[Dịch]Mỹ Mỹ Xuyên Không Ký - Sưu tầm
Chương 12 : Thuỷ Thần
.
Mỹ Mỹ bỗng nhiên nhìn thấy một ánh sáng loé lên, là vòng tay của Bạch Trạch cho cô. Đây là dấu hiệu cho biết có mảnh ký ức của cô ở gần đây sao? Vì sao buổi sáng nay đến đây lại không thấy? Ánh sáng này, sao càng lúc càng sáng mạnh hơn vậy?
Mặc Lãnh nãy giờ vẫn chú ý thần tình của cô, hắn thấy cô đột nhiên dừng bước rồi nhìn chăm chú vào cánh tay của mình. Không đúng, là cái vòng tay trên tay cô ta? Hắn nhớ lại những lời của người đàn ông tên Bạch Trạch hôm trước đã nói, nếu vòng tay đó phát sáng chứng tỏ “ký ức" của cô ta ở gần đây? Nó có phát sáng thật sao, sao mình không nhìn thấy gì cả?
“Có chuyện gì vậy? Sao lại không đi tiếp? Cô đang nhìn gì vậy?” Mặc Lãnh giả vờ như mới phát hiện ra Mỹ Mỹ dừng bước.
“Không...không có gì. Tự nhiên thấy ngứa ngứa, chắc là bị muỗi cắn vào tay thôi.” Lại nói dối!! Không phải vừa mới nói sẽ không nói dối nữa sao? Hừ! Đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!”
- Nếu sợ côn trùng cắn thì quay về mau đi, còn đứng đó thất thần làm gì?
-Nhưng mà trời sao đêm nay rất đẹp, ta muốn nhìn thêm một lát nữa. Cung Chủ ngài cứ đi trước đi.
Mỹ Mỹ chột dạ giấu tay ra sau lưng vừa cười vừa nói, cố tình đuổi Mặc Lãnh đi. Cô sợ mình mất đi cơ hội tìm được mảnh ký ức của mình, đây là mảnh đầu tiên nha! Không thể để nó tuột mất được! Mặc Lãnh hừ lạnh rồi xoay lưng bỏ đi. Mỹ Mỹ sau khi không còn thấy bóng lưng của Mặc Lãnh nữa mới an tâm thở ra. Cô giơ cánh tay đeo chiếc vòng lên hươ hươ xung quanh như radar dò tín hiệu, ánh sáng sao tự dưng lại yếu đi như vậy? A, hướng cửa thôn làm cho nó sáng mạnh lên? Mỹ Mỹ lần mò đến gần cửa thôn, thật sự là có ánh sáng mạnh hơn. Ký ức của mình bị cất trong thôn này sao? Mỹ Mỹ mặc dù rất muốn vào, nhưng nhớ đến mấy vị hung thần buổi sáng lại thấy rùng mình mà không dám tiến thêm. Dù sao cũng biết vị trí rồi, chắc là nó sẽ không chạy đi đâu đâu. Nghĩ vậy, Mỹ Mỹ quay về xe của mình.
_______________________________________
Bên trong thôn Dao Lai.
Trưởng thôn đang nhìn ra ngoài mặt biển đêm bình lặng, ông nghĩ về cuộc tế thần ngày mai. Ông đã là trưởng thôn ở đây mấy chục năm, cũng là đã mấy lần nhìn thấy những cô gái trẻ trầm mình xuống nước mà biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này. Sao ông lại không đau lòng chứ? Con gái ông cũng từng biến mất như vậy mà, ông vạn phần không muốn đem con mình ra tế thần, nhưng làm gì có cha mẹ nào muốn con mình phải hy sinh? Vợ ông vì đau lòng mất con mà một năm sau cũng qua đời, để lại ông một mình cô độc sống với dằn vặt nội tâm. Ông cũng muốn đem con mình giấu đi, để nó trốn thoát ra ngoài mà sống một cuộc sống tốt đẹp, lấy một người chồng rồi sinh con đẻ cái. Nhưng ông là một trưởng thôn, ông có trách nhiệm với sự an nguy của thôn làng mình, nên ông không có quyền và không thể ích kỉ cho bản thân mình như vậy. Ngày mai là ngày giỗ của con gái của ông, nhưng vì ngày mai sẽ phải tế thần nên hôm nay ông đem rượu và thức ăn ra bờ biển để cúng cho đứa con gái đã vong mạng của mình.
Ông đột nhiên nghe có một tiếng rẽ nước thật mạnh, như có vật gì tiến vào gần bờ, nhưng sau đó mọi thứ lại trở về hoàn toàn yên tĩnh. Bầu trời đen như mực, chỉ có những vì sao trên không kia là không chịu thua với bóng tối mà thôi. Trưởng thôn nhìn vào mặt biển lúc này lại phẳng lặn như trước, cũng không nhìn ra động tĩnh gì khác thường, ông nghĩ mình già rồi, chắc lại ù tai hoa mắt mà suy nghĩ lung tung. Ông ngồi lại bên bờ biển tiếp tục cuộc trò chuyện với bài vị của con gái mình một lúc lâu sau mới trở về nhà. Ông không biết rằng dưới mặt biển không một gợn sóng kia, có một đôi mắt lục quang quỷ mị đang nhìn chằm chằm vào thôn làng của ông.
___________________________________________
Trong lều của Mặc Lãnh lúc này đang nghe Ám vệ báo cáo lại hành động bất thường của Mỹ Mỹ. Ám vệ nói cô cứ đưa tay quơ lung tung, sau đến cửa thôn nấn ná nửa muốn vào nửa muốn không. Sau cùng cô quyết định quay trở lại xe của mình.
Mặc Lãnh: Vậy là thứ mà cô ấy cần ở trong thôn sao? Chả trách lại nói dối mình là người trong thôn, muốn tới thôn Dao Lai này để tìm vật.
(Tác giả: Nghĩ oan cho Tiểu Mỹ rồi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp mà thôi. Là trùng hợp thôi, ta đảm bảo.)
______________________________________________
Sáng hôm sau vậy mà Mỹ Mỹ lại tìm đến Mặc Lãnh trước, cô muốn xin hắn giúp đỡ.
-Cô tìm ta có việc gì?
-Ta...muốn vào trong thôn Dao Lai. Cung Chủ, ngài giúp ta có được không?
-Tại sao?
-Ta...có một người em bà con xa sống ở đây, nếu tính toán thì có lẽ năm nay cũng đã 15 tuổi. Ta sợ nó bị người ta đem đi tế thần. Em họ của ta mất cha mẹ từ sớm, bây giờ chỉ ở một mình, ta sợ mọi người khi dễ nó.
Nghĩ suốt một đêm mới có thể ra được lời nói dối vừa thương tâm vừa hợp lý như vậy!
Mặc Lãnh nhướng mày, “Cô thật có nhiều bà con xa…Ai cô cũng quan tâm đến sự sống chết của họ như vậy sao?”
Mỹ Mỹ nuốt nước miếng, những chi tiết nhỏ này, ngài để ý làm gì!
“Cũng được, ta từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua thuỷ thần bao giờ. Ta cũng muốn nhìn thấy một lần cho biết. Đêm nay ta sẽ đem cô vào thôn.” Thật tốt quá! Mỹ Mỹ nở nụ cười cám ơn đến chân thành, trông còn chân thật hơn cả một đoá hoa nở, làm Mặc Lãnh cũng thất thần nhìn theo. Mặc Lãnh lắc đầu cười khổ, cô gái này không biết nói dối là gì cả, nói gì mà cứ rốn tung cả lên, lỗ hổng đầy lộ liễu mà cũng không biết. Nhưng mà hắn hy vọng sẽ không có một ngày cô thật sẽ biết nói dối với mình…
Tối hôm đó, đoàn người của Mặc Lãnh đều thay trang phục màu đen bí mật lẻn vào trong thôn. Mỹ Mỹ vậy mà cũng được mặc y phục dạ hành, cảm giác như mình đang cosplay Ninja vậy. Nếu mà biết phóng ám khí nữa thì thật tốt. Cô được Mặc Lãnh ôm bay vào bên trong làng, vừa vặn nơi họ trú ẩn là mái đình mà mọi người trong thôn tụ tập lại. Mỹ Mỹ nhìn thấy vị trưởng thôn kia vẫn như vậy, vẫn là một ông lão da nhăn hết cả lên, vẫn lặp lại những lời ông ta đã từng nói với cô trước đây chỉ là lần này với một cô gái khác. Mỹ Mỹ nhìn vòng tay của mình, từ khi vào trong thôn, ánh sáng thật mạnh, nhưng cô vẫn chưa thấy ánh sáng của mảnh ký ức của cô ở đâu.
Kết thúc bài tế văn dài dòng, trưởng thôn ra lệnh cho cô gái đến trầm mình vào biển. Mỹ Mỹ nhăn mày lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh này, cảnh một cô gái đang có cuộc sống tươi đẹp mà bị ép vào chỗ chết. Cô nắm tay áo Mặc Lãnh cầu xin “Cung Chủ, cứu cô ta đi. Cô ta đáng được sống một cuộc sống hạnh phúc chứ không phải chết vì sự mê tín dị đoan như thế này.” Mặc Lãnh đột nhiên không nói gì, chỉ đưa tay che miệng cô lại. Sau khi hết bài tế văn, hắn thật sự nghe có tiếng nước động từ ngoài biển truyền vào. Không phải tiếng sóng biển, tiếng này, Mặc Lãnh rất nhạy cảm với nguy hiểm, hắn cảm giác giống như có một vật gì đó đang đến gần mình.
Đột nhiên, một cột nước bắn thẳng lên trời, một cái đầu to lớn với đôi mắt màu lục ánh quang hiện ra, nhìn chằm chằm vào những người đang đứng ngây ngốc trên bờ. Có ai đó lớn tiếng la lên làm vỡ oà sự kinh hoàng của mọi người, “Thuỷ thần hiển linh! Mau mau đem vật tế đến cho ngài hết giận!” Tiếng la hét, xô đẩy nhau, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con loạn vào thành một đoàn hỗn loạn. Mỹ Mỹ cũng ngây ngốc và chấn động, cái giây phút con quái biển này há miệng ra, cô thật sự nhìn thấy một ánh sáng tương tự như vòng tay của cô ở cái răng nanh của nó. Không thể nào! Mảnh ký ức của cô vậy mà bám vào răng nanh của con rắn biển khổng lồ này sao? Chết tiệt, làm sao bây giờ?
Con rắn biển vậy mà không để ý đến tế vật của nó, mà từ lúc xuất hiện đến giờ nó vẫn nhìn chằm chằm vào Mỹ Mỹ, hay đúng hơn là cái vòng tay của Mỹ Mỹ. Phải biết vòng tay của cô là tiên vật, có độ hấp dẫn rất cao đối với những vật đã mở ra linh trí. Con rắn biển này cũng vậy, nó có thể nhận thức được rằng cái vật kia đối với nó tốt hơn nhiều so với tế vật mà 10 năm nó nhận một lần. Con quái vật trườn thẳng về phía Mỹ Mỹ, làm cô sợ run lên. Chạy, chạy mau đi. Cô nắm chặt áo của Mặc Lãnh mà hét to.
Mặc Lãnh cũng cảm nhận được con rắn to xác này có chủ ý về phía mình, là nhắm vào Mỹ Mỹ sao? Hắn tức tốc ôm lấy cô, vận khởi khinh công cao cường chạy ra hướng ngược lại với thôn làng mà trốn vào trong rừng. Dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến người vô tội được! Đám người Ám Thương Cung cũng giật mình với hành động của con rắn biển, sau thấy Mặc Lãnh bỏ chạy vào trong rừng cũng bám theo sau. Mặc Lãnh tuy võ công thật cao, nhưng chưa bao giờ đụng độ với một con quái thú như vậy, rất nhiều lần chỉ là suýt soát thoát khỏi được những đường tấn công của nó. Hơn nữa, trong tay vẫn còn đang ôm Mỹ Mỹ làm cản trở rất nhiều hành động của anh.
Mỹ Mỹ dĩ nhiên biết là con vật này thèm khát mình, dù sao trên tay của cô cũng là tiên vật. Không cần nghĩ nhiều, những con quái vật như thế này đều đã muốn thành tinh hết rồi, dĩ nhiên chúng nó muốn tăng tu vi nhanh hơn nên mới bám sát hai người như vậy. “Lãnh, anh buông ta ra! Nó là nhằm về ta chứ không phải anh!” Trong tình huống nguy cấp, cô cũng chả cần quan tâm cách xưng hô của người xưa như thế nào, cũng không biết cách gọi tên như vậy có bao nhiêu thân mật.
“Cô có cách?” Mặc Lãnh cũng chẳng còn thời gian để bận tâm.
“ Ta có cách tự cứu mình. Anh hãy chạy trước đi.” Cô vẫn còn 3 lần kêu cứu đó, bây giờ không phải là lúc nên sử dụng sao?
“Không được. Chúng ta đi cùng nhau.” Mặc Lãnh nhanh nhẹn tránh thoát được một cái quất đuôi của con rắn, cả một rừng cây như vậy mà nó bị nó đánh cho ngã sập gần hết. Nhưng con rắn cũng chỉ chờ Mặc Lãnh nhảy sang một bên là đủ, nó nhanh chóng cong người đưa cái mồm đỏ như máu đến hướng bọn họ, sẵn sàng nuốt chửng cả hai vào bụng.
“Cứu tôi với! Mỹ Mỹ tôi sẽ lấy thân báo đáp!” Lúc này cũng chả còn thời gian cho chuyện mặt mũi nữa, Mỹ Mỹ có thể nhìn thấy cái mồm rộng đó đang từ từ mở rộng ra về hướng mình. Cô lấy sức la lớn, cầu mong Diêm Vương thực sự làm việc có uy tín cho người đến cứu cô ngay lúc này. Trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng vì sắp chết trong miệng con quái thú, thì một bóng trắng đã chắn ngang trước tầm mắt cô, rồi sau đó một tiếng nổ ầm làm rung cả mặt đất vang lên. Con rắn vậy mà bị đánh nát đầu, toàn thân co giật một lúc rồi nằm xụi lơ trên mặt đất. Mỹ Mỹ ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, Bạch Trạch vẫn một thân y phục trắng tinh bồng bềnh, một tay đưa lên nhẹ nhàng như vậy, mà đã làm nát đầu con rắn to như Tiểu Hắc ở nhà. Hắn quay lại nhìn cô, hiếm có khi nào nụ cười của hắn lại đẹp đến như vậy, sáng đến như vậy, cho dù là ban đêm nhưng Mỹ Mỹ vẫn có thể nhìn rõ diện mạo người trước mắt và khí chất như tiên giáng trần của Bạch Trạch. Thật mạnh!
“A, cái răng nanh của nó! Chết rồi, có bị nát ra hay không?” Mỹ Mỹ tuột khỏi vòng tay của Mặc Lãnh, chạy bổ nhào đến bên Bạch Trạch. Cô cũng chả để ý đến cảm xúc hiện giờ của Mặc Lãnh là thế nào.
Mặc Lãnh nhíu mày. Lại là tên đàn ông tên Bạch Trạch đó? Hắn làm cách nào có thể đánh chết con quái thú kia? Còn cái nụ cười...khinh thường đó là sao? Cười mình vô dụng? Mặc Lãnh cảm thấy nóng đầu, lại nhìn cái cô ngốc bổ nhào vào người tên kia, một chút cũng không quan tâm đến mình. Lúc nãy cô ta kêu cứu muốn “lấy thân báo đáp” sao?
Bạch Trạch nhìn Mỹ Mỹ cười cười “Tiểu Mỹ à, muốn lấy thân báo đáp thế nào đây? Ngay bây giờ sao?” Mỹ Mỹ vừa vui mừng vì đã được cứu, lại nghe câu nói vân đạm phong kinh như vậy mà nộ hoả công tâm. “Báo đáp cái đầu anh! Ta đánh chết anh, nguyền rủa chết anh!”
“Ậy, cô đánh chết ta thì lấy ai cho cô lấy thân báo đáp?Haha. Thôi không đùa nữa, cô muốn cái răng nanh này chứ gì?” Nói rồi, Bạch Trạch đưa cái răng nanh toả sáng đó ra trước mặt Mỹ Mỹ. Lúc hắn nghe tiếng cô kêu cứu thì vận khởi hết tiên pháp mà nhanh chóng đếu cứu cô một mạng, hắn cũng nhìn thấy được mảnh ký ức của cô bám vào răng con quái thú. Làm cách nào mà nó có thể bám vào răng con thú xấu xí này, Bạch Trạch cũng không thể lý giải được. Vì răng nanh của con thú này có dính tiên vật, nên một chưởng vừa rồi của Bạch Trạch cũng chả làm ảnh hưởng gì cả. Hắn chỉ việc thu hồi vật phát sáng sau khi xong việc là đủ.
“Thế nào, ta có đẹp trai không hả?” Mỹ Mỹ chưa kịp nhận lấy thì vật đã bị lấy lại, kèm theo một câu hỏi rất gợi đòn.
“Ta nói cô nghe, có phải hay không ta rất giống One-punch man?” One-punch man nào?
"Sao, không biết à? Văn hoá của cô kém quá, nhìn cuốn sách này này. Ta tin chắc là tên tác giả đó lại dựa vào hình ảnh của ta mà vẽ ra, cũng phải thôi, Bạch Trạch ta vừa đẹp trai lại mạnh như vậy, chuyện đó cũng là bình thường."
Mỹ Mỹ lật lật cuốn sách trong tay, đây là...một cuốn truyện tranh. Nhân vật chính mỗi khi đánh quái chỉ cần một phát đấm chết luôn. Cái tên Bạch Trạch này…”Tôi không biết anh vừa nhiều chuyện, hay gây hoạ đã đành, lại còn có cả một đầu óc hoang tưởng nữa.” Cô thở dài, cảm thấy Thiên Đình vậy mà có thể nuôi nổi tên khùng này, đúng là chỉ có những người ở trên trời mới làm được mà thôi.
"Hừ, ta không thèm tranh cãi với cô. Đây là thứ cô muốn, chỉ cần chạm vào nó thì cô sẽ thu được ký ức của mình. Cô chỉ còn hai lần kêu cứu nữa thôi, phải tự bảo toàn mạng cho mình đi." Bạch Trạch cả giận, nhét cái răng nanh vào tay Mỹ Mỹ.
Ngay lúc tay cô chạm vào chiếc răng nanh, ngay lập tức xung quanh cô được bao bọc bởi một vầng sáng dịu nhẹ. Cô cảm thấy như có cái gì đi vào mi tâm của mình, nhưng không gây khó chịu mà lại có cảm giác thoải mái và….hoài niệm. Cô nhìn thấy...... một nụ hoa phù dung trắng? Ánh sáng bên người Mỹ Mỹ từ từ tắt dần đi.
“Cảm giác thế nào?” Bạch Trạch nhìn cô mở mắt ra rồi hỏi.
“Tốt lắm….Ta thấy..một đoá hoa phù dung. Điều này nghĩa là gì?”
Một tia sáng khó hiểu loé nhanh trong mắt Bạch Trạch “Ta không biết, đây là ký ức của cô. Cô phải từ từ tìm hiểu thôi. Xong việc ở đây rồi, ta phải quay lại tham gia sự kiện ComiCon. Cô cảm thấy ta nên cosplay nhân vật nào? Sesshomaru hay Inuyasha hợp hơn?”
“Anh cứ là chính mình cũng đã đủ rồi.” Biến đi! Lại còn đòi đi cosplay!
Lúc này Mặc Lãnh lên tiếng phá vỡ không gian riêng của hai người, nhắc nhở bọn họ hắn vẫn là một người sống sờ sờ ở đây “Hai người là ai? Tên kia, ngươi có quan hệ gì với Mỹ Mỹ?” Còn nữa, sức mạnh lúc nãy là thế nào? Nhưng Mặc Lãnh lại không nói ra câu hỏi này, phần vì quá sửng sốt, phần vì sợ sẽ nghe được một điều không nên nghe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện