[Dịch] Mục Thần Ký

Chương 63 : Thập Thái Khuê

Người đăng: Ngân

.
Không trung, một vệt hào quang tinh tế bay tới, ẩn vào mái tóc của trưởng thôn, trưởng thôn như không có chuyện gì xảy ra, bước chân rời khỏi không trung đi xuống, trở lại Tàn Lão thôn. Mà phía hạ du ngoài trăm dặm, Dũng Giang ở chỗ này chuyển dòng, vòng qua một ngọn núi, chảy qua hẻm núi, băng triều bị nghẹt ở đây, càng tích tụ càng nhiều, cuối cùng chắn ngang đường sông nơi này. "Ngô nữ, dừng lại!" Con rết cái trăm chân xương trắng hếu kia mang theo Tần Mục vội vàng chạy giữa không trung, tựa như một con rồng uốn lượn về phía trước, tốc độ cực nhanh, nghe vậy rơi vào ngọn núi bên trái hẻm núi, cười lạnh nói: "Tiểu tử thúi, tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Tần Mục từ trên lưng nó nhảy xuống, buồn bực nói: "Ta cứu ngươi thoát vây, để báo đáp ta, đương nhiên phải giúp ta phá đập băng ra." Thân thể Ngô nữ lay động, lại hóa thành Tiên Thanh Nhi, trên tay chân vẫn còn kéo theo xiềng xích, nhảy quanh Tần Mục, xoay chuyển vài vòng, xích sắt ào ào ào vang vọng, sau đó từ phía sau Tần Mục sáp đến trước mặt hắn, cười khanh khách nói: "Ngươi giúp ta ta liền phải báo đáp ngươi? Ngươi quên rồi sao? Lần trước ngươi hại ta thật thê thảm, suýt chút bị lão lừa trọc luyện chết! Ngươi còn đoạt những bảo bối cất giấu mấy năm qua của ta nữa, ta hẳn là ăn ngươi trước mới đúng!" Tần Mục cười nói: "Tuy nhiên ngươi không dám." Cái cổ Ngô nữ đột nhiên dài ra mấy trượng, quay chung quanh Tần Mục mấy vòng, hai người hầu như mặt đối mặt, Ngô nữ cười lạnh nói: "Ta không dám? Hiện tại cũng không có lão lừa trọc giúp ngươi, sao ta lại không dám?" "Ta ở tại Tàn Lão thôn, nhà ta có chín vị đại nhân, mỗi một người đều có thể dễ dàng giết chết ngươi." Tần Mục mỉm cười nói: "Bất luận ngươi thay hình đổi dạng, bất luận ngươi chạy bao xa, bọn họ đều có thể dễ dàng tìm được ngươi, dễ dàng giết chết ngươi, dễ dàng để ngươi hối hận đã sinh ra trên đời này." Ngô nữ liên tục rùng mình mấy cái, cái cổ rút ngắn, lại khôi phục hình dạng bé gái trắng trẻo đáng yêu, sôi nổi lắc mắt xích kim hoàn trên tay, nói: "Ta sợ đại nhân nhà ngươi, thế nhưng ta cũng chưa chắc phải giúp ngươi. Lão lừa trọc nói không sai, ngươi cứu ta ra, ta liền muốn đi làm ác, liền muốn đi ăn thịt người, gây họa cho sinh linh! Tại sao ta phải giúp ngươi đi cứu người? Ta đi đây -- " Nó xoay người liền đi, xiềng xích ào ào ào vang vọng. Đột nhiên Tần Mục nói: "Ngô nữ, Phật môn nói bỏ xuống đồ đao lập tức thành Phật, câu nói này có chút quá cẩu thả, không phân chia thiện ác, không đủ để tin. Tuy nhiên, ngươi giúp ta phá nút ngăn sông, cứu vô số sinh linh dưới hạ du đó chính là công đức của ngươi, phải lớn hơn nhiều công đức của vị đồng Phật kia." Ngô nữ dừng bước lại, đầu vặn ra phía sau, hiếu kỳ lắng nghe. Tần Mục tiếp tục nói: "Theo ta cứu người, công đức của ngươi còn cao hơn vị đồng Phật trấn áp ngươi, cao hơn gấp trăm lần! Lần sau ngươi gặp lại vị đồng Phật này, hắn còn mặt mũi để trấn áp ngươi sao?" Ngô nữ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, cười khì khì nói: "Coi như ngươi nói có lý, ta giúp ngươi là được. Khà khà, lão lừa trọc giả nhân giả nghĩa, cứ nhắc mãi chuyện ta ăn thịt người, nghĩa chính ngôn từ mà trấn áp ta, nói muốn cho nước sông cuồn cuộn này cọ rửa tội nghiệt của ta. Ta nói cho hắn, ta ăn thịt người không phân thiện ác, chỉ là ta đói, cần ăn cơm mà thôi, cũng như loài người các ngươi ăn cơm tẻ, ăn thịt gà, ăn rau dưa vậy, đói bụng liền muốn ăn." Nó nhìn đường sông bế tắc phía dưới một chút rồi nói: "Ta và những người bị ta ăn thịt kia không có tình cảm, vì lẽ đó ta coi bọn họ là cơm, ngươi và rau dưa, cơm tẻ không có cảm tình, vì lẽ đó muốn ăn rau dưa, cơm tẻ. Tặc ngốc nói ta ngụy biện tà thuyết, trấn áp ta. Hắn làm rất khá, ta liền ăn thịt người ngay trong miếu của hắn, để hắn mãi cứ không có công đức! Tuy nhiên, nếu công đức của ta còn ở trên hắn, nhìn hắn làm sao còn mặt mũi đi trấn áp ta! Hừm, băng trên đường sông này quá nhiều, nếu linh binh của ta vẫn còn thì còn có thể đánh xuyên qua, tuy nhiên linh binh của ta đều bị tặc ngốc lấy đi rồi... " Keeng -- Tần Mục khống chế Thiếu Bảo kiếm, dùng khí ngự kiếm, chém vào băng triều đang ngăn chặn phía dưới hẻm núi, quát lên: "Ngô nữ, ngươi đến giúp ta!" "Là thanh kiếm chặt đứt xiềng xích sao?" Ánh mắt Ngô nữ sáng lên, lập tức hiện ra chân thân, trăm chân cùng chuyển động, nghiêng người vọt xuống sườn núi, Tần Mục tung người nhảy theo, rơi lên lưng nó, con rết trăm chân xương trắng hếu này bay trên không trung, trăm chân cùng chuyển động, thân thể uốn lượn, mang theo Tần Mục đi thẳng đến chỗ băng triều tắc nghẽn. "Chém!" Tần Mục quát lớn, Thiếu Bảo kiếm chém xuống băng triều, cùng lúc đó Ngô nữ há mồm phun một cái, yêu nguyên khí khủng bố lao ra, điên cuồng tràn vào trong Thiếu Bảo kiếm. Thiếu Bảo kiếm này đột nhiên căng phồng lên, dài trăm trượng, chém xuống băng triều! Băng triều càng ngày càng cao, không ngừng có băng trôi vọt tới bị nước sông đưa lên trên mặt, khiến đập băng càng trở nên cao hơn, tiếp tục tích lũy như vậy, đương nhiên sẽ biến thành hạo kiếp cho sinh linh dọc hai bên bờ Dũng Giang! Thiếu Bảo kiếm phá không, nơi lưỡi kiếm đi qua không khí bị cắt ra, hình thành hai mặt tường khí mắt thường có thể nhìn thấy, tiếp theo cự kiếm trăm trượng này chém xuống trên đập băng, giống như là cắt đậu hũ, một chiêu kiếm cắt đến tận cùng. "Không được!" Sắc mặt Ngô nữ thay đổi, đang muốn bay người lên nhưng mà không kịp, đập băng kia bị nước sông mãnh liệt xung kích, lập tức đổ nát, vô số băng tan bị nước sông mãnh liệt dồn ép phủ xuống bọn họ! Loại tình cảnh này, rõ ràng là tai ương ngập đầu. Đập băng sụp đổ kia còn chưa ép đến trên người bọn họ thì cơn lốc cũng đã ép bọn họ rớt khỏi không trung, Ngô nữ tận lực bay lên, muốn chạy trốn, nhưng đã bị đập băng sụp đổ và nước sông đuổi kịp. Vèo vèo vèo -- Vô số vụn băng bay loạn xạ, đột nhiên gò má Tần Mục tê rần, bị vụn băng lướt qua cắt một miếng. Nguyên khí của hắn hùng hồn, sức phòng ngự cực mạnh, có thể bị Bạo Viên ra sức đánh mà không bị thương, thế nhưng tốc độ của khối băng quá nhanh, vậy mà có thể thương tổn được hắn, có thể tưởng tượng được nếu là bị đập băng đè lên trên người, sẽ là hung hiểm cỡ nào. Ngô nữ mang theo hắn lao nhanh, khối băng to to nhỏ nhỏ và sóng nước mãnh liệt gào thét lao qua bên cạnh, tiếp theo cơn lốc kể cả vụn băng và sóng lớn mạnh mẽ ập lên người bọn họ, đánh bay một người một quái này! Đùng đùng. Trên vách núi đối diện truyền đến hai tiếng vang trầm thấp, đá vụn bắn bay, Tần Mục và Ngô nữ dán sát trên vách núi, lõm vào trong vách đá, một cái dán thành chữ "thập" (十), một cái dán thành một chuỗi chữ "khuê" (圭). Sau đó, tiếng kiếm rít chói tai truyền đến, Tần Mục nghe được tiếng kiếm rít liền biết không ổn, rõ ràng tiếng kiếm rít này là đang lao về phía mình! Hắn vội vã giang rộng hai chân ra, chỉ nghe một tiếng keeng, Thiếu Bảo kiếm suýt nữa cắm lên bắp đùi của hắn. Phù -- Tần Mục thở phào một hơi, hiện tại hắn đã biến thành một chữ "thái" (太), Thiếu Bảo kiếm cách thân thể của hắn còn có nửa thước. Bên cạnh hắn, đại yêu quái hự hự nở nụ cười, Tần Mục cũng không khỏi nở nụ cười, tiếng cười một người một quái càng lúc càng lớn, vang vọng hẻm núi này. Phía dưới bọn họ, nước sông gào thét chạy chồm, nguy cơ lần này bị tổ hợp kỳ quái của bọn họ hóa giải. Qua không lâu, Tần Mục và Ngô nữ biến thành Tiên Thanh Nhi ngồi trên vách đá, cả hai ngã người ra sau, hai tay chống ngược, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh. "Đồng Phật kia là ai?" Tần Mục hỏi. "Tiểu Lôi Âm tự, là dị loại đắc đạo, giống như ta, đều là yêu quái." Ngô nữ lắc kim hoàn trên chân, nói: "Có người nói tổ sư của Tiểu Lôi Âm tự vốn là bái vào Phật môn, trở thành đệ tử của Đại Lôi Âm tự, sau đó phản lại Đại Lôi Âm tự, sáng lập Tiểu Lôi Âm tự, tự phong là Tiểu Như Lai. Nghe nói bị Như Lai của Đại Lôi Âm tự làm cho không có đất đặt chân, lúc này mới tiến vào Đại Khư, dọn cả Tiểu Lôi Âm tự vào trong Đại Khư. Các đời trụ trì của Tiểu Lôi Âm tự, đều giống như ta, là yêu quái, nhưng tự xưng là Tiểu Như Lai. Trấn áp ta bên trong ngôi miếu cổ chính là Tiểu Như Lai đời này của Tiểu Lôi Âm tự. Ngươi chặt đứt xiềng xích của hắn, phóng thích ta, khà khà, có quả ngon cho ngươi ăn rồi!" "Tiểu Lôi Âm tự? Tiểu Như Lai?" Tần Mục ngơ ngác: "Tiểu Lôi Âm tự này ở ngay bên trong Đại Khư?" "Đương nhiên. Hòa thượng yêu quái cũng không hiếm thấy. Hòa thượng của Tiểu Lôi Âm tự cực kỳ hẹp hòi, có thù tất báo, huống chi là Tiểu Như Lai của bọn họ?" Ngô nữ cười khà khà nói: "Lấy tính tình lão tặc ngốc này thì nhất định sẽ đến tìm ngươi tính sổ!" Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng gầm truyền đến, lạnh lùng nói: "Thân là người, vậy mà làm bạn cùng yêu tinh ăn thịt người, xem ra hôm nay mấy thầy trò chúng ta muốn hàng ma vệ đạo rồi!" Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy mấy đạo nhân đi tới, nữ có nam có, một ông già, mấy nam nữ trẻ tuổi, lão đạo sĩ kia quang minh chính đại, mà mấy nam nữ trẻ tuổi kia thì lại lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên là cường giả từ ngoại giới tiến vào Đại Khư rèn luyện. "Mấy vị đạo trưởng, ta và yêu tinh này vừa hóa giải một trận nguy cơ, san bằng nút sông này, cứu vớt vô số tính mạng dưới hạ du." Tần Mục đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Yêu tinh này cứu vô số người, cũng không phải là... " "Câm miệng, vứt bỏ dân!" Lão đạo sĩ kia đại nghĩa lẫm nhiên, lạnh lùng nói: "Cấu kết yêu tinh, vẽ đường cho hươu chạy, càng thêm đáng chết! Hôm nay cùng nhau diệt trừ bọn ngươi! Chúng đệ tử, bày trận, hàng yêu trừ ma!" "Ta đói." Bé gái bên người Tần Mục liếm liếm môi đỏ, nói với hắn. "Có mấy người còn không bằng yêu quái." Tần Mục mất hết cả hứng, từ trên cao tung người nhảy xuống, rơi vào Dũng Giang phía dưới, âm thanh truyền đến: "Ngô nữ, hôm nay ta phóng thích ngươi, ngươi tự do rồi!" Hắn rơi vào trong sông, đạp sóng mà đi. Mà trên hẻm núi truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, Ngô nữ hiện nguyên hình, đại khai sát giới, cũng không lâu lắm, con yêu tinh này ăn no, giậm chân lao nhanh, sau đó bay lên trời, uốn lượn đi khắp giữa không trung, tiến vào bên trong đám mây, biến mất không còn tăm hơi. "Trẻ chăn bò, hữu duyên gặp lại -- " đóa yêu vân kia đuổi theo Tần Mục, bên trong yêu vân truyền đến âm thanh của Ngô nữ, sau đó yêu vân đi xa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang