[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới
Chương 37 : Tương kế tựu kế.
.
- Là Nhị hoàng tử triều đình Đại Thu, Tống Thu Trì!
Hậu Bạch Y nói ra một cái tên làm lòng người hoảng sợ, tất nhiên đây chỉ là Nguyệt Hổ và Lộ Dao, Trương Hắc Ngưu không quan tâm hắn là ai, nhưng hắn vẫn nói:
- Là hắn sao?
Lộ Dao cảm thấy kỳ quái, lão hỏi:
- Trương lão đệ hiểu về người này sao?
Trương Hắc Ngưu lắc đầu, hắn không nói lại làm cho Lộ Dao cảm thấy cao thâm. Nhị hoàng tử Tống Thu Trì của triều đình Đại Thu là một vị hoàng tử toàn thân chói sáng không thua gì Đại hoàng tử Tống Thu Ý đã chết trong loạn lạc hoàng thành trước đó, nhưng chẳng qua hắn liên tục chinh chiến bên ngoài, không có quá nhiều quan hệ với người trong cung. Nhưng sau khi Đại hoàng tử chết và lão hoàng đế cũng băng hà thì Nhị hoàng tử được loạn quân tôn lên làm hoàng đế, hắn lập tức chạy về kinh thành. Nhưng sự việc cũng không đơn giản như những gì hắn tưởng, có hai vị hoàng tử khác đứng lên tạo thành cục diện chân vạc, may mà trọng thần trong triều cố gắng áp chế không tạo ra nội loạn, nhưng đây là lần đầu tiên Đại Thu quốc rơi vào cục diện đất nước không vua. Lúc này tất cả sự vụ trong triều đều tê liệt, trung ương mất đi lực áp chế địa phương, chư hầu khắp nơi đều rục rịch.
- Là hắn... ....
Một đại nhân vật như vậy làm cho Nguyệt Hổ khó thể tiếp nhận.
- Nhưng sự việc có chút kỳ quái, kẻ tiếp ứng lại là người Lôi Âm quốc.
Hậu Bạch Y tiếp tục nói:
- Đám người kia còn cố ý nói khẩu âm phía nam của Đại Thu quốc, nhưng bổn tọa có nghiên cứu khẩu âm các nơi, lập tức hiểu ra xuất xứ của bọn họ, buồn cười là bọn chúng vẫn còn đang tiếp tục che giấu.
Hậu Bạch Y lạnh lùng cười nói.
"Lôi Âm quốc... ...."
Lúc này tình huống không bình thường, chẳng lẽ Nhị hoàng tử cấu kết người ngoài làm loạn? Trong đầu Lộ Dao đang từng bước bóc dỡ từng bước âm mưu kinh thiên kia.
- Không biết nhiệm vụ cụ thể của Hầu thủ lĩnh là thế nào?
Tin tức quá ít, Lộ Dao chỉ có thể tạo nên kết cấu vụn vặt mà thôi.
- Chỉ là quấy rầy Tần quận ở biên thành này...Để cho người tiến không ra, không có sự bổ sung lương thực binh khí, nhiệm vụ của bổn tọa chính là tụ do phát huy chỉ cần từng bước nhiễu loạn phạm vi trăm dặm để mọi người rời xa là được, vấn đề công thành chỉ là do thủ hạ giật dây mà thôi... ....
Hậu Bạch Y nói ra một sự thật khó thể tiếp nhận, xem ra kẻ đứng sau màn cố tình giấu bộ mặt thật, Hậu Bạch Y cũng không biết đó là ai, hành động lần này có ý nghĩa gì, bọn họ cũng không hiểu.
Lộ Dao liên tục nói ra vài vấn đề, may mà Hậu Bạch Y phối hợp trả lời rất đầy đủ, nhưng những gì Hậu Bạch Y biết cũng chỉ có giới hạn mà thôi, Lộ Dao suy ngẫm cũng không có kết quả, nhưng lão chợt giật mình nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta không ngại tương kế tựu kế... ....
Mọi người chợt hiếu kỳ, Trương Hắc Ngưu hỏi:
- Kế thế nào?
Lộ Dao cười thần bí, bốn người bên trong bắt đầu bàn luận.
Thật ra kế hoạch của Lộ Dao cũng không tính là phức tạp, Hán Cô thành thuộc về phần biên thành Tần quận, dù không tính là hoang vắng nhưng những năm qua vì đám thành chủ liên tục tham ô bòn rút mà dân cư dần giảm bớt. Đại chiến đêm qua không phải là kế hoạch của Nhị hoàng tử, chỉ là động tác cá nhân của Hậu Bạch Y, như vậy có nhiều thứ có thể làm. Chỉ cần ước thúc miệng lưỡi của mọi người, như vậy tình cảnh cuộc chiến sẽ giống như chưa từng xảy ra, tất nhiên chỉ cần hai bên đưa ra ước thúc cho thuộc hạ là được, và bây giờ điều này không phải là vấn đề. Một điểm nữa là nghiêm túc chấp hành kế hoạch có vào không ra, nếu không sẽ chẳng thể nào lừa được người ta. Vấn đề này cũng không có gì quá khó khăn, trước mắt là ngày đông giá rét, sau khi đại chiến thì Hán Cô thành cần lương thực và củi đốt, tuy Hán Cô thành ở phía nam và không quá rét nhưng dù sao cũng là mù đông, mau mà thành chủ vơ vét nhiều năm, hơn nữa thuộc hạ của Hậu Bạch Y chết quá nhiều, vì thế vấn đề vật tư có thể xem xét.
Ngay sau đó là vấn đề tu dưỡng và sinh dưỡng, tìm tin tức tình báo và chờ đợi thời cơ. Còn chuyện Hồ Lão thành thì không ai bận tâm, chỉ có thể nói Hậu Bạch Y thu nạp số dân còn lại trong thành mà thôi.
Mọi người tán thưởng, Hậu Bạch Y cũng nhanh chóng mang theo cận vệ gom góp sơn tặc ngoài thành, quét sạch gian tế quân doanh, làm sạch một vòng ở phương viên trăm dặm vài lần, sau đó hắn đưa ấn tín thành chủ đến.
Ba người Trương Hắc Ngưu nhanh chóng nắm giữ quyền lực trong Hán Cô thành, quá trình lại khá đơn giản, thành thủ Lý Vịnh trọng thương, hơn nữa gần đây Lý tướng quân lại không quá mưu cầu danh lợi, vì thế bây giờ cũng không có biện pháp với Hán Cô thành, giao quyền là chuyện nên làm. Lộ Dao có ấn tín tương quan, cũng có thân phận danh chính ngôn thuận, lão dùng danh nghĩa Lý Vịnh tất nhiên có thể ra lệnh.
Hơn nữa quân đội trước đó được Nguyệt Hổ chỉ huy và rất bội phục, vì vậy hắn ra lệnh và đám lính cũng nghe theo. Trương Hắc Ngưu là cứu tinh của cả Hán Cô thành, tất nhiên hắn nói gì sẽ chẳng ai phản đối, vì thế mà tất cả sắp xếp rất thuận lợi, lấy danh nghĩa thành chủ để điều động vật tư, phân bố các hạng sự vụ trong thành.
Lộ Dao là người quen việc dễ làm, Nguyệt Hổ cũng không bối rối, còn phương pháp của Trương Hắc Ngưu thì rất đơn giản.
Trương Hắc Ngưu tuy không hiểu nhưng hắn hiểu người, ai phụ trách thứ gì, hắn có thể hiểu được, vì thế mà tất cả công tác được phân công hợp lý, hắn không phải làm gì.
Tất cả mọi người trong Hán Cô thành đều trở nên bận rộn, sơn tặc rút ra, mọi người bắt đầu để ý đến gia viên nhà mình. Trương Hắc Ngưu về đến cửa Trương gia lão điếm, hắn phát hiện đám Tú Nương đang vội vàng làm việc, tất cả vàng bạc lương thực quần áo không mang đi mà chôn dưới hầm ngầm, bây giờ bọn họ lấy ra sắp xếp ở lối ra vào. Khi thấy Trương Hắc Ngưu quay về thì Tú Nương mừng rỡ chạy ra nghênh đón.
- Ôi dào.
Tiểu Thanh đáng yêu với gương mặt đen kịt, nàng có sức khỏe cực mạnh nên trở thành nhân viên chủ lực, khi thấy Trương Hắc Ngưu thì nàng cười lộ ra hàm răng trắng nõn:
- Tiểu Thanh rất lợi hại, giúp mẫu thân một đại ân.
Tiểu Thanh chỉ vào một đống đá ở bên cạnh nói.
Văn Trọng, vài tên tiểu nhị và cả Tần Thường cũng dính đầy bụi, khi thấy như vậy thì Văn Trọng bĩu môi:
- Làm phiền cô nương hỗ trợ, như vậy mọi người càng bận thêm.
Thì ra Văn Trọng và vài tên tiểu nhị hợp sức đưa một cây gỗ lớn đặt ở lối đi, nhưng Tiểu Thanh cảm thấy thú vị nên đạp ngã vào bức tường yếu ở bên cạnh. Tường sập, tuy không trúng ai nhưng bụi đất dính đầy người. Lúc này Tiểu Thanh nói:
- Ngươi nói bậy.
Tiểu Thanh muốn xông lên đánh Văn Trọng, mà Văn Trọng xoay người bỏ chạy.
- Ra mắt ông chủ Trương... ....
Tuy trên mặt vẫn còn bụi nhưng Tần Thường vẫn rất mê người, nàng mỉm cười nói:
- Đêm qua ông chủ Trương thi triển thần uy, cứu phụ lão toàn thành, Tần Thường thay mặt phụ lão toàn thành nói lời tại ơn.
Chúng tiểu nhị cũng liên tục xưng vâng.
- Nói quá lời.
Trương Hắc Ngưu không quan tâm, điều này làm cho Tần Thường cảm thấy cao thâm khó nhìn thấu.
- Nhưng lão điếm của chúng ta... ....
Tú Nương có chút bức bối, dù sao đây cũng là cuộc sống của nàng, bị phá đi cũng quá khó tiếp nhận.
Trương Hắc Ngưu cũng cảm thấy có chút cảm tình, hắn tiếc hận nói:
- Sau này vẫn như vậy, chúng ta sẽ trùng kiến lão điếm.
Tú Nương khẽ ừ một tiếng.
Tần Thường cũng khuyên bảo:
- Cũ không mất thì mới không đến, Tú Nương tỷ tỷ không cần quá mức để ý, người còn là tốt, những vật ngoài thân không đáng quan tâm.
- Muội muội nói đúng.
Tú Nương có chút cổ quái vì thái độ của Tần Thường, tuy trong lòng có chút buông lỏng nhưng vẫn có sự bận tâm tình địch.
- Ông chủ Trương, ông chủ Trương.
Lúc này phương xa có người réo gọi.
Mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện