[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới
Chương 69 : Ưng Vương Nổi Điên
.
Lúc này mọi người trong phòng không nói gì, tất cả đều đang đắm mình vào trong những thần thoại giang hồ của Bạch Bồ Tát.
Lộ Dao suy tư một lúc rồi nói:
- Lộ mỗ tự xem xét và thấy có vài vấn đề muốn thỉnh giáo.
Lộ Dao nhìn về phía Bạch Bồ Tát, lúc này Bạch Bồ Tát cũng nghe được lời nói của Lộ Dao, hắn xoay người nhìn Lộ Dao và lại nhìn sang Trương Hắc Ngưu, giống như muốn hỏi có nên trả lời Lộ Dao hay không, Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu.
- Đầu tiên, có bao nhiêu người biết rõ Cửu Linh Quang Ngọc ở trong tay Bạch huynh đệ?
Lộ Dao hỏi nhưng trong lòng sinh ra một cảm giác bất an, Bạch Bồ Tát suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cửu Linh Quang Ngọc này dù sao cũng là tín vật của thái tử, nếu bị trộm thì người trong hoàng thất sẽ biết, nhưng người khác có biết hay không thì Bạch Bồ Tát ta cũng không phải hiểu rõ.
- Được rồi, Lộ mộ lại hỏi một câu, không biết vì sao Bạch huynh đệ biết Hậu Bạch Y đang ở trong Hán Cô thành?
Lộ Dao hỏi.
Bạch Bồ Tát thầm nghĩ việc này sao ta không biết cho được, hắn nói:
- Nguyên bản ta là người bắc cầu cho Nhị hoàng tử, tất nhiên ta sẽ biết rõ vị trí của Hậu huynh đệ, hơn nữa mật thám của Nhị hoàng tử sẽ truyền tống tin tức tình báo theo định kỳ, biết rõ vấn đề này cũng không có gì kỳ quái.
Lộ Dao thầm nghĩ quả nhiên là như thế, chính mình rõ ràng suy nghĩ quá đơn giản. Bạch Bồ Tát lại giống như hiểu ý của Lộ Dao, sau đó hắn bổ sung nói:
- Nhưng gần đây vì các huynh đệ cố gắng phong tỏa tin tức nên mật thám của Nhị hoàng tử tới lui không tiện, hơn nữa gần đây tin tức vừa truyền về đã bị ta vô tình phá hoại...Vì vậy nhóm tình báo của Nhị hoàng tử biết được chuyện Hậu huynh đệ có lòng bất chính, nhưng Nhị hoàng tử còn chưa được nắm quá rõ.
Dù là thế thì vẫn là bại lộ, Lộ Dao thầm nghĩ sau này mình có nên điều chỉnh sách lược hay không.
- Nhưng không ngờ trong Hán Cô thành có Ma Tôn tọa trấn, như vậy một Nhị hoàng tử nho nhỏ cũng không cần quan tâm.
Bạch Bồ Tát nói lời ngông cuồng cũng làm cho mọi người cảm thấy không thoải mái.
- Truy tung ngươi đến đây chỉ có một mình kẻ kia thôi sao?
Lộ Dao cũng không biết tên của Trần Đạo Đồng, nhưng lão rất khiếp sợ võ công của đối phương, vì vậy hỏi:
- Hắn là ai?
Bạch Bồ Tát nhắc đến Trần Đạo Đồng mà trái tim vẫn đập lên dồn dập, hắn nói:
- Người nọ là Kim bài cao thủ Ưng Trảo Vương Trần Đạo Đồng của Ngự Hoàng Môn.
"Ngự Hoàng Môn?"
Đám người nơi đây chợt chấn động, trong giang hồ xưng là Ngự Hoàng Môn, thật ra chính là cao thủ đại nội. Nhóm người này võ công cao cường, ra tay độc ác, hoàn toàn không nói đến quy củ giang hồ, lại có triều đình làm hậu thuẫn, là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả Ma môn.
"Cũng có thể là như thế."
Lộ Dao thầm nghĩ chuyện Bạch Bồ Tát làm hoàn toàn có thể do nhóm Ngự Hoàng Môn đến xử lý.
- Ngự Hoàng Môn được xưng là Ưng Khuyển, đồng hành đến ngoài Ưng Trảo Vương Trần Đạo Đồng thì còn có một người, đó là Khuyển Vương Chương Bảo Chung. Võ công của người này tuy không phải là tuyệt đỉnh thiên hạ nhưng lại là hành gia nhất đẳng truy tung. Cũng vì người này mà Bạch Bồ Tát ta mới vài phen bị bọn họ vượt mặt, vì vậy mà cực kỳ khốn khổ.
Hai cái tên kia căn bản không phải nhân vật giang hồ tầm thường được nghe qua, dù sao bọn họ cũng là cao thủ cao cấp trong đại nội, mục tiêu hành động cũng đều là những nhân vật nổi tiếng giang hồ. Thân là cao thủ đại nội thì ra tay cực kỳ hung ác, thường sẽ không để lại tên tuổi cho người ta truyền tụng, tất cả mọi người ngoài Hậu Bạch Y thì hiếm có kẻ biết được. Nhưng nếu danh hiệu có kèm theo chữ Vương thì tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, đám người nơi đây từng có kinh nghiệm giao thủ với Trần Đạo Đồng, nào ai dám khinh thường?
- Khuyển Vương đang ở nơi nào?
Nguyệt Hổ vội vàng hỏi.
Bạch Bồ Tát lại lắc đầu nói:
- Người này thích đi lại một mình, hơn nữa cũng không hợp với Trần Đạo Đồng, vì thế không ai biết hắn đang ở nơi đâu.
Mọi người chợt cảm thấy không thoải mái, có một cao thủ siêu cấp của Ngự Hoàng Môn bất kỳ lúc nào có thể xuất hiện bên cạnh mình, cảm giác sẽ chẳng thể tốt lên được.
- Nếu là lão Ưng Trảo thì có thể biết được thêm vào vấn đề.
Bạch Bồ Tát suy nghĩ nói.
- Nếu đã như vậy thì Lộ mỗ khẩn cầu Trương huynh đệ đưa Trần Đạo Đồng đến thẩm vấn một phen.
Lộ Dao chắp tay với Trương Hắc Ngưu, lúc này Trương Hắc Ngưu cũng gật đầu nói:
- Chúng ta bắt được hắn sao?
Lộ Dao khẽ gật đầu.
- Cũng tốt.
Bạch Bồ Tát thầm nghĩ thì ra Ma Tôn kia họ Trương, nhưng trong đầu hắn chưa từng biết một vị cao thủ Ma môn nào có họ Trương, đồng thời lão già kia lại xưng huynh gọi đệ với Ma Tôn, điều này quá cổ quái.
Lúc này có thân binh nhận lệnh đi ra.
Trương Hắc Ngưu mở miệng nói:
- Võ công của Ưng Trảo Vương này như thế nào?
Trương Hắc Ngưu lúc này khá có hứng thú với cao thủ Ngự Hoàng Môn.
Bạch Bồ Tát chợt tỉnh táo tinh thần:
- Tất nhiên võ công thuộc hàng cao thủ đỉnh phong, Ngự Hoàng Môn này được ra đời với nhiệm vụ phụ tá hoàng thất, những cao thủ trong số đó đều được sinh ra trong huấn luyện nghiêm khắc, nếu so sánh ngang cấp thì còn mạnh hơn cả nhân vật giang hồ. Ưng Trảo Vương là một nhân vật kiệt xuất trong Ngự Hoàng Môn, một thân võ học không cần phải nói.
Bạch Bồ Tát phải tô vẽ sự hùng mạnh của đối thủ, như vậy mới làm giảm bớt sự bất lực của mình.
- Nhưng nếu so sánh với Ma Tôn và Hậu huynh đệ thì thua kém quá xa.
Bạch Bồ Tát không quên vuốt mông ngựa hai câu, lúc này thân binh vừa đi đã quay lại. Trước đó Sơn Vạn Trọng đưa lính đến bắt Trần Đạo Đồng, hắn không vội đưa Trần Đạo Đồng vào nhà giam, thầm nghĩ mình rất có thể được gọi vào, không ngờ hắn thật sự suy đoán rất chuẩn, vì vậy lúc này Trần Đạo Đồng với toàn thân đầy vết thương được đưa vào.
Trương Hắc Ngưu dựa vào cảm ứng của mình mà thấy rõ, công lực của đối phương quả nhiên đúng như lời Bạch Bồ Tát, hơn phần lớn đám người nơi đây, chỉ ở dưới mình và Hậu Bạch Y mà thôi.
- Đó là Trần Đạo Đồng?
Quả nhiên phượng hoàng rụng lông không bằng gà, Trần Đạo Đồng vốn có bộ dạng uy phong lẫm liệt, phối hợp với hình tượng là một nam nhân trung nhiên uy nghiêm thì khá đẹp. Nhưng bây giờ hắn toàn thân máu tươi, dính đầy bùn đất, tóc rối tung, trên mặt có từng mảng đen nhánh, đã không còn thấy gương mặt thật sự giống như một tên ăn mày đang cực kỳ chán nản. Lúc này Bạch Bồ Tát nhìn qua cũng không dám tin, mà Lộ Dao lại chỉ Trần Đạo Đồng rồi hỏi.
- Đúng vậy, chính là hắn.
Tên thân binh đưa Trần Đạo Đồng đi vào mở miệng chứng nhận.
Trần Đạo Đồng đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, lúc đưa vào vì muốn để hắn thanh tỉnh mà đám lính thưởng cho một chậu nước đá, bây giờ đang nằm run rẩy trên mặt đất, không còn vẻ uy phong và bá đạo như trước.
- Đã ra bộ dạng này rồi, hắn còn có thể nói chuyện được nữa sao?
Nguyệt Hổ cả giận nói, thật ra thương thế của Trần Đạo Đồng vốn không có vấn đề gì, nhưng tên đội trưởng sơn tặc dùng dây thừng quấn cổ làm hắn thiếu chút nữa thì tắt thở. Bây giờ tuy dây thừng đã được nới lỏng nhưng còn hít thở không đều, toàn thân thiếu dưỡng khí, đầu óc ở vào trạng thái nửa hôn mê, cơ thể nửa chết nửa sống.
- Điều này... ....
Đám người nhìn Trần Đạo Đồng nằm lăn trên mặt đất mà không biết nên nói sao.
- Không có gì.
Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm, hắn nhìn người không xem ở vẻ bề ngoài, Trần Đạo Đồng tuy rất khốn khổ nhưng những vết thương trên kinh mạch và độ tuần hoàn máu huyết đang dần hồi phục. Trương Hắc Ngưu ngồi bất động, hắn vung tay nhấn lên người Trần Đạo Đồng ở phương xa, một luồng chân khí ngưng tụ thành hình đáng trúng người Trần Đạo Đồng. Nhưng Trương Hắc Ngưu không phải muốn lấy tính mạng của tên này, chân khí khổng lồ nhanh chóng hóa thành vô hại mà xâm nhập vào trong người Trần Đạo Đồng, dùng lực lượng hùng mạnh để xuyên qua những phần kinh mạch bị bế tắc. Thân thể Trần Đạo Đồng chấn động, máu tươi từ trong thất khiếu chảy ra, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi bò lên.
- Đây...Đây là đâu?
Âm thanh của Trần Đạo Đồng cực kỳ khàn khàn, yết hầu bị thương làm giọng điệu có thêm phần rên rỉ.
Bạch Bồ Tát nhìn Trương Hắc Ngưu bằng ánh mắt sùng bái, đám người Nguyệt Hổ lại lần đầu tiên được thấy tuyệt kỹ như vậy, còn ánh mắt Hậu Bạch Y chọt lóe lên, đây gọi là cách không truyền công sao? Hay là hư không hóa kình? Hay là vô tướng hóa sinh? Trong đầu Hậu Bạch Y lóe lên vài thần công mật truyền trong truyền thuyết, thật ra Trương Hắc Ngưu chỉ tiện tay điểm một chỉ giúp máu huyết Trần Đạo Đồng lưu thông mà thôi.
Trần Đạo Đồng dù sao cũng là nhân vật kiệt xuất của Ngự Hoàng Môn với danh hiệu Ưng Trảo Vương, hắn vừa mới thanh tỉnh thì thân thể đã co rút, hai bàn tay tạo nên ưng trảo vồ về phía Bạch Bồ Tát. Luc này Bạch Bồ Tát đang cảm thán kết cục bi thảm của Trần Đạo Đồng, hắn căn bản không để ý, vì thế mà Trần Đạo Đồng đã gần đến đích, hai bàn tay cứng như thép còn lóe lên huyết quang đã chộp đến đầu hắn.
Bạch Bồ Tát chợt kinh hoàng, hai tay đánh về phía ngực Trần Đạo Đồng, nơi đây có hai đại cao thủ Trương Hắc Ngưu và Hậu Bạch Y, chỉ càn có thể chống đỡ một lượt tấn công là được.
Nhưng Trần Đạo Đồng quả nhiên rất giỏi, tuy chân khí chưa hồi phục lại nhiều nhưng sở trường lại là công phu ngoại môn, dù hắn không đủ nội công thì Bạch Bồ Tát vẫn khó thể chống đỡ được. Trần Đạo Đồng vung một trảo xuống chặn hai tay của Bạch Bồ Tát, điều này làm Bạch Bồ Tát cảm thấy bàn tay tên rần và một tay mất đi cảm giác, mà một trảo của Trần Đạo Đồng đã chuyển hướng xuống cuống họng của Bạch Bồ Tát.
- Hừ... ....
Trong đại sảnh chợt sinh ra những biến đổi quá lớn, khi thấy Trần Đạo Đồng đánh úp Bạch Bồ Tát thì đám người Nguyệt Hổ mới kịp phản ứng. Lúc này Trần Đạo Đồng đã phá vỡ phòng thủ và chụp vào cuống họng của Bạch Bồ Tát, Hậu Bạch Y tuy phản ứng rất nhanh nhưng cũng không ngờ Trần Đạo Đồng sẽ ra tay, khi hắn đang định dùng tốc độ kinh người của mình thì bên người lướt qua một luồng sóng dao động khủng bố kèm theo một tiếng hừ khẽ. Khi âm thanh vang lên thì không gian chấn động, một luồng áp lực vô hình ép lên toàn thân Trần Đạo Đồng, hắn chỉ cảm thấy cơ thể như một bị một ngọn núi ngàn vạn cân ép lên. Xương cốt của hắn chợt phát ra những tiếng vang khủng bố, hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Lúc này trong hai mắt Trương Hắc Ngưu ngồi bên trên lại bùng ra khí thế kinh người, hắn cảm thấy tên Trần Đạo Đồng thật sự rất can đảm.
- Là ai, người nào?
Trần Đạo Đồng kêu lên kinh hoàng, thân thể giống như mất đi sự tự do, tuyệt đối không thể nhúc nhích. Lần này Trương Hắc Ngưu dùng tinh thần uy áp tập trung lên một người, vì thế mà Trần Đạo Đồng chỉ sau khoảnh khắc đã thấy mình giống như bị thiêu trong lửa, cơ thể và tinh thần giống như bị phá hủy, hóa thành hư vô.
Bạch Bồ Tát thở dài một hơi, hắn không tự chủ được phải lui về phía sau, hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống đất nhưng được Hậu Bạch Y giữ lấy. Hậu Bạch Y quan sát cánh tay của Bạch Bồ Tát rồi nói:
- Gãy rồi.
Bạch Bồ Tát lúc này mới cảm thấy cánh ta đau nhức dữ dội, hơn nữa còn lắc sang trái sang phải mà không theo khống chế, vì vậy mà hắn không nhịn được phải la lên:
- Á!
Sau đó có hai thân binh đi ra tìm thầy thuốc.
Bạch Bồ Tát thầm sinh lòng ác độc, hắn muốn tiến lên đá Trần Đạo Đồng vài cái nhưng kỳ dị phát hiện đối phương giống như bị thứ gì đó bao phủ, chung cơ thể giống như có một không gian vặn vẹo kỳ dị, vì thế mà trong lòng bất an, phải lui về.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện