[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 29 : Nhỏ lừa gạt lớn lừa gạt
Người đăng: Ngân
.
Tần Mục một mực cung kính nói: "Tiền bối yên tâm, vãn bối tu luyện từ thuở nhỏ, thận thủy dồi dào, nguyên dương no đủ, nhãn lực rất tốt, có thể nhìn thấy vật trong đêm đen, tự nhiên thấy rõ."
Bóng người trên vách tường lay động một chút, tuy nhiên không làm thêm động tác nào, mà lại tiếp tục biểu diễn những ảo diệu trong việc hành công của nguyên khí.
Ấn thứ ba Đại Tự Tại ấn là Đại Trí Tuệ ấn, sự vận hành của Đại Trí Tuệ ấn phức tạp hơn nhiều, con đường hành công của nguyên khí bên trong bóng đen kia càng lúc càng nhanh, mặc dù Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn cũng không cách nào hoàn toàn bắt kịp quỹ tích hành công của nguyên khí, khiến hắn không nhịn được muốn bước vào Thiên điện.
Tần Mục chần chờ một chút, một chân bước vào cửa điện, chân còn lại vẫn ở ngoài điện, cuối cùng cũng coi như có thể gắng gượng thấy được con đường hành công của nguyên khí.
Hắn liều mạng ghi nhớ, thế nhưng bóng người trên tường kia lại vận hành Đại Trí Tuệ ấn rất nhanh trong chỉ một lần, hắn thử khống chế Đại Trí Tuệ ấn, cho dù cũng triển khai được thế nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy khiếm khuyết một vài chỗ.
Hắn đã không thể hoàn toàn nhớ được con đường hành công của Đại Trí Tuệ ấn.
"Đây là ấn thứ tư của Đại Tự Tại ấn, cũng là ấn mạnh nhất, tất cả uy lực của ba ấn trước đó đều sẽ dung nhập vào trong một ấn này."
Bóng người trên tường càng có vẻ vô lực, cái bóng càng lúc càng nhỏ, âm thanh càng ngày càng thấp, nói: "Tuy nhiên ấn này phức tạp hơn, ta sợ ngươi không cách nào thấy rõ."
"Tiền bối đừng lo."
Tần Mục lộ ra nụ cười hàm hậu: "Vãn bối từ nhỏ thận thủy dồi dào, nguyên dương no đủ, nhãn lực rất tốt, còn có thể gắng gượng thấy rõ."
Bóng người trên tường trầm mặc, âm thanh càng lúc càng nhỏ bé, than thở: "Thế nhưng ta không kiên trì được nữa. Ngươi vào đây, trong bốn góc điện có bốn cây đinh dài bằng đồng thau, đóng trên mặt đất, ngươi rút bốn cây đinh này lên. Bốn cây đinh này đóng trên lưng của ta, chỉ cần rút ra ta liền có thể thở một hơi, chỉ cần thở được một hơi, ta liền có thể truyền thụ ấn pháp hoàn chỉnh cho ngươi."
Tiếng nói của hắn nhẹ nhàng: "Đại Trí Tuệ ấn ngươi vẫn chưa học hết phải không? Đại Trí Tuệ ấn rất phức tạp, thế nhưng uy lực cũng cực cường, ngươi chưa học hết thì không cách nào phát huy được toàn bộ uy lực của nó. Mà ấn pháp mạnh nhất Đại Tự Tại Thiên Ma Ấn chính là ấn thứ tư này! Ngươi rút cây đinh lên... "
"Tiền bối, ta vẫn là không học."
Tần Mục lắc đầu, rút chân trái trong điện về, nói: "Quá phiền phức, ta cực ngốc, hơn phân nửa là học không được."
Bóng người trên tường run run một chút, từng bước dụ dỗ nói: "Ta có thể dạy ngươi lần thứ hai, chỉ cần ngươi nhổ cây đinh xuống... "
Tần Mục càng thêm khó xử, lắc đầu nói: "Tiền bối mới vừa nói chỉ dạy một lần, nếu để cho tiền bối dạy lần thứ hai, chẳng phải là khiến cho tiền bối nuốt lời? Vãn bối sẽ càng thêm hổ thẹn. Ta ngốc như thế, sẽ phụ sự chờ mong của tiền bối."
"Không, ngươi rất thông minh."
Âm thanh của bóng người trên tường kia càng lúc càng nhu hòa, phảng phất như một trưởng giả hòa ái dễ gần đang giáo huấn vãn bối, nhẹ giọng nói: "Ngươi chỉ nhìn một lần liền có thể học được Ma Thần Vĩ Lực ấn cùng Thiên Ma Tự Tại ấn, ngươi cũng chỉ nhìn một lần liền học được một ít Đại Trí Tuệ ấn, tư chất của ngươi cực cao, nếu nhìn một lần nữa nhất định có thể học được Đại Trí Tuệ ấn. Ta yêu thích tư chất thông minh của ngươi, có thể nuốt lời một lần, truyền dạy cho ngươi lần thứ hai... "
Nói tới chỗ này, âm thanh đột nhiên dừng lại, sau đó mang theo hàn khí âm u, lạnh lùng nói: "Ngươi gạt lấy công pháp của ta?"
Tần Mục kinh ngạc nói: "Sao tiền bối lại nói lời ấy?"
"Ngươi gạt lấy công pháp của ta!"
Bóng người trên tường đột nhiên nổi giận, cái bóng càng lúc càng lớn, rất nhanh bao phủ toàn bộ Thiên điện, cái bóng dữ tợn hung ác, lạnh lùng nói: "Ngươi dám gạt công pháp của ta! Thằng nhóc con, ta có ý tốt dạy cho ngươi, ngươi lại gạt ta!"
Tần Mục vẫn đứng bên ngoài điện, mặc cho ma ảnh trước mặt hung hăng, lắc đầu nói: "Tiền bối nói giỡn. Ngươi chẳng phải cũng muốn gạt ta đi vào phóng thích ngươi sao?"
Cánh cửa Thiên điện mở ra, cửa sổ như mắt, cửa ra vào như miệng, âm u khủng bố, điềm nhiên nói: "Ngươi biết?"
"Vốn là chúng ta không cùng tộc, tiền bối gạt ta trước, nói chúng ta cùng tộc, sau đó dùng Đại Tự Tại ấn dụ dỗ ta, để ta từng bước một tiếp cận ngươi, đơn giản là có hai mục đích."
Tần Mục lộ ra nụ cười hàm hậu giống như người què: "Mục đích thứ nhất là để ta tiến vào điện, không ngừng dụ dỗ ta tới gần vách tường, sau đó ngươi liền có thể bắt lấy ta, khống chế ta đi nhổ những cây đinh bằng đồng thau ở bốn góc của đại điện. Mục đích thứ hai chính là lợi dụng tâm lý muốn lấy được ấn pháp Đại Tự Tại hoàn chỉnh của ta, để chính ta đi nhổ đinh. Nếu ta rút đinh, như vậy tiền bối liền không đơn giản chỉ là hít một hơi như vậy, mà là thoát vây, ăn ta như từng ăn hươu bào ngốc nghếch. Tuy nhiên... "
Hắn cười càng thêm hàm hậu: "Ta không phải là hươu bào, ta chỉ là tương kế tựu kế, lừa ngươi hai chiêu rưỡi ấn pháp."
Toàn bộ Thiên điện chấn động không ngớt, bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng gào thét kinh thiên động địa: "Mẹ kiếp ngươi, ta muốn giết chết ngươi! Chờ ta thoát vây, ta giết ngươi chết tươi!"
Tên nhóc chăn trâu của Tàn Lão thôn bĩu môi, xoay người rời đi, lắc đầu nói: "Loại trò vặt này của ngươi, gia gia què đã chơi đùa không biết bao nhiêu lần, lừa ta từ nhỏ đến lớn, ngay cả đường nhân (đường loãng thổi thành hình người) bà bà mua cho ta đều bị lừa không biết bao nhiêu lần. Ngươi còn muốn gạt ta... "
"Ta muốn giết chết gia gia què của ngươi!" Bóng người trên tường kia gào thét.
Tần Mục xoay người, thật thà nói: "Ngươi chớ chọc ông ta, ông ấy sẽ lừa ngươi đến quần lót cũng không còn."
Đột nhiên bóng người trên tường kia yên tĩnh lại, sự yên tĩnh của nó có chút kỳ lạ, nhỏ nhẹ nói: "Ngươi mới vừa nói chúng ta không phải cùng tộc? Ha ha, thằng nhóc con, ngươi nghĩ quá đơn giản, ngươi và ta làm sao lại không phải cùng tộc đây... Ha ha ha, tiểu ma đầu trẻ tuổi... "
Tần Mục rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ đến lúc bản thân phá bích thì Thần âm từ ngoài cửu thiên truyền đến, lại nghĩ đến chuyện bản thân dùng ma ngữ để đối kháng Thần âm, kết hợp với lời của bóng người trên tường này, khiến hắn có chút liên tưởng không ổn.
Hắn vội vã lắc lắc đầu, trục xuất liên tưởng lung ta lung tung ra khỏi đầu, xoay người rời đi.
"Ha ha ha, ngươi và ta cùng một dạng, một dạng, một dạng... " Sau lưng, cái bóng trên vách tường cười quỷ dị nói.
Tần Mục cau mày, đi ra Trấn Ương Cung.
Ma viên vội vã nghênh đón, nhìn về Thiên điện, chỉ thấy bóng người trên tường kia lại thu về Thiên điện, lúc này mới yên tâm, hướng về Tần Mục trịnh trọng nói: "Tin? Quỷ!"
Tần Mục gật đầu, tràn đầy đồng cảm: "Đại Khư thực sự quá nguy hiểm, trung hậu thật thà như chúng ta nếu như không học chút khôn lanh, nhất định sẽ bị lừa sạch sẽ trơn tru, bị ăn đến không còn một chút cặn thừa."
Ma viên liếc nhìn hắn một cái, bĩu môi, nói: "Tin, quỷ."
Sắc mặt Tần Mục đỏ bừng, oan uổng nói: "Ta không phải là tên lừa đảo, ta bị lừa từ nhỏ mới miễn cưỡng học được chút lanh lợi. Tuy nhiên, chỉ sợ ngươi đã không thể tiếp tục ở lại nơi này rồi, Trấn Ương Cung rách rách rưới rưới, không biết khi nào sẽ sụp xuống, nếu nó ngã thì lão ma đầu kia sẽ thoát ra và nhất định sẽ bắt ngươi hả giận."
Ma viên lắc lắc đầu, nhìn những nai hoang, trâu hoang bên trong thung lũng kia một chút, im lặng không lên tiếng.
Trên căn bản, địa phương có thể sinh tồn trong Đại Khư, nếu không bị người chiếm thì chính là bị dị thú khác chiếm, nếu Ma viên muốn mang theo những dã thú này chuyển chỗ, e rằng trong nhất thời chốc lát không tìm được chỗ đặt chân, bóng tối đột kích, chắc chắn phải chết.
Tần Mục cũng không có chủ ý gì, Tàn Lão thôn quá nhỏ, căn bản không thể chứa được nhiều động vật như vậy.
"Nhóc tỳ... "
Ma viên đi về phía trước, Tần Mục đuổi theo nó, thì thấy con Ma viên này mang hắn tới bên dưới vách núi, chỉ vào chưởng ấn trên vách núi, lộ ra vẻ chờ mong.
Chưởng ấn trên vách núi chính là Ma viên ấn vào, lòng bàn tay của nó rất lớn, dùng tay của chính mình lưu xuống chưởng ấn sâu hoắm trên vách núi.
Chưởng ấn này đại diện cho Ma viên chính là lãnh chúa của nơi này, dị thú khác thấy chưởng ấn thì sẽ biết nơi này địa bàn của là Ma viên, phải vòng đường khác mà đi.
Nếu dị thú khác có ý muốn chiếm cứ nơi này, thì trước tiên phải tới khiêu chiến, nếu Ma viên bị thua thì chưởng ấn sẽ bị lãnh chúa mới xóa đi, lưu lại dấu ấn mới.
"Ngươi, ấn." Ma viên chờ mong nói.
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, không hiểu ý của nó.
Ma viên kéo tay của hắn, đặt ở bên cạnh chưởng ấn của chính mình, nói: "Ấn."
Tần Mục rõ ràng ý của nó, trong lòng cảm động, ở bên cạnh chưởng ấn của nó nặng nề vỗ xuống, lập tức trên vách núi xuất hiện chưởng ấn của hắn.
Ma viên lộ ra nụ cười, chỉ vào sơn cốc giọng ồm ồm nói: "Ta, của ngươi."
Sự cảm động trong lòng Tần Mục hóa thành tiếng cười ha hả, Ma viên cũng cười hự hự.
Đúng vào lúc này, đột nhiên giữa không trung truyền tới một âm thanh, nói: "Sư tôn, phía dưới có người."
Tần Mục vội vã ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung có một chiếc thuyền giấy bay qua, thuyền giấy dài chừng sáu, bảy trượng, không gian trên thuyền rộng rãi, có mấy nam nữ mặc áo xanh đang đứng.
Sau đó, hắn nhìn thấy càng nhiều vật kỳ quái, vài con hạc giấy ôm một chiếc thuyền giấy khác vỗ cánh bay tới, trên hạc giấy vậy mà cũng đứng mấy nam nữ trung niên kỳ quái, trên lưng mỗi người lưng đều đeo trường kiếm.
Trên chiếc thuyền giấy thứ hai chỉ có một người, trên thuyền sắp một ít hàng hóa, không thấy rõ là cái gì.
Thuyền giấy kia dừng lại, vẫn nổi bồng bềnh giữa không trung, một ông lão ngồi trên đó, nói: "Thiên Thu, hỏi đường đi."
"Vâng."
Trên hạc giấy, một thanh niên trẻ nhìn xuống phía dưới, nói: "Thiếu niên, biết Tàn Lão thôn đi như thế nào không?"
Tần Mục buồn bực, chỉ chỉ phương hướng Tàn Lão thôn.
Thanh niên trẻ tuổi kia nho nhã lễ độ, khom người cảm ơn, sau đó trên hạc giấy rơi xuống một thỏi vàng, hạc giấy kéo lấy thuyền giấy bay đi.
Tần Mục nhặt thỏi vàng lên, buồn bực nói: "Những người này đến thôn chúng ta làm gì? Lẽ nào là bán dạo ngang qua nơi này? Nhưng mà bán dạo không phải là nên đi Tương Long thành sao?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện