[Việt Nam] Mộng Tu Tiên

Chương 4 : Thân phận

Người đăng: 

.
Bạch lão gia là một lão trung niên đẫy đà khoảng trên dưới năm mươi,khuôn mặt to bè.Khi lão cười thì các thớ mỡ rung rung trông vô cùng hoạt kê.Lão đứng dậy phát biểu. - Thay mặt Bạch gia,hôm nay lão phu xin kính công tử một ly.Trước là cảm tạ công tử tương trợ hài tử,sau là mừng công tử đã giúp Bạch gia ta trừ đi một mối họa!Cạn ly! Tất cả mọi người đều nâng cốc,Minh Tiến lúc này đã thay một bộ y phục màu xám.Hắn vốn ưa màu tối vì nó có thể dễ dàng che giấu đi cái bụng béo của hắn,tươi cười nhận rượu.Sau đó lần lượt tới phu nhân,rồi Vu Thuần,Hai muội muội của hắn là Vu Nhan và Vu Hiên cũng tới chúc rượu.Nhìn hắn lúc này khá nổi bật,thân cao hơn 1m8 thêm với mái tóc ngắn,cặp kính cận gọng bạc khiến cho hai tiểu muội của Vu Thuần cùng với đám nữ nha hoàn cứ thì thào không thôi.Sau khi nghe Minh Tiến nói ra mình không phải là người nơi đây thì Bạch lão gia khá cao hứng,bắt hắn kể về thế giới của hắn.Minh Tiến cũng khá cảnh giác,không nói quá sâu,chỉ sơ qua là cách xây dựng,phong tục,lỗi sống khác nơi đây.Mọi việc cứ thế cho tới tận khuya,Minh Tiến vờ say xin về nghỉ.Vừa bước vào phong hắn đã đứng sững lại,trong phòng có một mùi thơm là lạ khiến hắn có cảm giác nguy hiểm. “Hoa thơm bao giờ cũng là cái bẫy chết người.” Minh Tiến nhẹ nhàng lắp kính ngắm,rút từ sườn ra khẩu súng,chầm chậm tiến vào phòng.Phía trong có hai ngọn đèn lớn,đang bập bùng cháy,hắn cố bước chân thật nhẹ vào phòng.Một mắt vẫn nhìn về phía hai cái bấc đèn,một mắt khẽ liếc về phía trong,chỉ thấy có một bóng người sau lớp màn trắng.Tức thì bật kính ngắm,vươn tay bật đèn lazer mà tiến vào. - Ai? Lập tức từ trong giường tiến ra một thiếu nữ áo vàng,nàng ta nhẹ nhàng hành lễ sau đó mới ngẩng đầu lên nhỏ nhẹ nói. - Nô tỳ là Liên Liên,được phu nhân cử tới hầu công tử tối nay! “ Cái khỉ gì vậy?”Minh Tiến tròn mắt,trong lòng rung động.Nữ nhân trước mặt này quả thật có nhan sắc hơn người,khuôn mặt thanh thoát,cặp lông mày lá liễu,cặp mắt đen láy.Đặc biệt có lẽ là hai lúm đồng tiền xinh xinh.Thiếu nữ thấy hắn cứ ngẩn ra nhìn mình thì hai má đỏ lên.Minh Tiến thở dài,cất lại kính ngắm và súng vào hộp,quay ra ngoài chậm rãi ngồi xuống. Liên Liên thấy hắn quay ra thì cũng quay ra theo,lại thấy hắn ngồi thì lập tức quay ra đi lấy trà.Minh Tiến chú ý bước chân nàng,chỉ thấy nó lay động rất nhẹ,không phát ra một thanh âm dù chỉ là nhỏ nhất,dường như là bay chứ không phải đi.Dưới chân lờ mờ có một tầng hào quang màu xanh lục. “Lẽ nào nàng ta là người tu tiên?”Minh Tiến nghi hoặc,lúc này Liên Liên đã quay lên mang theo một khay gỗ có ấm trà,tươi cười nói. - Công tử,thỉnh người uống Thanh Tâm trà để giải rượu. Minh Tiến đón lấy cái cốc từ bàn tay búp măng trắng muốt của nàng,sau đó hỏi ngay. - Cô nương là người tu tiên? Liên Liên thoáng trong mắt có sự ngạc nhiên,sau đó nhu thuận nói. - Công tử quả thật có con mắt tinh tường,tiểu nữ quả thật đúng là người tu tiên. - Vậy tại sao cô không chuyên tâm lo tu tập,mà tới đây làm gì?Tiên đạo vốn gian nan,phải dựa vào nỗ lực bản thân mà tiến bước.Chứ mới gặp chút khó khan đã trùn bước thì sao mong có thành công? Liên Liên thoáng ra sự ngạc nhiên “Theo lời phu nhân thì vị công tử này không phải là người tu tiên.Vậy tại sao lại am hiểu về tiên đạo như vậy?” Sau đó rất nhanh ẩn đi,nhu thuận đứng một bên mà đáp. - Công tử không biết đấy thôi,Tiểu nữ đã tu tập tiên đạo từ năm lên bảy.Đã 10 năm trôi qua vẫn chỉ là Khai quang sơ kỳ thôi,thật đáng hổ thẹn. Minh tiến khẽ đưa cốc trà lên miệng sau đó nhấp lấy một ngụm.Lại ra hiệu ép nàng ngồi xuống rồi mới nói tiếp. - Ta từng biết có một vị tu tiên giả,không có linh căn,cũng không hề có đan dược phụ trợ mà tiến tới Ly Hợp kỳ,phá toái hư không mà phi thăng lên tiên giới đấy! - Ly Hợp kỳ? - À,đó là cách gọi các thứ bậc tu tiên tại thế giới của ta.Nơi đây sắp xếp các bậc tu tập như thế nào? Liên Liên lúc này mới hiểu ra,lập tức mỉm cười mà đáp. - Công tử,U Châu chúng ta cách sắp xếp gồm tám cấp bậc sau: Khai Quang,Linh Động,Luyện Khí,Trúc Cơ,Kết Đan,Nguyên Anh,Ngưng Phong,Hóa Thần. Minh Tiến sau khi nghe xong thì gật gù,mỉm cười nói. - Vậy tu tiên giả kia có lẽ đã đạt tới Hóa Thần… Sau đó hắn kể lại cho nàng nghe chuyện về Lâm Hiên “Xin lỗi ông nào viết ra bộ này nhé.”Minh Tiến nhủ thầm.Chừng một giờ thì hắn tóm tắt cho Liên Liên xong.Hắn lại nhìn vào mắt nàng,chỉ thấy ánh mắt ấy như đang tràn đầy nhiệt huyết thì mỉm cười. “Lâm Hiên tăng cấp tu vi do có Lam sắc tinh hải,đan dược như nước,nay ta đem cắt hết đi có lẽ là hơi quá may mắn cho hắn chăng?”.Minh Tiến không nói gì thêm,lặng lẽ uống trà.Liên Liên thì hào hứng. - Công tử,vị Họ Lâm nọ quả thật là kì công khổ tu không linh căn,không đan dược sao? - Cô nương,ta nói đùa cô làm gì?Ta đã từng có cơ may gặp ông ta. - Công tử gặp,ở đâu chứ? - Trước khi ta tới đây! Minh Tiến khe khẽ cười. “Mình nói vậy đâu có sai đâu nhỉ?Tối qua còn gặp cả thằng Hàn Lập nữa cơ mà.”Liên Liên thì ánh mắt mơ màng,nghĩ tới một ngày mình có thể phi thăng linh giới như vị họ Lâm nọ.Lại nhìn hắn với vẻ hâm mộ khiến hắn chột dạ,vờ ngáp ngáp mấy cái. - Công tử,để tiểu nữ phục thị ngài! - Không cần!Cô nương nên về nghỉ ngơi đi,thoải mái,tĩnh tâm tự nhiên là sẽ đột phá bình cảnh.Tu tiên vốn không dành cho người không có ý chí,ta nói cô hiểu chứ?Nếu giờ đây cô mất đi nguyên âm,chẳng những sau này vô cũng khó khăn trong việc đả phá bình cảnh.Lại còn làm cho tâm ma càng dễ ngóc đầu lên,nguy cơ tẩu hỏa nhập ma rất cao.Cô nên đi nghỉ đi! Minh Tiến nói xong bèn phẩy tay bước vào phòng trước ánh mắt kinh nghi bất định của Liên Liên.Nàng sững sờ hồi lâu rồi lập tức quỳ xuống mà bái tạ.Sau đó lùi ra ngoài.Minh Tiến cũng đâu ngờ những câu chắp vá trong mấy bộ truyện hắn đọc lại trở thành khai sáng cho Liên Liên,để sau này nàng có thể đạt tới Nguyên Anh.Đấy là chuyện của về sau này,còn giờ trở lại vấn đề chính đã. Minh Tiến thấy người đã lui ra khỏi phòng thì thả lỏng mình,đặt lưng nằm xuống giường.Hắn cảm thấy khó ngủ,đây cũng là điều thường tình vì phản ứng tự nhiên của cơ thể là lạ nhà thì khó ngủ.Tuy biết vậy nhưng vẫn cố nhắm mắt dưỡng thần.Lại nói về Liên Liên,sau khi rời khỏi phòng thì không trở về nơi mình ở mà lại tới phòng của Bạch phu nhân. - Nô tỳ bái kiến phu nhân,hai vị tiểu thư! - Đứng lên đi! Bạch phu nhân khẽ phất tay,sau đó kéo nàng ngồi xuống,ôn tồn hỏi han.Liên Liên cũng không hề giấu diếm gì cả,kể lại toàn bộ cho Bạch phu nhân cũng hai vị tiểu thư nghe.Lại kể lại cả câu chuyện về vị Lâm tiền bối nọ,Bạch phu nhân nghe xong thì hơi cau mày,còn hai vị tiểu thư thì cứ tròn mắt ra mà nhìn mẫu thân.Bạch phu nhân sau một thoáng trầm ngâm thì cho Liên Liên lui ra,sau đó dắt hai con gái tới thư phòng của Bạch Lão gia. - Cái gì?Nàng không đùa ta đấy chứ? Bạch lão gia lúc này mặt biến sắc,trên mặt lộ ra một vẻ cuồng nhiệt kèm với sửng sốt không thôi.Bạch phu nhân thì mỉm cười mà nói. - Lão gia,Liên Liên là do ta nuôi dạy từ nhỏ.Tính nết của nó ta không lạ gì,hơn nữa cho dù là thông tuệ hơn người nhưng cũng không thể tùy tiện mà bịa đặt ra như vậy được. Bạch lão gia cau mày,lộ ra vẻ đăm chiêu. - Vị Tiến công tử này quả thật có thân phận khó nhận biết.Ta đã từng dùng Thấu Nhãn Thuật xem qua,nhưng không hề thấy khí tức tu chân.Nhưng nếu không phải là tu tiên giả,vậy tại sao người này lại có am hiểu về bình cảnh và mấu chốt tu luyện tu tiên giới như vậy được?Có lẽ nào y đang dùng Ẩn khí thuật không? Nói tới đây thì cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm ngâm,cứ như là lạc vào biển mây mù không thấy lối đi ra vậy. Sáng sớm hôm sau,khi trời mới chỉ lớt phớt có ánh sáng xanh đầu ngày,Minh Tiến đã thức giấc.Khẽ vươn vai một cái,hắn ngáp một cái rõ to. - Ngooooo…áp! Sáng rồi! Minh Tiến ngồi hẳn dậy,lắc lắc cái cổ rồi đứng lên,hắn cảm thấy mắc tiểu vô cùng bèn đi tìm chỗ giải quyết.Sau đó lại quay về phòng,mở cửa đón không khí ngày mới vào. “Nơi hoang sơn này cũng có chút vi diệu.”Minh Tiến nhủ thầm,quả thật không khí nơi đây vô cùng trong lành,đã lâu lắm rồi hắn chưa được hít thở dưới loại không gian này.Trước đây,họa hoằn lắm một năm mới có vài lần trở về quê ngoại,ở đấy mới có kiểu không khí như thế này. Hắn xách theo cái valy đen,tiến ra phía sân.Nơi đây có một bộ bàn ghế bằng đá xanh,khẽ lấy miệng thổi qua một lượt,hắn ngồi xuống.Bộ bàn ghế này qua cả đêm hấp thụ sương trở nên lành lạnh,lúc này đang tỏa ra một luồng hàn khí mãnh liệt.Đặt mông xuống một lát,Minh Tiến có thể cảm nhận rõ cái lạnh đang bốc lên ngấm vào da thịt.Không sao,bất quá hắn thích,cái luồng khí lành lạnh này giúp hắn hoàn toàn tỉnh táo.Mở cái valy,hắn quyết định xắp xếp lại một chút. Hiện tại bình gas trong này chỉ còn 5 bình,một bình hắn đang dùng dở chưa biết còn bao nhiêu,số đạn kẽm còn lại hơn 350 viên.Minh Tiến hơi cau mày,một bình gas bắn với công xuất chuẩn được 5 băng đạn,với mức số như hiện nay là 15 viên/băng thì hắn còn có thể sử dụng vượt quá số đạn đang có.Tuy nhiên nếu mục tiêu quá xa thì gần như chỉ làm bị thương ngoài da chứ không gây đổ máu.Ngẫm nghĩ một hồi,hắn quyết định tháo thân súng,thay đổi nấc nén hơi của súng và bình Gas lên mức max.Mức tối đa này có thể tăng sức bắn lên gấp đôi,nhưng như vậy thì số lượng đạn giảm đi một nửa là 7 viên /1 băng.Như vậy chỉ còn tổng cộng 175 viên đạn,bình gas này ở đây quả thật không có thứ gì thay thế.Thở dài một hơi “Chỉ còn cách như vậy thôi,nếu không phải là quá khẩn cấp thì tuyệt đối không dùng tới.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang