[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới

Chương 12 : Khi gió nổi lên.

Người đăng: 

.
- Ông chủ Trương, có sinh ý mà không muốn cùng nhau làm sao? Một ông chủ đứng một bên nở nụ cười làm lành: - Bây giờ Trương gia lão điếm đã lũng đoạn rau xanh trong mùa đông này, vì vậy mà mọi người buôn bán rất vất vả. - Nói rất đúng, Ông chủ Trương như vậy làm sao chúng tôi có thể sống được? Một ông chủ khác dùng giọng ai oán nói. Trương Hắc Ngưu nhìn trái nhìn phải, hắn thấy đứng ngoài cửa không thích hợp bàn về vấn đề này, đúng lúc hắn thấy Văn Trọng, vì vậy lập tức gọi đến: - Văn Trọng, ngươi qua đây xem, ta cùng đi bàn chuyện với đám người này. Trương Hắc Ngưu mời đám ông chủ vào trong nhà, tuy hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, nhưng hắn nghĩ rằng biết thêm một chút về đám người này cũng có thú vị. Văn Trọng chợt kinh hoàng: - Ông chủ, ta không biết tính toán. Trương Hắc Ngưu nói: - Không hiểu thì học. Sau đó Trương Hắc Ngưu đưa đám người vào bên trong, cảm giác đè ép của hắn là rất rõ, đám ông chủ đứng bên cạnh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vì vậy mà vội vàng đi theo hắn vào bên trong. Trương Hắc Ngưu mở cửa một gian phòng khách, bọn họ tổng cộng có sáu người, là sáu quán ăn lớn nhất trong Hán Cô thành ngoài Trương Hắc Ngưu. Nhưng khốn nổi bây giờ chỉ còn ba nhà có thể trụ lại được, vì vậy mà bọn họ không thể không nổi nóng, may mà Trương Hắc Ngưu đi theo hướng phục vụ bình dân, nhưng bây giờ lại có Tần Thường, vì vậy mà Trương Hắc Ngưu rất có thể sẽ tiếp tục tiến quân lên trên. - Ông chủ Trương cũng cần lưu lại cho mọi người một con đường sống. Đám ông chủ la lớn, gian phòng khách bị những âm thanh của đám người làm cho ồn ào. - Đúng vậy, mọi người nên cùng nhau làm ăn, nếu làm vậy thì quá độc. - Đúng thế, mọi người hợp lại không phải sẽ tốt sao? Cùng lắm thì chúng ta cho ngươi một phần nhiều hơn. - Ông chủ Trương nên nói một câu, nếu không nói thì chúng ta coi như ngươi đồng ý. Khi thấy Trương Hắc Ngưu không nói lời nào thì nhóm ông chủ đến đây cảm thấy không thoải mái. Vẻ mặt Trương Hắc Ngưu không chút biểu cảm, điều này làm cho đám người cảm thấy có chút bí hiểm, hắn nói: - Dù các người muốn hợp tác thế nào thì tôi cũng không có hứng thú. Đám người chợt chấn động, một người nói: - Ông chủ Trương, ngài cũng đừng quá không biết điều, ngài cho rằng bây giờ việc buôn bán của mình phát triển mạnh thì kiêu ngạo sao? Sáu cửa tiệm chúng tôi liên hợp lại cũng không dễ động vào. - Vậy thì các ông cứ liên hợp lại mà buôn bán, tôi chỉ thích đứng một mình mà thôi... .... Trương Hắc Ngưu thật sự không biết trong thiên hạ còn bao nhiêu ông chủ như đám người này, tự mình buôn bán không tốt lại chạy đến chỗ hắn kêu réo, muốn tìm chén canh. Tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tay cho người như vậy. - Trương Hắc Ngưu, ngươi thật sự cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao? Chỉ nghĩ rằng với công phu đánh ngã vài tên côn đồ thì có thể bước ngang qua Hán Cô thành à? Một ông chủ kêu lớn, hợp tác không thành thì chuyển sang uy hiếp: - Đệ nhất đại phái Hán Cô cũng không phải loại người như ngươi có thể chống lại, ngươi biết ta là ai không? - Không quan tâm ngươi là ai, ta không có hứng, việc buôn bán thì tự mình làm, không được tốt thì đóng cửa. Trương Hắc Ngưu nói lời thật lòng nhưng lại cực ký khó nghe đối với người khác, vì vậy mà đám người giống như muốn nổ tung: - Ngươi nói gì? Một ông chủ vỗ bàn đứng lên: - Trương Hắc Ngưu, ngươi không nể mặt thì chúng ta cũng không khách khí, ngươi cứ chờ xem đệ nhất đại phái Hán Cô... .... Trương Hắc Ngưu thờ ơ nói: - Ta sẽ chờ. - Ngươi... .... Một ông chủ trừng mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, nếu đã không biết tốt xấu thì dừng trách bọn họ độc ác. Trương Hắc Ngưu kỳ quái hỏi: - Ta thế nào? - Trương Hắc Ngưu, không cần ỷ vào việc buôn bán của mình để không đếm xỉa đến chúng ta, ngươi có biết khoảng thời gian qua đã làm cho khắp nơi bất mãn không? Chúng ta đến đây vốn có ý tốt muốn giúp ngươi, xem ra bây giờ hai bên rất khó nói, quán ăn nhà ngươi có thể vượt qua mùa đông yên ổn, như vậy thì coi như không còn chúng ta. Một ông chủ nói lời độc ác, đám người còn lại liên tục khen hay. Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người, bọn họ cảm thấy kinh hồn, vì thế mà vội vàng cáo từ. Trương Hắc Ngưu rời khỏi phòng, hắn đi đến quầy hàng. Văn Trọng dùng giọng kỳ quái nói: - Đám người kia làm gì vậy? Sao lại kéo đến đây? Sau đó lại đột nhiên chạy đi? Trương Hắc Ngưu nói: - Không có gì, chỉ là vài chuyện buôn bán mà thôi. - Được, nếu không còn gì thì vào đây tính toán. Văn Trọng vội vàng đẩy sách về phía Trương Hắc Ngưu, hán nhìn qua nói: - Ngày mai ngươi sẽ phải ra đây tính tiền. - Á...Không cần như vậy. Văn Trọng kêu lên thảm thiết. Trương Hắc Ngưu trừng mắt, Văn Trọng không dám nói gì thêm. Đám khách nhân đang ăn uống vui vẻ nên không ai để ý đến một nhóm ông chủ quán ăn vừa đi vào và đi ra, lúc này Trương Hắc Ngưu lại tiếp tục nghe những lời bàn luận về thời thế của bọn họ. Tần Thường trong phòng bếp nấu nướng rất say mê, liên tục làm ra những món cơm canh làm đám thực khách thỏa mãn, chính nàng cũng tương đối thỏa mãn. Mà đám tiểu nhị nhìn trù nghệ của nàng mà giật mình. Khi làm nhiều món ăn thì Tần Thường coi như tìm về cảm giác của mình trước kia, đao sắc trong tay lóe sáng, ánh lửa bùng lên như chớp giật, hương vị món ăn dần phát tán. Lúc này Tú Nương lại ôm đầu khóc trong phòng, thầm nghĩ tướng công mình vất vả có được bây giờ sắp bị chia xẻ cho người ngoài. Một ngày không có việc gì bất ngờ, vì vậy mà lợi nhuận của Trương Hắc Ngưu là rất lớn, hắn tuy không biết lợi nhuận nhiều như vậy thì có ích gì, nhưng khi thấy Tú Nương và những người khác vui sướng thì cũng khoan khoái. Sau khi hắn tính toán xong tất cả thì đưa tiên vào cho Tú Nương, vì nàng mới là người cầm quyền cao nhât trong Trương gia lão điếm. Hắn bưng một rương tiền đi về phía phòng của mình, chưa vào trong đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tú Nương. Trời còn chưa quá muộn sao lại ngủ sớm như thế? Trương Hắc Ngưu kỳ quái đẩy cửa bước vào, hắn thấy nàng ngủ trên giường, quần áo chưa cởi, bộ dạng có vẻ rất chật vật. Hắn nhìn vệt nước mắt trên mặt nàng mà cảm thấy kỳ quái, sao nàng lại khóc? Hắn khẽ lau vệt nước mắt của nàng, nàng cũng chưa thức dậy, vì thế hắn khẽ nâng nàng vào trong, để nàng ngủ với tư thế tốt hơn. Trương Hắc Ngưu đi ra ngoài cửa, đây là sở thích của hắn, hắn muốn đến đình viện ngắm cảnh trời đêm. - Ông chủ Trương... .... Gió lanh khẽ thổi, một mỹ nữ tuyệt thế đi đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu. - Tần cô nương? Trương Hắc Ngưu nhìn về phía mỹ nữ giống như không nên tồn tại trên thế gian: - Trời đã tối, nàng cũng đã bận rộn một ngày, sao không đi nghỉ ngơi? Trương Hắc Ngưu cũng có nghe nói Tần Thường hôm nay làm bếp thay cho Tú Nương, hắn cũng rất bội phục tay nghề của nàng. Dù hắn không ưa gì thức ăn ngon, nhưng thường thì rất ngon sẽ làm người ta say mê, mà món ăn của Tần Thường lại có sự độc đáo riêng. - Bận rộn cả ngày nhưng không biết sao lại chẳng thấy mệt, ta còn muốn cảm tạ ông chủ Trương vì đã cho cơ hội. Nhưng bây giờ ta chưa thể ngủ được, cũng muốn tìm hiểu xem ông chủ Trương là người thế nào. Tần Thường ngược lại nói rất trực tiếp, Trương Hắc Ngưu cười hì hì, vì ngay cả chính hắn cũng chẳng biết mình là loại người gì. Từ nhỏ đến lớn hắn ở trong hoàng cung, mỗi ngày chỉ biết luyện công, bây giờ tuy rời khỏi hoàng cung nhưng lại là lần đầu tiên tiếp cận thế giới phồn hoa, chính hắn là loại người gì, điều này khó thể xác định. Vì thế Trương Hắc Ngưu hỏi ngược lại: - Tần cô nương, nàng cho rằng ta là người thế nào? - Ngài sao? Tần Thường trả lời: - Ta không biết. Hai người rơi vào trầm mặc, Tần Thường không biết nói gì cho tốt mà Trương Hắc Ngưu vì thích ngắm sao mà chẳng nói điều gì. Yên lặng chính là thói quen của hắn, trước kia đã nhiều năm hắn không nói câu nào, mà Tần Thường lại không chịu được tình cảnh xấu hổ này, nàng muốn phá vỡ trạng thái trầm mặc giữa hai bên. Người nam nhân trước mắt quá kỳ quái, cao lớn khỏe mạnh, nàng muốn nhìn cho rõ ràng phải kiễng chân lên, khốn nổi đối diện với hắn lại làm nàng sinh ra cảm giác uy hiếp. Cuối cùng nàng nói: - Vì sao ngài cứu ta? Trương Hắc Ngưu vẫn lặng lẽ nhìn trời, hắn nghĩ đến mìn trước kia, cũng nhìn trời, cũng nhìn sao, nghĩ đến một ngày có thể ngao du không trung, tung hoành ngang dọc mà trong lòng thầm cảm khái. Tần Thường chợt chấn động, trực giác nữ tính trời sinh làm nàng cảm nhận được khí chất Trương Hắc Ngưu chợt biến hóa, một luồng khí tức nam tử mờ mịt bùng ra từ trên người một nam nhân như gấu chó trước mắt, đó là cảm giác của người tu hành với đạo hạnh cao thâm, tuy trước nay có lẽ chưa từng xuất hiện nhưng cảm giác quá mạnh mẽ, khi hắn ngắm trời cao làm cho người ta sinh ra cảm giác không tồn tại. Trương Hắc Ngưu thu ánh mắt lại, tâm thần Tần Thường chợt chấn động, hắn khôi phục trở lại và nói: - Cần lý do sao? - Không cần sao? Tần Thường không nhịn được phải hỏi. - Nên cứu thì cứu. Trương Hắc Ngưu cảm thấy nữ nhân này xinh đẹp, trên người lại có nhiều bí ẩn, nhưng hắn không hỏi. Trước kia hắn tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển chính là đi theo đường nghịch thiên, dùng sức mạnh của mình để kháng thiên, dùng cảnh giới bất lão bất tử để coi như là siêu thoát. Cuối cùng sẽ gặp thiên kiếp, Trương Hắc Ngưu đi thuận theo lòng trời, hắn muốn thử lại cảm giác như vậy. - Ngài! Tần Thường dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn đại hán đen nhẻm trước mặt, trong lòng chợt bùng lên cảm giác kỳ quái, tất cả tư vị đều xuất hiện trong lòng. Bây giờ Trương Hắc Ngưu chẳng hỏi điều gì, cũng không nói gì, tất cả có vẻ thuận theo tự nhiên, người thường thuận theo thiên mệnh chính là thiên ý, Trương Hắc Ngưu trước kia nghịch thiên đã lâu, bây giờ cũng muốn thuận theo một chút. Đúng lúc này hai người chợt cảm thấy có người muốn xông vào quán, Trương Hắc Ngưu dùng linh giác bao trùm địa phương phạm vi vài dặm, hắn nghĩ rằng đám ông chủ kia sẽ không thể phát động thế tấn công nhanh như vậy. Mà Tần Thường chợt kinh ngạc, ý niệm đầu tiên của nàng là đuổi theo, vì vậy mà thân thể khẽ động, ngay sau đó đã biến mất ngay tại chỗ. - Đại ca... .... Vài tên mặc đồ đen mang theo dầu chuẩn bị phóng hỏa, có tên mở miệng: - Đây chỉ là một tiệm cơm, có cần phải cẩn thận quá đáng thế này không? - Ngươi biết quái gì? Tên đại ca nện vào đầu tên vừa hỏi một quyền: - Ngươi biết đây là quán gì không, ai mở? Là Trương Hắc Ngưu, dù là đệ nhất bang phái Hán Cô thành chúng ta cũng phải cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa nếu chúng ta làm không tốt, bang chủ có tha cho chúng ta không? Cẩn thận, phải hết sức cẩn thận? - Này, là ai? Tần Thường với một bộ y phục bó chặt người chợt xuất hiện: - Các người là ai? - Á! Tên áo đen chợt kinh hoàng: - Đại ca, làm sao bây giờ? - Chạy mau. Tên đại ca hét lớn rồi bỏ chạy, ngay sau đó đám đàn em cũng bỏ chạy theo, khoảnh khắc sau đã không còn ai. Lúc này chỉ còn lại Tần Thường và một vài thùng chất đầy dầu trên mặt đất, nàng không biết phải làm sao cho tốt, là đến tặng dầu sao? Nàng nghĩ vậy mà đưa dầu vào tiệm, nhiêu đây dầu cũng đủ cho mọt thời gian không ngắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang