[Dịch]Một Trăm Phần Trăm- Sưu tầm

Chương 2 : Nhiệm Vụ Độ Khó Mười Một Người

Người đăng: 

.
" Số điểm cần để hồi sinh một người .. là 25000 sao ? " Hoàng đút con búp bê vào trong ngực áo , rút một điếu thuốc ra châm rồi đưa lên miệng hút . Xong đâu đấy , hắn liền nhắm mắt lại để liên lạc với chủ thần . Số điểm mà hắn có hiện giờ là 1500 , để đạt tới con số 25000 thì hãy còn một chặng đường rất dài ở phía trước . Nhưng không hiểu tại sao , gã tin rằng nhất định mình sẽ làm được . Hoàng dõi mắt nhìn về phía mấy người mới . Một , hai , ba , bốn .... sáu ! Nhiệm vụ lần này chủ thần đưa đến tổng cộng mười một người . Có nghĩa là độ khó của bộ phim sắp tới sẽ nhỉnh hơn Vĩnh Lạc Đồng Sinh , nhưng nếu đem so với " The Ring " thì vẫn còn kém một chút . Sau khi hút hết điếu thuốc , Hoàng bắt tay vào sắp xếp lại súng ống và hành lý mang theo . Hắn giờ chỉ còn lại khẩu M79 ( hết đạn ) , một khẩu AK còn hơn hai mươi băng đạn và cuối cùng là khẩu M88 của Hằng . Hắn lấy bộ Vie - Suit và khẩu M88 trong vali quần áo của Hằng bỏ vào túi đồ của mình . Tùng ra hiệu cho bọn họ lại gần . Sau khi Hoàng , Phúc , Lập và Hoài My tập trung lại đông đủ , hắn mới chậm rãi nói : - Tôi đã chấp nhận lời đề nghị của IOT rồi . Hoàng , Lập và Hoài My nghe vậy thì chỉ im lìm không nói . Tới lúc này , họ cũng đã đoán được phần nào . Phúc cất tiếng hỏi : - Bọn họ sẽ cử người tới đón anh ? Tùng gật đầu đáp : - Đúng vậy , nếu tôi nhớ không nhầm thì họ sẽ tới đây trước thời điểm truyền tống vào bộ phim lần này một tiếng đồng hồ . Điều đó có nghĩa là .. tôi sẽ không tham gia vào nhiệm vụ lần này , và có lẽ sẽ không quay lại đây nữa . Trong lúc cả năm người còn đang mải theo đuổi suy nghĩ của riêng mình thì chợt có tiếng ồn ào vọng tới . Nó phát ra từ chỗ mấy người mới đang đứng túm tụm lại gần chiếc bục giữa phòng . Lập và Hoài My thấy vậy thì liền bước tới xem có chuyện gì . Lập thấy hai gã đàn ông mặc áo khoác đang cố giật chiếc mũ của một cô gái ngồi bên dưới thì hét lên : - Chúng mày làm cái gì vậy ? Một gã đàn ông bị hắn nắm tay kéo ra ngoài thì trợn mắt chửi một câu : - ****** , Mày là thằng nào ? cút con mẹ mày đi ! Lập nhếch miệng cười hề hề rồi bất ngờ lên gối một phát vào bụng gã . Tên thanh niên mặt dài như cái bơm , mặc áo dài tay ăn một cú đá của gã vào bụng thì ngã dúi dụi về phía sau , kêu lên như heo bị chọc tiết . Tên còn lại thấy Lập không dễ dây vào thì vội buông cô gái kia ra rồi lùi lại . - ****** , dám chửi ông à ? Ba người mới còn lại gồm hai nữ một nam thấy thế thì đều nhíu mày , nhưng ánh mắt của bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm về cô gái mặc áo liền váy đang ngồi bó gối cạnh đó . - Cô .. có phải là Thư Lệ không ? Một gã đàn ông đeo kính mặc áo phông hỏi với giọng hưng phấn . Lập nghe hắn nói thế thì hai mắt sáng lên , vội nhìn kỹ cô gái trước mặt mình một lượt : - Thư Lệ ? Hắn lấy tay nhấc cánh mũ của cô ta lên . Cô gái có lẽ cũng có chút hảo cảm với gã đàn ông vừa mới ra tay giúp đỡ mình nên cũng không có ý chống cự , ngược lại còn phối hợp , từ từ đứng dậy rồi ngẩng mặt lên . Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái nọ , Hoài My vội lấy tay che miệng thốt lên : - Trời , Thư Lệ ! Nhất thời , cả bảy cặp mắt ở đây đều nhìn chằm chằm về phía cô gái mặc áo liền váy màu trắng trước mặt . Thư Lệ thực ra cũng đã sớm quen với những cặp mắt soi mói luôn hướng về mình mỗi khi ra đường . Nếu vừa nãy hai gã thanh niên kia không tỏ vẻ hung tợn thì cô cũng đã chẳng phải hoảng sợ đến thế . - Đây .. đây là đâu vậy ? Tôi ..tại sao tôi lại ở chỗ này ? Thư Lệ nhìn khắp xung quanh mình một lượt rồi lắp bắp nói . ..o0o... Hoàng nhìn về phía mấy người mới một lát rồi quay đi . Hắn lấy khẩu M88 của Hằng từ trong túi ra dắt vào hông , đoạn ngồi thừ một chỗ , mặc cho mấy người bên kia đang bu lại quanh Thư Lệ để săm soi , ngắm nghía . - Anh Hoàng , đang nghĩ gì vậy ? Hoàng không trả lời , đến ngoái đầu lại một cái cũng không . Hoài My lấy tay phủi phủi qua mặt nền trắng tinh rồi ngồi xuống . Cô cười một cái rồi nói tiếp : - Bộ phim lần này chúng ta đã không còn cả chị Hằng lẫn anh Tùng nữa , chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi . Lập bảo em đến mời anh gia nhập vào đội của anh ta . Anh thấy thế nào ? Hoàng trầm ngâm một hồi rồi hỏi : - Còn Phúc thì sao ? Hoài My nhíu mày đáp : - Hắn cũng đồng ý với việc hợp tác , nhưng không chấp nhận Lập làm đội trưởng . Hoàng cười hỏi : - Thế còn em thì sao ? Hoài My thở dài : - Em cũng không biết nữa . Hai người không nói với nhau thêm câu nào nữa cả . Nửa tiếng sau , Hoài My vỗ vai Hoàng một cái rồi đứng dậy , đi về phía Phúc . Lập lúc này đang " tận tình " hướng dẫn và giải thích cho Thư Lệ về thế giới phim kinh dị và đưa cô đi nhận chúc phúc của thần linh . Bộ phim lần này của bọn họ có tổng cộng là sáu người mới : hai nữ và bốn nam . Ngoài hai gã thanh niên có vẻ là đồng bạn của nhau vừa mới xích mích với Lập ra thì còn một người đàn ông trung niên mặc áo kẻ , quần kaki dáng vẻ khỏe mạnh , một chàng trai đeo kính đen trán hơi dồ mặc quần sooc và một phụ nữ mặc trang phục công sở khá xinh đẹp nữa . Chẳng có ai trong số mấy người Hoàng buồn đi giải thích cho mấy người mới kia cả , ngoại trừ Thư Lệ được Lập tận tình chỉ bảo ra . Hai tên thanh niên luôn miệng chửi thề , thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Lập với ánh mắt bất thiện . Gã đàn ông trung niên mặc áo kẻ thì nhìn ngó xung quanh hết một lượt rồi lại gần bắt chuyện với người phụ nữ kia . Tùng và Hoàng ngồi riêng một chỗ hút thuốc , Phúc và Hoài My đứng cùng một chỗ nói chuyện gì đó , thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Lập . Hoàng đang vừa ngồi vừa phì phèo hút thuốc , hai mắt dán chặt vào chiếc ba lô trước mặt của mình thì chợt có tiếng nói phát ra từ phía sau lưng . - Xin lỗi , anh có thể cho tôi hỏi mấy câu được không ? Hoàng hờ hững quay đầu lại . Phía sau hắn lúc này là gã thanh niên đeo kính đen mặc áo pull màu xanh nhạt , diện quần sooc dài đến gối , bộ dáng giống như đang đi du lịch vậy . Chỉ là , lông chân của gã này hơi bị ...nhiều , không hiểu hắn nghĩ sao mà lại mặc quần sooc ra đường nữa . - Có chuyện gì ? Hắn ta gỡ kính xuống , tặc lưỡi một cái rồi chìa tay ra cười nói : - Mình là Nguyễn Văn Hiệp , rất vui được làm quen với bạn . Bạn có thể cho mình biết nơi đây là đâu được không ? Cái bục kia để làm gì vậy ? Hoàng nhíu mày nhìn gã từ trên xuống dưới hết một lượt như nhìn người ngoài hành tinh rồi đáp : - Nói ra thì dài lắm . Anh cứ chuẩn bị tinh thần để .. chết đi là vừa . Gã ta nghe vậy thì càng gặng hỏi : - Bạn nói vậy là sao ? Mình đã sớm đoán rằng đây không phải chỗ bình thường rồi , nhưng mà .. chẳng lẽ đây là .. địa ngục ? Hoàng cúi xuống mân mê khẩu AK của mình , hờ hững đáp : - Cứ cho là vậy đi . Cũng chả khác nhau nhiều lắm đâu .. Gã thanh niên khẽ lắc đầu , lấy tay xoa cằm , miệng lẩm bẩm : - Không thể nào , mình từ trước tới giờ chẳng làm việc gì xấu , đùng một cái lại bị tống xuống địa ngục là sao ? Chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi .. Hắn vỗ đét một cái vào đùi rồi nói tiếp : - Đã mấy giờ trôi qua , chỗ này hễ cứ đi ra xa thì lại bị một cỗ áp lực vô hình ép trở lại , lại không hề cảm thấy đói khát , tới buồn đi vệ sinh cũng không .. vậy thì chắc chắn là thiên đường rồi ! Chỉ có điều mình chưa chết mà đã bị tống lên thiên đường , vậy là sao ta ? Hoàng đứng dậy xách ba lô đi ra chỗ khác . Hắn không rảnh để mà nghe gã luyên thuyên nữa . Đột nhiên có tiếng ồ ồ vang lên từ phía sau lưng . Hoàng hiếu kỳ quay lại . Đứng cách hắn không xa là mấy người mới , lúc này đang trợn mắt há mồm chỉ tay lên trời , nơi có một cột sáng đang chiếu thẳng xuống đây . Từ trong cột sáng , một bóng người dần dần xuất hiện . Đó là gã to con người Singapore đã từng xuất hiện trong " The Ring " cứu bọn họ . Tùng vừa thấy gã hạ xuống đất thì đã vội đứng dậy đi về phía hắn . Trái với sự tưởng tượng của Tùng , hắn không thèm liếc nhìn gã lấy một cái mà hớn hở đi thẳng về phía Hoàng . - Ha ha , anh bạn của tôi , vẫn khỏe chứ ? Tony Yang cười ha hả , ôm vai Hoàng thật chặt cứ như thể cả hai là một đôi bạn thân lâu lắm mới gặp lại nhau vậy . Hoàng sau khi gạt hắn ra thì trầm mặt hỏi : - Tony Yang , lần trước anh đã nói trước khi đi rằng : Sadako đã bị tiêu diệt , nhiệm vụ cũng hoàn thành tại đó . Đấy có phải là sự thật không ? Tony nhếch miệng cười khó coi rồi nhìn về phía Phúc . Sau khi được gã phiên dịch lại bằng tiếng Hoa , gã mới gật đầu cười đáp : - Tất nhiên rồi , không phải cậu vẫn đang sống sờ sờ đây sao ? hà hà hà , tôi nói không sai chứ , sau này .. Hoàng cắt lời : - Vậy tại sao cô ta lại có thể sống lại vào ngày cuối cùng và giết một người trong nhóm chúng tôi ? Anh giải thích đi ? Tony Yang sau khi nghe Phúc phiên dịch lại thì nét mặt hơi mất tự nhiên . Gã lấy tay gãi đầu một hồi rồi nói : - Chuyện này , chuyện này .. các cậu cũng biết rồi đấy , bộ phim đó có khá nhiều lỗi .. Thực sự thì chúng tôi cũng không ngờ là sẽ .. Hoàng hừ một tiếng rồi không nói nữa . Tony Yang thấy hắn có vẻ bực mình thì đành quay sang chỗ Tùng . Gã hỏi : - Thế nào rồi ? Anh đã quyết định được chưa ? Tùng vứt điếu thuốc trên tay xuống đất rồi gật đầu , nét mặt không nhìn ra chút cảm xúc nào . - Tôi đồng ý . Tony Yang cũng gật đầu vẻ hài lòng . Gã vỗ vai Tùng nói tiếp : - Chúc mừng ! Giờ anh đã là thành viên chính thức của IOT , trực thuộc khu vực Đông Nam Á . Sau này chúng ta sẽ là đồng đội của nhau , còn cần anh giúp đỡ nhiều . Tony rút từ trong ba lô đeo trên vai ra một đôi găng tay đưa cho Tùng rồi bảo hắn đeo vào . Trước khi đi , gã còn quay sang nhìn Hoàng nói lớn : - Anh bạn , hẹn gặp lại ! Thư Lệ nhìn hai người kia dần biến mất trong cột sáng trước mặt thì không nhịn được hiếu kỳ mà quay sang Lập bên cạnh hỏi : - Bọn họ .. có phải là người không ? Lập nghe vậy thì nhếch môi cười nhạt : - Tất nhiên họ ... là con người giống chúng ta rồi . Hừ , đi cũng tốt , càng đỡ ngứa mắt ! Thư Lệ miệng há ra định nói gì đó , song cuối cùng lại thôi . Cô giơ khẩu súng trường với hai mươi băng đạn mà Lập vừa đưa cho lên ngắm nghía , lòng ngổn ngang trăm mối . Thế giới phim kinh dị mà hắn ta nói là thực sao ? Rõ ràng mình vừa nãy còn đứng trên sân khấu cơ mà .. ? Thư Lệ lấy tay véo mạnh má mình , cơn đau truyền tới đã cho cô biết đây không phải là một giấc mơ . ...... Cuối cùng thì thời khắc truyền tống cũng đã đến . Từ trên trời cao , một cột sáng ngũ sắc chiếu thẳng vào chiếc bục lớn ở giữa phòng . Hoàng , Phúc, Hoài My lúc này đều đã tập trung đông đủ đứng ở giữa cột sáng . Hoàng nhìn Phúc một hồi rồi lấy bộ Vie Suit của Hằng trong túi ra đưa cho hắn nói : - Cầm lấy mà dùng . Phúc gật đầu nhận lấy bộ quần áo từ tay gã , miệng mấp máy : - Cám ơn . Lập kéo Thư Lệ chạy lên . Bên dưới giờ chỉ còn lại năm người mới , lúc này đang tròn mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ đang xảy ra trước mặt . Hiệp thấy bốn người mặc áo da kia đều tập trung lại một chỗ thì cũng chạy vội theo . Gã hết nhìn mấy người Lập , Phúc , Hoàng rồi lại quay sang Hoài My hỏi : - Chúng ta đứng đây làm gì vậy ? Có phải là sắp có chuyện gì đó xảy ra không ? Chẳng ai thèm trả lời gã . Độ chừng mười phút sau , người đàn ông trung niên và thiếu phụ kia cũng lục tục kéo lên đây , cuối cùng là hai gã thanh niên nọ . - Đây là chốn quỷ quái gì thế ? Tại sao đột nhiên nóng như lò than vậy ? Gã thanh niên vừa cởi áo khoác ra vừa lớn tiếng càu nhàu . Hoàng cau mày nhìn gã , đây có lẽ là sự trừng phạt của chủ thần dành cho những kẻ không nhanh chân tập kết lại nơi truyền tống . Thì ra , Hằng ngày trước phải chạy tới kéo mình lên ngay là vì vậy ... Nhớ tới chuyện cũ , Hoàng vô thức đặt tay lên khẩu M88 đeo bên hông , sắc mặt méo mó . Sau một hồi nửa tỉnh nửa mê , tất cả mười người cuối cùng cũng được chủ thần truyền tống thành công tới bộ phim lần này . Vừa mới tỉnh lại , mấy người Hoàng đã vội đảo mắt nhìn quanh . Lúc này bọn họ đang chia nhau ra ngồi trên hai chiếc xe ô tô đi trên phố . Đó là xe ford T , một loại xe khá thịnh hành vào những năm đầu thế kỷ mười chín . Hoàng , Thư Lệ , Phúc và hai gã thanh niên kia một xe . Lập , Hoài My và ba người mới còn lại một xe . Phía trước họ là một chiếc Renault kiểu cổ , đang chầm chậm diễu hành trên phố . Hoàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe . Lúc này chiếc ô tô chở gã đang đi trên một con phố tấp nập người xe qua lại . Sau một hồi xem xét cách ăn mặc , giọng nói của người dân bản địa , hắn đã nhận ra đây đích thị là miền nam Việt Nam trước giải phóng , song cụ thể là năm nào thì chưa biết . Hoàng quay sang chỗ Phúc hỏi : - Phúc , tại sao vẫn chưa có thông báo về nhiệm vụ lần này ? Phúc không trả lời , gã lúc này còn đang bận giang tay ra ngoài cố bắt lấy một tờ truyền đơn đang được rải tứ tung trên phố . Hoàng cũng chộp lấy một tờ . Hắn vội mở ra xem , bên trong viết : " Hãy trả Đông Dương lại cho người Đông Dương . Chúng tôi , những nghĩa quân nhân danh Hoàng Bình Sơn tuyên án tên : Chánh Sở Mật Thám Nam Kỳ ác ôn phải đền nợ máu cho nhân dân . Võ Trọng Cảnh . " Phúc giơ khẩu súng lục của mình lên cảnh giới rồi trầm giọng : - Chuẩn bị chiến đấu đi .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang