[Dịch]Một Trăm Phần Trăm- Sưu tầm
Chương 18 : Đánh Mất !
.
“ARGH ! “
Hoàng lao thẳng vào trong nhà nghỉ . Lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ : làm sao để lên được tầng ba một cách nhanh nhất . Chỉ thấy người hắn như một cái bóng lập lòe trên cầu thang , rầm rầm mấy tiếng đã leo đến tầng hai . Tiếp đó , Hoàng dậm chân búng người lên lan can rồi nhảy như khỉ , ba bước nữa thì tới tầng ba .Lúc này , Hoàng thấy mình giống hệt với lúc đối mặt với ba con zombie trong Vĩnh Lạc Đồng Sinh . Cũng là trạng thái cơ thể không chịu sự điều khiển của đầu óc , chỉ thuần túy làm theo bản năng , bằng mọi giá thực hiện cho được mục đích của chủ nhân .
Hoàng gầm lên một tiếng rồi tông thẳng vào cửa phòng . Hắn vừa xông vào đã đảo mắt nhìn xung quanh hết một lượt .
Chẳng có ai cả . Mọi thứ trong phòng vẫn được sắp đặt ngăn nắp như chưa có chuyện gì xảy ra . Hoàng chạy về phía cửa sổ rồi nhìn xuống bên dưới .
Không thấy gì lạ cả . Hay là .. ảo giác ?
Hoàng tự an ủi mình . Hắn rút di động ra gọi vào số máy của Hằng . Chỉ có những tiếng tút tút vô hồn truyền lại , không có ai bắt máy . Hắn cảm thấy mình như vừa đánh mất một thứ gì đó , một thứ rất quan trọng ... nhưng lại không rõ nó là cái gì .
Hoàng nghi hoặc bước về phía tủ quần áo , soi bóng mình trong gương . Hắn bỗng giật mình phát hiện ra khẩu M88 của Hằng rơi ở góc phòng .
Vẫn còn ấm !
Hoàng cầm khẩu M88 trong tay khẽ lẩm bẩm . Đây là vật bất ly thân của Hằng , chị ta luôn mang theo nó trong người , sao có thể tùy tiện vất lung tung ở đây được ?
Hoàng chạy xuống lầu rồi kiểm tra khắp các phòng trong khu nhà nghỉ này hết một lượt . Không thấy Hằng đâu cả . Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ , chỉ còn năm phút nữa là sẽ kết thúc nhiệm vụ lần này . Hoàng trầm mặt quay lên tầng ba .
Mặc dù rất lo lắng trong lòng nhưng ngoài việc chờ đợi ra thì hắn cũng chẳng biết làm gì hơn .
Năm phút đồng hồ mà hắn cảm tưởng dài như là một thế kỷ vậy .
" Nhiệm vụ hoàn thành "
Khi chiếc đồng hồ trên tay điểm tới giây cuối cùng , trong đầu Hoàng lập tức xuất hiện giọng nói khô khan của chủ thần . Hắn cầm túi đồ của cả nhóm , trong đó có khẩu M88 của Hằng rồi từ từ nhắm mắt lại . Lại cảm giác bồng bềnh hệt như đang đi trong thang máy , tới khi hắn cảm thấy thân thể đã hoàn toàn ổn định lại thì mới từ từ mở mắt .
- Ôi , còn chưa chơi đủ mà đã phải về rồi !
Đập vào tai hắn đầu tiên là tiếng càu nhàu của Lập . Gã sau khi đứng dậy vươn vai mấy cái thì vội kiểm tra xem khẩu beretta dắt bên hông có còn hay không . Hoàng thẫn thờ quét mắt nhìn khắp xung quanh mình một lượt . Hoài My , Tùng , Lập rồi Phúc ... tất cả đều đã được chủ thần truyền tống về đây không sót một ai cả ..
Khoan đã , thế ... Hằng đâu ?
Chẳng lẽ ...
Chuyện mà hắn lo sợ nhất từ nãy giờ cuối cùng cũng đã trở thành sự thật . Hoàng chồm dậy nhìn ngó khắp nơi , mong tìm lại một bóng hình quen thuộc . Nhưng ở đây ngoài bốn người kia , cái bục lớn làm từ cẩm thạch và khoảng không gian màu trắng trải dài vô tận ra thì chẳng còn một ai nữa cả .
Lập thấy hắn có vẻ hoảng hốt thì bước lại gần vỗ vai hỏi :
- Có chuyện gì vậy ? Quên thứ gì à ?
- Cút !
Trong cơn kích động , Hoàng tung chân đá thẳng một cú vào bụng gã . Lập ăn một đòn của hắn thì bay ngược về phía sau hơn năm mét rồi ngã úp mặt xuống đất . Tùng , Phúc và Hoài My thấy thế thì đều nhìn Hoàng với vẻ kỳ quái .
Phúc tháo kính xuống rồi nhìn mấy người còn lại trầm giọng nói :
- Hằng đâu rồi ?
Lập nhổm dậy , hai mắt giờ đã tóe lửa vì giận dữ . Hắn gầm lên rồi lao về phía Hoàng :
- ***** , mày điên à ?
Hoàng lúc này cũng nổi xung lên , chỉ muốn phát tiết cho thoải mái . Hắn thấy Lập xộc tới thì cũng nhảy bổ vào . Lập lỡ trớn ăn tiếp một quả đấm của gã vào má phải . Hắn đang định bồi thêm cú nữa thì cánh tay bỗng bị Tùng tóm chặt .
- Hai cậu điên rồi à ?
Hoàng trợn mắt nhìn Tùng . Trông hắn lúc này như một ngọn núi lửa sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào . Tùng thấy áp lực từ hắn ép tới mình càng ngày càng lớn thì nhíu mày , năm ngón tay đang cầm lấy cổ tay Hoàng cũng ngấm ngầm gia tăng lực đạo . Hai người đang hầm hè nhau thì Phúc lớn tiếng can :
- Hoàng , cậu thần kinh à ? Nếu cậu muốn biết Hằng có chết trong " The Ring " hay không thì chỉ cần liên lạc với chủ thần là rõ . Động tay động chân như vậy thì có ích gì ?
Hoàng nghe gã nói thế thì mới bừng tỉnh , vội nhắm mắt lại liên lạc với chủ thần .
" Bộ Phim : The Ring . Độ Khó - Mười Lăm Người . Số Thành Viên Thiệt Mạng : Mười . Điểm thưởng : 0 . "
Mười ...mười ?
Hoàng thần người ra rồi ngồi bịch xuống đất , miệng lầm bẩm :
- Tại sao .. tại sao ? Sadako đã bị mấy người kia tiêu diệt rồi cơ mà ?
Lập đang hằn học định tiến lại làm rõ phải trái thì bị Tùng ngăn lại . Gã chỉ đành nén giận ngồi xuống . Một lát sau , Lập sau khi phát hiện trong số những người trở về không có mặt Hằng thì cũng giật mình nhìn Hoàng như muốn hỏi . Ai cũng biết , hai người này thân nhau như hình với bóng , nay chị ta mất tích không hỏi hắn thì hỏi ai ?
Phúc trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Có lẽ đã có " bug " gì đó ở đây . Như gã người Hoa tự xưng là thành viên của tổ chức IOT gì đó đã nói đấy : bộ phim này ngay từ đầu đã xuất hiện không ít lỗi rồi . Đơn cử như việc sức mạnh của Sadako vượt ra khỏi sự giới hạn của chủ thần là một ví dụ điển hình . Nếu hiểu theo cách đó thì việc Sadako sau đó tìm đến giết một người trong nhóm chúng ta , vượt ra khỏi quy tắc của " chủ thần " cũng không có gì là lạ .
Hoàng gầm gừ hỏi :
- Vậy tại sao con quỷ đó lại chỉ tìm đến mỗi mình chị ta ? Sao nó không chọn anh ? Hay đơn giản là tấn công tất cả chúng ta ?
Phúc nghe gã hỏi vậy thì cũng im lìm không nói . Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên tâm trí cả năm người . Mãi hơn mười phút sau , Phúc mới cất giọng :
- Theo tôi , có lẽ Sadako cũng chịu không ít sự kìm kẹp từ chỗ "chủ thần " nên không thể ... tấn công tất cả chúng ta được . Việc đột nhiên xuất hiện và giết hại Hằng vào ngày cuối cùng có lẽ chính là cực hạn của cô ta rồi . Còn lý do tại sao Sadako chọn cô ấy để ra tay thì .. tôi chỉ có thể nghĩ tới hai từ : đố kỵ .
Lập nhăn mặt hỏi :
- Thế là sao ?
Phúc trầm giọng nói tiếp :
- Các cậu hãy nhớ lại cái chết của sáu cô gái trong bộ phim lần này đi , có điểm gì giống nhau hay không ?
Hoàng lúc này đâu còn tâm trạng nào để mà động não nữa . Hắn liếm môi gằn giọng :
- Tao không còn đủ nhẫn nại để nghe mày nói cái kiểu úp úp mở mở như vậy nữa đâu . Biết gì thì nói luôn đi .
Tùng nhíu mày nói :
- Có phải là ... cách Sadako giết hại họ không ?
Phúc khẽ gật đầu :
- Đúng , nhưng chưa đủ . Không phải ngẫu nhiên mà Sadako cứ lặp đi lặp lại hành động đó của mình . Phải có một nguyên do nào đó . Theo tôi thì ... điều đó xuất phát từ lòng đố kỵ của cô ta .
Tùng nhếch môi cười nhạt rồi quay đầu đi chỗ khác , có vẻ như đã hiểu ra chủ ý của gã . Phúc nói tiếp :
- Trong mười lăm người tham gia bộ phim lần này thì có tất cả là sáu cô gái . Người duy nhất còn sống sót trong số đó tới tận thời điểm này là Hoài My . Tại sao lại như vậy ? Sadako quên cô ta sao ? Không phải , có một điểm khác biệt căn bản giữa Hoài My và năm người đã chết . Các cậu có nhận ra không ?
Lập ồ lên một tiếng rồi nói :
- Có phải ... Đúng rồi , có phải điểm khác nhau ấy chính là ...họ đều đã lập gia đình phải không ?
Phúc cười đáp :
- Đúng , nhưng chưa đủ . Theo mấy lời tự giới thiệu bản thân của Quỳnh , Mai và Hường thì họ không chỉ đã có chồng mà còn có con nữa . Trong số sáu người phụ nữ tham gia bộ phim lần này , chỉ có Hoài My là chưa lập gia đình , có đúng không ? Được làm mẹ , làm vợ … Đó chính là thứ mà Sadako đố kỵ với bọn họ . Sadako luôn muốn được như những người phụ nữ bình thường khác , nhưng ông trời đã không cho cô ta được như thế . Sadako là người tốt , nhưng số phận đã đẩy cô ta vào vòng tội lỗi . Trong hồn ma Sadako chất chứa cái nhìn bi quan về cuộc sống , khát vọng trả thù , được yêu , được làm mẹ như một người con gái bình thường ..Có thể nói , cô ta là hiện thân của một con người đơn độc cả về thể xác lẫn tâm hồn . Và tất nhiên , khi mọi ước muốn đều bất thành thì cái ác đương nhiên sẽ xuất hiện .
Hắn nói tới đây thì dừng lại . Cả Tùng , Lập và Hoàng đều im lặng . Hoài My thì run lên vì sợ hãi . Rõ ràng , cô là người con gái may mắn nhất trong số sáu người phụ nữ tham gia bộ phim lần này .
Hoàng nhìn khẩu M88 trong tay mình , mỉm cười chua chát . Hắn đã nói với Hằng những gì ? ... Năng lực thì không có , đến bản thân mình còn lo chưa xong mà đã đòi nghĩ tới chuyện khác . Thật là nực cười .
Mình đứng trước mặt chị ấy , mãi mãi cũng chỉ là một đứa em trai cần sự bao bọc và che chở mà thôi ...
……
Hoàng tỉnh dậy , lấy tay vỗ trán . Hắn biết , vừa nãy mình nhất định lại bị cơn đau đầu kinh niên đó hành hạ . “ Có lẽ mình bị bệnh mất rồi , có thời gian phải đi khám tổng quát một lần xem thế nào mới được “ . Hoàng thầm nghĩ .
Hắn nhìn cô bác sĩ đang gục đầu xuống bàn trước mặt mình với vẻ kỳ quái . Cô ta mới vừa rồi còn nói chuyện với mình cơ mà , tự nhiên lại nằm gục ra đấy là sao ?
- Bác sĩ , bác sĩ .
Hoàng lấy tay lay hai vai cô bác sĩ trước mặt , hỏi vài câu song chẳng thấy động tĩnh gì . Hắn thấy người cô ta mềm nhũn thì giật mình nâng mặt lên , đưa tay thăm mũi .
- Tắt thở rồi ?
Hoàng kiên trì để tay ở mũi cô ta kiểm tra gần năm phút . Không còn thở nữa . Chắc chắn là như vậy . Nghĩ ngợi đôi chút , hắn quay sang thăm dò mạch ở cổ tay nữa cho chắc chắn . Mạch cũng không còn đập nữa . Người phụ nữ trước mặt mình đúng là đã chết thật rồi . Nhưng cô ta vì sao mà chết ? Mới đây còn bình thường cơ mà ?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy nhì ?
Hoàng vội chạy ra ngoài gọi người tới giúp . Hắn tóm ngay được mấy cô y tá đang đứng buôn dưa lê ngoài hành lang . Nhìn bộ dáng hốt hoảng lúc đưa cô ta đi của bọn họ , hắn bỗng thấy lòng mình dậy lên một nỗi cảm xúc khó tả .
Hoàng thừ người nhìn theo chiếc xe cứu thương của bệnh viện cho tới khi nó khuất hẳn sau dãy hành lang lạnh lẽo .
Một giọt lệ nóng hổi bất chợt chảy dài trên má .
......
“ ****** . dạo này mình có vấn đề thật rồi “
- Ê ..
- Ê !
Bị Thắng bất ngờ vỗ một cái vào lưng , Hoàng giật mình tỉnh lại :
- Chuyện gì vậy mày ?
Thắng nhìn gã hỏi với vẻ kỳ quái :
- Mày thả hồn đi đâu vậy ? Sao tao gọi nãy giờ mà chẳng trả lời ?
Hoàng gượng cười đáp :
- À .. không có gì ….. tại tao hơi mệt đó mà .
Thắng gật đầu nói :
- Ừ , tao trông sắc mặt mày kém lắm . Thôi về đi , tao và Hùng ở đây là được rồi . Người nhà thằng Sơn cũng đang trên đường lên đây , không có chuyện gì đâu .
Hoàng nghe gã nói thế thì cũng không phản đối , gật đầu một cái rồi đứng dậy ra về . Mấy người bọn họ là bạn chí cốt , đã sớm bỏ qua mấy cái câu khách sáo đại loại như “ Cậu đừng lo , tới vẫn ổn .. “ hay tương tự thế từ lâu lắm rồi . Hắn vừa đặt chân về tới nhà thì liền lăn quay ra ngủ thẳng một giấc cho đến trưa , chiều lại lên bệnh viện thăm Sơn .
Hoàng cũng có hỏi thăm qua , cô bác sĩ kia là bị trụy tim đột ngột mà chết . Bệnh viện đã điều một người khác tới tiếp quản bệnh án của Sơn . Hoàng biết vậy thì không khỏi thầm cảm khái . Mấy loại bệnh về tim mạch công nhận nguy hiểm thật , sống chết chẳng biết đằng nào mà lường . Cô bác sĩ kia thân làm trong ngành y , mới đó còn trò chuyện bình thường với hắn thế mà đùng một cái đã thành cái xác không hồn rồi .
Chiều hôm ấy trên đường từ bệnh viện về, Hoàng ghé vào một quán café internet trên Cầu Diễn . Hắn vốn có thói quen cứ ba , bốn ngày lại check mail một lần , đã duy trì được gần chục năm nay rồi . Hoàng mở gmai lên kiểm tra , mới có bốn ngày mà đã có mấy bản kế hoạch cùng tường trình gửi vào hộp thư . Lại mệt rồi đây , gã thở dài , đang định thoát thì phát hiện một tin nhắn không đề từ một địa chỉ mà hắn mới nhìn thấy đã không khỏi nhíu mày .
Hoàng trầm tư một lát rồi phản hồi lại .Sau khi nhắn xong , hắn tắt máy thanh toán rồi rời đi . Ra đến cửa , Hoàng không thấy con Spacy mình đậu bên ngoài đâu nữa thì biến sắc . Một gã nhân viên đứng gần đấy thấy hắn có vẻ hoảng hốt thì chỉ tay xuống lòng đường nói :
- Anh là chủ con Spacy màu đỏ đậu ở kia à ? Xe của anh để lấn ra lòng lề đường , vừa bị mấy ông dân phòng đi tuần qua cẩu về đồn rồi !
Hoàng nghe vậy thì không khỏi đau đầu . Hắn chỉ tạt vào quán ngồi một lúc , thấy hè lại đầy nhóc những xe nên mới để tạm ở đó , có cái đuôi xe hơi chòi ra ngoài chứ mấy ! Thế mà cũng dính trấu được , đúng là không cái dại nào như cái dại nào !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện