[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới

Chương 27 : Hỏa thiêu Hán Cô thành.

Người đăng: 

Gió lạnh ác liệt, vầng trăng nhô cao. Gió lạnh như quỷ gào, trên đường Hán Cô thành yên tĩnh không một bóng người, trong thành là bóng tối phủ đầy, toàn bộ Hán Cô thành như một tòa quỷ thành. Lấy phủ thành chủ làm trung tâm, hầu như tất cả mọi người đều tập trung ở đây, dùng số binh lực ít ỏi để bảo vệ Hán Cô thành chẳng bằng ở đây bảo vệ tòa phủ thành chủ này. Thành chủ tiền nhiệm không hổ danh là quan tham, tuy không gia cố phòng thủ Hán Cô thành nhưng tuyệt đối không keo kiệt khi kiến tạo phủ của mình, không những xa hoa còn cực kỳ chắc chắn, lực phòng hộ nơi đây lớn hơn Hán Cô thành rất nhiều, hơn nữa lại gần ngay biên giới, có thể nói phủ thành chủ phát huy tác dụng rất lớn, bây giờ tập trung binh lực thủ hộ ở đây cũng coi như vừa vặn. Lý thành thủ trọng thương cũng cố gắng đi ra cùng đám người Nguyệt Hổ tập trung trong đại sảnh, một bầu không khí ngưng trọng bao phủ bốn phía, hễ là nhân thủ có thể sử dụng đều đi đến, những thứ còn lại phải xem vào thiên ý. Lộ lão nhân cau mày, sau khi Trương Hắc Ngưu tập trung năm trăm binh lính thì không còn tin tức, chẳng lẽ muốn dùng số quân đó để đột kích đối phương? Điều này rõ ràng là chuyện đáng cười. Tần Thường cũng không thể hiểu Trương Hắc Ngưu có diệu kế gì có thể vãn hồi thế bại của Hán Cô thành, nàng nắm chặt một cây bảo kiếm vừa lấy được trong kho hàng của phủ thành chủ mà chuẩn bị cho một trận đại chiên sắp tới. Đám người Nguyệt Hổ có kinh nghiệm chiến trận, vì vậy cũng không quá mức căng thẳng. Hắn dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn đám người chung quanh, nếu nói về thần bí thì ngoài Trương Hắc Ngưu chỉ còn Tần Thường, Lộ lão nhân thì có vẻ đăm chiêu ủ dột, Sơn Vạn Trọng đứng ngồi không yên, ngoài đám vợ con của hắn thì rõ ràng chỉ còn ba người này có thể phát huy công dụng. Vì vậy hắn ho khan một tiếng phá vỡ tình thế giằng co vào lúc này, hắn nói: - Bây giờ chúng ta tập trung trong phủ, tuy không biết Trương huynh có diệu kế gì, nhưng bản thân Trương huynh là ẩn sĩ cao nhân, tất nhiên mưu kế sẽ có chỗ độc đáo. Dù bây giờ ngoài thành có vài vạn cường đạo nhưng dù gì chúng ta cũng đã có vài sắp xếp, các vị ở đây nên thả lỏng, cũng không cần quá lo lắng như thế... .... Nguyệt Hổ tuy không rõ Trương Hắc Ngưu nghĩ thế nào nhưng lại rất tin tưởng, dù Trương Hắc Ngưu không cần hắn trợ giúp, nhưng hắn cần phải làm chút chuyện trong khả năng của mình, ví dụ như bây giờ nên làm mọi người yên tâm hơn. - Thật sự không có vấn đề gì sao? Một thương nhân lo lắng nói: - Không phải tôi không tin ông chủ Trương, nhưng không cần một nhân vật như Nguyệt đoàn trưởng, chỉ cần năm trăm nhân mã, như vậy có thể làm được gì? Sơn Vạn Trọng nghe vậy cũng có chút đồng ý, dù biết Trương Hắc Ngưu lợi hại, nhưng không cần hai cao thủ như mình và Nguyệt Hổ, điều này làm Sơn Vạn Trọng không thoải mái. Hắn biết mình không thể so sánh với Trương Hắc Ngưu, nhưng hắn thật sự muốn sóng vai chiến đấu cùng đối phương. Nhưng bây giờ hắn phải ngồi đây cùng đám thương nhân trước kia chỉ lo vơ vét tiền tài của nhân dân, thân là võ giả tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, vì thế hắn cũng có chút bực tức, hắn nói: - Nếu không ta mang thủ hạ đệ tử ra ngoài... .... - Không cần. Nguyệt Hổ ngăn cản: - Trương huynh làm việc chắc chắn đã có dự mưu, Sơn lão huynh nên bỏ qua, nếu làm lộ kế hoạch cũng không tốt. - Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ phải ngồi chờ ở đây? Sơn Vạn Trọng nói, Trương Hắc Ngưu làm việc luôn làm người ta tin tưởng khó hiểu, giống như sau lưng hắn có một sức mạnh cực kỳ to lớn mà khó ai có thể trái lời. Nhưng Sơn Vạn Trọng không nói ra thì chỉ sợ bị nghẹn chết, đại địch đến trước mặt làm nên cảm giác căng thẳng khó thể tỉnh táo, bình thường hắn sẽ không như thế, nhưng hôm nay...Có lẽ là kẻ địch quá mạnh, có lẽ là... .... - Hừ... .... Một tiếng hừ lạnh vang lên, mọi người nhìn về phái phát ra âm thanh, Lộ lão nhân dùng giọng khinh thường nói: - Nếu ngươi còn có thể chờ được thì nên chờ, Sơn Vạn Trọng đến tuổi này mà không học được tính cách ẩn nhẫn, khó trách trước nay chỉ là phó bang chủ... .... - Lộ lão sư... .... Sơn Vạn Trọng không còn gì để nói, Nguyệt Hổ và Tần Thường lại khá coi trọng Lộ lão nhân, lúc này mọi người lại bàn tán như nhớ đến thân phận của lão nhân này. Lộ lão nhân lại nói: - Trương Hắc Ngưu này không thể biết cho rõ ràng, dám đặt chúng ta ở đây, không cho chúng ta suy nghĩ miên man, chỉ biết phó thác đường sống lên người hắn... .... - Tôi lại cho rằng đây là phương án tốt nhất... .... Nguyệt Hổ nói: - Hơn nữa ngoài điều này ra thì không có phương pháp nào thực hiện được, vì thế địch mạnh hơn ta mười lần, hơn nữa lại quá chu đáo, Hán Cô thành lại rách nát không chịu nổi một đòn. Lúc này chúng ta cũng chỉ có thể thủ ở phủ thành chủ, dùng thế quân dân một lòng để chống lại một đòn của sơn tặc. Trong phủ thành chủ Hán Cô thành có thể nói là đầy đủ các thiết bị hoàn mỹ, hơn nữa lại được xây dựng trên đất cao, chung quanh là mảnh sân trống, dễ thủ khó công. Hơn nữa lúc này toàn bộ dân cư Hán Cô thành đều tập trung ở đây, dùng thế vườn không nhà trống đánh một trận, cơ hội tuy xa vời nhưng không phải không có. - Một lần tấn công mà thôi... .... Lộ lão nhân khẽ nói, giọng điệu không cho là đúng: - Sau một lượt tấn công thì sao? Chúng nhân nghe hai người trò chuyện một cao một thấp mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sơn Vạn Trọng không hiểu mưu lược khó thể chen vào, Tần Thường ở bên cạnh ngồi bàng quan, với vũ lực của nàng, dù thành này rơi vào tay giặc thì vẫn có thể thừa dịp đánh ra ngoài, vì vậy mà không có gì cần lo lắng. Đám người khác nghe thấy lời bàn luận, dù muốn lên tiếng cũng thiếu đi trình độ. Văn Trọng, Tú Nương và đám người Trương gia lão điếm không biết điều gì, không biết nói sao cho tốt. Nguyệt Hổ nhíu mày, thầm nghĩ lão già kia có phải là người kẻ địch phái đến nằm vùng hay không, những lời đả kích sĩ khí như vậy cứ nói ra, sợ rằng sau này kẻ địch còn chưa kịp đến tấn công thì người của mình đã sụp đổ mất rồi, hắn nói: - Lão tiên sinh xem như đã tiên đoán được sự việc, chắc chắn đã có diệu kế, không biết có gì chỉ giáo? Mọi người nghe nói như vậy thì vểnh tai lên nghe, nay cả Lý thành thủ trọng thương cũng tỏ ra lắng nghe. Lộ lão nhân cười ha hả nói: - Chỉ giáo thì không dám, ta cũng không có diệu kế gì, diệu kế nằm trong lòng Trương Hắc Ngưu. - Ông. Nguyệt Như giận dữ, nàng đã sớm không vừa mắt ông lão này, không ngờ chán ghét như vậy. Nguyệt Hổ cũng không muốn nữ nhi của mình mở lời không tốt với Lộ lão nhân, lão quát lên một tiếng lạnh lùng rồi nói: - Như Nhi. - Cha...Cha xem ông lão này... .... Nguyệt Như tức giận chỉ vào Lộ lão nhân nói, nhưng khốn nổi Lộ lão nhân lại có bộ dạng ngươi làm gì được ta. Nguyệt Hổ dùng giọng rét lạnh nói: - Như Nhi, lui ra ngay. Nguyệt Như không chống được, nàng hừ một tiếng và lui ra phía sau, nhưng ánh mắt đã muốn giết chết Lộ lão nhân cả ngàn lần. - Lão tiên sinh là cao nhân đương thời... .... Nguyệt Hổ đột nhiên nói một câu như vậy làm Nguyệt Như cảm thấy phát nôn, cứ như vậy mà là cao nhân đương thời, như vậy mình chẳng phải là cổ kim vô song sao? - Khách khí. Lộ lão nhân chắp tay nói, ánh mắt lóe lên, lão nói: - Cũng vậy, cũng vậy thôi... .... - Lão tiên sinh không cần che giấu... .... Nguyệt Hổ nói: - Bây giờ chúng ta cũng không cần tranh chấp, cường đạo đến với khí thế hung hăng, chúng ta cũng không nên làm loạn chiến tuyến của mình, nếu có kẻ địch trà trộn vào thì lại cười trộm chúng ta... .... Lộ lão nhân hừ một tiếng mà không nói lời nào. - Trương huynh lưu lại ta và Vạn Trọng huynh là có dụng ý, trong lòng ta nói chung là sáng tỏ... .... Nguyệt Hổ nói. - Có dụng ý gì? Ta... .... Sơn Vạn Trọng cảm thấy kỳ quái, Lộ lão nhân lại mở miệng nói: - Với trí tuệ của ngươi, muốn nghĩ rõ cũng khó khăn. - Lộ tiên sinh... .... Gương mặt già nua của Sơn Vạn Trọng chợt đỏ bừng, mà vài tên đệ tử của hắn thì tương đối mất hứng, nhưng sư phụ của mình không nói gì, bọn họ cũng không có tư cách mở miệng. Nguyệt Hổ nói: - Sơn tặc có thể đâm thành viên quan trọng của chúng ta trọng thương, tất nhiên đã có gian tế trà trộn vào, để đảm bảo sự an toàn của chư vị để không bị ám hại, Vạn Trọng huynh và ta cần phải ở lại. - Thì ra là thế. Sơn Vạn Trọng chợt kinh ngạc, hắn đảo mắt nhìn thủ hạ đệ tử của mình muốn ra lệnh đi tìm gian tế, nhưng Nguyệt Hổ lại ngăn cản: - Vạn Trọng huynh đừng như thế, bây giờ trong thành xáo trộn, nếu kiểm tra sẽ làm rối nhân tâm. - Như vậy cần phải làm thế nào? Sơn Vạn Trọng nói lớn. - Bây giờ khó khăn chính là đám cao tầng cành vàng lá ngọc, bọn họ trói gà không chặt thì sao có thể chống được một đòn của gian tế, như vậy tình cảnh sẽ rối loạn ngay. Lộ lão nhân cười ha hả nói: - Nhưng vài tên gian tế chưa xuất hiện này tự cho mình tài trí hơn người chắc chắn sẽ hiện thân, buồn cười, đúng là buồn cười. Vẻ mặt đám người quý tộc chợt biến đổi, không biết nên nói gì cho tốt. - Lộ tiên sinh... .... Nguyệt Hổ thật sự không chịu được một Lộ lão nhân không được bình thường này, lão già này giống như nhìn tất cả đều không vừa mắt, thích châm chọc người khác mới chịu được, giống như không làm như vậy thì cực kỳ khó chịu. Thật ra với kinh nghiệm của Lộ lão nhân thì có tính cách như thế cũng không có gì kỳ quái, một người bị giam vào trong nhà lao hai mươi năm một cách oan uổng, dù là ai cũng cảm thấy thiên hạ phải xin lỗi mình. - Biết rồi, biết rồi... .... Lộ lão nhân ra vẻ mất kiên nhẫn, lão liên tục khóa tay. Ngoài phòng trăng đã lên cao, gió lạnh khiếp người. - Cũng không còn sớm...Chúng ta cũng nên... .... Nguyệt Hổ đứng lên, hắn đi ra ngoài cửa, mọi người chợt kinh hoàng, có một tên quý tộc nói: - Nguyệt đoàn trưởng, ngài làm gì? Ngài rời khỏi đây thì ai bảo vệ chúng ta? - Nguyệt đoàn trưởng, ngài không cần phải đi, tôi đưa ra một ngàn kim tệ... ... Một thương nhân kêu lớn, trong mắt Lộ lão nhân chợt lóe lên cái nhìn khinh bỉ, nhưng lão cũng không châm chọc đối phương như vừa rồi, chỉ nói: - Quả thật không còn sớm nữa, nếu ta đoán không lầm thì Trương Hắc Ngưu đã sớm bắt đầu. - Cái gì? Sơn Vạn Trọng tỏ vẻ khó hiểu, Nguyệt Hổ nói với Sơn Vạn Trọng: - Vạn Trọng huynh xin ở lại đại sảnh trông nom mọi người ở đây, tôi ra ngoài giúp thủ thành. Đúng rồi, không biết Lộ tiên sinh có hứng đi cùng... .... Lộ lão nhân giống như né đầu tránh ánh mắt Nguyệt Hổ, vì vậy mà Nguyệt Hổ lắc đầu đi ra. Sơn Vạn Trọng lớn tiếng xác nhận, đám đệ tử Thanh Sơn bang lập tức vây quanh đám người trong đại sảnh. Lão Chu đứng lên theo Nguyệt Hổ đi ra ngoài, hắn nói: - Chu mỗ bất tài, tình nguyện trợ giúp Nguyệt huynh một tay. - Đa tạ. Nguyệt Hổ thi lễ với lão Chu, lúc này Hán Cô thành đen kịt với sát khí nặng nề, phủ thành chủ đầy dân tị nạn và binh sĩ đợi chiến. Tuy binh sĩ không được huấn luyện kỹ càng nhưng đứng trước tình cảnh sống chết vẫn bộc lộ phẩm chất tốt đẹp, đã đứng sẵn trên tường thành và những góc hành lang đợi chiến trận nổ ra. Dân chúng chờ đợi lo lắng, không ai dám nói lời nào, bầu không khí ứ đọng tràn ngập phủ thành chủ. Tống Bình Hòa điều động binh sĩ, khi thấy đám người Nguyệt Hổ đến thì vui sướng đến mức thiếu chút nữa đã khóc rống lên, hắn đã sớm bị dọa cho hai chân bủn rủn, khó thể thừa nhận được nữa, bây giờ Nguyệt Hổ đến mới dám thở dài một hơi. Nguyệt Hổ nhìn khắp bốn phía rồi nói: - Tình hình thế nào? Tống Bình Hòa trước đó cảm thấy ớn lạnh, bóng tối bên ngoài giống như chứa đựng ma thú sẵn sàng cắn xé con người làm hắn cảm thấy tứ chi phát lạnh, bây giờ Nguyệt Hổ đến mới làm hắn cảm thấy tốt đẹp hơn, hắn nói: - Tình huống hiện tại là khá tốt... .... Khi Nguyệt Hổ còn đang gục gặc đầu chuẩn bị đật câu hỏi thì Hán Cô thành đột nhiên bùng lửa, bầu trời đen kịt chợt bùng lên ngọn lửa đỏ hồng. - Á... .... Tình cảnh đột nhiên làm Tống Bình Hòa chấn động, thân thể không hoạt động theo sự điều khiển của bản thân, hắn đặt mông ngồi xuống đất mà không nói gì cho tốt. Nguyệt Như cảm thấy rất khinh thường, nàng hỏi Nguyệt Hổ: - Cha, đây là có chuyện gì? Chỉ trong thời gian nháy mắt mà lửa đã lan ra khắp Hán Cô thành, Nguyệt Hổ không có gì đáng ngạc nhiên, hắn chỉ nhìn đám người sau lưng rồi nói: - Hương di của con sao không có ở đây? Lúc này Nguyệt Như mới phát hiện Phong Linh Hương đã không còn bóng dáng. Lúc này Lộ lão nhân đứng trong đại sảnh nhìn lửa bùng lên khắp trời mà khẽ gật đầu, lão nói: - Thì ra là thế, hỏa thiêu Hán Cô, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chẳng lẽ còn có hậu chiêu? Lúc này trong thành có một bóng trắng liên tục xẹt qua mái nhà, đây là Phong Linh Hương với dung nhan xinh đẹp mà lạnh lùng, nàng nắm chặt trường kiếm dùng tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của người thường mà di động về phương xa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang