[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta- Sưu tầm
Chương 11 : Thần kinh Đại tiểu thư cực kỳ có vấn đề
.
" Đinh đông~~!" khi đó chuông cửa vang, Lưu Tinh mở cửa, chỉ thấy Đại tiểu thư Hạ Tuyết tay trái cầm một chai nước ngọt, tay phải cầm hai cái bánh rán, bên miệng đều là dầu, nhìn hình dáng cô ta từng miếng từng miếng mà ăn, tựa hồ rất đã nghiền.
Đây...... đây là Đại tiểu thư giơ tay nhấc chân nói chuyện tràn ngập tao nhã mà mình ngày gặp hôm qua sao chứ? Lưu Tinh ngơ ngác nhìn tình cảnh này, có một số việc tựa hồ cũng không như hắn tưởng tượng tốt đẹp. Chẳng lẻ...... đống bì gói ở phòng khách đều là cô ta ăn? Chẳng lẻ gối mền cuộn cục kia so với nếp hoa còn nhiều nếp cũng là cô ta xếp sao?
Xong rồi! Vị trí Đại tiểu thư trong lòng Lưu Tinh tuột xuống ngàn trượng, chẳng qua Lưu Tinh kiên tín đối phương chính là vì mới tới thành thị lạ lẫm không quen, cho nên......!
" Buổi tối tôi thấy anh còn chưa về, cho nên liền đi ra ngoài ăn!" Cũng có thể ý thức được chính mình hiện tại hình dáng không quá nhã quan, Hạ Tuyết ngượng ngùng hướng về phía Lưu Tinh nói.
" À, là tôi về trể!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó để đối phương tiến phòng. Ảo giác, nhất định là ảo giác! Lưu Tinh trong lòng trung an ủi chính mình!
Hạ Tuyết hướng về phía Lưu Tinh cười cười, sau đó đi vào phòng, đột nhiên thấy trên bàn rác rưởi, nhất thời sắc mặt đỏ lên, có điểm ngượng ngùng.
" Xin...... Thực xin lỗi, tôi quên quét dọn, hiện tại tôi dọn ngay !" Hạ Tuyết chạy nhanh đi qua, cầm lấy một cái túi plastic to, đem toàn bộ rác rưởi bỏ vào.
" A, dọn xong rồi!" Hạ Tuyết vui mừng nói, giống như là làm cái gì đại sự, giang hai tay, thân mình ngã về sau ngồi lên sô pha.
" Xoảng~~!" Một tiếng vang lên, nguyên lai đặt gần sô pha đèn cổ điển dùng trang trí bị cả cánh tay đối phương đập trúng, ứng tiếng vỡ tan!
" Thực xin lỗi, thực xin lỗi~~!" Hạ Tuyết lập tức từ sô pha đứng lên, không ngừng khom lưng xin lỗi Lưu Tinh đứng một bên," Để tôi dọn dẹp~~!"
" Ha...... ha ha, đập...... đập thật là tốt, tôi đã sớm muốn đập!" Lưu Tinh ngơ ngác nhìn này một màn, cái đèn trang trí kia là tài sản duy nhất khi Đình Đình ở lại phòng này, nếu để đối phương biết, còn không ngắt chết mình?
Có thể là không cẩn thận! Lưu Tinh vì Đại tiểu thư tìm lý do.
" Xoảng xoảng~~!" Liên tiếp tiếng đổ vỡ làm Lưu Tinh lại bừng tỉnh, chạy nhanh vào phòng bếp, thấy đầy bàn là mảnh nhỏ chén bát, Đại tiểu thư thì bộ dạng chẳng biết làm sao đứng đây.
" Tôi...... Tôi chỉ là đang tìm cái chổi mà thôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi~~!" Hạ Tuyết không ngừng cấp Lưu Tinh cúi đầu giải thích.
Xong! Ai lại đặt chổi ở tủ ly chén?
" Bể...... bể cũng tốt, kỳ thật mấy thứ này tôi cũng đã sớm muốn đập, nhưng mà không có thời gian, khổ cho cô!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
Có thể là vì không quen phòng và đồ vật bài trí, tìm đồ thời điểm nên tìm lộn chỗ. Lưu Tinh lại vì đối phương tìm lý do, đồng thời cũng an ủi chính mình.
Lưu Tinh đem chổi và đồ hốt ra lấy ra đưa cho đối phương, mấy thứ rác này lại biến đa.
" Tôi đi dọn dẹp phòng khách!" Đại tiểu thư nhìn Lưu Tinh nói, sau đó chạy vào phòng.
" A~~!" Một tiếng thét lên.
" Ầm" Một tiếng động do tông vào vật gì.
" Rầm rầm beng beng~~!" Tiếp theo là liên tiếp tiếng đổ bể.
Ông trời ơi, ông đang đùa ta sao chứ?
Lưu Tinh run rẩy bước từ phòng bếp vào phòng khách, chỉ thấy Đại tiểu thư đang đứng dựa cửa vào, không ngừng vuốt ngực, hình dáng nguy hiểm thật. Vốn treo ở trên cửa dùng để trang trí mấy tiểu sức phẩm cũng đều bể tan tành.
Xong rồi, đó chính là mình dùng tiền lương tháng đầu mua đồ để cổ vũ, hiện tại......!
" Tôi...... Tôi giúp anh đập!" Đại tiểu thư Hạ Tuyết ngượng ngùng nhìn Lưu Tinh nói.
Cô này có phải là đang dùng cá tính của nàng khiêu chiến chính mình tính tình và sức nhẫn nại? Chẳng lẻ đây là đối trượng phu tương lai khảo nghiệm? Nhìn xem trong mắt nam nhân, rốt cuộc là cô ta trọng yếu hay là mấy cái này trọng yếu? Ừ, nhất định là như thế này.
" A~~!" Một tiếng thét đánh gảy Lưu Tinh ý tưởng, hướng nơi phát ra nhìn lại, chỉ thấy Đại tiểu thư quỳ gối trên sàn nhà, lệ nhãn mông lung nhìn ngón trỏ tay trái bị thủy tinh vỡ cắt.
" Không...... Không có việc gì chứ?" Lưu Tinh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đối phương," Cô chờ, để tôi đi lấy thuốc!" Nói xong chạy xuống phòng bếp lấy thùng thuốc, thực tế liền chỉ lấy một cái băng cá nhân giúp đối phương bao miệng vết thương mà thôi.,
Vết thương được bao lại xong, Hạ Tuyết còn muốn đi nhặt mảnh nhỏ, chẳng qua lại bị Lưu Tinh dừng lại.
" Dừng lại! Cô đi xem TV đi, mấy cái này để tôi dọn cho!" Lưu Tinh vội vàng lấy chổi trong tay đối phương nói, nếu tiếp tục như vậy, Lưu Tinh thực sợ đối phương phá hư căn phòng mình vừa mới trang hoàng.
" Thật, thật xin lỗi, thêm phiền toái cho anh!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh giải thích.
" Không có việc gì!" Lưu Tinh cười nói, đồng thời trong lòng hung hăng tát chính mình một cái bạt tai! Lưu Tinh, ngươi nha rất hư ngụy!
" Vậy anh làm đi, tôi...... tôi đi tắm rửa một chút, có thể chứ?"
" Có thể, cô đi đi!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, Lưu Tinh mặt không chút thay đổi đem vài mảnh nhỏ quét sạch sẽ, sau đó đi ra ban công, đóng cửa bên trong.
" A~~!" Lưu Tinh vừa lắc lắc đầu vừa lớn tiếng hét, chỉ thấy đối diện lâu vốn đã tắt đèn lại sáng lên.
" Ai vậy, muốn chết à~~! Đã nữa đêm còn kêu là cái gì?" Từ dưới lầu truyền đến một tiếng mắng to, phía đối diện cũng có rất nhiều người không ngừng mắng mỏ.
" Nhức răng, không phục đi lên~~!" Lưu Tinh tiện tay cầm cái cái chén trên ban công ném xuống, tâm tình hắn lúc này thật sự là cần phát tiết một chút.
" Tân Bắc Kinh, tân áo vận, giảng đạo đức, giảng phong thượng, về sau không được làm như vậy!" Có lẽ là bởi vì khí chất Lưu Tinh chấn trụ đối phương, dưới lầu tiếng mắng to đột nhiên biến thành giảng đạo lý.
Lưu Tinh muốn tiếp tục nổi cáu lại đành phải nhịn, bởi vì hắn thấy Hạ Vũ ở phòng đối diện đang trợn tròn mắt không thể tin nhìn hắn.
Lưu Tinh dùng tay tạo thế ‘alo’ đặt ở bên tai, ý tứ là nói dùng điện thoại liên hệ, hắn cần giải thích một chút.
Hạ Vũ thấy gật gật đầu, cô ta cảm giác đây là cơ hội tốt để thương tổn đối phương, đột nhiên nhớ tới không có đối phương số điện thoại, cầm lấy di động chỉ chỉ, biểu tình nghi vấn.
Lưu Tinh lập tức lĩnh hội, lấy tay biểu thị số di động và số máy bàn. Chỉ chốc lát, di động Lưu Tinh reo lên, nhìn Hạ Vũ bên kia, giống như đang bảo hắn tiếp điện thoại.
" Hắc hắc hắc hắc~!" Lưu Tinh vừa tiếp thông điện thoại, chợt nghe từ bên kia truyền đến tiếng cuời rợn da, từ ban công hướng đối diện nhìn, Hạ Vũ đang cười xấu xa nhìn chính mình.
" Về vấn đề vừa rồi, tôi cần hướng cô giải thích một.......!"
"Anh không cần giải thích!" Còn không chờ Lưu Tinh nói hết lời, Hạ Vũ đã nói," Em chỉ tin điều em vừa thấy và nghe. Anh che dấu cũng kỹ quá, ở công ti thật sự là không thấy ra nha~~! Như thế nào vừa về nhà liền hiện nguyên hình?"
" Không phải, là bởi vì......!"
" Có phải là vì hôm nay là đêm trăng tròn, không cần nói anh muốn biến thân lúc 12h còn ~~!"
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Hạ Vũ ở đối diện, Lưu Tinh cúi đầu ủ rũ không nói.
" Như thế nào, bị em nói trúng?" tiếng Hạ Vũ lại truyền đến, làm Lưu Tinh đang cúi đầu nghe thấy cực kỳ chói tai.
Chính mình đây là làm sao vậy? Vừa rồi sao vì việc nhỏ như vậy lại nổi nóng? Lúc Đình Đình ở đây chuyện như vậy cũng không có phát sinh. Chẳng lẽ là vì Đại tiểu thư trong tưởng tượng và sự thật kém quá lớn? Chuyện vừa rồi phát sinh vô tình đánh trúng chính mình ảo tưởng? Không được, không thể vì vài việc nhỏ mà phủ định đối phương. Ít nhất lúc gặp mặt ngày hôm qua, cô ta tạo ra ấn tượng đầu tiên rất tốt, tao nhã ôn nhu xinh đẹp.
" Sao không nói? Anh không phải rất nhiều lời sao ?" Hạ Vũ lãnh trào nhiệt phúng thanh âm lại truyền đến, cắt đứt suy nghĩ Lưu Tinh.
" Cuộc sống bưu hãn cho tới bây giờ đều không cần giải thích, ta đi con đường ngưu x cứ mặc kệ lũ ngốc x!" Lưu Tinh từ ban công hung hăng trừng mắt đối phương nói.
" Anh...... sao anh có thể nói ra lời như vậy trước mặt một vị thục nữ? Anh...... anh quả nhiên là con sói đội lốt dê!" Hạ Vũ lấy tay chỉ vào Lưu Tinh nói.
" Ta xác định ta chính là kia một con lang khoác dương bì, mà ngươi là ta đích con mồi là sơn dương trong miệng ta......!"
" Anh...... Lưu manh!" Nghe thấy tiếng ca thâm tình động lòng người của Lưu Tinh, mặt Hạ Vũ lập tức đỏ lên.
"Cô nói được, chẳng lẻ cũng không cho tôi hát ?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói," Về sau cô cần phải cẩn thận, tôi đến giờ không có xem cô là thục nữ, mà là...... Hắc hắc hắc hắc!" Lưu Tinh dùng ánh mắt không hảo ý quét trên người đối phương, lúc này đến phiên hắn phát ra tiếng cười rợn da gà.
" Đô~~ đô~~!" Trả lời Lưu Tinh chính là một loạt tiếng báo đã cúp máy , Lưu Tinh hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, chỉ thấy đối phương đang đưa nắm tay hướng chính mình thị uy quơ quơ, sau đó kéo màn cửa lại.
‘Hừ, nghĩ đến chính mình là hương đồ ăn bột bột, ngươi cho dù là để ta thượng...... Ta còn phải lo lắng lo lắng !’ Lưu Tinh vào phòng khách, trong phòng tắm truyền đến tiếng Đại tiểu thư hát tiểu khúc, phỏng chừng là đang tắm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện