[Dịch] Mục Thần Ký

Chương 2 : Máu Tứ Linh

Người đăng: Ngân

Tư bà bà phấn khởi bừng bừng kéo nó quay vào thôn, cười nói: "Đừng nhìn nữa, đến đây nhanh lên, hôm nay là ngày trọng đại của con! Trưởng thôn, Mã gia, ra đây hết đi!" Trong thôn nhóm lên lửa trại, trưởng thôn lại được người dùng cáng mang ra, trầm giọng nói: "Tứ Linh đều tìm đủ rồi sao?" "Đã tìm đủ." Mã gia cụt tay kéo một con rắn vẫn còn sống, phát ra mùi tanh, màu xanh lục, dài mấy trượng, con rắn bị Mã gia nắm chỗ bảy tấc nên không thể động đậy. Thợ rèn câm thì mang đến một con chim lớn, con chim còn cao hơn người câm một chút, thế nhưng cặp cánh và đôi chân đã bị trói, khi con chim lớn kia giãy dụa thì bên trong cánh lại có tia lửa bay ra nổ lốp bốp, rất là đáng sợ. Người mù thì lại mang đến một con rùa lớn hơn cả mặt bàn, con cự quy này không biết đã sống bao nhiêu năm, mai rùa chuyển sang màu vàng óng. Bốn cái chân của cự quy đều rụt vào trong mai, một móng vuốt thỉnh thoảng thò ra, Tần Mục chú ý nhìn thì thấy, khi móng của nó thò ra khỏi mai thì dưới móng vuốt liền sinh ra hơi nước, tựa hồ có thể nâng con cự quy này lên, điều khiển hơi nước chạy mất dép. Chỉ là kim quy (rùa vàng) bị người mù xuyên lưỡi câu qua mũi, không thể chạy trốn. "Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mặc dù không cách nào tìm được máu của bốn linh thú này, nhưng dùng Thanh Giao xà, Thiết Cốt hổ, Lôi điểu và Kim quy thay thế, cũng có thể luyện được một chút linh huyết, cũng đủ dùng." Trưởng thôn gật đầu với đồ tể trong thôn, đổ tể nhếch miệng cười, hai tay chống đất tiến lên, ông là người chỉ còn dư lại nửa thân trên, từ phần eo trở xuống đã bị người chém đứt, vết thương bằng phẳng. Bốn cái vại đặt trước Thanh xà, Thiết hổ, Lôi điểu và Kim quy, đồ tể vung đao, mỗi đao một con, lấy máu những mãnh thú này, không lâu sau, máu của bốn con thú đều chảy ra hết. "Dược sư." Thầy thuốc trong thôn tiến lên, ông không có khuôn mặt, da mặt tựa như bị người rọc xuống, đồng thời bị rọc xuống còn có lỗ mũi và nửa cái miệng gồm cả môi trên môi dưới, là kẻ xấu xí đáng sợ nhất trong thôn, thế nhưng Tần Mục lại cảm thấy dược sư gia gia là người thương yêu hắn nhất trong thôn. Dược sư tiến lên, lấy ra bốn lá cây kỳ lạ màu đỏ, trên mỗi lá đều có một quả trứng côn trùng trắng như tuyết. Dược sư thả một chiếc lá vào trong một cái vại, lập tức thấy được trứng côn trùng vỡ ra, từng con nhộng nằm nhoài trên lá và hút máu. Những con nhộng này lớn nhanh như thổi, uống máu càng nhiều thì thân thể càng lớn, rất nhanh máu trong bốn cái vại bị uống cạn, trong vại đều còn lại một con sâu vừa lớn vừa mập. Dược sư lại rắc vào trong vại những tinh bột màu trắng như muối, Tần Mục nhìn thấy bốn con sâu vừa lớn vừa mập vậy mà đang nhanh chóng thu nhỏ lại, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ. Sau một lát, dược sư nhấc bốn con sâu lên, mỗi con đều chỉ to bằng bàn tay. Chỉ thấy ông lấy ra bốn chén sứ trắng, nắm một con sâu dùng sức bóp bóp, con sâu kia kêu chít chít, trong miệng chảy ra một chén huyết tương long lanh óng ánh như hổ phách. Dược sư theo cách cũ mà làm, vắt hết máu trong bụng ba con sâu khác, rồi đặt bốn cái chén trước mặt Tần Mục, lắc đầu nói: "Dù sao cũng không phải là linh thú chân chính, chỉ có thể điều chế được bấy nhiêu linh huyết." "Mục nhi, trong thân thể ẩn giấu bảy kho báu lớn là Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, bảy kho báu lớn này bẩm sinh đã bị niêm phong, tựa như bảo tàng bị đóng kín, bởi vậy được gọi là bảy đại thần tàng." Âm thanh trưởng thôn mang theo vài phần uy nghiêm, dưới ánh lửa trại bập bùng, khuôn mặt ông lúc sáng lúc tối, trầm giọng nói: "Bảy đại thần tàng đang ở trạng thái đóng kín, cần chính võ giả mở ra, mà ngăn cản võ giả mở ra thần tàng thì gọi là bích (tường), Linh Thai bích, Ngũ Diệu bích, Lục Hợp bích, Thất Tinh bích, Thiên Nhân bích, Sinh Tử bích, Thần Kiều bích. Quá trình phá tan bảy bức tường này gọi là phá bích." Mã gia cụt tay nhẹ nhàng xoa đầu Tần Mục, cười nói: "Không phá được tường liền không cách nào tu luyện. Có người được trời cao chiếu cố, vừa sinh đã phá vỡ Linh Thai bích, bẩm sinh đã mở ra thần tàng Linh thai, loại thể chất này được gọi là linh thể, trời sinh được thần giúp đỡ, là hạt giống tu luyện. Người nắm giữ linh thể, thiên phú cao hơn người thường vô số lần, lúc tu luyện làm ít mà hiệu quả nhiều. Linh thai có bốn loại thuộc tính nên linh thể cũng có bốn loại là Thanh Long linh thể, Bạch Hổ linh thể, Chu Tước linh thể và Huyền Vũ linh thể. Muốn kiểm tra có hay không có linh thể liền cần Tứ Linh huyết này." Dược sư nói: "Nếu con là Thanh Long linh thể thì sau khi uống Thanh Long linh huyết sẽ kích phát Thanh Long khí, Mã gia chính là Thanh Long linh thể." Mã gia cụt tay cởi áo, ở trần đứng trước mặt Tần Mục, xoay người đưa lưng về phía hắn, quát khẽ một tiếng. Tần Mục lập tức nhìn thấy sau lưng Mã gia hiện ra một luồng thanh khí, từ xương cùng thẳng tới sau não, thanh khí từ từ biến hóa thành một con Thanh Long, vảy râu hiện rõ mồn một, một cái vuốt rồng kéo dài đến cánh tay còn lại của Mã gia, hai vuốt khác thì quấn trên hai chân của Mã gia. "Đây chính là Thanh Long linh thể." Mã gia cụt tay mặc áo vào: "Tư lão thái bà là Bạch Hổ linh thể." Tư bà bà lườm hắn một cái nói: "Lão nương không thể cởi quần áo cho mấy lão quỷ các ngươi được lợi. Ta dùng khí hiện hình cho Tần Mục nhìn." Thân thể bà hơi chấn động, sau lưng mơ hồ truyền đến một tiếng hổ gầm, một con hổ trắng khoảng hai trượng giương mắt ẩn hiện sau lưng bà. "Tất cả mọi người trong thôn đều là linh thể. Năm đó chúng ta cũng đã từng vinh quang, nhưng hiện tại chỉ là những ông lão bà lão vừa già vừa tàn tật." Tư bà bà cười nói: "Những lão già tàn phế chúng ta không có cái gì tặng cho con, bốn chén linh huyết này chính là vật liệu kích phát linh thể. Nếu con là Bạch Hổ linh thể thì uống xong Bạch Hổ linh huyết sẽ kích phát Bạch Hổ khí trong Linh thai; nếu là Chu Tước linh thể, Chu Tước linh huyết liền có thể để Chu Tước khí bên trong Linh thai của con sinh động lên; Huyền Vũ linh thể cũng là như thế." "Uống đi." Mấy người trưởng thôn, Tư bà bà đồng loạt nhìn vào Tần Mục, lộ vẻ chờ mong. Trong lòng Tần Mục lo ngay ngáy, tuy ngày thường lúc theo dược sư học tập hái thuốc, chế thuốc vẫn được dạy cho không biết bao nhiêu thứ kỳ lạ, nhưng tất cả đều không lạ bằng lần này. Hắn bưng một cái chén sứ trắng lên, linh huyết bên trong nóng rực, là một chén Chu Tước linh huyết, Tần Mục uống cạn một hơi, chỉ cảm thấy một luồng nóng rực chảy vào cổ họng thẳng xuống toàn thân, khiến cho hắn trong lúc hoảng hốt cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, đốt cho máu huyết bản thân cũng muốn sôi trào. Sau một lát, loại cảm giác nóng bỏng này mất đi. "Người câm, hắn có phải là Chu Tước linh thể không?" Trưởng thôn hỏi. Người thợ rèn câm lắc đầu. Trưởng thôn nói: "Tần Mục, tiếp tục." Tần Mục hớp chén sứ trắng thứ hai, bên trong là Bạch Hổ linh huyết, uống vào miệng phảng phất là uống lẫn nước thép, nước đồng mang theo mảnh vụn, nham nhám, đau nhói, sau khi vào cơ thể thì cảm giác toàn thân đau đớn. Không lâu sau, cảm giác đau nhói biến mất. "Không phải Bạch Hổ linh thể." Tư bà bà lắc lắc đầu, có chút thất vọng. "Tần Mục, chén thứ ba." Trưởng thôn trầm giọng nói. Tần Mục tiếp tục uống chén thứ ba, Thanh Long linh huyết được tinh chế từ đại Thanh Xà, chén linh huyết này cho hắn cảm giác bắp thịt vừa phồng lên vừa căng ra, dòng máu cũng vừa phồng vừa căng, ngũ tạng lục phủ đều bị co bóp rất khó chịu, thế nhưng cảm giác sưng tấy cũng nhanh chóng biến mất. Mã gia lộ vẻ thất vọng, lắc đầu nói: "Không phải Thanh Long linh thể." "Vậy nhất định là Huyền Vũ linh thể rồi." Dược sư lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Tần Mục uống chén Huyền Vũ linh huyết, chén cuối cùng này làm thân thể hắn mềm dẻo hẳn, phảng phất như ngâm trong nước sông, nhưng cảm giác này cũng rất nhanh biến mất. "Nó cũng không phải Huyền Vũ linh thể." Dược sư lắc đầu. Các thôn dân bên đống lửa đều trở nên trầm mặc, đồ tể nói: "Nói như vậy, nó chính là một người bình thường." Tư bà bà đột nhiên rơi lệ, nức nở nói: "Chúng ta đều đã già, lại tàn phế, nếu chúng ta chết rồi thì nó cũng không sống nổi, nơi này nguy hiểm như vậy, một ngày nó cũng không sống nổi... " Tần Mục kéo tay bà, thấp giọng nói: "Bà bà, đừng khóc, bà bà và gia gia đều là người tốt, sẽ không chết... " "Người tốt? Khà khà... " Mã gia cười tự giễu nói: "Những phế nhân như chúng ta đều bị bức ép vào trong Đại Khư*, kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ, Đại Khư quá nguy hiểm, không có chúng ta quả thật Mục nhi rất khó sống tiếp. Chúng ta nên đưa nó ra khỏi Đại Khư, bên ngoài an toàn hơn rất nhiều... " * Đại Khư: Vùng đất rộng lớn từng phồn hoa giờ hoang phế. Đồ tể lạnh lùng nói: "Đưa nó ra ngoài, chúng ta sẽ bị kẻ thù phát hiện, đều phải chết, nó bị chúng ta liên lụy cũng sẽ chết." Lần thứ hai Tàn Lão thôn trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, trưởng thôn nói: "Tốt." Tư bà bà buồn bực: "Tốt cái gì?" Trưởng thôn cười nói: "Ta nói thể chất nó tốt, là hạt giống tốt." Đám người đồ tể, dược sư đều ngẩn ra, không rõ ý nghĩa, thôn trưởng cười nói: "Ta cảm thấy chắc là Mục nhi có một loại thể chất khác, kết hợp bốn thể chất lớn hướng về Bá thể." "Bá thể?" Mấy người Tư bà bà lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ đều là hạng người kiến thức rộng rãi, thế nhưng cũng chưa từng nghe nói đến cái tên Bá thể này. "Đúng, là Bá thể." Thôn trưởng cười nói: "Linh huyết bình thường rất khó kích phát Bá thể, cần tập hợp đủ máu của Tứ Linh chân chính mới có thể làm cho Bá thể hiện ra. Bên trong Đại Khư không có bốn linh thú đó, thế nhưng đời sau của linh thú cũng không khó tìm, các ngươi tiếp tục bắt hổ dữ, đại xà, luyện ra linh huyết, uống đủ nhiều tự nhiên có thể kích thích ra Bá thể." Trưởng thôn rất có uy tín, những ông lão, bà lão cụt tay thiếu chân trong thôn nghe vậy đều rất hài lòng, Tư bà bà cười nói: "Ngày mai ta theo tên què đi bắt cọp! Mục nhi, con đi ngủ sớm đi, mai còn phải uống linh huyết!" Mọi người tản đi, dược sư và người thợ rèn câm đưa trưởng thôn về phòng, người câm rời đi nhưng dược sư vẫn nán lại, thấp giọng nói: "Chưa từng có Bá thể." Trưởng thôn gật đầu: "Là ta thuận miệng nói. Ta không nói như vậy thì người trong thôn rất khó tiếp tục sống." Dược sư ngơ ngác. Dân trong Tàn Lão thôn có lai lịch khác nhau, nhưng đều bị buộc tiến vào Đại Khư, đến Tàn Lão thôn kéo dài hơi tàn, bọn họ vốn đã oán trời, oán đất, oán muôn người, oán khí quá nặng, có thể sống đến giờ thì không thể không nói tới công lao của Tần Mục. Chính đứa trẻ đầy đủ tay chân này đến mới xua đi oán khí trong lòng mọi người, mọi người cùng nhau nuôi nấng Tần Mục lớn lên, đều xem bé trai này là người thân nhất của mình, Tần Mục đã hàn gắn lại tâm hồn yếu đuối của người trong Tàn Lão thôn. Nếu các thôn dân này biết Tần Mục chỉ là thể chất bình thường nhất, không cách nào tồn tại một mình trong Đại Khư được, chỉ sợ những người này đều mất khống chế, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Mặt dược sư không chút thay đổi nói: "Thế nhưng ngươi không thể giấu được cả đời, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết già, chỉ còn lại mỗi mình Tần Mục." "Vì thế ngươi không được nói với nó là chưa từng có Bá thể, vĩnh viễn cũng không được cho nó biết." Trưởng thôn trầm giọng nói: "Để nó tin tưởng, nó chính là Bá thể có một không hai." Dược sư lại ngơ ngác, nhìn kỹ khuôn mặt ông ta, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, khuôn mặt trưởng thôn có mị lực đặc biệt, cười nói: "Ta muốn nhìn một chút, một người bình thường, dưới niềm tin không gì sánh được có thể siêu phàm thoát tục hay không, làm được những chuyện mà những người có linh thể như chúng ta cũng không làm được! Nói không chừng, tương lai nó thật sự có thể đi tới được con đường phàm thể chính là Bá thể!" Dược sư ngơ ngẩn: "Phàm thể chính là Bá thể?" Trưởng thôn nghiêm nghị gật đầu: "Chỉ cần có niềm tin thì phàm thể chính là Bá thể!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang