[Việt Nam] Mộng Tu Tiên
Chương 57 : Dàn Trận
.
- Mọi người đã biết,hôm nay chúng ta sẽ có một trận quyết chiến sinh tử với Giao Nộ bang.Chúng ta là gia tộc đã truyền thừa ở Cửu U này hơn ba trăm năm,lẽ nào lại phải chịu khuất phục trước những kẻ mới đến ấy?Thà rằng một lần liều mạng mà lưu danh thiên cổ,còn hơn chịu ủy khuất làm ngọn đèn leo lét cháy trong đêm!
Đám đông phía dưới nghe vậy,nhất thời kích động,hào khí bừng bừng.
- Đúng,đúng lắm.Cứ liều mạng với lũ Giao Nộ bang một phen!
- Phải,thà chết mà mang tiếng thơm còn hơn cúi đầu mà chịu nhục!
- Ta thề sống chết với Bạch gia trang!
Bạch lão gia nghe thấy vậy thì hài lòng,nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị,chờ cho đám đông tạm thời lắng xuống mới nói tiếp.
-Mọi người hãy nghe ta nói hết.Hôm nay,chiến đấu cùng chúng ta còn có mười hai vị cao thủ Kết Đan từ Bình Sơn trấn tới đây.Bọn họ đều là các hảo thủ của Phụng Hoàng Cung,vì vậy lần chiến đấu này mọi người nên gắng sức gấp mười.Đừng vì sợ hãi mà ảnh hưởng tới khí phách của Bạch gia trang chúng ta.Hãy chứng minh cho những vị hảo thủ kia biết,cũng là khẳng định cho đám Giao Nộ bang kia,Bạch gia trang chúng ta không phải là những kẻ ham sống sợ chết.Chúng ta có thể chết nhưng không bao giờ chịu ngừng chiến đấu!
Lão gào lên đầy hùng hồn,khuôn mặt dường như hụt hơi mà đỏ rần lên.Đám người phía dưới nghe thế thì kích động cực kì,đã có mười hai cao thủ Kết Đan kỳ hỗ trợ,lại thêm sự hậu thuẫn là họ tới từ Phụng Hoàng Cung.Vì thế rất nhanh mặt ai nấy đều phừng phừng khí khái,tay nắm chặt vũ khí,ánh mắt như rực lửa.Bạch lão gia thấy vậy thì hài lòng,lão rút thanh bội kiếm bên sườn ra,hô lớn.
- Thề sống chết vì Bạch gia trang!
-Thề sống chết vì Bạch gia trang!
Đám người phía dưới hô lên,đủ loại binh khí đao kiếm…đều giơ lên.Trong lòng họ lúc này sôi sục một luồng nhiệt khí,hùng tâm bộc phát.Bạch Phụng cách đấy khá xa nhưng cũng cảm thấy luồng nhiệt khí ấy lan sang cả phía mình,trong lòng thầm tán dương Bạch lão trang chủ.Nàng nhìn sang phía Như Như,thấy nàng ấy cũng dùng một ánh mắt y hệt nhìn sang mình,sau đó cả hai cùng gật đầu một cái.Như Như thấy Liên Liên đang đi tới thì vội vàng lên tiếng.
- Đại tỷ!
- Đại tỷ!
Bạch Phụng nghe vậy cũng vội vàng quay lại bái lễ.Liên Liên khoát tay cười mà nói.
- Bạch tiểu thư đừng nên gọi như vậy,ta không dám nhận đâu.Cả Như Như cô nương nữa,tuổi ta so với Như Như thì đúng là hơn một chút,nhưng với Bạch tiểu thư thì kém hơn.Câu đại tỷ này phải để Liên Liên nói mới đúng!
- Nhưng mà…
Bạch Phụng đang định nói gì,đương nhiên Liên Liên hiểu rõ,nàng ngắt lời.
- Hay là như vậy đi,cứ trực tiếp gọi tên nhau là được rồi.Bạch tiểu thư gọi ta là Liên Liên là được.Còn Như Như thì gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được rồi,đừng thêm chữ “Đại” vào làm gì!
- Ân!
Bạch Phụng gật gật đầu,dù sao theo lý mà nói thì Liên Liên chính là chính thất,nàng chỉ là thứ thê mà thôi.Gọi như trên cũng không quá sai biệt,nhưng như vậy lại làm nàng có chút mặc cảm và tự ti.Liên Liên đương nhiên sớm nhận ra nét mặt này,vì thế nhất quyết không chịu nhận,lại viện vào cớ mình ít tuổi hơn mà né tránh.Cứ như thế mặc cảm của nàng nhanh tróng tiêu thất,mà hảo cảm với Liên Liên trong mắt Bạch Phụng lại tăng thêm mấy phần.
Bạch lão gia sau một hồi khích động sĩ khí thành công thì hưng phấn hô lớn.
- Lập tức dàn trận,chuẩn bị quyết chiến với Giao Nộ bang!...
Đoạn Hân đứng ở một vùng bình nguyên ,hắn nheo nheo mắt thi triển Viễn thị thuật nhìn về phía trước.Quả nhiên có vô số bóng người đang nhanh tróng tiến tới đây,trên mặt hắn lập tức lộ vẻ sát ý.Trong đám người nọ quả nhiên có nhân dạng nam bạch y đã được thông báo từ trước. “Quả nhiên là lão Bạch trang chủ này có viện binh,nhưng bất quá chỉ là Kết Đan kỳ.Cùng một lúc đối đầu với đàn mãnh thú của Giao Nộ bang,chỉ e khó mà toàn mạng.Ha ha ha…” Đoạn Hân trong lòng cao hứng,khẽ mỉm cười đầy cao ngạo.Hắn liếc nhìn tới đám mãnh thú do thủ hạ thống lĩnh phía sau.Hơn năm mươi còn Hoàng Hổ cấp hai,mười hai con Thiết Hùng và Hắc Hùng cấp ba,còn lại lang sói cấp một hai.Tổng cộng cũng hơn hai trăm con mãnh thú,lại thêm nữa nhân lực Giao Nộ bang hôm nay huy động cơ hơn năm mươi ba hảo thủ đều trên Linh Động kỳ.Như vậy chắc chắn đủ đè bẹp nhân lực của Bạch gia trang.
Hai bên dàn quân,bàn về nhân số,đương nhiên Bạch gia trang gần như áp đảo.Hơn ba trăm người,nhưng nếu xét về thực lực lại yếu hơn đối phương.Tuy trước mắt ai ai cũng thấy rõ,nhưng trong lòng đều đang hừng hực hùng khí cũng với có chỗ dựa là mười hai vị hảo thủ Kết Đan kia.Vì thế không hề run sợ,tay đều nắm chặt binh khí chờ lệnh.Đoạn Hân liếc nhìn,cười nhạt,sau đó hắn tự mình bước lên chừng hai mươi bước,kiêu ngạo nói lớn.
- Liên Liên cô nương,tại hạ mong cô nương suy nghĩ cho thật kĩ.Đừng vì nông nổi mà tới cuối phải hối hận!
Liên Liên đã rẽ đám đông bước ra,phía sau nàng Như Như và Bạch Phụng cũng bước ra theo.Đám người Bạch gia trang nghe hắn nói những lời ấy thì đều căm phẫn mà chửi rủa.Liên Liên trong mắt họ là thánh nữ của Bạch gia trang,lẽ nào lại đi làm thiếp cho một tên mặt rỗ?Lập tức ồn ào cả lên,phía bên Giao Nộ bang thấy bang chủ bị xúc phạm cũng nhao nhao chửi lại.Liên Liên khẽ cau mày,nàng quay người nhìn về phía đám người phía sau lưng,nghiêm giọng.
- Mọi người đừng làm ồn!
Đoạn Hân thấy vậy cũng giơ tay,ra hiệu cho bang chúng im lặng.Hắn vẫn ngạo nghễ đứng cười.
- Liên Liên,nàng đồng ý đi theo ta chứ.Ta bảo đảm sẽ không bỏ mặc nàng đâu,cũng sẽ cung phụng cho Bạch gia trang nhiều lợi ích.Nàng suy nghĩ cho kĩ đi!
Liên Liên chậm rãi lắc đầu,Bạch Phụng bên cạnh thì cười nhạt mà nói.
-Chỉ là một tên Trúc Cơ mặt rỗ mà đòi trèo cao.Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga,nực cười!
Đám đông phía Bạch gia nghe vậy thì bụm miệng cười rộ lên,sắc mặt Đoạn Hân lúc này chợt xám xịt nhưng rất nhanh lại bĩnh tĩnh như không,mắt khẽ liếc nhìn hai nữ nhân bên cạnh Liên Liên.Hắn thầm giật mình “ Kết Đan!” Nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc,lại thấy nhan sắc hai người đều là hàng mỹ nhân.Nàng áo trắng thì khuôn mặt thanh tú,nước da trắng ngần,nữ nhân áo hồng mặc bội giáp thì có cặp mắt ươn ướt thật mê hồn.Đoạn Hân không kiềm chế nổi mà nuốt nước bọt ực một tiếng,vẻ mặt đầy sắc ý.Hắn vương tay nhào tới,rất nhanh một tiếng hót lảnh lót vang lên,một đạo hào quang vụt lướt qua mặt hắn,Đoạn Hân như tỉnh mộng,vội vã lấy ra một cây trường thương thân màu đỏ rực,mũi thương lại thuần một màu ngân sắc.Hắn gạt mũi thương đẩy đạo hào quang bật lại,lúc bấy giờ mới nhìn rõ đó là một con chim lửa,nó đang đậu trên vai nữ nhân áo trắng,ngó hắn với vẻ mặt đầy tức giận.Lại thấy bên nữ nhân bội giáp áo hồng,không rõ từ đâu đã xuất hiện một con băng điểu,hình dáng như một con chim bồ câu đang bay lượn quanh người nàng.
Đoạn Hân hơi chột dạ,lùi lại hai bước.Trong mắt sắc ý tiêu tan,âm trầm nhìn tới hai con chim nọ,lát sau hắn mới nói.
- Hoàng Yến và Hoàng Oanh?Hồn tiên thú?
Bạch Phụng và Như Như có chút giật mình,nhưng rất nhanh Bạch Phụng đã cất tiếng.
- Đã biết lợi hại,sao còn chưa chịu lui.Hay còn muốn chúng ta chỉ giáo?
Đoạn Hân cười ha hả.
- Chỉ là hai cái cực phẩm linh khí thôi mà.Ầy,mỹ nhân,hay là hai người theo ta đi,ta sẽ tha cho toàn bộ Bạch gia trang.Lại chủ động bồi thường linh thạch,thế nào?
- Vô sỉ!
Như Như cau mày,Hoàng Yến rít lên,trong không trung lập tức hình thành hàng chục mũi hỏa tiễn,nhằm hướng Đoạn Hân mà lao tới,đồng thời hai người kéo Liên Liên lùi về phía sau.Như Như thấy một lần biến chiêu như vậy thì hài lòng,xem ra Đoạn Hân nọ lĩnh đủ.Nhưng rất nhanh nét mặt nàng sửng sốt,chỉ thấy hắn huy động trường thương,vẽ thành một vòng tròn rồi từ đó vô số đạo ngân quang xuất ra,đánh tan những mũi hỏa tiễn.Bạch Phụng đã bước lên,nàng khẽ bắt quyết,Hoàng Oanh trên không lập tức to ra gấp mấy lần,há miệng phun ra vô số băng tiễn nhằm hướng Đoạn Hân mà lao tới.Đoạn Hân thấy vậy thì cười nhạt,cũng xuất ra một chiêu tương tự,băng tiễn cũng bị phá tan.Như Như khẽ liếc nhìn Bạch Phụng,gật đầu một cái.Lập tức Hoàng Yến cùng Hoàng Oanh song công,chính thể lao tới Đoạn Hân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện