây à?" Cam Cường hỏi. " Anh tính ngủ với tôi sao?" Lưu Tinh không có tức giận nói," Cẩn thận quản cho kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì !" " Yên tâm đi, lão bản, tôi sẽ chú ý!" Cam Cường gật gật đầu, sau đó tiễn Lưu Tinh ra cửa quán bar, mãi cho đến lúc lên xe mới trở lại quán bar.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang