[Dịch]Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu - Sưu tầm

Chương 11 : Ăn miếng trả miếng (1)

Người đăng: 

.
Phải đến một tuần sau Mộc thị mới phát hỏa khi gần trăm bản thiết kế của mình không cánh mà bay. Nhiều hợp đồng lớn bị hủy bỏ làm Mộc thị xém chút ra đường làm ăn xin. =))))) Đồng thời tại thời điểm này, Hạ gia liên tục tung ra thị trường những mẫu sản phẩm mới rất ăn khách, thu lại lợi nhuận không dưới tiền tỷ, lại được các tập đoàn lớn như Apple, IBM, TCS,... kí kết hợp đồng, vị trí nhất bảng đã sớm thuộc về Hạ thị. Đúng như Hạ Vũ nói, Mộc thị chỉ có thể cắn răng nhìn thiết kế của mình bị người khác tước đoạt mà không ho he được câu gì. Trong vòng một tuần đấy, cô gái nhỏ của chúng ta hết ăn lại ngủ, không thèm vác mặt đến trường, hoàn toàn không cho thấy đây là tên hacker siêu việt đã làm mưa làm gió tại Mộc thị. Sáng hôm sau đến lớp, Hạ Vũ bắt gặp cảnh Mộc Ly Tâm khóc dở, mếu dở trông đến là hài. Còn nữ chính của chúng ta đang đau đầu nhức óc vì phải nghe than khóc cả ngày lẫn đêm. Biết sao được, vì hình tượng nữ thần "tốt bụng, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn đưa tay giúp đỡ" cho nên mới phải hao tâm tốn sức như vậy. Chậc, cả đời đi diễn nó khổ thế đấy! Sao không như cô đây, sống thật với bản thân, diễn làm chi cho mệt người! Mộc Ly Tâm mắt thoáng thấy Hạ Vũ đứng ở cửa, mắt ánh lên vài tia thâm độc, hét lên giận dữ: - Là mày! Tất cả là tại mày! Vì mày mà Mộc thị mới suýt chút nữa thì phá sản!! Đồ hồ ly giảo hoạt! Tất cả là do mày gây nên! Như Hoa cũng nhân cơ hội thêm mắm thêm muối: - Vũ nhi! Tớ biết cậu uất ức việc bị cả xô nước vào người hôm đó. Nhưng không cần thiết phải đem việc làm ăn nhà người khác ra làm trò đùa! Tâm Tâm, lần này bất công cho cậu rồi. Vũ nhi, việc này là phạm pháp! Tớ thật thất vọng về cậu. Vừa nói, cô ta vừa đưa tay gạt nước mắt. Hạ Vũ thực không hiểu cô ta giấu lọ thuốc nhỏ mắt ở đâu mà sử dụng linh hoạt đến vậy. Mới sáng sớm mà đã gặp phải một màn này rồi. Thật không hiểu có phải là do sáng nay ra đường không xem giờ hoàng đạo hay không nữa. Cả lớp cũng rộ lên những tiếng xì xào bàn tán. Có người thì nói Hạ Vũ cô là con rắn độc, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để trả thù. Cũng có người nói cô bị oan, sao mà một học sinh có thể làm chuyện không thể tin được như thế. - Ai mà biết được! Nhà cô ta có tiền, thuê một tin tặc đâu thấm vào đâu. - Đùa chắc. Không chứng không cứ buộc tội vào tù như chơi đấy! - Chứng cứ rõ ràng như vậy còn gì! - Mấy người thật là ngu ngốc. Người ta vẫn còn đang điều tra, ngồi đó mà đoán mò. ........... Cuộc tranh luận ngày càng gay gắt. Hạ Vũ từ đầu đến giờ chưa nói câu nào đã bị bọn họ tự biên tự diễn cướp hết lời đành bất lực nhìn mấy cái miệng đang hoạt động hết công suất kia. Phía bên kia chiến tuyến, Ly Tâm cùng Như Hoa đưa mắt nhìn nhau cười gian xảo. Chợt cả hai cùng hướng mắt về phía cửa, không hẹn mà cùng nhau lên tiếng: - Hạ Vũ! Đây là ân oán giữa tôi và cô. Vì có gì mà phải sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?! - Vũ nhi, cậu còn không mau hối lỗi đi. Việc cậu đã làm thực sự đã làm mất mặt trường chúng ta! - Cái gì đây?! Lớp này loạn hết rồi hả? Cả lớp im phăng phắc nhìn về hướng thanh âm giận dữ kia cất lên. Hạ Vũ cũng quay lại nhìn. Thì ra là nhóm mỹ nam của lớp: Lãnh Hàn, Âu Dương Nam và Trần Tuấn Kiệt. Thanh âm giận dữ vừa rồi không ai khác chính là của Lãnh Hàn. Anh lại lớn tiếng đàn áp mọi người: - Tôi hỏi có phải là cái lớp này thành cái chợ rồi không?! Lãnh Hàn đang thực sự tức giận. Vì cớ gì cô gái nhỏ của anh lại bị cả lớp công kích tập thể như thế chứ?! «Khoan! Từ khi nào con gái yêu của ta biến thành cô gái nhỏ của ngươi vậy?!» - Hàn: Từ hôm qua! Âu Dương Nam bình thản nói: - Hàn, đừng quá khích. Vũ Vũ, nói xem, có chuyện gì? A... cuối cùng thì cũng có người hỏi ý kiến của cô mà! Cô bây giờ thực sự có hảo cảm với vị hội trưởng này rồi. Những người khác thì hoàn toàn không có chung suy nghĩ với Hạ Vũ. Cái mà họ quan tâm là từ khi nào Hạ Vũ cùng học trưởng Âu Dương Nam thân thiết đến độ gọi là Vũ Vũ! Mặt của toàn thể học sinh đã đen đi quá nửa. Trong khi đó người trong cuộc còn đang tình chàng ý thiếp, đưa mắt nhìn nhau...!! Như Hoa sặc mùi dấm chua, lại gần đám Âu Dương Nam, mi tâm khẽ động, tỏ vẻ suy nghĩ nói: - Nam ca, là anh không biết. Em cũng không ngờ. Vũ nhi lại chỉ vì chút mâu thuẫn cỏn con mà thuê người hại cho nhà Tâm Tâm chút nữa phá sản. Anh xem, giờ Tâm Tâm đau khổ biết nhường nào! "Xuất khẩu thành văn, ta cũng bội phục!!" Hạ Vũ nghĩ thầm. Âu Dương Nam im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt giờ lại tỏa ra sát khí nồng nặc. Sau vụ Mộc Ly Tâm đổ nước Hạ Vũ, anh còn chưa tính sổ với cô ta, giờ lại còn giở trò mèo này nữa. Thật là không biết an phận mà! Lãnh Hàn cũng phải nổ đom đóm mắt. WHAT'S THE F***?! Mộc tiểu thư này ngậm máu phun người quá sức điêu luyện rồi đấy. Vũ nhi của hắn mà thèm vào cái việc bẩn thỉu này á? Hoang đường! «Xin lỗi nhưng chú mới hoang tưởng ấy!» Kẻ đứng ngoài xem kịch nãy giờ là Hạ Vũ và Tuấn Kiệt giờ lại không hẹn mà cùng nói: - Cô nói tôi/cô ấy làm việc này? Bằng chứng đâu? Như Hoa nhất thời á khẩu nhìn hai người xong cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt "thiện lương": - Vũ nhi, Kiệt ca, là người nhà của Tâm Tâm nói việc này do Hạ gia làm. Hai người thử nghĩ xem. Hôm trước Hạ Vũ gặp xui xẻo, hôm sau thông tin mật của Mộc thị đã bị rò rỉ ra ngoài. Còn có lời nói của bị hại làm chứng nữa. Mọi người nghĩ thử mà xem. Cùng lúc, Mộc Ly Tâm khóc nức lên, lại cộng thêm lời nói của Như Hoa, mọi người gần như tin rằng chính Hạ Vũ đã gây ra chuyện này. Riêng chỉ có một mình Hạ Vũ mặt không biến sắc, cười lạnh, hỏi ngược lại Như Hoa: - Nói rất hay, luận cứ rất xác đáng! Nhưng tôi thắc mắc, nếu đã biết rõ như vậy, sao Mộc thị còn cam tâm tình nguyện để đứa con tinh thần của mình bị cướp đi? Hay là vốn dĩ, đó vốn không phải đồ của họ? - Cái... cái gì?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang