[Dịch] Mưu Sát
Chương 50 : CHƯƠNG 50
Người đăng: Mr. C
Ngày đăng: 16:59 08-01-2020
.
Đến cuối tuần, là vào tháng Chạp.
Vào tháng cuối cùng trong năm, thường là giai đoạn xảy ra nhiều vụ án trong xã hội nhất, có một số công nhân siêng ăn nhác làm muốn rạng rỡ trở về quê, nên đã gây ra một vài vụ.
Cho nên, tháng này là giai đoạn xảy ra nhiều vụ trộm cắp trấn lột nhất.
Công an cũng không thể nào vì vụ án 12.6 chưa phá được mà cứ kéo dài mãi, nếu như lại xảy ra mấy vụ án xã hội gây ảnh hưởng lớn, thì năm nay công an càng không được thoải mái. Hơn nữa mặc dù vụ án vẫn chưa phá được, nhưng phần thưởng cuối năm vẫn cứ cần phải trao, vẫn phải dồn một ít nhân lực để càn quét mại dâm, cờ bạc, nghiện hút.
Huống hồ, vụ án cho đến bây giờ, đã rơi vào ngõ cụt. Vương Hiếu Vĩnh vô cùng hối hận đã nhận vụ án này, vốn dĩ anh ta tưởng rằng vụ án này ảnh hưởng rất lớn, có thể điều phối được nhiều lực lượng cảnh sát. Huống hồ gần nơi xảy ra vụ án bố trí dày đặc máy quay camera giám sát, có thể dễ dàng bắt được hung thủ. Phá được vụ án lớn
loại này, là có thể tích lũy được vốn liếng chính trị nhất.
Ai ngờ tình hình vụ án mặc dù không phức tạp, chỉ là hung thủ quá xảo quyệt, tất cả chứng cứ đều chỉ để cho họ điều tra một nửa đã mất hết manh mối. Những chuyên gia trinh sát hình sự mà anh ta đem tới cũng thật sự không biết cần phải bắt tay từ đâu, chỉ hy vọng đột nhiên một ngày nào đó, hung thủ ngộ nhỡ bị bắt vì một vụ án khác, từ đó “vô tình” phá được vụ án 12.6.”
Nhưng ai cũng đều biết, loại khả năng này gần như không tồn tại, bởi vì hung thủ là một người có trí tuệ cao, muốn thực hiện những hành động này cũng sẽ không tìm đồng bọn, càng không giống như những tên thổ phỉ ở trong xã hội, có khi sau khi uống rượu liền lỡ miệng khai ra sự thật, và bị bắt gọn.
Vương Hiếu Vĩnh bây giờ đang nghĩ làm cách nào để có thể phủi tay không làm nữa, mời thần đến thì dễ còn đuổi thần đi thì khó. Nhất thời anh ta cũng không nghĩ ra được làm thế nào mới có thể gỡ bỏ được chức vụ tổ trưởng tổ chuyên án, trở về Sở Công an tỉnh để tiếp tục vị trí trưởng phòng của mình.
Cho nên, Vương Hiếu Vĩnh không có ý kiến gì đối với việc công an huyện kiến nghị tạm thời điều nguồn nhân lực của vụ án 12.6 trở về để tập trung tinh lực vào những vụ án trị an tháng cuối năm.
Và anh ta đã phái người theo dõi bảo vệ Vương Tu Bang mấy ngày nay, phát hiện ra quỹ đạo hành động của Vương Tu Bang rất có quy luật, những nơi anh ta đi qua hằng ngày vốn không có cơ hội để cho hung thủ ra tay. Lúc này anh ta mới bừng tỉnh, thảo nào mà bọn Cao Đông chẳng buồn quan tâm đến sự an nguy của Vương Tu Bang, thì ra Cao Đông đã sớm phát hiện ra điều này. Hơn nữa cũng nhận ra hung thủ gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Vương Tu Bang, là bởi vì Vương Tu Bang là lãnh đạo trực tiếp của Lâm Tiêu, không gửi cho anh ta còn có thể gửi cho ai?
Vương Hiếu Vĩnh cũng đương nhiên là rút nguồn nhân lực theo dõi bảo vệ Vương Tu Bang để làm những việc khác.
Đương nhiên, việc cảnh sát không theo dõi Vương Tu
Bang nữa, Từ Sách cũng đã chú ý thấy.
Một tiểu khu dân cư cao cấp quy mô nhỏ ở ngoại ô huyện, hoa viên Kim Ốc.
Tiểu khu này năm ngoái mới xây dựng xong, cho nên mới chỉ có ít người vào ở, có một số căn hộ vẫn đang sửa chữa, phần lớn căn hộ đều chưa có người ở. Những công trình kỳ II, kỳ III phía sau của tiểu khu vẫn còn đang triển khai. Cho nên, phòng Quản lý của tiểu khu cũng chưa được hoàn bị.
Bảy giờ tối, Phó giám đốc Sở Quản lý thành phố Thiệu Cương đến hoa viên Kim Ốc, đây là nơi anh ta nuôi nhân tình.
Anh ta hơn 40 tuổi, sức lực dồi dào, có tiền có quyền, đương nhiên không muốn ngày ngày phải đối diện với “con mụ già” ở nhà.
Năm kia anh ta mới quen được một cô sinh viên học cao đẳng xinh đẹp non tơ, đặc biệt là những chiêu trò điêu luyện trên giường khiến anh ta điên đảo, thế là anh ta bèn mua căn hộ này, bố trí cô tình nhân bé nhỏ ở đây.
Thông thường anh ta một tuần ít nhất cũng ở lại đây ba đêm, bà vợ anh ta đương nhiên cũng có nghe phong thanh, nhưng cô ta cũng nghĩ thoáng, người đàn ông ngoi lên được đến chức vụ này, làm gì có ai không ra ngoài chơi bời chứ? Nhìn thấy những vị quan chức ở xung quanh cũng đều như vậy, trong lòng cô ta cũng được cân bằng, thường xuyên đánh mạt chược với mấy bà vợ của các vị quan chức khác, hoặc là đi mua sắm, hưởng thụ cuộc sống. Không can thiệp đến đời sống riêng tư của anh ta.
Thiệu Cương bước vào trong hành lang tòa lầu số năm, anh ta vừa mới bật sáng đèn cầu thang, một thứ cứng chắc đã gí ngay vào sau gáy anh ta, tiếp đến truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Không được động đậy, động đậy là tao bắn ngay!”
Tính cách Thiệu Cương vốn rất “hung”, cho nên những năm trước khi vừa mới vào đội Quản lý thành phố, đi ra ngoài quản lý, mọi người đều sợ anh ta. Nhưng khi anh ta làm mấy năm phó giám đốc Sở, tính cách hung hãn đó đã bớt đi khá nhiều. Lúc này khi biết phía sau gáy mình là một khẩu súng, phản ứng đầu tiên chính là, gay rồi, gặp phải cướp bóc cuối năm rồi.
Đây là vùng ngoại ô huyện, lại là tiểu khu mới xây dựng, trộm cướp chạy đến đây cũng rất hợp lý.
Khóe miệng anh ta khẽ giật, không phát ra tiếng nào, hai tay dang để giữa không trung, vẫn giữ nguyên tư thế ấn công tắc đèn, chân hơi run rẩy, khóe mắt từ từ liếc về phía sau, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ len và đeo khẩu trang trắng, đang dùng súng gí vào đầu anh ta.
Tên cướp nói: “Người anh em, mượn chút tiền về nhà ăn Tết, hãy phối hợp một chút, nếu anh hét lên, hai anh em chúng ta cùng xuống hoàng tuyền.”
Thiệu Cương cổ họng khô khốc, nghĩ thầm mình dù sao cũng là người từng trải, cần phải bình tĩnh, không được ép đối phương, những tên chó cùn này nếu ép chúng quá, sẽ nổ súng thật. Hắn chẳng phải muốn tiền sao, muốn bao nhiêu cứ đưa hết cho hắn là được. Anh ta nói giọng run rẩy: “Anh à, tôi… anh muốn tiền, thì cứ lấy đi.”
Tên cướp cười khẩy: “Được, đi, lên lầu, vào nhà mày lấy tiền.”
“Vì… vì sao phải lên lầu, trong túi tôi có tiền.”
“Mày đừng có nhiều lời, mày tưởng rằng bố mày đây muốn cầm súng gí vào đầu mày à! Ôm túi trước ngực, đi lên, vào trong phòng!”
Thiệu Cương đành phải làm theo, ôm túi trước ngực, bị tên cướp gí súng vào đầu, thận trọng bước từng bước lên trên, đến tầng 2 trước cửa nhà anh ta, tên cướp nói: “Trong nhà có người chứ?”
“Ừm, có một người.”
Tên cướp lôi ra một mảnh băng dính đã chuẩn bị sẵn, dán vào mắt thần trên cửa, bởi vì hắn lo lắng nếu như người ở bên trong nghe thấy tiếng mở cửa, nhòm vào mắt thần trên cửa và thấy cảnh tượng bên ngoài, rất có khả năng sẽ khóa trái cửa, không cho họ vào, chạy vào phòng để báo cảnh sát. Đồng thời, cũng dán luôn mắt thần trên cửa của căn hộ đối diện.
Tên trộm này suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ thật.
“Sau khi mở cửa mày bảo nó không được lên tiếng, nó mà hét lên, tao nổ súng bắn mày ngay. Mày nhìn cho rõ, đây là súng thật!” Tên cướp cố tình huơ súng trước mặt anh ta, để anh ta nhìn rõ. Vỏ kim loại, đó là không phải là súng đồ chơi.
Thiệu Cương đau khổ cắn môi, run rẩy nhét chìa khóa vào nắm cửa, cửa vừa mở ra, một cô gái ở bên trong đang định lao về phía anh ta, đột nhiên phát hiện ra có người đang cầm súng gí vào đầu anh ta, đang định lên tiếng, Thiệu Cương vội hét: “Đừng kêu! Đây… đây là bạn anh.”
Cô gái đờ đẫn đứng im, không biết phải xử trí ra sao. Tên cướp cười hi hi: “Người anh em, như vậy là đúng rồi, tôi chỉ mượn chút tiền rồi đi thôi, mọi người đều không muốn gây ồn ào.”
Nói rồi, giơ tay đóng cửa lại, ép Thiệu Cương và cô gái ngồi xuống ghế sofa. Tiếp đến lại lấy từ trong túi áo ra một sợi dây thừng, nói: “Mày hãy trói con nhân tình bé nhỏ của mày lại.”
“Việc này…”
“Không làm theo à? Chúng mày không bị trói lại, sao tao có thể lấy tiền được?”
Thiệu Cương vẫn không nhúc nhích.
Tên cướp cười hi hi, chĩa nòng súng về phía Thiệu Cương, anh ta càng có thể nhìn rõ, đây đúng là khẩu súng thật.
Thiệu Cương đành phải làm theo, trói cô gái lại, sau đó, dưới sự ép buộc của tên cướp, Thiệu Cương đành phải trói chân mình lại, tên cướp một tay cầm súng chỉ vào anh ta, trói hai bàn tay của Thiệu Cương ở hai tay vịn trên ghế sofa. Sau đó, hắn thận trọng kiểm tra một hồi, nhét súng vào trong túi áo, lấy ra một sợi dây thừng mới, trói cả Thiệu Cương và cô gái đó lại với nhau, trói hai người chặt cứng như chiếc bánh tét không thể nhúc nhích được, miệng thì bị nhét giẻ.
Sau khi làm xong hết những việc này, tên cướp bật cười: “Giám đốc Thiệu, anh thật biết phối hợp đấy.”
Miệng Thiệu Cương bị nhét giẻ không phát ra được âm thanh nào, nhưng trong ánh mắt của anh ta hiện ra sự chấn động kinh ngạc trong lòng lúc này. Tên cướp này sao lại biết được thân phận của mình? Tên cướp nói tiếp: “Khẩu súng này là súng thật. Mày có biết súng này lấy từ đâu không? Hi hi, đây là súng của Lý Ái Quốc.”
Mắt Thiệu Cương trợn trừng vừa to vừa tròn, anh ta biết điều này có nghĩa là gì.
Tên cướp nói tiếp: “Vậy thì mày chắc cũng biết, hôm nay tao tìm đến mày, chẳng phải là vì muốn mượn tiền để về quê ăn Tết, thứ tao muốn mượn chính là mạng của mày. Còn về cô em, vốn dĩ cô không liên quan gì đến sự việc này, ai bảo cô làm người tình của Giám đốc Thiệu chứ? Mấy năm nay, cô đã được hưởng đủ những điều kiện vật chất ưu việt rồi nhỉ, đang tuổi trẻ khỏe lại không chịu làm lụng kiếm ăn, cô cũng là kẻ siêng ăn nhác làm. Từng đồng tiền cô tiêu, thực ra cũng thấm đẫm sự đãi ngộ bất công mà nhiều người phải chịu đựng. Cho nên, hai người các ngươi, tạm biệt nhé!”
Anh ta rút ra một chiếc dùi cui điện nhỏ, bước đến…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện