[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới

Chương 38 : Thần binh thiên kích.

Người đăng: 

Một bóng người tiến đến, là một người quen, chính là tên mập trước đó được Tú Nương cứu một mạng, người này bụng phệ cả xuống nhưng chạy rất nhanh, hắn vừa chạy vừa kêu lớn, thịt béo rung lên làm người ta sinh ra cảm giác chán ghét. Chẳng qua người này tuy chán ghét nhưng cả Hán Cô thành đều biết đây là đại phú hào, là phú hào xếp sau người giàu có nhất Hán Cô thành, tên là Tiền Thông Đạt. Người này có xuất thân là kẻ buôn lậu, gia thế không có gì là tươi sáng nhưng cực kỳ có tiền, tuy keo kiệt nhưng lại thíchg giả vờ là kẻ hào sảng, tuy có thể phát cháo miễn phí ở đầu đường nhưng cuối đường có thể trộn gạo lẫn cát, Hán Cô thành cho hắn một biệt hiệu, Yêu Tinh Bàn Tính. Tiền Thông Đạt vừa chạy vừa hô lớn: - Không tốt, không tốt, trận hỏa hoạn này của ông chủ Trương xuất hiện một vật lạ, tất cả mọi người đều muốn ngài đến xem. Tiền Thông Đạt chạy đến thì gặp Tú Nương, hắn vội vàng dừng lại rồi thở hồng hộc nói: - Trương phu nhân, tối qua ngài đã cứu ta một mạng...Ta...Ta... .... Tiền Thông Đạt vừa nói vừa thở, sau đó khom người với Tú Nương. Trương Hắc Ngưu không biết gì, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tú Nương, đúng lúc Văn Trọng chạy đến giải thích. Tú Nương vội vàng đáp lễ: - Đều là Lộ tiên sinh đã có dự tính trước... .... Tiền Thông Đạt lắc đầu nói: - Lộ tiên sinh là Lộ tiên sinh, Trương phu nhân là Trương phu nhân, tôi luôn phân biệt rõ ràng, sau này nếu Trương phu nhân có chuyện gì cần đến lão Tiền thì đừng khách khí, à...Ông chủ Trương cũng như vậy. Trương Hắc Ngưu nghe xong lời giải thích của Văn Trọng mà ánh mắt nhìn về phía Tú Nương có thêm chút hiểu biết, không thể ngờ một nữ nhân nhu nhược lại có những hành động kinh người như thế. Trương Hắc Ngưu càng hiểu nhiều những chuyện trên thế gian này thì càng bị ảnh hưởng, hắn cũng biết những hành động như vậy đối với một nữ tử là rất đáng quý, xem ra mình vẫn biết quá ít về nàng. - Ông chủ Trương nhanh theo tôi, đây là một chuyện rất kỳ dị. Tiền Thông Đạt cực kỳ khoa trương, điều này làm mọi người hiếu kỳ. Đó là một gốc cây cổ thụ bị đốt cháy, tất nhiên nếu chỉ là một gốc cây bị đốt cháy thì chẳng có nhiều người đứng xem như vậy, cũng sẽ chẳng có ai chú ý. Gốc cây bị cháy và lộ ra một thứ gì đó, giống như vàng mà cũng không phải vàng, giống sắt mà cũng chẳng phải sắt, điều này làm cho người ta khó thể suy đoán được đó là thứ gì. Chẳng ai biết cây này đã mọc ở Hán Cô thành từ khi nào, nhưng người nào đến đây cũng đã thấy có cây cổ thụ ở đây, thân cây rộng vài người ôm, tán cây che khuất cả bầu trời, nhiều thế hệ đã sinh sống và mất đi nhưng cây cổ thụ này vẫn đứng sừng sững, bây giờ bị đốt cháy lộ ra một vật kỳ quái. Người có chút danh tiếng đều đến, Nguyệt Hổ, Lộ Dao, Tống Bình Hòa, Sơn Vạn Trọng, Nguyệt Như, Nguyệt Phong, Phong Linh Vũ, Phong Linh Hương, rõ ràng ngoài vài người bị thương nặng thì ai cũng đến. Khi thấy Trương Hắc Ngưu tiến vào thì Nguyệt Hổ tiến lên nghênh đón. - Trương huynh... .... Nguyệt Hổ nói, Nguyệt Như nghe vậy thì nghếch mũi, Trương Hắc Ngưu kia bao nhiêu tuổi mà dám làm huynh trưởng của phụ thân nàng chứ? - Nguyệt lão đệ. Trương Hắc Ngưu vừa đến cũng cảm thấy tình cảnh có chút quái dị, một luồng khí kỳ dị từ trong thân cây cổ thụ bùng ra, cực kỳ thần kỳ. Hắn cảm thất kỳ quái, với loại người như hắn mà sinh ra cảm ứng, rõ ràng thứ bên trong phải là thần vật. Hơn nữa trước kia hắn đi qua nơi đây nhiều lần mà chưa từng có phản ứng như vậy, mãi đến trận hỏa hoạn hôm nay mới có cảm giác. - Thứ này được ông chủ Triệu Thất Hỉ của quán đậu hũ phát hiện ra, vốn hắn định dùng nước dập tắt lửa trên thân cây, lại vô tình phát hiện ra một vật gì đó. Nguyệt Hổ chỉ vào một hán tử bộ dạng chật vật, vẻ mặt đen cháy nói. - Đó là vật gì, sao không lấy ra mà xem? Trương Hắc Ngưu nói. Nguyệt Hổ cười khổ, hắn nói: - Chỉ cần nhìn bộ dạng của Triệu Thất Hỉ là biết căn bản không thể động vào vật kia. Lúc bắt đầu hắn cũng vì hiếu kỳ mà khẽ tiến lên muốn động vào nhưng lại đột nhiên giống như bị thiên lôi đánh trúng, hắn bay ra vài trượng, gương mặt bị đốt cháy đen, vì thế mà chúng ta mới đến. Mọi người chợt kinh hoàng, vật kia rõ ràng quá quỷ dị. - Chẳng lẽ là yêu vật? Hán Cô thành đáng thương của chúng ta vừa gặp kiếp nạn, bây giờ lại gặp yêu vật này. Có một phú hào nông thôn rung đùi đắc ý nói, nhưng hắn lập tức bị Lộ Dao lên án: - Cái gì là yêu vật, cây này đã sống cả ngàn năm ở Hán Cô thành, nếu nói là yêu vật thì không đúng, phải nói đây là điềm lành, sẽ bảo vệ Hán Cô chúng ta thoát khỏi đại nạn, tất cả đều bình an. Lúc này ai cũng mong sao có tương lai tốt đẹp, vì vậy mà nhiều người lên tiếng ủng hộ, tên phú hào nông thôn kia xám xịt cúi đầu. - Còn ai từng động vào thứ này? Trương Hắc Ngưu hỏi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khi thấy bộ dạng của Triệu Thất Hỉ thì làm gì còn ai có gan đi lên? Tống Bình Hòa được xưng là tướng quân, sau khi chiến trận xảy ra thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này tất nhiên rất chột dạ, sẽ không ngốc mà động vào thứ gì kỳ quái khác. Nguyệt Như xinh đẹp như hoa tất nhiên cũng không muốn đưa đầu vào mối nguy, nàng là một nữ nhân tươi đẹp, nếu nói không quan tâm đến gương mặt và để nó cháy xém là điều không thể, nếu như Triệu Thất Hỉ thì sợ rằng sẽ sống không bằng chết mất. Nguyệt Phong là thiếu niên anh hùng tư thế bừng bừng phấn chấn, tuy lúc này muốn tỏ ra anh hùng khí khái nhưng cũng có suy nghĩ như Nguyệt Như, sẽ không ngốc mà mạo hiểm. Phong Linh Vũ và Phong Linh Hương thì càng không nhiều lời. Sát Trư Vương lão Chu là nhân tuyển tự xưng không sợ trời sợ đất nhưng tình hình vết thương còn chưa lành, căn bản không dám động vào. Lộ Dao tuổi già sức yếu không có gì trông cậy vào lúc này, Sơn Vạn Trọng đưa mắt nhìn mọi người, Trương Hắc Ngưu và Nguyệt Hổ là những nhân vật cao cấp, hắn cũng không có nhiều băn khoăn như bọn họ. Vì sự bình an và lòng hiếu kỳ của mọi người, hắn đành phải làm việc nghĩa không chùn bước, hắn đành phải đi ra. - Chậm đã. Nguyệt Hổ chợt kéo một thân binh ở bên cạnh lại nói: - Ngươi đi lên. Sơn Vạn Trọng thở dài một hơi, thân binh kia rất muốn khóc nhưng không thể trái lệnh quân, Nguyệt Hổ lại đốc xúc: - Cần gì phải sợ bộ dạng của Triệu Thất Hỉ, lão tử sẽ chữa thương cho ngươi. Têm thân binh kia cẩn thận đến gần, hắn cũng không ngốc, không dám lấy tay chạm vào, hắn dựng trường thương trong tay đưa đến. Mọi người chú ý đến cây trường thương trong tay hắn, khoảng cách còn hai thước, một thước, hắn liên tục tiếp cận, cuối cùng cũng dừng lại. Hắn cắn răng ấn trường thương xuống, hắn nhắm hai mắt, chờ đợi tình cảnh đáng sợ. - Ủa, không sao! Mọi người thở dài một hơi, Nguyệt Hổ đang định ra lệnh cho thân binh quay lại, đúng lúc bị biến bùng lên, chỉ thấy hỏa quang lóe lên, hắn quát lớn: - Buông tay. Nguyệt Hổ vung chân đá một cục đá về phía trường thương của tên thân binh, viên đá phóng đi như chớp nhưng khi còn ở giữa không trung thì tên thân binh đã hét lên thảm thiết, hắn nhanh chóng lui lại rồi cuống quýt ngã xuống đất. Lúc này điện quang bùng ra khắp thân thương, cây thương gỗ lập tức thành than, mà viên đá Nguyệt Hổ phóng ra cũng nát thành bột. Mọi người lui ra phía sau, chỉ có Trương Hắc Ngưu tiến về phía trước, vừa rồi chính hắn là kẻ ra tay cắt đứt trường thương gỗ của tên thân binh. - Trương huynh. Nguyệt Hổ kêu lên. - Tướng công. - Ông chủ Trương. - Ông chủ Trương. Mọi người chợt căng thẳng. Trương Hắc Ngưu duỗi tay, một vòng kim quang nhàn nhạt từ đầu ngón tay bùng ra khắp toàn thân, sau đó hắn đâm tay vào trong thân cây như thần binh cắt đậu hũ. Thân hình hắn vững như núi, giống như hắn đã chụp trúng thứ gì đó, đúng lúc này cây cổ thụ rung chuyển, mặt đất lấy cây cổ thụ làm trung tâm chợt rạn nứt về tám hướng, đồng thời còn có một luồng điện quang phóng lên trời. - Mọi người lui ra ngay. Nguyệt Hổ vung tay lên, tất cả lui về phía sau, mà dân chúng xunh quanh đã hoảng sợ và tản ra từ lâu. Lúc này điện quang bùng lên nhưng Trương Hắc Ngưu lại không bị ảnh hưởng, hắn rút tay ra, tất nhiên sẽ rất thoải mái. Một luồng lực lượng cực kỳ quái dị dùng một phương thức nào đó để liên lạc với tinh thần của hắn, hai bên giao hòa vào nhau, chậm rãi dung hợp lại làm một. Cây già ngàn năm chợt sụp đổ, thân cây bị nghiền nát, từng phần thân cây rơi xuống đất lập tức biến thành bột. Một cây Họa Kích cực kỳ to lớn với tạo hình cổ xưa chợt xuất hiện trước mặt mọi người. - Quả nhiên là thiên tướng thần vật của Hán Cô. Lộ Dao thừa thế hô lên, đúng lúc này chung quanh cũng vang lên những âm thanh vui mừng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang