[Dịch]Một Trăm Phần Trăm- Sưu tầm

Chương 5 : Náo Loạn Trong Phủ Chánh Sứ

Người đăng: 

.
Hoàng lấy tay kéo mạnh vành mũ của Thư Lệ xuống tới tận mũi , miệng gắt : - Đừng nhiều chuyện . Còn sợ chưa đủ lộ nữa chắc ? Thư Lệ nghe thế thì le lưỡi , vội cúi gằm mặt xuống . Hai người đi được một đoạn thì có tiếng súng nổ chát chúa phát ra từ khu biệt giam cuối dãy hành lang phía đông . Lập tức , tiếng la hét gọi nhau í ới cùng bước chân lính Pháp chạy về phía đó vang lên rầm rập . Chỉ có mỗi Hoàng và Thư Lệ là lầm lũi kéo nhau đi về hướng ngược lại . Cùng lúc đó , có tiếng chuông không hiểu từ đâu vang lên ầm ĩ . - Aller ? Aller ? Đi đâu thế ? Hai người đi qua phòng trực ban ở mạn nam khu A phủ chánh sứ thì bị gọi lại . Viên đội trưởng người Pháp thấy hai người bọn họ cứ cúi đầu đi miết , làm như không nghe thấy thì nhíu mày gọi tiếp : - Hai anh kia , có nghe tôi nói gì không đó ? ra ngoài có việc gì ? đang là giờ giới nghiêm mà ? Thư Lệ tim đập thình thình , vô thức nép người vào ngực gã đàn ông đi bên cạnh . Hoàng sau khi trấn tĩnh thì liền quay đầu lại nhìn gã đáp : - Dạ , chúng tôi được lệnh của ngài chánh sứ ra ngoài có chút việc , thưa ngài . Viên đội trưởng cau mày nhìn Hoàng từ trên xuống dưới hết một lượt rồi nháy mắt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ theo mình lại gần . Gã cất giọng lạnh tanh : - Hai cậu ở đội nào ? Hoàng ngầm đánh giá , đối phương có ba người . Hắn tiến lên một bước rồi cúi đầu cung kính đáp : - Dạ , tôi .. " ***** " Hoàng mở trừng mắt , một giọt mồ hôi khẽ chảy dài trên má . Có thứ gì đó vừa mở ra trong ngực gã . Hai mắt Hoàng đột nhiên sáng rực lên . Hắn biết rõ thứ kim loại lạnh ngắt đang chĩa vào thái dương mình là vật gì . Gã đội trưởng lên đạn đánh cách rồi lạnh giọng nói : - Thuộc hạ thân tín dưới quyền ngài chánh sứ làm gì có người bắc nào ? Mày là ai ? Thâm nhập vào đây có mục đích gì ? Nói ! Không khí lúc này như đông cứng hết cả lại , chỉ còn tiếng thở mạnh cùng tim đập thình thình . - Hự ! Hoàng bất ngờ lao tới , húc mạnh đầu vào ngực gã đàn ông đứng trước mặt mình . Viên đội trưởng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã vật ra sàn , hai mắt trợn tròn . Hai gã thủ hạ bên cạnh gã nãy giờ vẫn dí súng về phía Hoàng cảnh giới , thấy vậy thì lập tức bóp cò khai hỏa . Công bằng mà nói thì phản xạ của hai tên lính này cũng không phải hạng tồi , bất quá trong mắt Hoàng lúc này thì không khác gì trẻ con múa may vậy . Trong trạng thái khai mở bản năng sinh tồn , hắn thậm chí còn có thể nhìn rõ quỹ đạo của hai đầu đạn đang bay đến chỗ mình . Hoàng uốn người cong như một con rắn , vừa vặn né loạt đạn bắn tới từ khoảng cách rất gần , chỉ vỏn vẹn hơn một mét . Hắn chồm người áp sát đối phương , tay phải vung lên chặt một nhát vào bả vai tên lính đứng gần mình nhất . Gã đàn ông xấu số này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã phải tạm biệt cánh tay phải của mình mãi mãi . - Á ! AAAA ... Tên lính còn lại thấy thế thì liền dí lưỡi lê trên đầu súng đâm thẳng vào ngực Hoàng . Song tới khi gã nhận ra kẻ địch của mình đang ở đâu thì một họng súng lạnh lẽo đã dí chặt lên trán . Hoàng do dự một lát rồi xoay ngược khẩu M88 trên tay , thúc một cú vào bụng đối phương . Giải quyết xong cả ba , hắn quay lại nắm tay Thư Lệ rồi chạy một mạch về phía cổng nam . - Á... Trong trạng thái khai mở bản năng sinh tồn , mọi giác quan cùng khả năng của con người đều được khai thác và phát huy tới cực hạn . Hoàng không dám nắm chặt tay Thư Lệ , vì sợ mình dùng lực mạnh quá sẽ làm cánh tay cô ta đứt rời . Và đó là nguyên nhân và lý do tại sao Thư Lệ bị rớt lại phía sau . Tới lúc Hoàng nhận ra và quay đầu lại thì đã không còn thấy Thư Lệ đâu nữa . Cùng lúc đó , cảm giác thoát lực xuất hiện làm gã đang trên đà chạy thì sụm người xuống , cả người bủn rủn , đầu óc hoa lên khó chịu vô cùng . Hắn biết cảm giác này biểu trưng cho cái gì . Lúc này xung quanh gã , tiếng chuông báo động vẫn reo lên từng hồi inh ỏi không ngừng . Quay mặt nhìn lại đằng sau , lúc này đang có hơn năm tên lính lê dương đang ôm súng đuổi theo , Hoàng thấy lòng chợt lạnh . Gã cố gắng bắt ép cơ thể khai mở lại bản năng sinh tồn nhưng không thành công . Phía trước lúc này cũng có tiếng bước chân truyền tới , rõ ràng là đang có một cơ số lớn quân địch đang tiến về phía này . " Sao bọn chúng biết nhỉ .. đúng rồi , tiếng chuông .. chết tiệt ! " Cảm thấy hai chấm đỏ trong đầu đang di chuyển với tốc độ nhanh dần , Hoàng hiểu ngay rằng tình tiết bộ phim đang được triển khai . Chỉ ít phút nữa thôi , Cường sẽ cứu Thúy trốn khỏi đây bằng xe của mình , và bọn họ bắt buộc phải bám theo ngay nếu không muốn chết . Hoàng hơi do dự . Quay lại cứu cô ta hay là đi luôn đây ? Mình bây giờ một mình chạy thoát khỏi đây còn khó , nếu còn quay lại nữa thì ... chưa kể còn vấn đề thời gian nữa .. Chỉ là một người không thân không thích , bèo nước gặp nhau , mình như vậy đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi .. " Bỏ đi ! " ..o0o... Thư Lệ ôm bàn tay phải lúc này đã bị cụt mất hai ngón , sắc mặt tái nhợt vì đau đớn cùng sợ hãi . Cô căng mắt ra nhìn về phía trước , gã đàn ông đi cùng mình ban nãy giờ đã mất hút tự khi nào . - Giơ tay lên ! Mains en l'air ! Mains en l'air ! Bị hai nòng súng lạnh ngắt chĩa vào lưng , Thư Lệ vội vàng giơ hai tay lên quá đỉnh đầu . Đột nhiên , hai gã đàn ông đứng sau lưng cô bỗng cùng nhau đổ người ngã xuống như chuối rụng . Một người mặc quân phục , đội nón kéo tay Thư Lệ đứng lên rồi lớn tiếng giục : - Đi mau ! Hy vọng sống sót lại bùng lên thêm một lần nữa trong lòng cô gái trẻ . Hắn vừa bắn , vừa kéo Thư Lệ tránh đạn và chạy về phía trước . Người này bắn súng rất khá , hầu như không có phát nào trượt , có thể nói là " bách phát bách trúng " . Hai người kéo nhau chạy vòng ra hành lang cánh phải . Người kia sau khi ném ra ba quả lựu đạn hơi cay về phía sau để cắt đuôi đám lính đang hùng hổ đuổi theo thì liền bế xốc Thư Lệ lên vai rồi chạy thẳng một mạch : - Hự ! Từ cánh cửa ngách , một bóng đen bất ngờ nhảy xổ ra chặn đường hai người . Người kia bị trúng một cú đá bất ngờ như trời giáng vào ngực thì ngã dúi dụi về một bên , chiếc nón đội trên đầu bung ra . Thư Lệ tròn mắt nhìn mái tóc dài cùng khuôn mặt đầy nữ tính sau chiếc nón kia , hóa ra đây là cô gái trong số mấy người hôm qua từng vào đây cùng với mình . Hoài My lộn người dậy , chùi vết máu trên khóe miệng rồi nhìn gã đàn ông trước mặt nhếch miệng cười nhạt : - Được đó ! Bất quá .. anh vẫn thường ra tay đánh lén phụ nữ như vậy sao ? Kẻ vừa mới xuất hiện chặn hai người lại là một gã thanh niên trẻ tuổi mặc vest đen , mái tóc dài buộc túm lại cột tùy tiện đằng sau gáy . Gã chính là Danh - thuộc hạ thân tín của Sỹ , kẻ vừa mới đưa Thư Lệ đến phòng tên sĩ quan Pháp ban nãy . Hắn khẽ cúi người chào hai người rồi nở nụ cười lịch thiệp : - Rất xin lỗi vì sự thất lễ này .. tôi sẽ nhường cô ba chiêu , được chứ ? Hoài My chẳng nói chẳng rằng mà lao thẳng vào tấn công gã . Danh sau khi nhường cô đúng ba đòn thì liền lựa thế cúi người định nhặt khẩu tiểu liên của Hoài My lúc này đang rơi trên mặt đất . Hoài My thấy vậy thì hừ một tiếng , nhảy xổ tới đá vào hạ bộ của gã . Danh không còn cách nào khác , đành phải đá khẩu súng ra xa rồi lùi lại , đồng thời chắn luôn lối thoát của cả hai người . Xét về võ thuật , Hoài My từ trước tới nay vẫn luôn tự tin mình chẳng kém cạnh gì phái mày râu . Chỉ là mấy bộ phim trước cô chưa có cơ hội để thể hiện mà thôi . Hai người lao vào cận chiến , bất phân thắng bại Cô nghe tiếng bước chân chạy về phía này càng ngày càng rõ thì nóng ruột , nhất thời không giữ được bình tĩnh , càng đánh càng loạn . Thư Lệ sau khi hoàn hồn thì liền lò dò chạy đi nhặt khẩu tiểu liên vừa nãy bị Danh đá đi hiện đang nằm trên mặt đất . Danh thấy vậy thì vội lùi lại giữ khoảng cách với hai người rồi rút khẩu colt trong ngực áo ra nhắm về phía Hoài My nhạt giọng nói : - Kết thúc rồi . - " Đoàng " Nghe tiếng súng nổ vang lên , Thư Lệ sợ hãi nhắm chặt hai mắt , tới khi thấy mình chắc chắn không có việc gì thì mới từ từ mở ra . Trái ngược với sự tưởng tượng của Thư Lệ , Danh lúc này đang ôm vai , sắc mặt đau đớn . Viên đạn vừa rồi không phải do hắn khai hỏa ... mà là một người khác . Danh quay ngoắt lại phía sau , nhưng chưa kịp làm gì thì đã trúng thêm một viên đạn nữa vào tay phải . " Cạch " một tiếng , khẩu Colt trong tay gã rơi xuống mặt sàn . - Đi mau ! Còn đứng đó ngắm tới bao giờ nữa ? Hoàng nhét khẩu M88 vào túi quần bò rồi chạy lại hét lớn . Hoài My sau khi khuyến mãi thêm cho Danh một cú xông phi vào ngực phải làm gã nằm thẳng cẳng trên mặt đất thì liền lại gần chỗ Thư Lệ , giật khẩu tiểu liên trong tay cô ta chĩa về phía gã . - Bỏ đi . Hoàng gạt tay Hoài My xuống , trầm giọng . Cô nhíu mày nhìn gã với vẻ khó hiểu rồi bế xốc Thư Lệ lên vai tiếp tục chạy một mạch . Thấy bước chân của Hoài My có vẻ nặng nhọc và khó khăn , Hoàng lại gần nói : - Để cô ta cho tôi . Hoài My cũng không nhiều lời mà ngay lập tức giao Thư Lệ lại cho gã . Hoàng tuy cõng Thư Lệ trên lưng song tốc độ vẫn không hề giảm sút , thậm chí còn nhanh hơn trước một bậc . Hai chấm đỏ kia đã đột nhiên gia tăng tốc độ từ lâu , có lẽ là đang trên xe . Hai người cắm đầu chạy . Phía sau , tiếng chuông báo động vẫn réo lên từng hồi không dứt . Dọc đường , Hoài My thấy xác lính Pháp nằm la liệt khắp nơi , tất cả đều đã mất sức chiến đấu nhưng nặng nhất cũng chỉ trọng thương chứ không có ai mất mạng thì quay sang nhìn Hoàng hỏi : - Là anh làm hả ? Hoàng vẫn chỉ cắm đầu chạy một mạch không đáp . Lúc này ba người bọn họ đã bỏ đám lính đuổi theo đằng sau lại một khoảng cách khá xa . Sau khi đi hết hành lang cánh phải , qua phòng thường trực và thông tin liên lạc tới cổng Nam thì họ thấy xe của Lập đã đậu ở đó chờ sẵn . Ba người vừa mới lên xe thì đã nghe thấy tiếng Phúc gào lên với vẻ bực tức : - Sao lâu vậy ? Tiếng chuông báo động đó là từ đâu ra thế ? Lập đã khởi động xe chờ sẵn , chỉ đợi ba người lên là rồ máy phóng đi ngay . Hoài My nhắm mắt lại một hồi rồi lấy tay lau mồ hôi chảy đầm đìa trên trán , thở phào : - May quá , vẫn còn kịp . Suýt tí nữa thì .. Lúc này hai chấm đỏ tượng trưng cho Cường và Thúy , hai nhân vật mà bọn họ phải duy trì khoảng cách tối thiểu là hai km trong bộ phim lần này đã hòa vào làm một và di chuyển với tốc độ rất nhanh . Theo như cốt truyện thì hiện giờ Cường đã thành công cứu Thúy ra khỏi trại giam và đang đem cô ta trốn về nhà của mình . Nếu vừa nãy ba người bọn họ chậm hơn một chút thì giờ này chắc đã ... Phúc trầm giọng nói : - May cho mấy người đấy . Nếu chậm thêm khoảng hai phút nữa thì bọn tôi đành phải bỏ ba người lại mà đi trước thôi . Chuyện gì xảy ra trong đó vậy ? Có sự cố gì à ? Hoài My nhún vai , lắc đầu rồi chỉ tay về phía Hoàng . Phúc thấy vậy thì nhìn chằm chằm gã một hồi rồi hỏi : - Nói đi , tại sao ? Hoàng hờ hững nhìn ra ngoài cửa xe không đáp . - Cậu .. không làm theo kế hoạch đã đề ra ? Thấy Hoàng không trả lời , Phúc lạnh lùng hỏi tiếp : - Cậu không giết viên sĩ quan kia , có đúng không ? Hoàng ho khan một tiếng rồi liếc mắt nhìn gã , từ đầu tới cuối vẫn không nói lấy một câu . Phúc thấy vậy thì cười nhạt rồi nhìn về phía Thư Lệ : - Điều này muốn xác minh cũng không khó lắm .. mà cũng chẳng cần thiết . Bởi chỉ cần riêng một mình cô ta là đã quá đủ rồi . Chỉ cần đợi tới ngày mai , xem trên đường phố có dán đầy áp phích truy nã hai người hay không là biết ngay ấy mà . Gã dừng lại một lúc rồi nói tiếp : - Vì một người mới mà cả đội phải mạo hiểm và tốn nhiều công sức như vậy .. ngay từ đầu tôi đã không đồng ý với phương án này rồi . Nhưng chuyện này đã thông qua biểu quyết và được phần lớn thành viên trong nhóm đồng ý nên tôi cũng không bàn tới nữa . Cái tôi muốn nói tới ở đây là ý thức trách nhiệm của cậu , Lê Minh Hoàng ạ . Tôi đã dặn cậu kỹ từ trước , càng để lại ít manh mối càng tốt , gọn nhất là giết người diệt khẩu , đỡ phải mất công lo lắng về sau . Giờ chắc cậu cũng đã biết tiếng chuông báo động vừa rồi là từ đâu mà ra rồi chứ ? Chỉ vì một phút yếu lòng của cậu mà liên lụy tới cả đội , cậu nghĩ mình là anh hùng chắc , hay là bồ tát hiện thế cứu khổ cứu nạn ? Phúc ngừng lại đổi hơi rồi nói tiếp : - Nếu cậu hành động theo phương án mà cả đội đã thống nhất từ trước thì mọi chuyện đã khác . Chính vì không tin tưởng cậu cho lắm nên tôi mới phải bảo Hoài My đi theo để trợ giúp . Cậu là người mở (%) giới hạn bản thân cao nhất , đã trải qua cường hóa , là người giàu kinh nghiệm và là chiến đấu lực quan trọng nhất trong đội chúng ta tính tới thời điểm này .. Tôi mong đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cậu hành động theo cảm tính , bỏ qua lợi ích của cả đội , hiểu chứ ? Hoàng lấy thuốc ra hút , im lìm không đáp . Thư Lệ vừa lấy tay vuốt lại nếp tóc vừa cúi đầu nhìn Hoàng và Hoài My cất giọng nhỏ nhẹ : -Chuyện tối nay .. vô cùng cảm ơn hai người .. Hoài My chỉ tay lên đầu xe , che miệng cười đáp : - Chị phải cảm ơn anh tài xế đẹp trai ngồi trên kia kìa . Nếu không có anh ấy tìm mọi cách thuyết phục gã máu lạnh kia thì chị giờ này chắc vẫn còn ở trong đó đấy ! Thư Lệ nghe vậy thì hơi xấu hổ , đỏ mặt quay lên nhìn Lập nói : - Vậy .. cảm ơn anh rất nhiều .. Lập nãy giờ vẫn hí hửng chờ mãi , vừa nghe thấy đã cười toe toét quay xuống phất tay nói , không quen nháy mắt với Hoài My một cái : - Không có gì , không có gì .. tôi là fan hâm mộ của cô mà .. khi nào rảnh cùng tôi đi dạo phố uống cafe là được ! Thư Lệ bất chợt nhìn xuống bàn tay phải vẫn đang đầm đìa máu của mình , sắc mặt từ đỏ ửng dần chuyển sang tái nhợt . Vừa nãy do quá sợ hãi nên cô căn bản không để ý tới nó , giờ mới thấy đau đến xây xẩm mặt mày . Hoàng thấy ngón út cùng áp út của cô ta bị đứt lìa thì biết ngay là tại mình ban nãy không kiểm soát được sức mạnh mà vô tình gây ra , lòng chợt thấy áy náy vô cùng . Gã lấy hộp cứu thương trong túi của Hằng ra lấy bông băng và lọ thuốc màu vàng đưa cho cô nói : - Bôi thứ này vào là ổn thôi . Thư Lệ sau khi nhận bông băng từ tay gã thì liền cúi đầu nhỏ giọng cảm ơn : - Cảm ơn anh . Nhận thấy hai chấm đỏ lúc này đã gần như bất động , Hiệp nhìn Phúc nói : - Họ dừng lại rồi . Phúc lúc này đang ngó đầu nhìn ra ngoài cửa xe . Gã sau khi quay ngang quay ngửa một hồi lâu thì liền ra hiệu cho Lập dừng xe lại . Hoài My thấy gã đi xuống thì hỏi : - Làm gì vậy ? Phúc không buồn trả lời mà nhìn thẳng về chỗ Hoàng hỏi : - Hoàng , túi đồ của cả nhóm cậu cầm phải không ? Hoàng gật đầu , lấy túi trữ vật trong túi quần bên phải ra vứt về phía gã . Bọn họ sau khi dùng vàng đem theo đổi lấy một lượng tiền kha khá thì mạnh ai nấy đi ra chợ sắm sửa quần áo , vật dụng rồi bao nguyên một nhà nghỉ làm nơi dừng chân . Khi xếp phòng , Hoài My thấy người phụ nữ trung niên kia giờ đã thay đổi một bộ quần áo tương đối mát mẻ , lại bám dính lấy Lập suốt cả buổi chiều thì cao hứng giật gấu áo Hoàng chỉ tay về phía đó hấp háy mắt cười trộm . Thấy nét mặt Hoàng có vẻ cổ quái , Hoài My khó hiểu hỏi : - Anh Hoàng sao vậy ? Vẫn còn tức vụ đêm qua à ? Hoàng khẽ lắc đầu , đoạn chỉ tay về phía Lập và người phụ nữ kia mỉm cười thần bí : - Em có biết cô ta là ai không ? Hoài My nhìn kỹ người phụ nữ kia lại một lần nữa rồi lắc đầu . Hoàng nhún vai một cái rồi ghé miệng sát tai cô nàng thầm thì với vẻ bí mật . - Hả ? ... cô ta .. là đàn ông á ? Hoàng gật đầu , lấy tay xoa cằm rồi nhìn về phía Lập đang hí hửng đứng cách đó không xa cười với vẻ thích thú : - Sáng mai .. chắc sẽ có trò hay rồi đây . Ha ha ha ..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang