[Dịch]Mỹ Ngọc Thiên Thành - Sưu tầm

Chương 10 : Tam hoàng tẩy tề

Người đăng: 

.
Ngày đó Tiểu Ngọc và Điền Phì cò kè mặc cả, hoàn toàn không để ý cái gì lễ nghi phong độ, một chữ cũng không thêm, kiên quyết trả giá ba mươi quan bán mười năm, sau một hồi giằng co, thành giao (giao dịch thành công) ba mươi quan mua chín năm. Tiểu Ngọc vẫn chưa vừa ý lắm, Điền Phì lại sắp khóc rồi, ả buôn người nhiều năm như vậy, loại buôn bán gần như không có lời này chưa gặp qua mấy lần, Tống gia nương tử này miệng lưỡi thật lợi hại, nàng không làm buôn người cũng rất đáng tiếc! Hôm nay Điền Phì đưa người đến Tống gia, đem khế ước bán thân cho Tiểu Ngọc xong rồi nhanh chóng bỏ chạy, ả sợ nàng dâu nhỏ nhà này lại giở trò gì nữa. Chị kia biết vâng lời đứng yên, giày và quần áo đều rất cũ, nghĩ cũng phải, nhà ai có tiền lại còn bán mình làm tỳ nữ chứ. Tiểu Ngọc đánh giá chị một lượt, người này tuổi không tính là trẻ, cũng khoảng hai bảy hai tám, nếu ở hiện đại thì vẫn là cô gái tuổi xuân thì, nhưng ở thời đại này thì cũng đã là một phụ nhân không hơn không kém. Trên mặt cũng không thô đen, mặt mày đoan chính, đôi tay cũng sạch sẽ, nếu ăn mặc tươm tất, bộ dáng cũng rất được. “Tên gì? Bao tuổi?” Tiểu Ngọc hỏi, vẻ mặt của nàng cũng không thân thiện, nếu đã mua người rồi, thì phải tạo nề nếp, không thể không phân biệt trên dưới, sau này sẽ khó sai bảo -- tâm lý học là học chơi sao, chủ nhiệm lớp là làm chơi sao, thuật chế ngự kẻ dưới này xưa nay vẫn vậy. “Nô tỳ họ Tô, nhủ danh Huệ nhi, trong nhà gọi là Huệ nương, năm nay hai mươi tám.” Giọng Huệ nương nhẹ nhàng ôn nhu, nghe qua cảm thấy tính tình chắc cũng tốt. Theo Huệ nương nói, Tiểu Ngọc biết được chị là thôn phụ (phụ nữ trong thôn) của thôn gần đó, chồng bệnh nặng qua đời, có vài đứa con nhưng đều yểu mệnh, người trong tộc bên chồng thu lại đất đai nhà chị, nhà mẹ đẻ anh trai và chị dâu không muốn cho chị nương nhờ, chị lẻ loi một mình không còn cách nào khác phải đến chỗ buôn người tìm việc làm. Mặc kệ nói như thế nào, từ lúc có Huệ nương ở nhà, Tiểu Ngọc đỡ được phần lớn việc lao động nặng nhọc, rốt cục cũng có thời gian rảnh để nghĩ cách chữa bệnh cho Tống Tiềm. “Thiên Thành, thuốc này ngươi uống mãi nhưng cũng giống như không có hiệu quả, có muốn đổi phương thuốc khác hay không?” Tiểu Ngọc đưa thuốc mới sắc cho Thiên Thành, Tống Tiềm mỗi ngày yên tĩnh trong thư phòng đọc sách viết chữ, Tiểu Ngọc nói như vậy cũng không sai, ít nhất có thể làm cho tâm bình khí hòa, có lợi cho việc dưỡng bệnh. “Đổi phương thuốc?” Tống Tiềm nhận lấy chén thuốc, thổi thổi hơi nóng, một hơi đem thuốc uống hết. “Phương thuốc này là Tiết đại phu ở Tế Thế đường kê, lão nói ta muốn trừ phong khử nhiệt, phải uống nhiều thuốc hạ hỏa mới tốt. Có điều ta đã uống thuốc của lão nhiều rồi, chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt, có lẽ nên đổi một đại phu khác đến xem.” “Chỉ uống thuốc hạ nhiệt, đối thân thể cũng không tốt, càng uống càng suy yếu, mụn mủ cũng không khỏi được.” Tiểu Ngọc nhíu mày. Nàng biết một số nữ sinh bị nổi mụn, nghĩ rằng do ăn này nọ bị nóng trong người, cho nên liều mạng uống trà Vương lão Cát hoặc trà mát gì gì đó, cho rằng như vậy có thể hết mụn, không biết rằng đa số nữ sinh thuộc thể hàn, uống thuốc hạ nhiệt làm thận hư hỏa vượng, tác dụng hoàn toàn ngược lại. Bản thân nàng trước kia vì trị mụn mỗi ngày uống một ly trà mát, kết quả mụn không khỏi, nhưng tinh thần lại rất kém, suốt ngày cả người mềm nhũn yếu ớt. Thuốc hạ nhiệt là phải uống cho thích hợp, hay quá hóa dở >_
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang