[Dịch]Một Trăm Phần Trăm- Sưu tầm
Chương 4 : Ai Là Đội Trưởng ? (2 )
.
- Mày ...
Hoàng trợn mắt nhìn Phúc chằm chằm , môi khẽ mấp máy .
- Tao cần một lời giải thích .
Phúc bước giật lùi lại , họng súng trong tay vẫn hướng về phía Hoàng đầy cảnh giác . Gã trầm giọng:
- Đây là sự lựa chọn của hắn , không thể trách tôi được . Cậu hãy nhìn con số in trên đồng hồ của mỗi người chúng ta bây giờ đi . Hai kilomet ! Điều đó có nghĩa là gì ? Nghĩa là bất cứ ai trong số chúng ta nếu bỏ xa hai người được " chủ thần " chỉ định phải bám theo lần này quá hai kilomet thì đều sẽ .. Bùm ! Cậu đã sống sót qua vài bộ phim , là người có kinh nghiệm nhất trong số chúng ta , chắc phải biết điều đó rõ hơn tôi đúng không nào ?
Phúc dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp :
- Hắn chết bây giờ cũng là chết , một lúc nữa chết cũng là chết , vậy thì có gì khác nhau đâu cơ chứ ? Nếu lỡ như vài ngày nữa hắn ra ra ngoài rêu rao , tiết lộ thân phận của chúng ta thì sao ? Lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm đây ? Cậu phải biết rằng , nếu mất đi lớp vỏ bọc được chủ thần mặc định sẵn hiện nay thì chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn cùng phiền toái không đáng có , ngay việc duy trì khoảng cách với hai " mục tiêu " lần này cũng sẽ trở thành một vấn đề không hề nhỏ . Cái giá phải trả cho việc đi sai một bước là vô cùng đắt . Cậu hiểu chứ ?
Phúc liếc mắt nhìn sang mấy người Lập và Hoài My rồi hạ giọng :
- Hơn nữa , việc tôi vừa làm còn có một tác dụng rất lớn , đó là kiểm tra xem chủ thần sẽ trừ bao nhiêu điểm cho một người chết ở bộ phim lần này , để qua đó còn lên kế hoạch tác chiến về sau . Tôi đã lấy chính mình ra làm vật thử nghiệm , các cậu còn muốn gì nữa ? Rất may , khác với mấy bộ phim trước mà tôi nghe Lập kể lại , lần này không hề có thông báo trừ điểm của chủ thần , điều đó có nghĩa là ...
Lập xen vào :
- Chẳng lẽ.. bộ phim này ... dẫu có thành viên chết thì cũng không bị trừ điểm ?
Phúc gật đầu rồi nheo mắt nhìn bốn người mới còn lại đầy ẩn ý .
- Đúng vậy . Các bạn chắc là đã thấy kết cục của người đàn ông kia rồi chứ ? Chúng tôi có thể cho các bạn đi theo để tăng cơ hội sống sót , nhưng với điều kiện là phải giữ im lặng .. và phục tùng mọi mệnh lệnh chung của cả nhóm . Tất nhiên , chúng tôi cũng sẽ có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các bạn , hiểu rồi chứ ?
Hai gã thanh niên kia sau khi nhìn thấy màn nói một đằng làm một nẻo ban nãy của Phúc thì đều xanh hết cả mặt , đứng im không dám nhúc nhích . Người phụ nữ kia cũng không ngoại lệ . Hiệp thì cúi đầu nhìn xuống dưới đất , chẳng biết đang suy nghĩ điều gì .
Hành động vừa rồi của Phúc là một mũi tên trúng ba đích , vừa loại bỏ nguy cơ tiềm tàng lại giải đáp nghi vấn về cơ chế trừ điểm của bộ phim lần này , ngoài ra còn có thể nhân đó mà chấn nhiếp tinh thần của mấy người mới . Có một câu thành ngữ dân gian rất thích hợp để minh họa cho hành động đó của gã , đó là : " rung cây dọa khỉ " .
Hoài My cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi cất tiếng giục :
- Thôi , có gì thì để sau hẵng nói . Chúng ta sắp bị " mục tiêu " bỏ xa rồi kia kìa !
- Nếu không có ai phản ..
Phúc chưa nói hết câu thì đã bị một thoi bất ngờ vào giữa mặt . Lập thấy Hoàng tự nhiên động thủ thì vội nhảy ra can thiệp . Ánh mắt sắc lạnh của Hoàng nhìn thoáng qua Lập rồi dừng lại ở chỗ Phúc , lúc này đang lồm cồm bò dậy lạnh nhạt nói :
- Lần sau muốn làm gì thì tốt hơn hết là cứ nói trước với mọi người một câu .Dù sao bây giờ mày vẫn chưa phải là đội trưởng , đúng không nào ? Tao không muốn lúc nào cũng phải đề phòng việc bị người khác , nhất là đồng đội đâm lén sau lưng đâu .
Phúc lồm cồm bò dậy , lấy tay quệt vết máu dính trên khóe miệng rồi gật đầu đáp gọn lỏn :
- Được .
Lập tặc lưỡi nhìn cả hai người rồi nói :
- Về việc ai là đội trưởng .. thì để kết thúc bộ phim này tính sau đi . Dù gì đội của chúng ta cũng mới chỉ có bốn người , không cần vội .
Hoàng và Hoài My nghe vậy thì cùng gật đầu đồng ý . Phúc thấy cả ba người đều quay sang nhìn mình thì khoát tay nói :
- Tôi không có ý kiến .
...
Chín người lẳng lặng nối đuôi nhau theo bọn lính Tây Dương áp giải Thúy về phủ chánh sứ . Tại đây , họ được giao nhiệm vụ canh gác vòng ngoài của trại giam . Gã thanh niên tên Hiệp sau khi thấy bọn lính canh bỏ đi hết thì chạy lại kéo Hoàng ra một chỗ rồi ghé tai hỏi nhỏ :
- Anh bạn , vừa rồi làm hay lắm , tôi rất thích .
Hoàng nhếch miệng cười nhạt :
- Không có gì . Anh ..
Hiệp không để hắn nói xong đã vội hỏi tiếp :
- Này anh bạn ,thực sự tôi vẫn nghĩ đây là một bộ phim thì đúng hơn .. Anh cũng thấy gã Johnny Trí Nguyễn ban nãy đó chứ ? Nếu đúng như lời các anh nói về cái thế giới phim kinh dị gì gì đó thì tại sao họ lại không phát hiện ra sự khác lạ của chúng ta ? Từ cách ăn mặc , đi đứng .. chúng ta đều khác hẳn người thời này , chẳng lẽ mấy người đó đều ... bị mù hết cả ?
Hoàng đáp cụt ngủn :
-Đó là sự sắp xếp của thần linh , kẻ đã đưa chúng ta vào đây để chơi đùa mua vui như những con kiến ...Thân phận của chúng ta từ lúc vào đây đã được họ xếp đặt mặc định là lính Pháp rồi . Còn anh , nếu còn chưa tin thì cứ lao ra ngoài kia giết thử vài thằng là biết .
Hiệp còn đang bán tin bán nghi thì Lập từ ngoài đi vào , vừa ngồi xuống đã nói oang oang :
- Tôi đã hỏi rồi , phận sự của chúng ta là canh gác ở vòng ngoài khu biệt giam này , một khi chưa có lệnh của cấp trên thì tuyệt đối không được phép tiến vào trong dù là nửa bước . Bây giờ Thúy , một trong hai nhân vật chính đang bị giam bên trong , mọi người tính sao ?
Phúc khẽ gật đầu rồi liếc mắt nhìn quanh chậm rãi nói :
- Được rồi , bây giờ việc chúng ta cần làm đầu tiên là .. giới thiệu làm quen với nhau đã . Dù sao chúng ta hiện nay cũng đang ngồi cùng trên một con thuyền , phải biết chút gì về nhau chứ nhỉ .
Lần lượt từng người một giới thiệu về bản thân mình . Hai gã thanh niên kia tên Hùng và Dũng , là hai anh em ruột . Hai người bọn chúng đang ngồi trong quán cafe thì bị đưa đến đây . Ngoài gã đàn ông bị chết không rõ danh tính kia thì lần này bọn họ có thêm một chuyên gia về tin học và kinh tế học : Nguyễn Văn Hiệp ( tự nhận ) và một nữ phiên dịch biết một ít tiếng Pháp : Lê Thị Hồng Thắm .
Hoài My cất tiếng hỏi :
- Vậy chúng ta khi nào thì hành động ?
- Tối nay .
Phúc dập điếu thuốc lá đã hút gần hết trên tay xuống đất rồi cất giọng lạnh tanh .
..o0o..
- Sếp, anh Sỹ gọi anh có việc .
Cường với tay lấy chiếc áo sơ mi treo trên móc mặc vào rồi khẽ gật đầu với gã thanh niên đứng trước cửa .
- Anh.. anh đi đâu vậy ?
Thư Lệ lúc này đang ngồi trên sa lông , bộ dáng như kiến bò trên chảo lửa . Cô thấy Johnny định bỏ đi thì vội hỏi .
Gã đàn ông điển trai quay lại mỉm cười với Thư Lệ rồi đáp với vẻ lịch thiệp :
- Cô cứ ngồi đây một lát , tôi đi một lúc sẽ trở về ngay . Sau đó chúng ta sẽ cùng đi ăn tối . Ok ?
Hắn vừa dứt lời thì đã bỏ đi ngay . Thư Lệ trừng mắt nhìn bóng lưng gã dần khuất sau cánh cửa phòng . Phải mất hơn mười phút sau cô mới lấy lại được bình tĩnh .
- " Không được , mình phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt ! "
Thư Lệ bắt đầu để ý quan sát căn phòng mình đang ở hết một lượt . Không có chiếc điện thoại nào cả . Hồi chiều do có sự xuất hiện của Johnny Trí Nguyễn làm cô tưởng đây là một đoàn làm phim , nên mới chấp nhận lời mời của gã về đây . Thế nhưng mặc cho Thư Lệ đã hết lời giải thích từ chiều tới giờ , gã đàn ông kia chỉ cau mày nhìn cô như nhìn một người điên vậy .
Rốt cuộc là sao ? Đây là đâu ? chẳng lẽ ...
Nghĩ lại những lời mà gã đàn ông đầu đinh tên Lập kia nói cho mình nghe lúc trước , Thư Lệ thấy đầu cứ ong ong hết cả lên .
Thật là hoang đường ! Làm gì có chuyện như thế chứ ?
Nhưng ... nếu đó không phải là sự thật thì .. mình đang ở đâu đây ? Việt Nam thời Pháp thuộc ư ? buồn cười thật .
Thư Lệ lắc mạnh đầu không suy nghĩ tiếp nữa . Cô đã nghĩ suốt từ chiều tới giờ , vạch ra bao nhiêu là giả thuyết , song vẫn không chấp nhận nổi cái nào . Mọi sự diễn ra cứ như là một giấc mơ vậy .. Từ sân khấu rực rỡ đèn hoa tới màn giết người đẫm máu ngoài chợ , rồi tới tòa nhà mang đậm phong cách cổ điển này ... bao việc hoang đường xảy ra chỉ trong có một ngày .. bây giờ Thư Lệ chỉ thiếu nước quay ra phát điên nữa mà thôi .
" Phải thoát ra khỏi đây ! "
Thư Lệ dấu một khúc sắt dài khoảng năm phân trong tay rồi đi ra cửa . Cô vừa mới lao ra thì đã đụng phải một gã đàn ông đứng sẵn bên ngoài .
- Anh ..
Đó là một gã đàn ông khá đẹp trai trong bộ vest đen , mái tóc buộc túm lại đằng sau trông có phần lãng tử . Hắn nhìn Thư Lệ với cặp mắt sáng quắc như loài cú đêm , đoạn nở nụ cười hòa nhã :
- Tiểu thư , tôi là Danh , rất vui được làm quen với cô . Cô có thể đi theo tôi một lát được không ?
Thư Lệ vừa ôm ngực thở gấp vừa nhìn gã đàn ông cao hơn mình cả cái đầu trước mặt . Bộ ngực cao ngất rung động liên hồi làm ánh mắt hắn không thể dời ra được chỗ khác .
- Tôi ... anh có thể chỉ đường cho tôi rời khỏi đây được không ?
Gã đàn ông nhếch miệng cười đáp :
- Rất sẵn lòng , thưa tiểu thư .
....
- Anh.. dẫn tôi đi đâu vậy ?
Thư Lệ đi đằng sau gã , vừa nhìn ngó xung quanh vừa hỏi với vẻ bất an . Cô có dự cảm rất mãnh liệt rằng , người đàn ông này đang có chủ ý xấu với mình .
- Tới rồi , mời cô vào .
Danh đứng trước cửa phòng cúi người đưa tay ra mời , khuôn mặt vẫn treo nụ cười mỉm đầy vẻ lịch thiệp . Thư Lệ nghi hoặc kiễng chân nhìn vào trong một hồi rồi hỏi lại :
- Tôi .. vào đây ư ? Để làm gì ?
- Đúng vậy , thưa tiểu thư .
Cô còn chưa kịp từ chối thì đã bị gã đẩy lưng vào trong phòng rồi đóng cửa lại . Tiếng cửa sập khô khốc làm nỗi bất an trong lòng Thư Lệ dâng cao hơn bao giờ hết . Cô dùng hai tay cố hết sức xoay nắm đấm cửa , nhưng chỉ là vô ích .
- Tiểu thư , mời ngồi .
Thư Lệ hoảng hốt quay đầu lại . Cô hiện đang ở trong một căn phòng rộng tầm năm mét vuông , có phòng ngủ và bàn làm việc riêng . Lúc này , một gã đàn ông ngoại quốc đang chống cằm nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới , bộ dáng tràn đầy ngạc nhiên cùng kinh ngạc , sau dần chuyển thành đắc ý . Tiếng nói vừa rồi là của gã .
- Ông .. là ai ? Nơi đây là đâu ?
Thư Lệ đứng dựa lưng vào cửa , dè dặt hỏi .
- Cô yên tâm , ở đây không ai có thể làm hại cô được đâu . Lại đây ngồi với tôi nào .
Thư Lệ sau một hồi do dự thì cẩn thận lại gần, đoạn chỉ tay vào chiếc điện thoại đặt trên bàn nói :
- Thưa ông , tôi .. có thể dùng nó một lát có được không ?
Gã trung niên kia nghe vậy thì liền gật đầu , khuôn mặt lộ vẻ hoan hỉ , đoạn giơ hai tay ra cười nói :
- Cứ tự nhiên , N'hésitez pas , N'hésitez pas !
Thư Lệ vừa nhìn vừa từ từ tiến tới gần chiếc bàn nơi hắn ngồi một cách vô cùng thận trọng . Thế nhưng cô vừa mới chụp lấy ống nghe , còn chưa kịp quay số thì đã bị một bàn tay rắn chắc tóm chặt lấy cổ tay mình .
- Ông ... làm gì vậy ?
Thư Lệ kinh hãi hét lên rồi cố hết sức giằng ra . Hắn bất chợt buông tay làm cô ngã dúi dụi vào tường . Thư Lệ vừa mới ngẩng lên , còn chưa kịp định thần thì đã bị một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt .
- Désolé ( Xin lỗi ) ... ta thực lòng không muốn dùng tới nó đâu ... miễn là cô chịu phối hợp và biết nghe lời , hiểu chứ ?
Nhìn sâu vào họng súng đen ngòm kia , sắc mặt Thư Lệ dần chuyển sang tái nhợt . Cô định hét lên song mãi mà vẫn không thể thốt lên lời , chỉ đành lùi lại sát tường , dùng cặp mắt sợ hãi nhìn gã đàn ông hơn mình cả chục tuổi trước mặt .
- Cô có thể hét lên nếu muốn , nhưng tôi rất buồn khi phải nói trước rằng : tất cả đều chỉ là vô ích thôi ..
Gã vừa dứt lời thì liền đặt mông ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa gần đó rồi phất tay nói :
- Được rồi , bây giờ thì .. đứng lên .. đúng rồi .
- Giờ thì .. cởi quần áo ra .. áo trước đi . Ha ha ha ..
Thư Lệ từ từ nhổm dậy , nhìn gã đàn ông ngồi trước mặt mình một hồi rồi khẽ lắc đầu . Hắn thấy thế thì sắc mặt hơi cứng lại , lạnh lùng hỏi :
- Có nghe ta nói gì không vậy ?
Trước ánh mắt đầy vẻ uy hiếp của gã , Thư Lệ rùng mình sợ hãi . Cô run rẩy cởi chiếc áo dài tay đang mặc trên người xuống trong vô thức . Chiếc áo cánh màu trắng thêu ren khẽ tuột xuống đất . Lúc này nửa thân trên của cô chỉ còn có đồ lót .
- Tiếp !
Song lần này mặc kệ hắn nói thế nào , Thư Lệ vẫn đứng yên tại chỗ . Gã sĩ quan Pháp thấy thế thì sa sầm mặt xuống, giơ tay lên vỗ liền hai cái . Cửa phòng ngay lập tức bật mở , hai tên lính đeo súng nét mặt vô cảm từ ngoài bước vào .
Gã chỉ tay về phía Thư Lệ rồi ra lệnh :
- Bắt ...
- Hự !
Trúng một đòn bất ngờ vào gáy của chính gã đồng nghiệp đứng ngay bên cạnh mình , tên lính bước về phía Thư Lệ ngã vật xuống đất bất tỉnh . Viên sĩ quan kia thấy vậy thì biến sắc , nhanh như cắt giơ khẩu súng trong tay lên nhằm về phía gã khai hỏa . Song đã muộn , hắn còn chưa kịp bắn thì cần cổ đã bị một cánh tay cứng như sắt bóp chặt lại .
- Mày ...
Hắn chỉ kịp lắp bắp hai tiếng thì đã bị ăn thêm một cú chặt rất mạnh vào sau gáy , cả người xìu xuống rồi bất tỉnh . Thư Lệ tròn mắt nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện , miệng lắp bắp :
- A.. anh ..
Hoàng lột quần áo của gã lính đang nằm bất tỉnh trên đất kia ra rồi đưa cho Thư Lệ . Hắn thấy cô ta vẫn đứng im như tượng nhìn mình thì lấy tay giật chiếc mũ màu vàng che gần kín mặt xuống , nhạt giọng nói :
- Còn không mau mặc vào ?
Thư Lệ lúc này mới bừng tỉnh . Cô vội lấy tay che ngực rồi đỏ mặt nhận lấy quần áo trong tay gã . Hoàng sau khi kiểm tra người gã sĩ quan kia một hồi thì giơ hai ngón tay lên nhìn Thư Lệ nói :
- Hai phút . Tôi cho cô hai phút . Hiểu chứ ?
Hắn nói xong thì liền bước ra ngoài . Thế nhưng cũng phải mất tới hơn ba phút , Thư Lệ mới từ trong bước ra . Hoàng nhíu mày nhìn cô ta từ trên xuống dưới hết một lượt rồi gật đầu nói :
- Đi .
-Khoan đã ..
Hoàng bực mình quay lại , gắt giọng :
- Chuyện gì nữa ?
Thư Lệ lấy tay kéo vành mũ lên rồi hé mắt nhìn gã đàn ông trước mặt , nhẹ giọng hỏi :
- Anh ..tên là gì vậy ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện