[Dịch]Mỹ Nhân Xin Dừng Bước- Sưu tầm

Chương 72 : Gậy ông đập lưng ông​

Người đăng: 

.
Sắc mặt Hà Hiểu Nhu trong tích tắc liền thay đổi, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đó là tay của Triệu Cương Băng đang nâng đỡ dưới người cô, mà bàn tay của hắn lại vừa khớp chộp vào trên bộ ngực của cô! Đôi bồng đảo! Đôi bồng đảo bị bóp! Hà Hiểu Nhu giật mình, liền muốn đứng thẳng lên, nhưng cũng không biết là hoảng hốt vì việc gì mà cơ thể chưa đứng thẳng dậy được mà người đã bắt đầu giãy dụa vùng vẫy. Đáng lẽ Triệu Cương Băng chỉ muốn đùa một chút, muốn cảnh cáo người con gái muốn câu dẫn hắn nhưng không ngờ Hà Hiểu Nhu lại giãy giụa như vậy, cặp ngực trên tay của hắn cũng loạn hết cả lên. Cảm giác mềm mại kia làm cho Triệu Cương Băng cảm thấy muốn ọc máu! Mà kết quả của việc muốn ọc máu là lại làm cho tiểu Cương Băng ương ngạnh chào cờ. Mà lúc này cả người Hà Hiểu Nhu lại nằm đè lên người Triệu Cương Băng nên tiểu Cương Băng đang chào cờ liền chỉa thẳng vào bụng dưới của Hà Hiểu Nhu. Người Hà Hiểu Nhu chợt run lên, sau đó liền dùng chút lực đẩy Triệu Cương Băng ra rồi đứng dậy. - Cậu!!! Hà Hiểu Nhu vừa định nói gì đó thì Triệu Cương Băng đã vội vàng tỏ vẻ quan tâm, nói: - Cô giáo Hà, cô không sao chứ? Haizzz, tại sao đi không cẩn thận gì hết vậy, thiệt là! Triệu Cương Băng vừa nói ra lời này thì Hà Hiểu Nhu liền không biết nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ nói là tiểu tử hắn sờ soạng ngực của cô hay sao? Chuyện như vậy có thể nói ra được hay sao? Em họ của cô đang có mặt ở đây, quan trọng nhất chính là cậu ta lại là vị hôn phu của em họ cô, còn có thể gọi là chồng em họ nữa cơ đấy! Vậy mà ngực cô lại bị chồng em họ tóm lấy, mặc dù em họ và chồng của em họ là không thể có khả năng, nhưng mà cũng không thể phủ nhận sự thật ấy được. Cho nên, lời này quả thực không thế nói ra, về phần Triệu Cương Băng chào cờ thì cũng không thể nào nói ra được. Nhất thời Hà Hiểu Nhu cảm thấy tức muốn ọc máu. Tựa như một người câm vậy, cứ ú ớ mà chẳng biết nói sao. Lại nhìn thấy Triệu Cương Băng cười một cách xấu xa, lòng Hà Hiểu Nhu trầm xuống. Má ơi, mới vừa ra trận thì đã thất thế rồi, - Chị họ, đi tắm đi rồi ra nấu cơm nữa. Lúc này Lâm Thư Nhã đã mở lời giải vây. - Ừ, ừ! Hà Hiểu Nhu vội vàng phủi phủi bụi trên người, trừng mắt liếc Triệu Cương Băng rồi quay người vào trong phòng bếp. - Thực sự là rất mềm mại nha! Triệu Cương Băng nhìn vào tay của mình, cảm thán: - Đây chính là cảm xúc khi chạm vào meo meo sao? Trước đây chỉ có thể dùng mắt cảm nhận, bây giờ ... bây giờ cũng có thể tự tay cảm nhận được rồi. Thực sự là rất mềm, còn to nữa. Quả thật là một tay thì không thể nào nắm hết được. Mà ở trong phòng bếp. - Chị họ, câu dẫn thế nào? Lâm Thư Nhã hỏi. - Cái này ... cũng tạm được, nhưng không thể câu dẫn được gì hết. Nhưng mà Thư Nhã nè, chị nói thật với em, Triệu Cương Băng thật sự là một tên xấu xa, em phải chú ý đó, đừng nghe lời hắn nói. Hà Hiểu Nhu tận tình khuyên bảo. Đúng lúc này, điện thoại Lâm Thư Nhã vang lên. - Gì chứ? Cậu tới khu Hoàng Vân? Ừ, tớ ở nhà chị họ nè, chỗ lần trước cậu đã tới rồi đó, ừ, cậu tới đây đi. Cúp điện thoại, Lâm Thư Nhã nói với Hà Hiểu Nhu: - Điềm Điềm vừa chạy tới khu Hoàng vân đó chị, lát nữa muốn qua đây ăn cơm chung với chúng ta. - Cùng nhau ăn cơm đi, dù sao thì đồ ăn cũng rất nhiều mà. Hai mươi phút sau. Chuông cửa vang lên. Triệu Cương Băng đứng dậy ra mở cửa. - Ôi, mệt chết tớ rồi, ở nhà không cho tớ đi, tớ lén chạy đến đây đấy ... A, là anh! Hàn Điềm Điềm đang nói chuyện thì phát hiện người ra mở cửa cho mình không phải là Lâm Thư Nhã mà là người con trai lần trước giúp cô đạp ông già dê kia, nhất thời giật mình kêu lên: - Tại sao anh lại ở chỗ này? - Tại sao tôi lại không thể ở chỗ này? Triệu Cương Băng mở cửa ra hẳn, lại nói: - Ngược lại thì tôi cảm thấy khó hiểu vì sự có mặt của cô ở đây đó. - Tôi đến tìm Thư Nhã. Anh phát tờ rơi, gần đây đi phát tờ rơi ở đâu vậy? Hàn Điềm Điềm vừa đi vào trong nhà vừa nói chuyện. - Gần đây không có phát tờ rơi nữa, gần đây bận trải khăn trải giường. Triệu Cương Băng cười xấu xa, nói. - Khăn trải giường? Người ta nói là tờ rơi đó nha. Anh thật là xấu, hì hì, đúng rồi, Thư Nhã đâu? Hàn Điềm Điềm hỏi. - Trong nhà bếp. Lúc này Lâm Thư Nhã đã từ trong nhà bếp đi ra. - Thư Nhã, tại sao anh ấy lại có mặt ở đây? Hàn Điềm Điềm chỉ vào Triệu Cương Băng, hỏi. - Tới ăn cơm thôi. Lâm Thư Nhã lại nói: - Điềm Điềm, tại sao cậu lại chạy tới đây? - Ở nhà chán lắm, ba tớ muốn tớ đến công ty học hỏi, tớ không muốn đi chút nào. Hàn Điềm Điềm nói xong, nhìn Triệu Cương Băng, lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, nói: - Tôi biết tên của anh, Triệu Bách Trì đúng không? - Triệu Bách Trì ... Triệu Bạch Si? Triệu Cương Băng kinh ngạc nhìn Hàn Điềm Điềm. - Đúng vậy, rất ngạc nhiên đúng không? Ha ha ha, không ngờ tên của anh lại như vậy, khó trách ngày đó anh lại không nói rõ tên với tôi, tên này đổi lại là tôi thì tôi cũng không dám nói với người ta đâu. Hàn Điềm Điềm nói. - Tên tôi không phải là Triệu Bách Trì. Triệu Cương Băng nhìn Lâm Thư Nhã một cái, nói. - Hả? Không phải sao? Thư Nhã nói với tớ như vậy mà. Hàn Điềm Điềm kinh ngạc nói tiếp: - Vậy cậu tên là gì? - Nói với cô làm gì chứ? Triệu Cương Băng liếc Hàn Điềm Điềm một cái rồi đi tới ngồi xuống ghế salon. - Woa, có cá tính nha, tôi thích anh rồi đó, anh đẹp trai, tối nay có rảnh không? Đi quán bar chơi không hả? Hàn Điềm Điềm cũng không quan tâm đến việc Lâm Thư Nhã lừa mình, liền ngồi xuống cạnh Triệu Cương Băng, lại nói: - Ở giữa trung tâm thành phố mới khai trương một quán bar rất tuyệt, nghe nói là quán bar này chơi vui lắm đó. - Điềm Điềm, không được đi quán bar. Lâm Thư Nhã trừng mắt liếc Hàn Điềm Điềm, nói. - Không đi, không đi, tớ không có đi mà. Hàn Điềm Điềm vừa cười theo vừa nhìn Triệu Cương Băng thè lưỡi một cái, nói tiếp: - Hai chúng ta lén đi nha, thế nào? Vừa đúng lúc tối nay tớ có mấy người bạn cũng muốn đi cùng nữa. - Quán bar??? Triệu Cương Băng trầm mặc một chút, dường như là chưa từng đến quán bar. Có nên đi đến đó thử một chút không nhỉ? Hình như là baba cũng làm giàu nhờ bắt đầu bằng việc mở hộp đêm đấy! Mình cũng nên đến đó học hỏi một chút. - Cứ quyết định như vậy đi nha anh phát tờ rơi. À, sau này cứ gọi anh là anh phát tờ rơi đi nha. Hàn Điềm Điềm nói. Triệu Cương Băng gật đầu, hắn cũng chưa từng đi đến quán bar, dù sao cũng phải đi đến đó xem thử thế nào. Nhưng mà ... muốn đi bar thì phải chuẩn bị những thứ gì đây? Nếu không thì đến đó sẽ làm cho người ta cảm thấy mình là một tên nhà quê đấy? Rất nhanh, một bàn đầy đồ ăn đã được chuẩn bị xong. Có Triệu Cương Băng rồi cả Lâm Thư Nhã, Hàn Điềm Điềm và Hà Hiểu Nhu đều ngồi quây quần bên nhau. Hà Hiểu Nhu hắng giọng một cái, nói: - Mọi người ăn cơm đi, cái này là do tôi tự nấu nướng đó, mọi người thử một chút đi, có gì không tốt thì cứ góp ý nha. Triệu Cương Băng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, sau khi nhai vài cái thì nói: - Cũng tạm được, bình thường thôi mà. - Bình thường thôi? Hà Hiểu Nhu cũng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng ăn thử, sau đó nói: - Cái này ăn thấy rất ngon mà, sao lại nói là bình thường chứ? Có gan thì cậu đi làm thử xem sao? - Làm thì làm chứ. Triệu Cương Băng cười cười đứng lên. Đây chính là một cơ hội để hắn thể hiện bản thân, nếu như hắn không nắm bắt cơ hội này thì thật sự là có lỗi với truyền thống Triệu gia mà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang