[Dịch]Mỹ Nhân Xin Dừng Bước- Sưu tầm
Chương 56 : Người săn giết!
.
Người săn giết!
Danh như ý nghĩa, chuyên môn chính là săn - giết một thứ gì đó, thật ra thì bọn họ cùng với thợ săn là giống nhau, nhưng mà đối tượng để người săn giết tiêu diệt chính là thợ săn chuyên nghiệp.
Mọi người không nhìn lầm đâu, chuyên môn của người săn giết chính là vì săn- giết thợ săn mà tồn tại.
Bọn họ thông qua săn giết thợ săn mà giành lấy giấy chứng nhận thợ săn, sau đó tự mình sử dụng, hoặc là bán cho chợ đêm, hoặc là tham gia cuộc thi thăng cấp người săn giết, dù sao thì săn giết thợ săn cũng chính là nhiệm vụ quan trọng của bọn họ.
Dựa theo cách nói trong truyền thuyết thì những người này chính là nhân vật phản diệt một cách triệt để.
Mà người săn giết cũng từ trường học Liệp Sát mà tốt nghiệp ra.
Trường Liệp Sát cùng với trường Liệp Nhân, rồi trường dạy nấu ăn Tân Đông Dương, học viện kỹ thuật cao cấp Lam Tường chính là 4 trường học danh tiếng nhất thế giới.
Trường Liệp Sát và trường Liệp Nhân đều đào tạo ra những cao thủ siêu cấp, mà trường Tân Đông Dương thì cũng đào tạo ra những siêu đầu bếp, còn học viện Lam Tường cũng đào tạo ra những kỹ sư đẳng cấp.
Tôn chỉ của trường Liệp Nhân chính là tìm kiếm, theo đuổi tất cả những thứ không biết, còn tôn chỉ của trường Liệp Sát chính là tìm được thợ săn và tiêu diệt bọn họ.
Cho nên, thợ săn và người săn giết chính là khắc tinh của nhau.
- Ta là người săn giết cấp D, Chức Thương!
Người trẻ tuổi kia mang một cái kính râm thật to, coi bộ rất đẹp trai.
- Chậc chậc chậc.
Triệu Cương Băng tặc lưỡi, nói:
- Tôi có biết trường Liệp Sát mỗi tháng đều có một người săn giết mới tốt nghiệp, cũng có rất nhiều thợ săn mới gặp phải người săn giết rồi bị giết chế, tôi tưởng rằng mấy người sẽ vì vậy mà khiêm tốn một chút, sẽ không đi tìm tôi nữa, không ngờ lại bị các người tìm được rồi.
- Cậu cũng biết đó, người săn giết mới rất khá!
Người săn giết được gọi là Chức Thương cười cười, tháo kính râm ra, nói:
- Bởi vì bọn họ là người mới cho nên bọn họ rất non nớt, mà non nớt thì lúc nào cũng mần thịt dễ hơn, ăn cũng ngon hơn!
Chức Thương kia có vẻ là một người rất trẻ tuổi, nhưng mà khí thế trên người đã mơ hồ có mùi vị âm nhu.
- Nói như vậy là cậu đã để mắt tới tôi?
Triệu Cương Băng híp mắt hỏi.
- Không sai!
Chức Thương cười cười, nói:
- Tôi dừng lại ở cấp D người săn giết đã 5 năm rồi, chờ sau khi giết được cậu tôi sẽ đi thi lên danh hiệu người săn giết cấp C. Mà bây giờ tôi cũng có thể gọi là một người săn giết cấp C rồi, Triệu Cương Băng, cậu chỉ là một thợ săn cấp D sơ cấp mà thôi, cậu không có bất kỳ cơ may sống sót đâu, cho nên cậu chuẩn bị bị tôi làm thịt đi!
- Bố mày đang định kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ cố gắng vượt hơn hẳn lão ba của bố, xem ra đôi khi không thể nhàn rỗi mãi được!
Triệu Cương Băng nói xong, từ trên cây nhảy xuống, đứng đối mặt với Chức Thương.
- Xem ra mày đã chuẩn bị xong rồi, nói cho mày biết một chút, vũ khí của tao chính là đôi tay này!
Vừa dứt lời, Chức Thương liền "hưu" một tiếng rồi xông về phía Triệu Cương Băng.
Tốc độ thật nhanh.
Triệu Cương Băng giơ hai tay lên, một cử chỉ thật đơn giản,
Đây chỉ là một cử chỉ võ thuật cổ xưa mà từ bé hắn đã học được từ người làm trong nhà, hiệu quả đánh nhau rất tốt.
Phanh.
Trong nháy mắt Chức Thương đã vọt tới trước mặt của Triệu Cương Băng, một bàn tay to đánh về phía Triệu Cương Băng, mà Triệu Cương Băng cũng chỉ đưa 2 tay ra, "đá chọi với đá" cùng với bàn tay to của Chức Thương.
- Thực lực thật mạnh!
Triệu Cương Băng cả kinh:
- Nếu như là một giờ trước thì có thể tao phải tử chiến mới có thể thắng được mày, nhưng mà bây giờ bố mày đã đạt đến tầng thứ 3 rồi.
Trên mặt Triệu Cương Băng lộ ra một nụ cười đắc ý, đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt trên cánh tay Chức Thương, sau đó dùng tay còn lại đánh chõ một cái.
Ầm!
Khuỷa tay đập thẳng vào mũi của Chức Thương.
Ken két!
Thậm chí Triệu Cương Băng còn nghe được tiếng xương sống mũi Chức Thương bị gãy.
Đằng đằng đằng!
Chức Thương liên tục lùi về sau 3 bước, kéo dài khoảng cách với Triệu Cương Băng.
- Làm sao có thể chứ? Tốc độ phản ứng và thực lực của ngươi tại sao lại mạnh như vậy?
Chức Thương kinh hãi.
- Thật ngại quá, thật đúng là mạnh như vậy đó, con gà con của bố, lớn bằng con gà con của bố, ha ha ha!
Triệu Cương Băng cười lớn một tiếng, xông về phía Chức Thương.
Bịch bịch bịch!
Một bộ tổ hợp quyền.
Chức Thương chỉ có thể bị động phòng ngự.
Quả đấm của Triệu Cương băng hình như càng đánh càng mạnh, liên tục ra đòn làm cho Chức Thương cứ thụt lùi về phía sau, mà trên cánh tay Chức Thương cũng bắt đầu xuất hiện từng mảng bầm tím.
Đây là do máu ứ đọng!
- Một người săn giết cấp D mà cũng dám tới chơi đùa với bổn thiểu gia sao? Chết đi!
Triệu Cương Băng hét lớn một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu Chức Thương, sau đó khẽ động người một cái đi vòng ra sau Chức Thương, cánh tay còn lại kẹp lấy cổ của hắn, sau đó dùng sức lắc một cái.
Răng rắc!
Một hồi tiếng vang xương bị bẻ gãy vang lên.
Chức Thương thoáng cái nằm xụi lơ trên mặt đất.
Bỏ mình!
Cái cổ bị vặn gãy!
Vù vù!
Triệu Cương Băng buông tay ra, lui về sau mấy bước.
Trận đấu mới vừa rồi tuy nhìn có vẻ như hắn tuyệt đối chiếm thế thượng phong nhưng mà Triệu Cương Băng tự mình hiểu rõ, hắn bây giờ thật giống như đang bắt đầu ooxx quá nhanh vậy, mới mấy phút mà đã không có sức lực.
Triệu Cương Băng hít thở sâu mấy cai, nhìn thoáng qua Chức Thương đang nằm trên đất không có cơ hội sống sót, cảm khái nói:
- Xem ra những ngày tiếp theo không được sống bình yên rồi!
Nói xong, Triệu Cương Băng đi tới bên cạnh thi thể Chức Thương, ngồi xổm xuống, sau khi sờ soạng một hồi trên người Chức Thương thì một cái thẻ xuất hiện trong tay Triệu Cương Băng.
- Sát hạch thợ săn cấp C đòi hỏi ít nhất 3 tờ giấy chứng nhận người đi săn giết cấp D, chậc chậc chậc, như vậy thì rõ ràng là thợ săn và người đi săn giết chính là khắc tinh của nhau đây!
Không lâu sau đó.
- Tiểu thư, Chức Thương đã chết.
Một người đàn ông quỳ một chân xuống đất, hướng về một người con gái, nói.
Người con gái kia đưa lưng về phía người đàn ông, làm cho người ta không thấy rõ tướng mạo.
- Chết thì chết chứ, con trai trưởng của Triệu gia quả thật không phải là người có thể giết một cách dễ dàng. Hãy tìm một cơ hội nào đó rồi đem những tư liệu về Triệu Cương Băng đưa ra bên ngoài nhưng không được đưa những thứ này cho những người quá mạnh mẽ, nếu không sẽ dễ dàng làm cho người Triệu gia nghi ngờ.
Cô gái nói.
- Đã biết!
Người đàn ông gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cô gái xoay người lại.
Dưới ánh này hé ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Ngày hôm sau.
- Nghe nói tối hôm qua có một người bị giết chết trong rừng cây nhỏ đó!
Hoàng Linh Linh vừa ăn bánh bao vừa nói.
- Hả?
Triệu Cương Băng tò mò hỏi: - Chuyện thế nào vậy?
- Nghe nói là có người bị giết chết, bây giờ trong sở đang điều tra chuyện này đó, nhưng mà nghe nói tình tiết vụ án này có chút phức tạp, còn không cho chị tiếp xúc nữa, hừ! Đúng rồi Cương Băng, hôm nay lúc em đi học thì thuận tiện hỏi giùm chị thử xem có cửa tiệm nào cho thuê không nha!
Hoàng Linh Linh nói.
- Dạ, em sẽ đi tìm thử.
Cỡi con tiểu Hoàng Phong tới trường, Triệu Cương Băng mới vừa dừng xe thì liền thấy trong nhà xe có dán một tờ giấy viết chữ thật to.
Trên tờ giấy còn có vẻ một chút hình ảnh, ngoài ra còn có một số chữ.
- Triệu Cương Băng, tao là Hoàng Chính Đạo, tối thứ năm tuần này muốn tìm mày quyết đấu. Địa điểm: Sân vận động trường học.
Triệu Cương Băng sửng sốt một chút. Hoàng Chính Đạo tìm mình quyết đấu?Hình như mình không biết cậu ta!
Triệu Cương Băng nghi ngờ đi vào lớp học.
- Cương Băng, thấy tờ giấy kia chưa?
Chu Đồng Ngôn vừa nhìn thấy Triệu Cương Băng xuất hiện, lập tức kéo Triệu Cương Băng nói chuyện.
- Thấy rồi!
Triệu Cương Băng gật đầu, nói: - Chuyện thế nào vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện