[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta- Sưu tầm

Chương 13 :  Phòng sáu không phải ai cũng có thể vào !

Người đăng: 

.
Phòng sáu không phải ai cũng có thể vào ! Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu xạ lên mặt Lưu Tinh đang làm mộng đẹp. " Ui~~!" Cảm giác đặc biệt chói mắt, Lưu Tinh trở mình, tùy tay cầm lấy di động nhìn thời gian. " A~~! 8h30?" Lưu Tinh đột nhiên từ trên giường bật dậy, vừa mặc quần áo miệng vừa than thở," Xong rồi xong rồi, ngày hôm qua ngủ quá trễ, đến muộn là bị trừ lương!" Đánh răng rửa mặt thay đồ, tổng cộng tốn 4 phút 32 giây. Cũng được, tốc độ rất nhanh, chưa vượt qua năm phút, còn kịp đuổi theo xe buýt, hắn lại không muốn mới sáng sớm liền đem nhân dân tệ quyên hiến cho xe taxi. Lưu Tinh tỷ tỷ từng muốn mua cho hắn chiếc xe, nhưng Lưu Tinh cái gì cũng học được, chỉ là học lái xe không được, giáo luyện xe đụng phải đồ dở hơi, cũng không biết nói vấn đề gì. Cửa phòng Đại tiểu thư Hạ Tuyết như cũ không khóa, đẩy cửa nhìn nhìn, quả nhiên chưa ngủ dậy, chẳng qua lần này so với hôm qua tốt hơn nhiều, ít nhất mền đã che hết vị trí trọng yếu. Bởi vì thời gian gấp gáp, Lưu Tinh cũng đến không kịp tưởng tượng lung tung, để lại tờ tiền mặt liền chạy ra ngoài. Lúc xuyên qua phòng khách hướng ngoài cửa, Lưu Tinh nhìn sang phòng đối diện, bức màn còn đang che kín, là chưa dậy hay là đã đi rồi? Lưu Tinh vừa xuống lầu vừa gọi di động Hạ Vũ. " Chủ nhật ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, thiên hạ đại sự đều không để ý, chỉ cần trong mộng có mỹ nữ, đói chết cũng được~~! Reng reng ring ring, mỹ nữ ở trong này!" Một đoạn nhạc chuông tự chế làm Lưu Tinh nghe mà cứ run lên. " Alô? Ai vậy?" Di động tiếp thông, bên trong truyền đến Hạ Vũ thanh âm. " Mỹ nữ à, hôm nay không phải chủ nhật, mau dậy thôi, đi làm bị muộn rồi!" Lưu Tinh không tức giận nói. " Đi làm? Làm cái gì... Đi làm? Xong rồi xong rồi, em quên em đã có việc làm. Là Lưu Tinh à? Anh ở đâu? Từ từ, bây giờ em dậy liền...... tít~~" Tiếp theo truyền đến tiếng động hỗn loạn. " Tôi ở dưới lầu, nhanh lên đi!" Lưu Tinh nói. " Được, được, anh ngàn vạn lần phải chờ em!" Hạ Vũ lớn tiếng nói, sau đó cúp máy, làm Lưu Tinh cảm thấy bất đắc dĩ, vốn nghĩ đến tìm người làm báo thức, hiện tại lại phải chính mình chủ động gọi cô ta, ai, chưa thấy qua nữ nhân lười như vậy. Chẳng qua lại nói, tựa hồ Đại tiểu thư cũng chưa tỉnh, khó trách da thịt đẹp như vậy, giấc ngủ rất tốt! Ba phút sau, chỉ thấy Hạ Vũ từ dưới lầu vội vàng chạy ra, dây giày cũng chưa cột, giống dép lê lôi xềnh xệch, hai tay cũng không ngừng sửa sang lại quần áo, tóc bù xù. Khi Hạ Vũ thấy Lưu Tinh còn đứng tại cửa, tâm lí thật mạnh thở phào. Hai người cùng nhau ra khỏi tiểu khu. " Sao bây giờ anh mới gọi em?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh u oán nói. " Tôi cũng vừa mới dậy, không được, không kịp rồi, hay là ra thuê xe đi thôi!" Lưu Tinh nhìn thời gian nói, vừa lúc ngoài tiểu khu ngoại có xe. " Bác tài, Kinh Hoa Đại Hạ, go, go, go!" Ngồi trong xe, Lưu Tinh lớn tiếng hô. Ai, rất kích động, tiếng Anh cũng không tự giác nói ra. "Ok!" Tài xế quay đầu lại cười, Lưu Tinh cùng Hạ Vũ ngẩn ra, chẳng phải đây là xe hôm qua Hạ Vũ đâm đầu vào trần xe sao chứ? " Lại gặp mặt, đúng là duyên phận nha!" Chỉ thấy đối phương xoay người, phát động xe, chân dùng một chút lực, dậm hết ga! Một làn khói trôi qua, xe đã không thấy bóng dáng. " Cô là không phải chỉ có chủ nhật, bình thường cũng ngủ thẳng tự nhiên tỉnh nha?" Lưu Tinh nhìn bên người Hạ Vũ hỏi, còn nhớ chuyện nhạc chuông di động. " Hôm nay coi như là lần đầu tiên em chính thức đi làm, có chút không quen. Lại nói tối qua chơi khuya như vậy, dậy sớm được mới lạ!" Hạ Vũ lấy gương nhỏ, lại thêm một cây lược, soi gương bắt đầu chải tóc. " Sau này đừng chơi khuya như vậy, ngày hôm qua tôi cũng chịu không nổi, lần đầu tiên thức khuya đến vậy . A ô~~!" Lưu Tinh vừa ngáp vừa nói. " Biết, hôm nay buổi tối nhất định ngủ sớm." Hạ Vũ nói. Bác tài trình độ khá tốt, mười lăm phút đã tới công ti. Còn năm phút, đủ rồi. Lưu Tinh đứng trước công ti hít một hơi thật sâu, bình tĩnh một chút chính mình tâm, đây là chuyện hắn mỗi ngày đều làm trước khi vào công ti. Vào văn phòng, mọi người đã đến đông đủ, vẫn tốt không đến trễ. " Lưu ca, anh thật lợi hại, mỗi ngày đều đúng giờ như vậy!" Lưu Tinh Tinh thấy Lưu Tinh vừa vào văn phòng cười nói. " Nếu không vì người nào đó, hôm nay anh có thể đến sớm hơn nhiều!" Lưu Tinh ngồi xuống, liếc mắt Hạ Vũ nói. " Ai chứ, tôi không biết!" Hạ Vũ làm như vô tội nhìn Lưu Tinh, sau đó còn nói:" Không phải em đã nói mời anh ăn cơm sao chứ?" " Tôi cũng chính là nể mặt “cơm”!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó nhìn nhìn Ngô tỷ ," Ngô tỷ, Đình Đình sao chưa đến?" " Sớm đến rồi, chẳng qua lên cấp trên hỏi thăm cổ phiếu!" Ngô tỷ trả lời. " Đã nói cô ta đừng chơi, như thế nào còn chơi? Thứ đó có chuẩn mực sao chứ?" Lưu Tinh không tức giận nói, việc này hắn đã không chỉ một lần đối Quan Đình Đình nói như vậy. " Tinh ca, em nghe anh, sau này em không chơi nữa~~!" Phía sau, Quan Đình Đình cúi đầu ủ rũ từ bên ngoài đi trở về, dựa nữa người trên ghế Lưu Tinh nói. " Lại mất điểm?" Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi. " Tuột rồi." Quan Đình Đình nói. " Cứ như là cha cô. Thị trường cả nước rất tốt, chỉ có mấy cái đặc biệt bị cô chọn trúng, vận khí cô cũng tốt quá!" Lưu Tinh cười nói. " Tinh ca, em đã như vậy anh còn lấy em tiêu khiển, em chính là đem mồ hôi và máu nhiều năm đều đầu tư vào, hiện tại chỉ còn lại có một nửa. Xong rồi, em thành người nghèo!" Quan Đình Đình vỗ vỗ đầu Lưu Tinh hữu khí vô lực nói. " Tôi đã nói với cô rồi, trí óc cô chơi cổ phiếu không thích hợp, chỗ này nước sâu lắm!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói. " Vậy làm gì!" " Đừng chơi cổ phiếu, đối với cô mà nói nguy hiểm quá lớn. Dựa theo trí tuệ của cô, vẫn là làm đậu hủ an toàn nhất! Cứng là đúc đậu hủ, mềm là đậu hủ nhão, mỏng là da đậu hủ, loãng là đậu tương, bốc mùi là đậu hủ thúi, ổn kiếm không mệt...... Ui, đừng ngắt cổ tôi chứ!" " Ai bảo anh nói lời không hay!" Quan Đình Đình buông Lưu Tinh ngồi lại vị trí của mình. " Không nghe lời người tốt, chịu thiệt ngay trước mắt. Bây giờ biết rồi chứ? Còn nữa giờ nữa thị trường sẽ mở cửa, mau bán cho hết!" Lưu Tinh nói. " Chỉ có như thế!" Quan Đình Đình nghe xong Lưu Tinh hít một hơi, bộ dạng tiếc rẻ, sau đó nhìn Lưu Tinh hỏi," Lưu Tinh, anh nói thế nào mới có thể đem sự phiền lòng vừa cười vừa quên?" " Chuyện này không phải rất đơn giản sao?" Lưu Tinh nói. " Nói!" Quan Đình Đình nghe thấy lời Lưu Tinh lập tức tiến đến bên cạnh Lưu Tinh. " Làm chính mình điên!" " Hi hi~~!" " Ha ha~~!" Nghe thấy Lưu Tinh, những người khác trong văn phòng đều bật cười. " Lưu Tinh~~!" " Tốt lắm tốt lắm, không nói, mau làm việc đi!" Lưu Tinh nhìn Quan Đình Đình nói " Đã như vậy, làm sao có tâm tình mà làm việc!" Quan Đình Đình ghé vào trên bàn nói. " Đúng rồi, Hạ Vũ cũng không có chỗ ăn cơm, hợp hỏa." Lưu Tinh nhìn Quan Đình Đình nói. " Hôm nay không được, không thời gian!" Quan Đình Đình nói. " Lại có tên ngốc nào mắc mưu?" Lưu Tinh hỏi. " Ừ, là một người giữ ưu cổ, em còn cần cẩn thận quan sát!" Quan Đình Đình nói. " Đình Đình tỷ, như chị không phải tốt lắm sao chứ? Trong tay có vài người giữ ưu cổ còn sầu như vậy, ngươi xem xem em và tiểu Tĩnh, đến bây giờ còn chưa từng cùng nam nhân khác ăn chung một bữa cơm!" Một bên Lưu Tinh Tinh nói. " Các ngươi ở chung với cha mẹ, chị là sống độc lập, có thể giống nhau sao chứ?" Quan Đình Đình nói. " Ai bảo cô dọn ra ngoài ở !" Lưu Tinh nói. " Còn không phải là vì tự do hơn!" Quan Đình Đình nói. " Cô hiện tại cần phát tiết, nếu không tôi chỉ một chiêu, muốn nghe không? Chẳng qua phải xem cô có thể hay không hạ thủ." Lưu Tinh nhìn đối phương nói. " Lần này nếu anh còn không nói ra tiếng người, em sẽ bẻ răng của anh!" Quan Đình Đình nghe Lưu Tinh xong nói. " Buổi tối ăn cơm cùng với vị có cổ phiếu ưu kia, đi nơi nào thật sang trọng, chọn món nào thật đặc sắc, hung hăng phát tiết một chút, khi nào ăn đủ số tổn thất trên thị trường, khi đó mới dừng!" Lưu Tinh nói. " Lưu Tinh, chiêu này của chú quá âm hiểm." Hác Sướng đối diện chen vào. " Tinh ca nói cũng không phải không có đạo lý!" Quan Đình Đình xuất ra bộ dáng chăm chú tự hỏi nói. " Ha ha, các người đối hắn vẫn không hiểu hết!" Hác Sướng cười nói, sau đó tiếp tục công tác. Giữa trưa Hạ Vũ hẹn một mình Lưu Tinh ra ngoài, xem như vì chuyện buổi tối mời khách. Trên thực tế cô ta còn một ít vấn đề khác. " Tôi biết cô có việc, nói đi!" Trong một nhà hàng cũng tạm, Lưu Tinh ngồi xuống nhìn đối diện Hạ Vũ nói. " Vậy anh phải đáp ứng tôi, đầu tiên, khi chúng ta đàm luận đề tài tiếp đây, anh phải đem thành kiến đặt qua một bên, làm được sao chứ?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói chân thành. " Cô nói giỡn với tôi đó à? Hai ngày này không phải đều là cô đối tôi có thành kiến sao chứ?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói. " Đừng đề cập ai đối ai thành kiến, trước tiên đặt qua một bên......!" " Có chuyện gì nói đi, nếu không ta đi!" Lưu Tinh cắt lời đối phương. " Mặc dù nói tối hôm qua mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng anh cũng thấy, căn bản không có cơ hội cho tôi chen miệng, cũng chỉ có Ngô tỷ quan tâm tôi một chút, những người khác...... Thấy mọi người buổi sáng vừa làm vừa nói chuyện phiếm rất cao hứng, anh không biết tôi ghen tị cỡ nào! Anh nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?" Hạ Vũ nhìn hư tâm Lưu Tinh hỏi, lúc cô ta ở Thượng Hải, trong công ti cha, ai mà không kính nể cô ta ba phần? Đều là người ta chủ động tiếp cận, hiện tại thay đổi địa phương, che dấu thân phận, hơn nữa trước kia bị người khác chiều quen thói cao ngạo, Hạ Vũ trong lúc nhất thời đối với việc dung nhập tập thể nhỏ này sinh ra mê mang. " Quả thật là có vấn đề!" Lưu Tinh nghe xong đối phương nói, đây cũng là vấn đề hắn từng gặp qua, nói thật, Lưu Tinh sau khi tham gia công tác, bởi vì nghiệp tích xuất sắc, rất nhiều công ti lớn đều muốn cướp hắn về, đãi ngộ cái gì so với ở đây cao hơn nhiều, nhưng Lưu Tinh không có ý gì là muốn rời khỏi. Vì sao? Chính là bởi vì đã có cảm tình với các đồng sự, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, lòng người rất thuần khiết, không có câu tâm đấu giác như các công ti khác, cho nên Lưu Tinh mới ở lại. Còn tiền? Trong mắt Lưu Tinh, tiền chỉ là cái rắm! " Từ nhỏ đến lớn luôn được người khác chiều quen?" Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi. " Dạ~~!" Dù không nghĩ thừa nhận, nhưng sự thật lại như thế. " Tâm cao khí ngạo ?" Lưu Tinh tiếp tục hỏi. " Có...... Có một chút!" Hạ Vũ cúi đầu nói. " Trước kia luôn là tiêu điểm, đều là người khác chủ động cùng cô tạo quan hệ, hiện tại thay đổi hoàn cảnh khó thích ứng?" " Dạ~~!" " Biết vì sao không?" " Vì sao?" Hạ Vũ ngước đầu nhìn Lưu Tinh hỏi. " Bởi vì người trong văn phòng này không giống người thường, nói trắng ra, mọi người sẽ không dùng tâm kế, chân thành đối đãi đối phương, tin cậy lẫn nhau. Năm đó tôi còn học đại học đã đi làm công cho công ti này, nghiệp tích coi như cũng được, cấp trên cho tôi chọn nghành, nhưng mà không khí lúc nào cũng câu tâm đấu giác, tính kế đối phương thật sự là làm tôi không chịu nổi. Cho nên tôi đề xuất phải tân kiến một phòng mới, tôi là do Ngô tỷ đào tạo, lúc ấy còn có Quan Đình Đình, cô đừng nhìn cô ấy bình thường hùng hùng hổ hổ, đối khách hàng nam cô ta là có bài bản hết. Lúc ấy chúng ta ba người nắm giữ ¼ số khách hàng công ti, cấp trên không dám không đáp ứng, cho nên liền sinh ra phòng sáu. Cho nên Hác ca cùng Tinh Tinh còn có Quách Tĩnh, bọn họ đều là tôi và Ngô tỷ cùng nhau chọn ra, vào phòng sáu không nhất định nghiệp vụ phải tốt, nhưng là nhân phẩm nhất định không thể kém. Biết không? Phòng Sáu ngay từ đầu rất nhiều người, nhưng là trải qua một đoạn thời gian ở chung, những người hay đấu đá, cả ngày tính toán riêng, tất cả đều bị điều về nghành cũ, tôi và Ngô tỷ ở đây còn có đặc quyền này! Hác ca bọn họ bây giờ còn không biết việc này. Tâm tình tốt, khí thuận, hiệu suất công tác cũng tự nhiên tăng cao. Tinh anh phòng sáu cũng liền từ đó sinh ra!" " Ý anh là nói bây giờ em là đang trong thời kỳ quan sát ?" Hạ Vũ cắt lời Lưu Tinh hỏi, không nghĩ đến trong công ti chi nhánh lại gặp đãi ngộ như thế. " Cũng đúng!" Lưu Tinh trả lời. " Vậy...... vậy anh cũng đem chuyện chúng ta tính vào trong này à?" Hạ Vũ lo lắng hỏi. " Này không phải vấn đề, tôi phải tống hợp ý kiến mọi người, cô cũng không nên dùng đặc ý đi lấy lòng, rất giả!" " Kia thế nào mới có thể thu được sự tin cậy của mọi người và dung nhập?" Hạ Vũ hỏi. "Rất đơn giản, lắng nghe đối phương nói chuyện, huấn luyện tài ăn nói không đổi, huấn luyện chính mình trở thành một người nghe giỏi lại càng không dễ dàng, bởi vì là khi đối phương thao thao bất tuyệt hướng cô tố khổ và đàm luận chuyện bân quơ, luôn làm cho người ta cảm giác có chút mất kiên nhẫn, nhưng là vô luận như thế nào, cô phải kiên nhẫn, còn phải thật sự lắng nghe đồng thời nói chuyện; thứ hai chính là ngôn hành nhất trí, cho dù xử lý những chuyện vặt cũng không thể khinh thường, nếu có ngôn tri bất nhất hình tượng xuất hiện, điều đó sẽ phá hư niềm tin của mọi người đối với cô. Còn nữa, đối đồng sự phải đồng đều, mọi người không phải đồ ngốc, ánh mắt là tuyết lượng. Chỉ cùng các đồng sự kiệt xuất hoặc tương đồng thân cận, mà lãnh lạc người khác, thường thường sẽ vô hình chung thương tổn sự tin cậy của những người khác đối với cô. Hai ngày cô có thể thấy tôi và Đình Đình quan hệ tốt lắm, nhưng cô có biết chủ nhật bốn nữ nhân kia thường xuyên cùng nhau ra ngoài đi dạo phố sao chứ? Cô có biết bọn họ lúc tụ hội, buổi tối thường xuyên sẽ ngủ chung trong một cái mền sao chứ? Hác ca trước khi kết hôn còn hỏi ý chúng ta, tóm lại hết thảy tự cô xem mà làm. Ủa? Tôi thật không hiểu chính mình vì sao lại nói với cô việc này, chúng ta lập trường nên là đối lập mới đúng chứ!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, vừa rồi thao thao bất tuyệt đều đã nói cái gì nhỉ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang