[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta- Sưu tầm
Chương 57 : Nữ nhân vô cùng ác độc
.
Hạ Vũ thật sự là chịu không được Lưu Tinh, đứng lên hung hăng đá Lưu Tinh một cước.
“ Bốp!” Hai tay Lưu Tinh bắt chéo chữ thập đặt trước đũng quần, vừa lúc cản được cú đá của Hạ Vũ.
“ Bà tám, cô muốn làm gì? Chỗ này cô có thể tùy tiện đá sao?” Lưu Tinh lập tức đứng lên, một tay cầm chắt cổ chân cả giận nói. Giỏi thật, nếu mình không lanh tay lẹ mắt, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
“ Tôi...... tôi không muốn đá...... đá chỗ đó!” Hạ Vũ đỏ mặt nhìn Lưu Tinh nói,” Anh...... anh thả chân tôi ra......!”
“ Buông? Buông để cô đá nữa à?” Lưu Tinh nhìn đối phương nói, Hạ Vũ mặc quần jean 7 tấc, vừa lúc cổ chân trống rỗng bị Lưu Tinh bắt được.
“ Anh...... anh thả đi, em...... em cam đoan sẽ không đá nữa!” Hạ Vũ mắc cỡ đỏ mặt, lần này vẫn là lần đầu tiên nàng bị nam nhân tiếp xúc, đương nhiên, nàng tiếp xúc nam nhân không tính.
“ Hừ, ai tin chứ!” Lưu Tinh nghe thấy bĩu môi nói, sau đó hỏi Hạ Tuyết đang xem kịch vui,” Em tin không?”
“ Em tin!” Hạ Tuyết dùng sức gật đầu.
Hả? Hạ Tuyết làm sao vậy? Uống lộn thuốc? Lưu Tinh nhìn đối phương nghĩ đến, theo dĩ vãng hẳn là nhân cơ hội này nàng phải bỏ đá xuống giếng mới đúng.
“ Tỷ, cám ơn tỷ~~!” Hạ Vũ nhẹ nhàng thở ra nói.
“ Chị tin rằng khi Lưu Tinh buông tay, có thể em sẽ đá hắn!” Hạ Tuyết nhìn Hạ Vũ cười nói, trên mặt có vẻ nghiền ngẫm.
“ Các người...... anh mau buông tay đi!” Hạ Vũ bị Hạ Tuyết chọc tức không biết nói cái gì mới tốt, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, về sau tái báo thù.
“ Bây giờ cô đang cầu tôi sao?” Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi.
“ Ai cầu...... đúng, là em đang cầu anh!” Hạ Vũ bất đắc dĩ nói, nhẫn, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, sau này có bão tố hắn sẽ đẹp mặt.
“ Phải không? Nhưng có ai cầu khẩn như cô sao? Ngang như vậy!” Lưu Tinh nói.
“ Đúng thế, một chút thành ý cũng không có!” Hạ Tuyết hát đệm theo.
“ Ai không có thành ý, em...... thành ý của em là để trong lòng!” Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói.
“ Ui? Còn chơi trò đánh đố. Như vậy tốt lắm, đoán câu đố, trả lời được tôi sẽ thả, thế nào?” Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi.
“ Được, anh nói mau!” Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói, cái chân kia của nàng, đứng săp tê rồi.
“ Nghe cho kỹ, đoán thử trên người là chỗ nào, trên có lông, dưới cũng có lông, buổi tối gặp nhau thì sẽ là lông đối lông~~!” (câu đố hay, cấm nghĩ bậy ^_^)
“ Lưu Tinh, anh lưu manh quá!” Hạ Vũ sau khi nghe xong chỉ vào Lưu Tinh mắng to nói.
“ Uy, đừng nghĩ lệch, đáp án là...... con mắt!” Lưu Tinh cười nhìn đối phương nói. Ha ha, nữ nhân này lại bị lừa. Cũng khó trách, ai bảo TV bên cạnh đang chiếu mao phiến, tưởng không nghĩ bậy cũng lạ.
“ Anh......!” Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói xong nói không ra lời.
“ Ai, Hạ Vũ ngốc quá, hơn nữa luôn luôn ngốc như vậy!” Hạ Tuyết hít hơi rồi nói, bộ dạng rất tiếc hận, tựa hồ là tiếc rèn sắt không thành thép.
“ Hạ Tuyết, chị còn có tư cách nói em, chẳng lẽ chị biết đáp án sao?” Hạ Vũ hướng về phía Hạ Tuyết lớn tiếng nói.
“ Đương nhiên, là con mắt!” Hạ Tuyết chớp chớp cặp mắt trong veo nói.
“ Vô nghĩa, đáp án đã nói rồi. Lưu Tinh, đồ khốn kiếp, mau buông tay cho em, bằng không em ngã lên anh!” Hạ Vũ hướng về phía Lưu Tinh la lớn, một tay chống lên sô pha!
“ À?” Lưu Tinh tay nắm chân Hạ Vũ dùng chút sức, nâng chân lên phía trước một chút......!
“ Ai nha, Lưu Tinh chết bầm, anh mau thả tay!” Hạ Vũ khom lưng hung hăng nhìn Lưu Tinh, hận không thể ăn Lưu Tinh vào bụng.
“ Còn cứng miệng!” Lưu Tinh lại thêm vài phần lực.
“ Lưu Tinh, anh ăn hiếp một nữ nhân còn gì là nam nhân~~!” Hạ Vũ hướng về phía Lưu Tinh mắng to nói.
“ Tôi thích!” Lưu Tinh hướng về phía đối phương vô sỉ cười cười, sau đó lập tức dùng sức,” Chà, cũng rất mềm dẻo chứ! Cứ tiếp tục như vậy, cho dù là ghế hổ thì cô cũng......”
“ Ô~~!” Lưu Tinh còn chưa kịp nói hết, liền thấy Hạ Vũ hai mắt đỏ bừng khóc ra tiếng, chân kia thật sự là chống không được, nửa quỳ trên sô pha, hai tay không ngừng vuốt nước mắt.
Này...... khóc? Lưu Tinh ngơ ngác nhìn đối phương, sau đó quay đầu nhìn một bên Hạ Tuyết. Hạ Tuyết thấy ánh mắt Lưu Tinh chuyển đầu sang một bên, ý tứ ’là ngươi chọc khóc, không liên quan gì tới ta’, sau đó xoay người về phòng mình.
Lưu Tinh hiện tại rốt cục đã biết, điều duy nhất nữ nhân không thay đổi, chính là thiện biến!
Nhìn Hạ Vũ khóc sướt mướt, Lưu Tinh buông tay, chẳng lẽ thật sự là mình đùa quá?
“ Đừng...... Đừng khóc, tôi chỉ đùa một chút thôi mà ~~!” Lưu Tinh làm ra vẻ vô tội nhìn đối phương giải thích.
Không thể phủ nhận, nước mắt nữ nhân đối với nam nhân mà nói vĩnh viễn đều là cường đại nhất vũ khí, liền ngay cả Lưu Tinh cũng chống cự không được.
“ Có ai giỡn với nữ nhân như anh vậy sao?” Hạ Vũ mặt đỏ bừng, nghẹn ngào đối Lưu Tinh nói. Hai tay hung hăng đẩy Lưu Tinh ngã lên sô pha thượng, sau đó che lệ chạy về phòng.
“ Ta cũng không làm cái gì mà!” Lưu Tinh nhỏ giọng nói, trong tai còn nghe tiếng khóc từ trong phòng, nháy mắt trái tim Lưu Tinh liền mềm xuống.
“ Đừng khóc, tôi xin lỗi còn không được sao?” Lưu Tinh tới trước cửa phòng Hạ Vũ lớn tiếng nói.
“ Ô~~!” Nói chưa dứt lời, tiếng khóc lớn hơn nữa.
“ Đừng khóc, ồn ào hàng xóm~~! Họ sẽ tưởng tôi làm gì cô nữa!” Lưu Tinh nói.
“ Ô~~! Ai bảo anh khi dễ người khác, ô~~!”
“ Tôi cũng không phải cố ý, được rồi, tôi cho cô ở lại đây còn không được sao?” Lưu Tinh bất đắc dĩ nói, cứ như vậy thỏa hiệp......!
“ Ai cần ở chỗ này~~! Ô~~!”
“ Cô ở đây tới lúc nào cũng được, đừng khóc.” Lưu Tinh lớn tiếng nói, mẹ nó, sao lại xui như vậy, rõ ràng mình chiếm ưu thế, sao đột nhiên chốc lát bị loạn trận tuyến chứ? Lần này bị bại cũng quá rõ ràng?
“ Thật không?” Đột nhiên cửa vừa mở ra, Hạ Vũ vừa lau nước mắt vừa hỏi Lưu Tinh.
“ Ừ~~!” Lưu Tinh cắn răng nói, mẹ nó, bất cứ giá nào, chết thì chết vậy.
“ Cám ơn ông xã, em đây sẽ không khách khí đâu~~!” Hạ Vũ đột nhiên sáng lạn đối Lưu Tinh cười, còn tặng Lưu Tinh cái hôn gió đối, sau đó đóng cửa.
“ Ông xã, đừng nữa nhìn, cẩn thận làm thân thể nhịn hư mất!!” Trong phòng truyền đến tiếng cười đắc ý của Hạ Vũ.
Ta...... Ta bị nàng đùa giỡn? Lưu Tinh ngơ ngác đứng ở tại chỗ, thật sự cứ như vậy bị nàng đùa giỡn?
Đáng giận!
“ Hạ Vũ, cô đi ra cho tôi, cô dám đùa tôi à, cô là ác độc nữ nhân, cô đi ra ngoài cho tôi~~!” Lưu Tinh đột nhiên dùng sức gõ phòng Hạ Vũ lớn tiếng hô.
“ Chính miệng anh đồng ý cho em ở đây, hơn nữa ở bao lâu cũng được. Nam nhân không thể không giảng tín dụng!” Giọng Hạ Vũ từ trong phòng truyền ra.
“ Tam bát, xú bà nương!” Lưu Tinh lớn tiếng mắng, xem như phát tiết cơn tức trong lòng.
“ Ô~~!”
“ Cô đừng giả vờ, chiêu này không hiệu quả~~!”
“ Anh hiểu lầm, em chỉ là luyện thanh mà thôi. Ô~~! Y~~!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện