[Dịch]Một Trăm Phần Trăm- Sưu tầm
Chương 15 : Chiến Đấu
.
Tùng đeo túi đạn và cả khẩu MP7A1 của mình lên lưng .Gã rút hai khẩu súng lục từ trong túi ra , bắn xối xả về phía bầy nữ quỷ Sadako đang xô nhau bò lại gần . Từ sau khi tới đây , Phúc đã tìm cách liên hệ và mua được một lượng lớn súng lục để phòng thân . Thứ này nhỏ gọn , thay đạn nhanh , tốc độ bắn cao , uy lực cũng không tệ , là lựa chọn thích hợp nhất của bọn họ trong nhiệm vụ lần này .
Tùng đột nhiên tăng tốc , cả người như một con báo lao đi , chẳng mấy chốc đã biến mất dạng . Phúc thấy hắn bỏ mình đi trước thì trầm mặt xuống . Gã sau khi bắn ngã hơn mười nữ quỷ Sadako cản đường thì leo vội lên xe , nhấn ga lao đi như tên bắn . Dọc đường có không ít nữ quỷ bám lên thành xe , thậm chí còn thò cả tay vào bên trong , nhưng đều bị khẩu súng lục trong tay Phúc bắn cho nát bét . Gã trung niên đeo kính luôn giữ vẻ đạo mạo lúc này đang ngồi xổm trên ghế da , đầu đầy mồ hôi , một tay cầm vô lăng , hai mắt không ngừng ngó dáo dác xung quanh , thần kinh căng thẳng đến tột độ .
Lúc này , mấy người Hoàng đã tới khu nghỉ dưỡng Villa Log Cabin . Hằng nhảy xuống sau cùng . Cô đẩy nguyên cả xấp tiền về phía anh tài xế , nheo mắt cười nói :
- Thanks a lot ! You can keep the change .
Hachiru Koshi vội lục tìm lại vốn anh ngữ ít ỏi của mình . Mãi một lúc sau , gã mới lắp bắp nói :
- Thanks , You ..
Thế nhưng lúc này hắn đã không còn thấy bóng dáng cả bốn người kia đâu nữa .
Hằng , Hoàng , Lập và Hoài My xộc thẳng vào trong khu nghỉ dưỡng , tìm tới căn nhà B-4 mà bọn họ đã quá quen thuộc. Nhân viên khách sạn thấy nét mặt hầm hầm và số súng ống họ mang theo thì đều sợ hãi tránh xa , không dám hỏi lấy một câu . Hoàng nhìn dáo dác chung quanh một hồi rồi hỏi :
- Mấy người Tùng có vẻ vẫn chưa đến thì phải , chúng ta có cần chờ cho tới khi đủ mặt thì mới hành động không ?
Lập gạt đi :
- Vớ vẩn ! Bọn họ lúc trước có " chờ " Sadako cùng chúng ta không ?
Hằng cũng gật đầu tán thành :
- Không cần thiết phải thế .. Với lại , tôi nãy giờ đã gọi điện cho bọn họ mấy lần mà có kết nối được đâu ? Đêm dài lắm mộng , xong việc rồi tính sau .
Bốn người kéo nhau chạy xuống ban công tầng trệt của căn nhà B-4 . Từng người một nối đuôi nhau chui xuống gầm nhà . Trước mặt họ lúc này chính là chiếc giếng ma ám , nơi Sadako bị Nagao giết hại dã man rồi ném xác xuống cách đây mấy chục năm về trước . Hằng cởi chiếc túi trữ vật của cả nhóm xuống và lôi từ trong đó ra hai khẩu súng phóng lựu M79 . Cô cầm một khẩu vác lên vai , khẩu còn lại đưa cho Hoàng rồi nói :
- Cậu ...
Hoàng trợn mắt lên vẻ kinh hãi . Hằng sau khi nhìn thoáng qua cảnh tượng trong mắt hắn thì nhanh như sóc quay người lại . Không biết từ lúc nào , đằng sau chị ta đã xuất hiện một cô gái y phục toàn thân màu trắng , tóc dài phủ kín mặt , cái miệng đen ngòm há ra trông thập phần kinh dị . Biết không kịp để giơ súng ngắm bắn nữa , tay phải Hằng xé toạc lá bùa dắt trên hông dán thẳng vào trán nữ quỷ đứng đằng sau lưng . Lá bùa ngay lập tức bốc cháy xèo xèo , tiếp theo là tiếng súng vang lên không dứt . Lập hả hê nhìn con ma nữ sau lưng Hằng lúc này đã bị khẩu súng lục trong tay hắn bắn cho tan xác cười nói :
- Hờ hờ ... bây giờ để xem mày còn dọa được tao nữa không ?
Hoàng còn chưa kịp cất lời khen ngợi sự nhanh nhẹn của gã thì tái mặt , chỉ tay về phía trước nói :
- Cái gì kia ? .. mọi người quay lại xem kìa ?
Hằng , Lập và Hoài My sau khi nhìn theo hướng hắn chỉ thì đều há hốc miệng kinh ngạc . Lúc này họ đã không còn thấy chiếc giếng xưa kia đâu nữa , chính xác là ..không phân biệt được nó ở chỗ nào . Vì bây giờ trước , sau , trái , phải bọn họ không biết từ lúc nào đã có hơn ...một trăm cái giếng khác nhau , cái nào cũng giống y hệt cái nào . Và kinh dị nhất là , trên miệng tất cả những chiếc giếng ấy lúc này đều đang có một nữ quỷ Sadako từ từ trồi lên , dùng cặp mắt trắng dã nhìn trừng trừng về phía bọn họ .
- Cái này ...chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy ?
Hoài My hoảng hốt ngó quanh . Khu tầng hầm chật chội ban nãy giờ đây đã trở thành một bãi đất trống xung quanh đào toàn là .. giếng , vây bốn người bọn họ vào giữa . Lập méo mặt nói với vẻ hài hước :
- Nhìn cũng hay đấy chứ ? Có ai từng chơi qua trò đập chuột chũi chưa ? Cơ hội thể hiện bản lĩnh ... chính là đây .
Hoàng giơ khẩu súng lục của mình lên ngang vai rồi nhìn đám quỷ hồn Sadako đang vây kín xung quanh cất giọng cười khổ :
- Lúc này mà cậu còn đùa được à ?
Bốn người giơ súng lên nhắm về đám quỷ hồn rồi đồng loạt khai hỏa . Đám quỷ hồn này cũng không quá mức lợi hại , mỗi một con chỉ cần ăn khoảng năm viên đạn phù chú của bọn họ là đã biến mất vô ảnh vô tung . Thế nhưng điều đáng lo ngại nhất là số lượng của bọn chúng vẫn không ngừng tăng lên , càng ngày càng đông , lúc nhúc như một đám bọ vậy .
Hằng nhìn số lượng quỷ hồn càng lúc càng đông thì nét mặt không giấu nổi vẻ lo lắng . Một tiếng ầm vang lên . Hoàng nhìn về phía chiếc giếng cách bọn họ khoảng hai chục mét , lúc này đã bị khẩu M79 trên vai hắn bắn cho tan nát hô lớn :
- Xong , bất quá cơ hội bắn trúng mục tiêu thực sự chỉ là 1% , chà , đúng là nản thật mà .
Hằng sau khi quan sát thấy không có quỷ hồn nào chui lên từ chiếc giếng bị phá hủy đó nữa thì nhíu mày nói :
- Thay đổi mục tiêu thôi ! Lập , lôi nốt hai khẩu súng phóng lựu trong túi ra dùng đi ,cứ nhằm về phía mấy chiếc giếng quanh đây mà khai hỏa .
Lập sau một hồi lục tung cả túi trữ đồ lên thì cuối cùng cũng lôi được ra hai khẩu súng chống tăng hạng nặng mà Phúc mua được cách đây hai ngày . Hắn đưa một khẩu cho Hoài My rồi bắt đầu dồn hỏa lực tới những chiếc giếng gần mình nhất , trong khi Hoàng và Hằng dùng súng lục tiêu diệt và cầm chân lũ quỷ hồn đang tiến lại gần .
Bốn người cầm cự được độ nửa tiếng thì Phúc đến , sau đó là Tùng . Nhìn Tùng lúc này da mặt đen sạm , bộ Vie Suit rách liền mấy chỗ , ngực trái còn nguyên vết thương to bằng miệng bát , máu chảy loang lổ , mấy người ở đây tuy không hỏi câu nào nhưng đều hiểu gã chắc chắn đã gặp không ít nguy hiểm trên đường tới đây . Nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ , bởi dù sao hôm nay cũng là "thời hạn " của Tùng , Sadako dành sự chăm sóc đặc biệt cho hắn cũng là điều dễ hiểu .
Phúc từ lúc tới đây cho tới giờ thì mặt vẫn lạnh như tiền . Gã nheo mắt nhìn xung quanh hết một lượt rồi nói :
-Chuyện này xảy ra lâu chưa ?
Hằng đáp trong khi khẩu súng lục trong tay vẫn không ngừng xả đạn :
- Hơn nửa tiếng rồi .
Lập vứt khẩu M79 trên vai mình xuống đất , thở dài :
- Hết đạn rồi .
Hoàng ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc nói :
- Tình hình này ..có lẽ chúng ta nên tạm rút lui đã rồi tính tiếp !
Phúc cười nhạt :
- Chạy à ? Chạy đi đâu bây giờ ? Ngửa mặt nhìn trời đi .
Cả năm người nghe hắn nói thế thì đều không hẹn mà cùng ngẩng mặt nhìn lên hết một lượt . Trần hầm của căn nhà B-4 giờ đã biến đi đâu mất , thay vào đó là một bầu trời vần vũ mây đen . Vô số đám mây hết rẽ ra rồi tụ lại , cuối cùng hợp lại thành một cái mặt người khổng lồ trôi nổi trên không trung . Cái mặt người khổng lồ đó giờ chỉ còn thiếu một bên tai trái và nửa cằm nữa là toàn vẹn mà thôi . Dù chưa chính thức thành hình nhưng tất cả mọi người ở đây đều không lạ gì chủ nhân khuôn mặt đó nữa .
Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ có nhan sắc với cái miệng nhỏ chúm chím như nụ hoa hàm tiếu , sống mũi dọc dừa thon thả dễ thương , hàng lông mi dài cao vút cùng đôi mắt đen huyền như biết nói .
- Sadako … cô ta định làm gì ?
Lập khẽ gầm gừ trong cổ họng .
Tùng trầm giọng nói :
-Mặc dù không biết đây có phải là ảo ảnh hay không , thế nhưng cái cảm giác nguy hiểm tột cùng mà tôi cảm nhận được từ nó phát ra chắc chắn không phải là giả . Cứ thế này thì e là …
Phúc gật đầu nói :
- Tôi cũng vậy . Cái cảm giác đó … phải nói thế nào nhỉ.. đúng rồi , tuyệt vọng ! Đó là sự tuyệt vọng đến cùng cực .. chưa bao giờ tôi thấy mình lại tuyệt vọng đến thế .. Kèm theo đó là nỗi hận thù và chán ghét đối với mọi thứ xung quanh . Lúc này tôi rất muốn giơ súng bắn nát tất cả những thứ hiện lên trước mắt mình .. Mọi người tốt nhất là không nên nhìn thẳng vào nó nữa , để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn .
Hoàng sau khi nhìn chằm chằm lên trời một lúc thì tự dưng thấy tim đập thình thình , lòng nóng như lửa đốt , ngực như bị thứ gì đó đè phải , tưng tức khó chịu vô cùng . Sức mạnh trong người dường như biến đi đâu hết , ngay khẩu súng phóng lựu để trên vai cũng thấy nặng trịch như đeo đá . Sau một hồi kiên nhẫn , cuối cùng hắn không chịu nổi mà ngồi bệt xuống đất thở phì phò .
Lập và Hoài My lúc này cũng chẳng khác gì gã . Thành ra bây giờ chỉ có ba người Hằng , Tùng và Phúc là vẫn còn chắc tay súng không ngừng xả đạn vào đám quỷ hồn đang chậm chạp bò lại gần mà thôi . Lập lấy tay lau mồ hôi rịn ra trên trán rồi đứng dậy nói với vẻ khó nhọc :
- Không xong rồi .. tôi thấy mệt mỏi quá . Hay là ..chúng ta mở đường máu rút đi rồi tính sau ?
Phúc gạt đi :
- Không được ! Dẫu chúng ta có may mắn trốn được khỏi đây thì cũng chỉ sống thêm được có một ngày mà thôi , cơ hội hoàn thành bộ phim này là 0% . Sadako vì bảo vệ cái giếng đó mà bỏ không ít công sức cản trở chúng ta , điều đó cho thấy suy đoán của tôi đã đi đúng hướng . Nếu bây giờ chúng ta rời khỏi đây thì ngày mai có lẽ tới cái khách sạn này cũng chẳng biết ở đâu , chứ đừng nói đến chuyện tới gần tử huyệt của cô ta như lúc này !
Hắn vừa dứt lời thì đảo mắt nhìn quanh một hồi rối hét lên :
- Chúng ta còn bao nhiêu đạn nữa ?
Hằng cầm khẩu súng phóng lựu còn lại đang nằm lăn lóc dưới đất lên rồi đáp :
- Sáu viên .
Hoàng cũng cố gượng dậy tiếp lời :
- Bốn viên .
Hoài My và Lập cùng lắc đầu . Phúc cất giọng lạnh tanh :
- Vậy là chúng ta còn mười cơ hội nữa . Cầu chúa phù hộ đi , đó là hy vọng cuối cùng của cả sáu người chúng ta đấy .
Tùng nheo mắt nói :
- Chuẩn bị khai hỏa đi .
Trong khi mấy người Hoàng còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì lũ quỷ hồn xung quanh bỗng đứng im không nhúc nhích . Mấy trăm nữ quỷ Sadako lúc này đều đờ hết cả ra như tượng vậy . Hoàng ngửa mặt nhìn lên , những đám mây trên trời lúc này dường như cũng đã ngừng trôi , chỉ còn lại khuôn mặt vặn vẹo của Sadako đang nhìn chằm chằm bọn họ mà thôi .
Hằng sốt ruột nhắc :
- Còn đợi gì nữa ? Bắn đi !
Đến lúc Hoàng giật mình tỉnh lại và giơ khẩu súng phóng lựu trên vai lên tìm mục tiêu thì Hằng đã xử lý được ba chiếc giếng gần nhất rồi . Uy lực của khẩu M79 tương đối lớn , đạn bắn đến đâu là nơi đó bị cày lên một hố đường kính hơn năm mét . Thế nhưng nó lại khá nặng , phải cần tới một người tương đối lực lưỡng mới có thể vác trên vai được . Tất nhiên , hạn chế này đối với mấy cựu binh như Hằng , Tùng và ngay cả Hoàng thì vẫn chưa thấm vào đâu , bởi nếu tính ra thì sức mạnh của bọn họ ít nhất cũng đã gấp ba lần người bình thường rồi .
- Sáu ..
- Bảy ..
- Tám ..
Hằng vứt khẩu súng nặng trịch trên vai xuống đất với vẻ thất vọng . Khẩu M79 dài nửa mét nặng hơn chục cân cứ thế cắm sâu vào lòng đất , chẳng còn thấy dấu vết gì nữa .
- Chết tiệt !
Hoàng chọn chiếc giếng ở xa nhất khai hỏa đầu tiên , phát thứ hai thì tới cái ở hàng thứ ba nằm bên tay trái . Thế nhưng xem ra cả hai đều là những lựa chọn sai lầm .
“ ĐÙNG “
Một tia chớp xé rạch màn đêm lạnh lẽo . Tùng ôm đầu gầm lên một tiếng , đầu gối sụm xuống quỳ sát mặt đất . Lúc này , lũ quỷ hồn thoát khỏi sự ảnh hưởng của “Devil Eyes “ tưởng rằng sẽ lũ lượt kéo về phía bọn họ thì lại đột nhiên biến mất hết , cứ như là bị mặt đất nuốt chửng vậy . Lập ngồi trên mặt đất nghi hoặc nhìn quanh . Hắn hết ngó từ đông sang tây lại ngửa mặt nhìn trời . Gã sau khi thấy đến cả khuôn mặt khổng lồ trên trời của Sadako cũng đã biến mất tăm thì ngây ngô hỏi :
- Chúng ta thoát rồi sao ?
Lúc này trên khoanh đất trống chỉ còn lại sáu người với mấy chục chiếc giếng mọc nhan nhản khắp nơi . Bầu không khí yên tĩnh đến rợn người .
Lập còn đang ngoác miệng ra cười thì chợt phát hiện ra có điều gì đó không ổn . Hắn thấy mấy người Hoàng , Hằng , Hoài My và Phúc đều đang sững người nhìn trân trối về phía sau thì vội giật mình quay lại .
Phía sau họ lúc này chỉ có duy nhất một quỷ hồn Sadako đang đứng trên miệng giếng . Đó là một người phụ nữ chân đi guốc gỗ , khuôn mặt bôi phấn trang điểm trắng nhợt và cặp môi đỏ chót . Cô ta mặc một bộ kimono Nhật tay ngắn quấn về phía bên trái (*) , ôm một đống máu thịt bầy nhầy không ra hình thù gì trong lòng , khuôn mặt dập nát hoàn toàn nhìn về phía bọn họ .
Phúc nuốt một ngụm nước bọt . Người phụ nữ kia chậm rãi bước xuống giếng rồi đi về phía bọn họ . Hằng , Tùng và Hoàng lúc này đều cảm thấy tay chân như bị đông cứng hết cả lại , bản năng sinh tồn không cách nào khai mở , chỉ còn biết dùng ánh mắt kinh hoàng cùng sợ hãi nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ đó mà thôi .
“ Phải chết rồi , cuối cùng cũng không thoát được… “
Hoàng trợn mắt nhìn , miệng khẽ lẩm bẩm . Hắn không cam tâm chết tại đây , nhưng với tình cảnh trước mắt thì còn có thể làm gì hơn được nữa ?
- Đừng lo , cậu chưa chết được đâu .
Cảm giác được cánh tay lực lưỡng đặt trên vai mình , Hoàng giật mình quay sang . Đứng cạnh hắn bây giờ là một người đàn ông da vàng cao lớn để đầu trọc , miệng phì phèo điếu thuốc lá .
- Sadako , cô to gan thật đấy , dám trái lệnh của “ chủ thần “ ư ?
Chắn trước mặt Sadako lúc này là một gã đàn ông trung niên mặc sơ mi đi giày da , để râu con kiến cao tầm mét bảy . Gã vừa nhai nhóp nhép thứ gì đó trong miệng vừa chậm rãi nói bằng tiếng Trung .
Sadako chậm rãi bước qua mặt hắn . Gã đàn ông hừm một tiếng rồi tóm lấy cổ tay cô ta giơ lên , gằn giọng :
- Không nghe tao nói gì à ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện