[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta- Sưu tầm
Chương 3 : Kỳ thật ta là kẻ có tiền
.
Không qua bao lâu, một chiếc BMW màu trắng đậu tới trước cửa nhà hàng, một vị mặc trang phục màu đen, tóc dài ngang vai, chỉnh thể mặc đương quý lưu hành nữ nhân cùng đi với một nam nhân thân hình cao lớn nhưng cũng khoan thai, nhẹ nhàng vào nhà hàng.
Thăm dò nhìn, nhất thời dừng ánh mắt trên người Lưu Tinh đang ngồi ở vị trí đặc biệt thấy được bên cửa sổ, đi tới trước chỗ Lưu Tinh đang ngốn nghiến, dưới con mắt chăm chú của mọi người.
" A? Chị hai? Ủa, Vương ca cũng đến à. Mau ngồi, em đã gọi cho hai người xong rồi, mọi người cùng nhau ăn!" Lưu Tinh nhìn hai người cười nói.
" Em...... sao em lại ăn mặc như thế này? Không có bộ nào đứng đắn một tí ? Giống một tên tiểu lưu manh, để lát nữa đi thương xá chị chọn cho vài món!" Nữ nhân ngồi xuống nhìn Lưu Tinh nói.
" Không cần đâu, chỗ em có mà!" Lưu Tinh ăn no, xoa xoa miệng, cao thấp không ngừng đích đánh giá đối phương:" Chị hai, một tháng nay không gặp, chị ăn mặc hình như thay đổi có phẩm vị thôi, giống như chị rất dễ làm nam nhân khác thấy tưởng đang mơ!"
" Nhóc con, dám trêu chị ngươi à!" bà chị hắn lấy tay hung hăng cốc đầu Lưu Tinh, sau đó nhìn Lưu Tinh hỏi ," Nói đi, tìm chị tới làm gì?"
" Thanh toán!" Lưu Tinh nói.
" Em cũng rất thẳng thắn nhỉ? Đúng rồi, không phải em nói cuộc sống giàu có không có ý nghĩa, muốn sống cuộc sống người bình thường sao ? Chẳng lẻ cuộc sống người bình thường chính là giống em vậy, mặc như lưu manh, ăn cơm chùa?" Chị Lưu Tinh cười nhìn Lưu Tinh nói.
" Em như vầy không phải lưu manh, là suy sút, hiểu chứ? Mỹ nữ bây giờ đều thích khẩu vị này. Còn nữa, ví tiền của em đã đánh mất, hình như để quên ở Sở điện lực, dù sao em cũng quên ở đâu!" Lưu Tinh cúi đầu ủ rũ nói.
" Nhìn em kia, còn như vậy không đầu không đuôi." Tỷ tỷ không giận nói, sau đó giữ chặt tay Lưu Tinh, nói:" Đi, vừa lúc giữa trưa chị có chút thời gian, tới nhà em, chị có chút chuyện phải nói với em!"
" Đừng mà, chị không có việc em có việc. Vương ca, cứu mạng......!" Lưu Tinh lớn tiếng cầu cứu, chẳng qua tựa hồ không có tác dụng gì, vẫn bị tỷ tỷ lôi đi ra.
" Ủa?" Khi Lưu Tinh bị lôi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy thẻ tín dụng nằm trên đất, còn có một cái ví da bị dốt một nửa.
Lưu Tinh vẻ mặt ngẩn ra, lập tức nhặt lên, nhìn nhìn mặt còn lại, bên trong chỉ còn lại có nữa cái hóa đơn tiền điện nói cho hắn, đây là ví tiền của hắn.
"***!" Lưu Tinh liên tưởng đến sự tình trong nhà hàng, nhất thời hiểu được hết thảy. Tên khốn Kim Tổng còn có tên gầy.
" Em trai, còn chờ gì nữa, mau lên xe!" Tỷ tỷ ngồi ở trong xe hướng tới Lưu Tinh hô.
" Dạ, đến đây!" Có tỷ tỷ ở đây, Lưu Tinh không được phát tác, cầm nửa cái ví tiền bỏ vào túi.
Kim Tổng, ta nhớ kỹ ngươi rồi, cứ chờ bị đùa đi!
Nữ nhân tên là Lưu Nguyệt, là chị của Lưu Tinh. Tổng quản lý của tập đoàn ở Bắc Kinh, dáng người cao ráo, hai bằng tiến sĩ, khí chất cao quý thanh lịch, xem như thượng đẳng trong giới nữ nhân.
Trong nhà Lưu Tinh là lão Nhị, cũng là con út, người kế thừa tương lai của tập đoàn ở Bắc Kinh, thân giới thượng triệu, cụ thể bao nhiêu triệu bản thân hắn cũng không biết, chỉ biết là hắn lão ba vì kêu gọi các khách hộ ngoại quốc theo để kiếm càng nhiều tiền từ trên người bọn họ, tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến ba điểm một đường mỗi chỗ xây một khách sạn năm sao.
Chẳng qua Lưu Tinh chính mình hiện tại cũng là bình thường viên chức trong một công ty bình thường, sống cuộc sống nhân viên văn phòng độc thân.
Vương ca nguyên danh Vương Chấn, ba là quan lớn trong chính phủ, mẹ là chủ tịch công ty lớn, có quyền có tiền, cùng biệt thự nhà Lưu Tinh là hàng xóm, cùng Lưu Nguyệt cũng xem như thanh mai trúc mã. Tạm thời là bạn trai của tỷ tỷ, đối với hai người đích quan hệ, song phương cha mẹ từ lúc nhỏ đã đồng ý.
Đến nhà, đây là nhà riêng Lưu Tinh, hơn một trăm met vuông, một người ở quả thật có chút lãng phí.
" Tiểu đệ, ba chỉ có em một đứa con trai, về nhà giúp ba đi!" Lưu Nguyệt nhìn Lưu Tinh vẻ mặt bất cần đời Lưu Tinh khuyên.
" Không về đâu!" Lưu Tinh ngồi trên sô pha nói rất rõ ràng, còn quay mặt sang một bên.
" Vì cái gì?" Lưu Nguyệt khó hiểu hỏi.
" Không vì cái gì!" Lưu Tinh trả lời, đồ ngốc cũng có thể thấy được, lúc này tâm tình của hắn hiển nhiên thật không tốt.
" Hay là vì chuyện bị mỹ nữ đá thời trung học? Không chịu được à?" Lưu Nguyệt cười nhìn chính mình yêu thương đệ đệ nói.
" Thích, liền cô ả?" Lưu Tinh chép miệng, chẳng qua rốt cuộc là cô nào chính mình rất rõ ràng. Tiểu học, trung học, phổ thông, Lưu Tinh chỉ dựa vào trong nhà có tiền cho nên hoành hành bá đạo, thầy cô cũng không dám quản, bên người chỉ có mấy tên hiểu được nịnh hót mà thôi.
Trừ khi dễ đồng học, trêu ghẹo mỹ nữ là Lưu Tinh việc hắn thích nhất. Bởi vì có tiền, có thế, bởi vì ngoại hình cũng không tệ, cho nên khi Lưu Tinh dây dưa, rất nhiều nữ nhân đều lựa chọn chủ động tiếp tục dán vào hắn. Không thể phủ nhận, tư tưởng của nữ sinh bây giờ đã phi thường siêu tiền, các nàng hoàn toàn biết như thế nào mới có thể lợi dụng tự thân điều kiện, làm cho cuộc sống chính mình tương lai biến chuyển tốt hơn.
Đương nhiên, cũng có mỹ nữ cao ngạo không theo mô típ này. Đây là một vị mỹ nữ học tỷ, mỹ nữ này thật khó được, mặc dù gia thế bình thường, mặt khác đều thuộc loại đứng đầu trình độ. Luận bộ dạng, cô ta là hoa hậu giảng đường, luận học tập, là trung học thời kì là top 3 học sinh toàn Bắc Kinh. Chẳng qua tựa hồ cũng không sợ hãi Lưu Tinh. Khi Lưu Tinh dùng tay đặt lên bả vai đối phương, lại bị đối phương hung hăng bỏ ra.
" Chỉ biết dựa thế người nhà, đừng đến phiền tôi!" Mỹ nữ học tỷ câu nói đầu tiên quá lạnh lùng đem Lưu Tinh đẩy ra xa.
Lưu Tinh đối với mấy lời này sớm thường như cơm bữa, phát huy tinh thần da mặt dày tiểu cường, mỗi ngày đều phải từ sớm đến tối đi tìm đối phương, nhưng là mỗi lần đều bị đối phương xem thường.
Trong khi Lưu Tinh trăm phương ngàn kế biết sinh nhật đối phương, muốn tại ngày đó tặng đối phương một viên kim cương cho bất ngờ, lại thấy cô ta cùng với một vị nam đồng học cùng khóa cùng nhau ăn cơm trưa.
Chuyện này chọc tức Lưu Tinh, tên nam đồng học kia muốn bộ dạng không bộ dạng, muốn gia thế không gia thế, chỉ là học tập lại là hạng nhất toàn khóa, nếu không vào ngày thi đại học, cơ bản là thuộc loại được Bắc Đại tuyển vào.
Lưu Tinh đứng trước hai người, đem kim cương đặt trên bàn, nhưng hai người liếc cũng không liếc một cái, tiếp tục ăn đĩa mì bốn đồng nguyên, đối với Lưu Tinh mà nói đây là sự đã kích vô cùng lớn.
Sau khi biết được tin tức hai người đều thi đậu Bắc Đại, vừa mới vào cấp ba, hắn không để ý mọi người còn đang học, hung hăng một quyền đập bể cái bàn sau đó quay lưng mà đi.
Từ đó về sau, Lưu Tinh trầm mặc, tại trung học trong hàng ngũ sắc lang chuyên trêu chọc mỹ nữ đã không có thân ảnh của hắn. Hành động bất thường này cũng khiến cho người nhà chú ý, vào lúc thi xong đại học, người nhà muốn tiến hành câu thông cùng Lưu Tinh, hắn hạ một cái quyết định, chuyển nhà tự mình sống. Có tiền có thế thế nào, chẳng phải vẫn bị người ta đá? Không bằng làm người bình thường, tìm một người thật tình, tình nguyện không cùng mấy nữ nhân tùy thời có thể cùng mình lên giường ăn bữa tiệc lớn, cũng phải tìm bằng được cô gái giữ gìn trinh thao đến đêm động phòng cùng mình ăn mì tôm.
Cha mẹ Lưu Tinh biết tin tức này liền bỏ qua đàm phán hợp đồng bạc triệu trở về khuyên nhủ nhưng cũng chẳng ích lợi gì, cuối cùng chỉ có thể mặc hắn làm như vậy.
Lãng tử quay đầu lại?
Không phải vậy!
Trải qua như vậy đa năm cuộc sống ma luyện, Lưu Tinh cũng suy nghĩ thoáng ra, cuộc đời bao lâu, nên biết vui vẻ! Chẳng qua đại học bốn năm bình phàm cuộc sống lại cũng làm hắn thu hoạch rất nhiều, ít nhất có rất nhiều tri tâm bằng hữu. Mỗi lần tết đến về nhà đoàn tụ, thấy mấy vị này đến bái phỏng cha mẹ, Lưu Tinh luôn có cảm giác thân thiết. Còn không thì cùng đồng sự vào quán bar, nhà hàng ăn uống thống khoái.
Đây là chân thật ý tưởng của những thiếu gia có tiền.
Mẹ nó, cuộc sống dân chúng bình thường thật dễ chịu! Cho nên, kiên trì đến bây giờ, tình nguyện làm việc trong công ti nhỏ ổn định khoái hoạt làm công, cũng không nguyện ý về nhà làm quản lý trong công ty lớn nhưng tràn đầy tâm cơ.
Cha mẹ đối hắn yêu thương rất nhiều, nói không xong chửi không được, đành phải đem nhiệm vụ giao cho chị Lưu Tinh là Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt một khi có thời gian liền cùng Lưu Tinh tiến hành tư tưởng giáo dục. Trong một năm làm việc này, đã nghe vô số lần
" Được rồi Tiểu Nguyệt, theo anh tiểu đệ tâm ý đã quyết, một khi đã hắn không muốn trở về, chúng ta có khuyên thế nào cũng không hữu dụng." Vương Chấn đi đến trước mặt Lưu Tinh nói.
" Vương ca, cũng là anh hiểu em!" Lưu Tinh nhìn đối phương cười cười nói.
" Em...... em, em muốn chọc chị giận à!" Lưu Nguyệt trong lòng quýnh lên liền nhéo lỗ tai Lưu Tinh.
" Chị đừng nhéo tai em nữa, em là cao thủ thái cực quyền 365 đẳng, cẩn thận chị bị thương!" Lưu Tinh oai đầu nói.
" Nếu hôm nay em không chịu về cùng chị, chị liền đem em bằm thành 365 đoạn!" Lưu Nguyệt hung hăng nói.
" Vương ca, anh rể, bây giờ gọi anh là anh rể được chứ? Anh mau kéo chị em ra, em hết chịu nổi rồi. Mệt mỏi cả tuần, thật vất vả chuẩn bị chủ nhật nghỉ ngơi một chút, anh nhìn xem bây giờ thì." Lưu Tinh cầm cánh tay của đại tỷ đang nhéo tai hắn hướng một bên Vương Chấn cầu cứu.
" Nói, có chịu về giúp ba điều hành công ty hay không?" Đại tỷ tiếp tục nhéo lỗ tai Lưu Tinh hung hăng hỏi.
" Không đi!" Lưu Tinh thập phần kiên quyết trả lời, hắn đã không chỉ một lần trả lời như vậy.
" Không về thì chết chắc!"
" Có chết em cũng không về."
" Tốt lắm tốt lắm, hai chị em đừng náo loạn." Vương Chấn tiến lên ngăn lại bà chị Lưu Tinh, lôi đối phương trở về trên sô pha, có lẽ vừa rồi Lưu Tinh gọi một tiếng anh rể là duyên cớ làm hắn nghe xong thật cao hứng.
" Tiểu Nguyệt, một khi Lưu Tinh không nghĩ trở về, em cũng đừng khó xử hắn. Cũng để hắn tự ra ngoài tự lực!" Vương Chấn lôi kéo Lưu Nguyệt khuyên nhủ.
" Sao anh còn giúp hắn nói chuyện? Em còn nhớ anh đã vỗ ngực cam đoan trước mặt ba mẹ em, cho dù là trói cũng phải đem tiểu đệ trói về mà!" Lưu Nguyệt nhìn đối phương giận dỗi nói.
" A a, lúc này lúc khác mà, chúng ta cũng không thể làm khó người khác không phải? Quả non hái không ngọt!"
" Anh...... Được, em chờ xem anh trở về làm sao ăn nói với ba mẹ!" Lưu Nguyệt xoay đầu bất mãn nói, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
" Khi nào thì dẫn em dâu ra mắt anh đây!" Vương Chấn cười nhìn Lưu Tinh nói.
" Em dâu? Em dâu anh khắp trời, anh...... Sẽ không vẫn là xử nam chứ?" Lưu Tinh hồ nghi nhìn đối phương hỏi.
" Bây giờ...... Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện này......!" Vừa nghe Lưu Tinh, mặt Vương Chấn liền lập tức đỏ lên.
" Ân, tốt lắm. Sau này đối xử với chị em trung trinh một chút, không nên học em biết không? Chẳng qua lại nói tiếp, em đã có vài năm không nghĩ tới......!" Lưu Tinh oai đầu nhớ lại. Lần đầu tiên cho ai nhỉ? Mẹ nó, quên rồi!
Ai, trong cuộc đời thời điểm đẹp nhất rất hiếm, nhưng Lưu Tinh lại đem hắn đẹp nhất, trân quý nhất tuổi thanh xuân hiến cho thời đại lạc phá không có tình yêu!
" Vậy tự chú sống cho tốt, chị chú còn đang chờ anh bên ngoài đây!" Vương Chấn đứng lên nhìn Lưu Tinh nói, sau đó đi ra phía ngoài.
" Ai, từ từ, anh cũng biết ví tiền em đã mất, tiền và thẻ cũng không còn, trong nhà chỉ sợ ngay cả tiền mì tôm cũng không, trước tiên cho em mượn một ít, quá hai ngày trả anh!" Lưu Tinh kéo tay đối phương nói.
" Bị hại à?" Vương Chấn nghe thấy Lưu Tinh nói cười to, sau đó lấy ví tiền ra từ bên trong xuất ra cái thẻ vàng óng ánh, "Cho chú, mật mã là sinh nhật chị chú!"
" Cám ơn, anh rể!" Lưu Tinh tiếp nhận thẻ tín dụng hung hăng hôn một phát.
" Ha ha, anh thích cách xưng hô này. Anh đi trước~~!"
" Anh rể tạm biệt~~!"
" Em vợ tạm biệt~~!"
Đóng cửa, dựa lưng vào cửa, hôn mạnh vào cái thẻ trên tay, đây là thẻ hội viên hoàng kim, thân giới trên triệu lại còn phải có thân phận mới có thể có được, nghe nói có thể thấu chi vô hạn, không biết có thể hay không rút một lần một vạn vạn triệu Mĩ kim......! Có một ông anh rể như vậy, quá sướng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện