[Dịch]Mỹ Mỹ Xuyên Không Ký - Sưu tầm

Chương 8 : Bình Yên

Người đăng: 

.
Artist: Ibuki Satsuki Bị Mặc Lãnh nói một câu đột ngột như vậy làm giật cả mình, Mỹ Mỹ xoay người “Cung chủ, ngài đây muốn hù ta chết hay sao? Ngài không thể đứng trước mặt ta à, sao cứ phải xuất hiện thình lình ở sau lưng ta như vậy chứ?" Mặc Lãnh cao hơn Mỹ Mỹ cả cái đầu rưỡi, chắc phải hơn 1m8 đi? Còn Mỹ Mỹ chỉ có một chiều cao bình thường tầm tầm 1m6, khi nói chuyện phải nghểnh cả cổ lên rất mỏi, với lại nhìn người trước mắt quá to lớn thì cũng cảm thấy chính mình bị khí thế của đối phương doạ sợ rồi. Mặc Lãnh cuối đầu nhìn cô ý cười trong mắt, nãy giờ không có mình thì nói cười hồn nhiên với con chim này, thế mà mình vừa xuất hiện thì im bặt, tỏ vẻ yếu thế ngoan ngoãn như vậy? Không phải lúc nãy còn nói xấu mình hay sao, gì mà kết hợp với con chim đen này nhìn cực kỳ kích thích thị giác? Mặc Lãnh cũng không nhiều lời, chỉ nhìn về con chim mà nói “Tiểu Hắc, đưa ta đi một vòng” rồi xoay lưng bước ra ngoài. Con rồng nhìn nhìn Mặc Lãnh, rồi nhìn sang Mỹ Mỹ...vô cùng khinh bỉ, rồi uể oải đứng dậy lắc mông, lắc đuôi, rồi vẫy vẫy cánh, ngáp vài cái bước cái thân to kềnh ra khỏi nhà của nó. Cái thái độ gì đây? Mỹ Mỹ né sang một bên nhìn con rồng bước ra ngoài, lúc đi ngang qua cô nó còn cư nhiên ngửi ngửi rồi nheo mắt đánh giá cô, rồi thở phì một cái mới nghêng ngang ra ngoài. Đây là sao? Chê ta không đủ thịt hả?? Mỹ Mỹ cảm thấy tức giận, ai cũng khi dễ ta, đến cả con rồng nhà ngươi cũng khi dễ ta! Eo lại bị đột ngột ôm lấy, rồi nhận ra mình ngồi trên lưng Tiểu Hắc lúc nào không hay. Sau lưng là Mặc Lãnh đang ôm lấy eo cô, giữ cho cô ngồi vững rồi mới ra lệnh cho Tiểu Hắc bay lên. Mỹ Mỹ cảm thấy ngồi sau lưng mình là một người đàn ông hẳn hoi, làm cô mặt đỏ tim đập một hồi, cả người nóng rang. Gần quá, quá gần đi. Thế này là cái tình huống gì nữa? Cái con người này sao không nói gì mà cứ thích làm gì thì làm vậy hả trời? Mặc Lãnh vẫn ngồi sau lưng cô im lặng, không nói tiếng nào càng làm cho không khí xung quanh thêm quỷ dị. Mỹ Mỹ lén vỗ vỗ tay lên mặt, tự trách mình định lực quá kém. Chỉ là ngồi gần nhau thôi mà đã đau tim như vậy. Người ta thậm chí còn không có cảm giác gì, sao mình lại toàn suy nghĩ lung tung. (Tác giả: Sao cô biết người ta không có cảm giác gì? Tại tôi lười không miêu tả cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng của Mặc Lãnh mà thôi.) Mỹ Mỹ cố bình tâm lại, nhìn từ trên cao xuống cái thế giới mà mình đến, nói chung cũng không khác biệt gì lắm so với những những hình ảnh thời hoang sơ. Cũng có sông ngòi, có hồ nước, có biển rộng, có rừng cây, có người sinh hoạt, chỉ khác là có những con người không đơn giản chỉ là người, và những động vật không chỉ là động vật bình thường mà thôi. Không biết ở đây có vị tiên nhân nào hay không, hay là ai tu tiên cũng được? Nói chung ai đó là người trời để có thể chỉ Mỹ Mỹ phải làm sao để tìm được ký ức của mình. Lúc bị đá đi vào vòng luân hồi còn chưa kịp hỏi Diêm Vương nữa… Mỹ Mỹ đột ngột xoay người lại nhìn Mặc Lãnh. Vô tình cố ý thế nào lúc xoay người, vành tai cô chạm vào đôi môi của Mặc Lãnh, làm tim cô lại lỗi thêm một nhịp. Cố gắng trấn an mình, cô ấp ủng hỏi, “Con rồng...à Tiểu Hắc, nó có bay lên Thiên Đình được không?” Ặc. một câu hỏi ngu xuẩn không còn gì ngu hơn, hắn chắc không nói mình bị điên đi? Tim lỗi nhịp thôi mà não cũng đứt bớt một dây thông minh sao? Mặc Lãnh nheo mắt nhìn Mỹ Mỹ, phun ra hai chữ “Không thể.” A? -Thiên Đình là nơi chỉ có người của thiên giới mới đến được mà thôi, phàm nhân như chúng ta không tiến vào được. Nghe nói những ai có tiên cơ và tiên cốt có thể tiến vào. Mỹ Mỹ nghe vậy hai mắt sáng ngời “Thật sao?” Nếu mình tìm lại được trí nhớ cũng như cơ cốt của mình thì có thể về lại thiên đình làm tiểu tiên sống nhàn nhã qua ngày? Vậy cũng được rồi, cần gì thăng cấp, thăng chức gì nữa! Theo lời của Bạch Trạch, tiên cơ có thể nói đơn giản là tu vi tu luyện của cô, còn cốt là thể chất tiên nhân. Nói càng đơn giản hơn nữa, cứ tưởng tượng như các nhà phi hành gia lên Mặt Trăng phải có kiến thức và thay đổi thể chất để thích hợp với môi trường sống trên Mặt Trăng vậy. Mỹ Mỹ chỉ đặc biệt hơn mấy phi hành gia là trí nhớ trước kia của cô vậy mà hoà chung với cơ cốt của tiên nhân vào một khối, như là tiện ích 3 trong 1 vậy. Cơ mà càng hiện đại càng hại điện, bây giờ cái khối đó đã vỡ tan mất rồi hại cô trắng tay cái gì cũng không có. Mặc Lãnh thấy ý cười ngây ngô trên mặt Mỹ Mỹ, lại hỏi bâng quơ “Thiên đình thì có gì vui?” Mỹ Mỹ cũng chả để ý, còn đang vui vẻ vì cuối cùng cũng nghe được một chút thông tin về cách quay lại tiên giới, nên cũng thuận tiện trả lời: -Ai biết vui hay không, ta cũng quên hết còn gì. Bất quá, nghe nói chỉ toàn đánh cờ, uống rượu, coi ca hát nhảy múa… Rồi mới sực nhớ ra mình đã nói loạn một số chuyện không nên nói, nên cô im ngay. -Sao không nói nữa? -Haha….ta nghĩ bà Vương đang chờ ta gọt khoai, Cung Chủ...cho ta xuống được không? Ta sợ...độ cao. Mặc Lãnh không nói gì, ra hiệu cho Tiểu Hắc quay về Ám Thương Cung, đáp rất chuẩn xác ngay trước cửa nhà bếp. Tiểu Mỹ vội vã trườn xuống rồi chạy thẳng vào bếp, nhưng ai ngờ góc váy bị Tiểu Hắc ngậm chặt lại, mém nữa là bị kéo tuột hết cả ra. Mỹ Mỹ ngượng đỏ mặt trừng mắt với Tiểu Hắc “Buông ra, mi bị điên à?” Tiểu Hắc nheo mắt lại nhìn Mỹ Mỹ, ra sức kéo cô lại gần hơn, tới mức cô có thể chạm vào cái mũi nóng của nó rồi mới thở phì phì nhìn cô. Sau đó….liếm một phát làm cả người cô ướt nhẹp toàn nước miếng của nó. Mặc Lãnh đứng một bên nhìn một người một rồng trừng mắt nhìn nhau, sau đó cười cười nói “Tiểu Hắc có vẻ thích cô.” Thích kiểu này cũng quá bẩn đi. Làm cả người mình ướt sũng nước miếng của nó rồi, nghĩ nghĩ cảm thấy thật buồn nôn. Mỹ Mỹ muốn đi, nhưng Tiểu Hắc lại cứ ngậm chặt váy của cô. Nghĩ ngợi một chút, Mỹ Mỹ bạo gan vươn tay nhón chân, cố sờ sờ đầu của Tiểu Hắc, “Được rồi, ngày mai ta sẽ lại sang...chơi với mi. Bây giờ buông cho ta đi tắm có được hay không? Ướt hết rồi.” Tiểu Hắc như hiểu được lời cô, nó hài lòng nhắm híp mắt lại, rồi đứng lên dùng sức thổi một hơi vào người cô. Hơi vừa nóng vừa mạnh, chút nữa là thổi bay cả Mỹ Mỹ đi, nhưng cũng may có Mặc lãnh đứng đằng sau giữ cô lại. A? Vây mà khô cả người rồi? Máy sấy tự nhiên sao? Mỹ Mỹ đờ ra nhìn con rồng trước mắt, nhìn nó thế nào cũng như đang chờ được cô vỗ đầu khen ngợi vậy. Tại sao càng nhìn càng có cảm giác như con Chihuahua ở nhà mình nuôi thế này? Mỹ Mỹ cảm thấy buồn cười với con vật trước mắt, nên cũng bớt sợ hơn, lại đưa tay sờ sờ chóp mũi của Tiểu Hắc: -Tốt lắm, mi thật giỏi. Ngày mai ta sẽ chăm sóc cho mi nữa, nhưng mà ta cũng không nhớ đường, mai ngươi qua đón ta có được hay không hả? Tiểu Hắc híp híp mắt thoả mãn được Mỹ Mỹ vỗ vỗ lên mũi, rên hừ hừ như vậy là đồng ý đi? Sau khi tạm biệt con cẩu bự chảng trong sân, Mỹ Mỹ lúc này mới thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm mà há hốc mồm. Bà Vương đầu bếp nắm tay Mỹ Mỹ kéo cô qua một bên: - Mỹ Mỹ, cô giỏi thật nha. Lại còn có thể chạm vào Tiểu Hắc đại nhân nữa. Đại nhân, gọi nó là đại nhân sao? Nghe thật ghê gớm quá vậy? -Làm sao vậy bà Vương? Không phải ai chăm sóc cho Tiểu Hắc đều được hay sao? -Không có, chúng tôi chỉ dám đứng từ xa đưa đồ ăn cho đại nhân thôi, trừ Cung Chủ ra thì không ai có thể đến gần Tiểu Hắc hết. Cô không những được ngồi trên lưng đại nhân mà còn có thể chạm vào đầu của ngài ấy nữa nha! Người ta đồn là giống loài của Tiểu Hắc vô cùng tôn quý, chỉ có ai có dòng máu của thần tiên mới có thể chạm vào thôi. Ai ui, nhìn kỹ cô cũng có khí chất của tiên nhân lắm nha. Thì tôi là tiên nhân mà. Mỹ Mỹ hếch mũi thoả mãn sự hư vinh của mình. Nói vậy ra là Tiểu Hắc “ngửi" ra được "tiên chất" của mình nên mới biểu hiện ngoan ngoãn như cún con như vậy? Mỹ Mỹ cười tít mắt, ra là mình còn có khả năng chinh phục rồng nữa nha. Haha, cái thế giới này thật kỳ lạ mà. Cư nhiên Đông - Tây lại có thể trộn chung với nhau như vậy. Cô còn đang cười đắc ý nên đâu để ý đến vị Cung Chủ nãy giờ đứng bên ngoài chỉ nhìn cô chằm chằm. Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý. Dòng máu thần tiên? Nhắc lại thì không phải cô ta hay nhắc đến Thiên Đình, rồi Ngọc Hoàng, Diêm Vương gì đó sao? Lẽ nào lời đồn người có tiên chất là thật? Nhưng nhìn thế nào cô ta cũng chỉ có một bộ dạng ngốc ngốc, làm gì cũng hư, suốt ngày bị bà Vương mắng trong bếp mà, nếu giỏi được cái gì thì tới nay chỉ thấy giỏi tính tiền và giữ tiền mà thôi. Mặc Lãnh nghĩ lại bộ dạng ngốc nghếch của cô khi nói chuyện một mình với Tiểu Hắc mà bật cười, nhưng nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt lại. Cười rộ ra như vậy thật mất mặt. Mặc Lãnh hắng giọng, nói “Nếu vậy, từ mai cho Mỹ Mỹ qua chăm sóc cho kỵ mã và kỵ điểu luôn đi.” Vậy là Mỹ Mỹ được đổi chuyên ngành, từ gọt khoai tây sang chăm sóc chuồng chim và chuồng ngựa, "Này, vậy ta có được tăng lương hay không?" ______________________________________ Sáng hôm sau cũng như mọi khi, Mỹ Mỹ xuống giường làm thủ tục buổi sáng. Mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một cái đầu rồng chờ sẵn trước cửa, làm doạ cô một trận hú hồn. Tuy là hôm qua có thân thiết vuốt ve qua con rồng này rồi, nhưng vẫn chưa quen kịp đi, bây giờ nó lại xuất hiện đột ngột như vậy chắc sẽ có ngày Mỹ Mỹ chết vì bị đau tim mất. Mân Côi ở xa đi đến nhìn thấy một màn này, vừa cười vừa nói, “Từ sáng sớm đã thấy Tiểu Hắc đại nhân nằm chờ trước cửa phòng cô, ta định vào gọi cô dậy nhưng Tiểu Hắc đại nhân không cho ai vào cả. Xem ra ngài rất quan tâm đến giấc ngủ của cô nha.” Thật sao? Mỹ Mỹ nhìn nhìn con rồng trước mặt, nhìn thế nào cũng có cảm giác như nó đang chờ được mình vuốt đầu và khen thưởng vậy? Thật tốt quá, vậy là từ nay có một con chó giữ nhà rồi. Mỹ Mỹ cười toe toét chạy sang kiễn chân mà vuốt vuốt đầu của Tiểu Hắc. Có vẻ như Tiểu Hắc không thoả mãn, nên quyết định hất cô nằm thẳng lên cổ nó, vậy là có thể vuốt đầu nó thoải mái rồi. Tiểu Hắc đắc ý híp híp mắt nghĩ, vừa hưởng thụ được người xoa đầu, vừa rên hừ hừ thoả mãn. Tại sao càng ngày càng có cảm giác như một con chó bự nhõng nhẽo vậy? Mi có tố chất của một con rồng một chút có được không? Sau đó Tiểu Hắc đưa cô bay về chuồng của nó, à là nhà của nó. Lúc này Tiểu Bạch Unicorn cũng đang tản bộ bên ngoài sân, nhìn thấy Tiểu Hắc chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi. Tiểu Hắc bày ra một dạng uỷ khuất như bị bạn bỏ rơi vậy, Mỹ Mỹ nhìn hai con vật trước mắt mà cảm khái, thật giống như chó với mèo! Động vật ở đây thật kỳ quái nha! Nói là cô phải chăm sóc nhà của hai con thần vật này, nhưng thật ra cũng chả có gì làm cả. Cơ bản hai con vật này ở rất sạch sẽ, thức ăn thì đúng giờ sẽ có người mang đến, Mỹ Mỹ chỉ việc cho ăn mà thôi, còn lại thời gian cả ngày là chơi cùng hai con vật này. Hết chải lông thắt bím tóc cho Tiểu Bạch thì nằm dựa vào Tiểu Hắc ngủ trưa. Cánh Tiểu Hắc vừa to vừa rộng, có thể che nắng được nên Mỹ Mỹ yên tâm cứ vậy mà vù vù nằm ngủ đến chiều. Các ám vệ thì càng rảnh rỗi hơn, chỉ mang theo hạt dưa mứt quả và các đồ ăn vặt linh tinh, ngồi trên các cành cây mà nhìn một người với hai con vật một trắng một đen đùa nghịch trên cỏ. Cảm khái đây là tiên cảnh trên nhân giang nha! Mặc Lãnh tuỳ thời rảnh rỗi cũng ghé sang đây nhìn một chút, cũng bắt gặp hình ảnh chơi đùa của Mỹ Mỹ rồi cứ vậy tự nhiên lăn ra ôm Tiểu Bạch mà ngủ. Mới hôm qua còn sợ sệt mà hôm nay đã có thể ôm hai con vật này mà ngủ yên lành như vậy? Năng lực thích ứng cũng tốt quá đi. Vô ý mà Mặc Lãnh lại kéo một nụ cười trên môi. Các ám vệ nhìn thấy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nháy mắt cho nhau tâm ý liên thông mà nghĩ: có vẻ như mùa xuân đã về đến Ám Thương cung rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang