[Dịch]Mỹ Mỹ Xuyên Không Ký - Sưu tầm
Chương 5 : Lần Đầu Gặp Mặt
.
Artist: Ibuki Satsuki
Kiếp thứ sáu, Mỹ Mỹ vậy mà đã sống được bảy ngày trên nhân gian. Kỳ lạ, mình vậy mà chưa chết?
Lần này, Mỹ Mỹ xuyên vào cơ thể của một thiếu nữ, sống trong một gia đình nông thôn nhỏ. Trong nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nghe nói cha của cơ thể này đã chết trong khi đi săn bắn. Cô cũng được gọi là “Tiểu Mỹ," mẹ của cô là một người phụ nữ đã lớn tuổi, nhưng bệnh tình rất nặng làm người ta có cảm giác như sinh mệnh có thể mất đi bất cứ lúc nào. Sau vài ngày ở chung với người mẹ già hiền lành này, cô hy vọng mình sẽ chết sau khi mẹ cô mất, như vậy sẽ đỡ thương tâm hơn rất nhiều.
Hôm nay cô vào rừng hái rau dại về để nấu canh. Mấy ngày trước, cô ngơ ngác tỉnh dậy thì thấy mẹ cô đang khóc không ngừng, nói cô bị trật chân té từ trên cao xuống nên bất tỉnh. Cô nói cô thấy đau đầu, và không nhớ gì nữa. Mặc cho mẹ cô khóc bao nhiêu, cô cũng chỉ ngơ ngác nhìn bà.
Thật biết phải làm sao đây, cô cũng không muốn làm cho người phụ nữ này đau lòng nha. Thà là nói mình mất trí có phải là đỡ hơn nói là con của bà đã chết thật rồi không? Giờ này cô cũng chỉ là một cái hồn mượn xác sống tạm mà thôi.... Sau đó cô được mẹ dạy lại từ đầu cách nhận biết các loại rau ăn được và không ăn được, rồi cả nơi nào có thể tìm loại rau đó. Mỹ Mỹ hy vọng cuộc sống tạm bợ này có thể cứ vậy mà từ từ trôi qua, mong là mình không chết quá sớm. Sau nhiều lần chết đi rồi sống lại, Mỹ Mỹ mới cảm thấy cuộc sống này ngắn ngủi biết bao. Nói không luyến tiếc là không thể.
Mỹ Mỹ đang hái rau thì nghe có tiếng đao kiếm đánh nhau xa xa. Bản năng cho biết là có kẻ đòi mạng mình đến rồi, nếu không phải cướp thì rất có thể là ai đó đang đánh nhau sẽ lạc đạn đến mình, chạy, mình phải chạy cho nhanh. Mỹ Mỹ bật dậy bỏ chạy về phía nhà mình, nhưng ngay lúc cô vừa đứng lên chạy, cũng đã đá động đến hai kẻ đang đánh nhau kia. Một tên phóng thẳng về phía cô, nhanh gọn chụp lấy cổ của Mỹ Mỹ, thành công chặn đứt đường sống của cô. Xui, xui quá mà. Đã chạy đi rồi mà cũng không thoát được hay sao?
Tên kia hất hàm về phía người thanh niên còn lại “Nếu ngươi không đuổi theo ta nữa, ta sẽ không làm hại cô gái này. Ngươi cũng không muốn ảnh hưởng đến người vô tội phải không?”
Mỹ Mỹ nhìn về vị thanh niên kia, chắc cũng 24 - 25 tuổi đi, nhìn cũng tuấn tú đẹp trai, người cao lớn, khí chất chính nghĩa chỉ đứng thôi cũng phát ra quang uy. Đại hiệp a, người không nên bỏ mặc người vô tội như tôi. Tôi chỉ là cô gái hái rau thôi! Ngài đẹp trai thì làm ơn cũng tốt bụng cho trót! Không phụ lòng mong đợi của Mỹ Mỹ, người thanh niên kia trừng mắt trả lời “Được, ta sẽ không đuổi theo ngươi, thả cô ta ra!”
Tên kia hắc hắc cười, quăng Mỹ Mỹ về hướng người thanh niên, nhưng đồng thời Mỹ Mỹ cũng cảm thấy trên tay mình như bị vật gì cắm vào làm đau đớn. Tên kia cười dài, vừa chạy vừa nói vọng lại “Ta không tin tưởng nhân cách của ngươi được, nên ta phải hạ độc trên người cô ta để làm tin. Nếu ngươi không cứu kịp thời thì chỉ có chết mà thôi!”
Tên chết tiệt! Còn hạ độc cả bá tánh bình thường! Đáng chết! Mỹ Mỹ oán hận gục người xuống, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Người thanh niên kia gào lên “Lưu Phỉ, tên vô sỉ ngươi!” rồi chạy nhanh sang đỡ Mỹ Mỹ. Tiểu Mỹ đáng thương biết được kết cục của mình, Diêm Vương muốn cô chết hôm nay thì chắc chắn cô sẽ không thể thấy bình minh của ngày mai. Cô nắm tay người thanh niên, hấp hối nói với hắn những lời cuối cùng. Cô nói nhà mình còn có một mẹ già ở trong thôn, mong anh chiếu cố cho bà rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tên Lưu Phỉ kia, ta sẽ mãi nhớ tên ngươi cho đến hết kiếp sau, còn vị đại hiệp này cũng quên hỏi tên mất rồi. Thôi thôi, người tốt sẽ không chết sớm, anh chiếu cố cho mẹ già tôi là được rồi. Tôi ở kiếp sau sẽ thắp hương bái phật cầu mong anh sống lâu sống thọ (với điều kiện là tôi không chết sớm).
Âm Phủ, Mỹ Mỹ ta lại đến đây. Tiểu quỷ sai, ngươi tốt nhất là phải cá một ván lớn, lần này ta sống được tận 7 ngày đó! Thắng lớn thì phải chia hoa hồng cho ta có biết không, dù sao cũng là do bản thân ta cố gắng sống sót, không bị chết nhảm như trượt chân, vấp té, hay gì gì đó nên mới có thể cầm cự lâu như vậy cơ mà!
_________________________________
Âm Phủ.
7 ngày của kiếp thứ sáu tuy ngắn ngủi, nhưng lại mang một sắc màu bình yên cho Mỹ Mỹ. Ở đó có tình thương của người mẹ, có bầu trời trong xanh và mây trắng, có những con người chân chất và bình dị. Mỹ Mỹ thẫn thờ, cô muốn được sống một cuộc sống như vậy. Trước đây, ở thế giới bên kia cô chỉ một mạch sống vì mình, vì những định luật của xã hội. Cô sống một cách vội vã, một cách ích kỷ rồi để trôi qua những khoảnh khắc quý giá bên cạnh người thân của mình. Giờ đây cô cảm thấy tiếc nuối, nhưng không có cách nào để quay trở về sửa chữa lỗi lầm nữa. Mặc cho cô từng là tiên trên trời hay là phàm nhân người trần mắt thịt, có ai sống mà có thể thiếu đi yêu thương chứ? Nhưng Mỹ Mỹ là một người có tính tình ảm đạm mà mạnh mẽ, cô gạt đi những suy nghĩ thiếu tích cực ra khỏi đầu để đối diện với hiện tại trước mặt mình.
Cô nhìn lại xung quanh, Âm Phủ vẫn là một mảng đen thui chả có gì thú vị. Chẳng trách chẳng ai muốn đến nơi này. Diêm Vương, có phải ngài ở đây quá lâu rồi nên cũng đen thui luôn đúng không? Đen từ mặt đến tâm luôn đó! Mỹ Mỹ xoay người toan tính nhảy xuống vòng luân hồi lần nữa, tìm cái trí nhớ vô duyên mà thất lạc kia và sống nốt kiếp thứ bảy của mình. Sau đó cô sẽ quay lại thiên đình sống an an ổn ổn qua ngày. Cho dù có cơ hội thăng chức tăng lương gì nữa, cô cũng không bao giờ đi làm!
Nghĩ như vậy, Mỹ Mỹ bước nhanh đến vòng luân hồi, nhưng chưa kịp nhảy xuống đã bị nắm lại một bên vai. Giọng nói ồm ồm của Diêm Vương vang lên bên tai cô “Từ từ đã, chưa ai như cô hăng hái đi chết như vậy. Từ nãy giờ ta đứng đây, nhìn cô hết chạy ra lại chạy vô vòng luân hồi như đi du lịch vậy. Vui lắm sao?”
Vui cái đầu ngài. Ở đây chỉ có một màu đen thui, có cái gì đáng để luyến tiếc? Với lại tôi đi nhận mệnh chết chứ có phải đi chơi đâu? Hết bị chết ngộp, chết vì đập đầu, chết đói, chết vì bị đao cứa qua, rồi chết chìm, giờ chết vì trúng độc. Có cái nào là cái chết vì hạnh phúc hay không? Mỹ Mỹ oán giận trong lòng, trừng mắt nhìn vào màu đen thui sau lưng mình, cũng không biết có trừng được ai hay không nữa.
Diêm Vương cười cười:
- Đừng vội, đây là kiếp thứ bảy, cũng là kiếp cuối cùng của cô rồi. Khi đến đó, cô sẽ làm một cô gái 22 tuổi như ý nguyện, nhưng ta phải dặn dò cô một chút. Ta đã nói là sẽ cứu cô ba lần. Nhưng khi kêu cứu phải hô thật to “Tôi sẽ lấy thân báo đáp!” Nhớ là chỉ khi cô gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có hiệu lực mà thôi, cô nên cân nhắc cho kỹ.
Mỹ Mỹ trợn trắng mắt, lời kêu cứu gì mà quái dị như vậy?? Người ta kêu cứu mà mấy người cũng trục lợi được hay sao? Gian thương!! Diêm Vương lại cười cười như chuyện hiển nhiên, “Khẩu hiệu này là của Bạch Trạch nghĩ ra…” Lại là tên Bạch Trạch kia? Hắn ta chỉ là một con thần thú mà thôi, sao lại tác oai tác oái như vậy hả? Hả? Mấy người bị hắn trù ếm hết nên bị doạ hay sao?
- Được rồi, ta cũng chỉ dặn vậy thôi. Bây giờ thì cô có thể đi rồi. Hy vọng kiếp này cô sẽ sống hạnh phúc.
Sau đó, Mỹ Mỹ cảm thấy mình bị đẩy ngã về phía sau, mọi ký ức từ các kiếp trước cũng bị cuốn theo cùng cô vào vòng luân hồi...
__________________________________
Mỹ Mỹ mở mắt ra nhìn lên trần nhà mà thất thần, gặm nhấm những lời nói cuối cùng của Diêm Vương với mình. Rồi cô nhận ra một điều quan trọng, chưa ai nói cho cô biết làm cách nào để có thể tìm lại ký ức đã mất cả! Không thể nào lại "đem con bỏ chợ" như vậy chứ? Đáng giận! Nhưng dù sao cũng đã đến nơi rồi, trước phải xem hoàn cảnh của mình ra sao đã. Mỹ Mỹ cảm thấy càng ngày năng lực thích ứng của mình càng cao mà.
Chà, đây là khuê phòng của tiểu thư nào đó đi, trướng rũ màn che đầy nữ tính, đồ vật bày biện trong phòng đều có vẻ đắt giá, nhưng sao căn phòng này màu mè quá. Còn nữa, hương thơm trong phòng này quá nồng đậm. Mỹ Mỹ ho khụ khụ, dứt khoát mở toang cửa sổ, cố gắng hít thở không khí trong lành của bên ngoài một chút. Cô nhìn ra bầu trời đã tối đen như mực, nhưng đường phố bên dưới thì lại lấp lánh đầy những ánh đèn, người đến người đi náo nhiệt vô cùng. Mỹ Mỹ cảm thán mình lại rơi vào thế giới cố trang nào đó nữa rồi, sao từ đầu đến cuối không đến được nơi nào hiện đại một chút chứ. Trong cái thế giới cổ xưa như này, thì bao kiến thức tích luỹ từ trước như ngoại ngữ, luật thương mại, các thứ vân vân và mây mây làm sao mà áp dụng được đây hả trời?
Thôi, ra ngoài tận hưởng cuộc sống của người xưa một lần đi! Mỹ Mỹ hít sâu một hơi, mở cửa định đi ra ngoài nhìn nơi mình đang sống một chút. Ai ngờ cửa vừa mở ra ,đã thấy có hai người đàn ông to lớn đứng chắn trước mặt mình. “Thanh Thanh cô nương, cô về phòng đi. Mama không cho phép cô ra ngoài đâu.”
“Sao lại không cho phép?” Mỹ Mỹ ngẩn ngơ, còn nữa, Thanh Thanh nào? Là cơ thể mình xuyên qua hay sao?
- Cô giả ngây làm gì? Mấy ngày này cô không khóc thì nháo, muốn chạy đi không phải sao? Cô tuy là danh kỹ, nhưng cũng đã lớn tuổi rồi. Cô cũng phải bắt đầu bán thân đi, nếu không thì làm sao mà trả hết nợ để chuộc thân? Hôm nay là đêm đầu tiên của cô, được rao rất là cao giá nha. Cho nên, mỹ nhân à, đừng hòng trốn thoát!
Một trong hai người đàn ông giữ cửa cười khẩy, vừa nhìn Mỹ Mỹ với ánh mắt dâm tà vừa phun ra những lời độc địa.
Mỹ Mỹ nghe lời người đàn ông đó nói mà cứ như sét đánh bên tai, cô đóng sầm cửa lại hoảng hốt. Gì đây? Gì đây? Lần này xuyên qua làm kỹ nữ sao? Còn là ngay đêm đầu tiên bán thân nữa sao? Sao mà số mình lại hẻo như vậy? Mỹ Mỹ ngước mặt lên, vừa lúc nhìn thấy bản thân mình phản chiếu từ trong gương. Quả là một kỹ nữ xinh đẹp, này mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, chẳng trách được cho bán nghệ đến tận 22 tuổi! Làm sao đây, làm sao đây? Sao lại không xuyên qua một người nào xấu xí cũng được, ở nông trại cũng được, cư nhiên lại là một kỹ nữ? Mỹ Mỹ còn đang rối rắm phải làm sao để thoát khỏi tình huống hiện tại, bên ngoài chợt có tiếng cười nói truyền vào.
Một giọng nữ cao the thé vang lên, đánh thẳng vào óc người nghe mà vang vang xa xa, đến cả cái tầng lầu này đều phải rung động.
- Ai da, Đại gia, đây là phòng của Thanh Thanh cô nương đứng đầu bảng kỹ viện chúng tôi đó nha. Đêm nay là đêm đầu tiên của cô nương người ta, xin ngài nhớ nhẹ nhẹ tay cho haha. Bây giờ kính mời đại gia, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó, không nên chậm trễ, không nên chậm trễ hahahaa...
Mỹ Mỹ nghe điệu cười kinh khủng đó mà da gà nổi hết cả lên. Cô nhìn nhìn xung quanh, xem có thể làm gì để tự sát được hay không. Cô không muốn bán thân a! Mà khoan, không phải mình còn phải tìm lại trí nhớ đã mất hay sao? Nếu chết đi thì làm sao mà tìm? Không được tự sát, vậy chẳng lẽ giết người sao? Nhưng giết rồi làm sao chạy trốn? Ah, hay đánh ngất rồi nửa đêm nhân dịp không có ai để ý, rồi trèo cửa sổ nhảy ra ngoài? Cách này quá ngu xuẩn rồi, nhưng Mỹ Mỹ cũng chả còn nghĩ được cách nào hay hơn nữa trong tình huống như thế này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện