[Dịch]Mộng Thiên Nhai- Sưu tầm

Chương 30 : Ngô Giác

Người đăng: 

.
Mộc Uyển Thành Là một trong bốn đại thành nổi danh của Thanh Lan Quốc. Phía Bắc được yểm hộ bởi Hồng Sa Lĩnh trải dài liên miên ngàn dặm. Núi cao, vực sâu, vừa hiểm trở lại như một tòa cự quan che chở một phương. Lại khác nào như một tòa thành tường đồng vách sắt bảo vệ lấy Mộc Uyển Thành cổ xưa. Phía Nam Mộc Uyển thành chảy qua Lưu Kinh Hà. Là một con sông lớn xuyên suốt nối tiếp Thanh Lan Quốc cùng Hùng Lâu Quốc kề cận. Hơn nữa phía tây nam còn tiếp giáp Đại vận hà nối liền kinh sư cùng Mộc Uyển Thành. Từ xa xưa Mộc Uyển Thành đã ẩn chứa khí thế của bậc bá chủ quân lâm thiên hạ, dõi mắt nhìn giang sơn phù đồ, ngàn dặm gấm vóc. Cũng vì sở hữu địa thế "quân vương" này. Mộc Uyển Thành nghiễm nhiên trở thành nơi giao điểm kinh tế trọng yếu của cả nước, thậm chí là buôn bán cùng trao đổi sang nước khác. Trải qua các đời hoàng giả Thanh Lan Quốc dốc lòng tu bổ, đầu tư. Mộc Uyển Thành trong lòng người dân Thanh Lan Quốc đã có địa vị như một kinh đô thứ hai. Trên thực tế, nguồn thuế má trong quốc khố của Thanh Lan Quốc có bốn thành là từ Mộc Uyển Thành đổ vào. Bởi vậy, có thể thấy được Mộc Uyển Thành phát triển mạnh mẽ thế nào. Tầm quan trọng của Mộc Uyển Thành với Thanh Lan Quốc là trọng yếu không thể bàn cãi. Nhưng bất kì người nào tường tận lịch sử của Thanh Lan Quốc đều rất rõ ràng. Mộc Uyển Thành không những là nơi kinh thương bằng đường thủy phát triển, mà còn là đầu mối quan trọng trong những cuộc giao dịch quy mô giữa hai quốc gia. Ngoài ra nơi này cũng là nơi hội tụ vô số anh kiệt tài ba, các vị thi nhân nổi tiếng đương thời. Thậm chí là những tài tử giai nhân từ khắp mọi nơi trong vô số quốc gia khác về đây. Đương nhiên, có tài tử tất phải có mĩ sắc. Mộc Uyển Thành không những có cái hồn của thi ca mà còn cô đọng cái khí chất vừa tráng lệ vừa cổ xưa của năm tháng. Từng có một vị thi sĩ ẩn danh làm một bài thơ tả về cảnh sắc tuyệt mĩ của Mộc Uyển Thành như sau : " Ngàn dặm sơn hà tam kinh thủy Mĩ kiều hoa lâu mắt giai nhân Ngọc phôi cẩm tú đình thai các Trăng tròn thưởng nguyệt nhã nhân say ". Lúc này, Nam Mộng đang ngồi trên một con thuyền nhỏ. Người chèo thuyền là một lão thuyền phu có gương mặt khắc khổ. Thỉnh thoảng lão còn hay nhìn trời mà thở dài, có vẻ cuộc sống của lão không được như ý cho lắm. Trên thuyền lúc này chỉ có ba vị khách. Ngoài Nam Mộng ra thì hai người còn lại có vẻ như đều là người trong giang hồ. Một vị tráng hán bị mù một mắt luôn ôm lấy thanh đao trong lòng không rời một tất, vị còn lại là nữ cải nam trang. Tuy rằng nàng ta giả dạng rất giống, nhưng đối với Nam Mộng chỉ quan sát bằng thần thức mà nói, lớp ngụy trang này của nàng ta có cũng như không. Xung quanh họ lúc này có rất nhiều những chiếc thuyền sang quý lướt đi cùng hướng, trong đó có không ít là những chiến thuyền, phía trên có rất nhiều binh lính. Theo Nam Mộng quan sát thì trên những chiến thuyền này có không ít cao thủ võ lâm. Có vẻ như họ là người của thế lực lớn nào đó, nhìn tình hình Nam Mộng suy đoán chí ít cũng là quân phiệt một phương. So với những chiếc họa phương cao quý cùng những chiến thuyền bọc sắt thép, thì con thuyền nhỏ mà ba người Nam Mộng đang ngồi có vẻ rất thu hút sự chú ý. Bất quá cả ba người ngồi trên chiếc thuyền của lão thuyền phu không ai để ý điều này. Vị tráng hán độc nhãn kia từ lúc lên thuyền cho đến giờ vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào, càng đừng nói đến di động thân hình. Tựa như một khúc gỗ vậy. Mà vị cô nương nữ cải nam trang kia lại hoàn toàn khác hẳn. Nam Mộng thậm chí có suy nghĩ tại sao thuyền không mau cập bờ ? Thật sự không thể chịu đựng nổi rồi ! " Vị nhân huynh này, theo ngươi thì rượu của vùng Lưỡng hay của đất Thục ngon hơn ? " " A, ngươi không biết ? Ngươi thử nghĩ xem, vùng Lưỡng thì hay dùng nước từ Cam Ninh để pha rượu, khi ủ ra thì hay có vị chát, lại kèm theo mùi hương như rượu Nữ Nhi Hồng nổi tiếng đất Triết. Mà rượu của đất Thục khi chưa ủ đủ ba năm trở lên thì chẳng có vị gì cả, thậm chí càng không được coi là rượu. Nhưng một khi rượu được ủ thành thì hương rượu có thể bay xa mười dặm, rượu chưa uống nhưng người cũng đã tự say, thật sự là nhân gian tiên tửu, Ngươi nói xem thứ nào đặc biệt hơn thứ nào ?" " Aizzz, trời thật là nóng. Vị nhân huynh này, theo ngươi thì mùa hạ có mấy đợt mưa rơi ?" " Chậc chậc, thật là náo nhiệt, không hổ là Mộc Uyển Thành nức tiếng gần xa. Ngay cả những ngày bình thường cũng đông người qua lại như vầy sao ?" Nam Mộng ngửa mặt nhìn bầu trời không một gợn mây. Hắn không biết phải đáp lại sự "nhiệt tình" của vị cô nương này như thế nào. " Khách quan có điều không biết, ngày bình thường cũng không như thế này. Chỉ là rằm tháng này, cũng là ngày cử hành lễ hội Nhiên Đăng cứ ba năm lại tổ chức một lần. Đây là lễ hội lớn do các vị công chúa Thanh Lan Quốc đứng ra chủ trì. Đây cũng là lễ hội thả đền lồng rất lớn mà các đời công chúa Thanh Lan Quốc truyền nhau lưu giữ " Ông lão chèo thuyền cũng đã quen với việc này, tuy rằng đôi bàn tay vẫn không ngừng nghỉ nhưng lão vẫn còn dư lực để giải đáp nghi hoặc của khách đi thuyền. Vị cô nương nọ tự xưng Ngô Giác. Đôi mắt đẹp khiến ngay cả nữ nhân cũng phải ghen tị trợn to lên, gương mặt thanh tú trắng như trứng gà bóc chẳng hề phù hợp với thân phận nam nhân của nàng ta. Nàng ta kinh kỉ nói : " Trùng hợp như thế. Không ngờ lần này xảo ngộ được náo nhiệt như vậy " Lão thuyền phu không nói thêm gì chỉ nở nụ cười hàm hậu. " Đây không phải rất tốt sao ? Lần này cũng là dịp để mở mang kiến thức, thật sự là đến đúng lúc không bằng đến xảo " Nam Mộng cười nói. Ngô Giác nghe Nam Mộng nói liền chớp mắt : " Ta thấy vị nhân huynh này cùng ta có chung chí hướng, không bằng chúng ta kết bạn mà đi, như thế nào ?" Nam Mộng nhất thời ngây người ra. Bất quá nghĩ kĩ thì có thêm người bạn đồng hành cũng không tồi, thế là hắn gật đầu đáp ứng. " Được, chủ ý này rất không tệ " " Ha ha, quá tốt, Mộc Uyển Thành thẳng tiếng !" Ngô Giác bật người dậy, nhiệt chí bừng bừng chỉ về phía bến tàu. Nam Mộng thấy vậy lại nhìn trời thở dài. Không lâu sau, ba người lần lượt lên thuyền. Nam Mộng đưa cho lão thuyền phu một nén bạc trắng, sau đó nói với lại đằng sau : " Lão bá cứ cầm lấy số tiền thừa !" Không thể không nói, Mộc Uyển Thành rất đẹp, nơi này dường như đã tích tụ hết sự hoa mĩ của cả thiên hạ về một chỗ. Liễu rủ bờ đê, thuyền hoa chập chùng, cảnh sắc tú lệ ,lầu các tinh xảo thể hiện hết sự xa hoa của một đại thành nổi tiếng lâu đời. Thúy Tước Kiều, là thạch kiều nổi danh nhờ một câu thơ của một vị thi nhân nổi tiếng của Thanh Lan Quốc. Đứng trên Thúy Tước Kiều nối liền giữa hai khu Nam Bắc thành, được ngăn cách bởi con sông Hoài Giang kéo dài gần vạn dặm. Nam Mộng không thể không cảm khái sức người thật to lớn. Tuy đang là ban ngày nhưng dưới Thúy Tước Kiều có không ít thuyền hoa qua lại. Âm thanh cười nói, đàn tấu vang vọng cả một khúc sông. Tiếng đấu tửu, gõ nhịp theo cơn gió thổi vào tai Nam Mộng. Hắn bất giác nhớ lại những năm tháng lang thang đói khổ trước đây, nhất thời Nam mộng lâm vào thất thần. " Thế nào, rất đẹp sao, không cần phải như người mất hồn thế chứ ?" Ngô Giác có vẻ rất hoạt bát, hết nhìn đông lại ngó tây. Căn bản không có một chút cái gì gọi là cử chỉ thục nữ. Nàng ta nhìn Nam Mộng nói với vẻ hiếu kỳ. Nam Mộng nghe âm thanh liền sực tỉnh, hắn cười nói : " À...phải, đúng là rất đẹp. Đây cũng là lần đầu tiên ta đến nơi này " Ngô Giác kinh ngạc : " Không phải chứ, không lẽ ngươi cũng mới từ nơi thôn dã ra ngoài du lãm như ta ?" Nam Mộng nghe Ngô Giác nói liền sửng sốt, hắn biết cô nàng không nói thật, nhưng hắn cũng không có hứng thú đi vạch trần. Nam Mộng cười nói : " Ha ha, ta không phải từ nông thôn tới. Mà là từ trên núi cao xuống, có chút choáng ngợp với cảnh phồn hoa đô hội " " Thật sự là hữu duyên, hai kẻ chân đất lại gặp được nhau ở một nơi như thế này, đây là chúng ta rất có duyên phận, cần phải nâng chén kết nghĩa vườn đào !" Ngô Giác hào khí can vân nhìn về phía xa. " Kết nghĩa ? Tốt, chúng ta phải uống rượu kết nghĩa, không say không nghỉ !" Nam Mộng thấy vị cô nương này rất có ý tứ. Thân là nữ nhi nhưng hành động toàn học đòi giang hồ hảo hán. Hiện tại tâm tính của Nam Mộng cũng không tệ nên hắn cũng muốn cùng nàng ta "phiêu" một phen. Sau đó Ngô Giác làm một hành động mà ngay cả Nam Mộng cũng không ngờ tới. Nàng ta dùng cánh tay nhỏ xinh của mình khoác lên vai Nam Mộng, tay còn lại thì vỗ vào ngực liên hồi, miệng mở rộng làm lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Thực sự là muốn có bao nhiêu hào khí thì có bấy nhiêu hào khí. " Ha ha,ta cùng huynh đài mới thấy như đã quen. Lần này hai kẻ quê mùa như chúng ta phải chiêm ngưỡng hết cái thành Mộc Uyển này, khi về còn có cái để mà khoe khoang " Nam Mộng cố nín cười, hắn cũng chiều nàng ta mà thả lỏng tinh thần. Hai người vừa cười nói vừa tuyển chọn lấy căn tửu lâu nào xa hoa nhất. Dường như họ đã quên cái gì gọi là "nông thôn","vùng núi" rồi vậy. Hai người đang say mê nói chuyện, đột nhiên Nam mộng cảm giác có điều dị thường, Tay của Nam Mộng nhanh như gió chụp lấy một bàn tay lấm bẩn đen sì đang muốn giở trò ở bên hông hắn. " A,đau quá, mau buông ra !" Một hài đồng thoạt nhìn niên kỉ còn chưa đầy đôi số, khuôn mặt nhăn nhó nhìn Nam Mộng kêu lên. Nam Mộng không tỏ vẻ tức giận mà cười nói : " Cậu nhóc, tay nghề còn kém quá. Nếu không phải gặp phải ta nói không chừng cậu đã ăn không ít đau khổ " Đứa bé có vẻ rất bạo dạng, nó xụ mặt xuống, nói : " Đây là...lần đầu tiên ta làm vậy " Nam Mộng buông tay cậu bé ra, hắn cầm lấy túi tiền giắt bên hông đưa cho nó, nói : " Cầm lấy đi, hãy tiếp tục cố gắng, nhanh chóng làm quen với việc vận dụng đầu óc " Nam Mộng nhéo má cậu bé một cái, sau đó cười cười rời đi. Lát sau Nam Mộng cùng Ngô Giác rốt cuộc cũng chọn được một tòa tửu lâu khá rộng lớn. Hai người căn bản cũng không để ý đến tiền bạc, cứ thế bước vào. Tên tiểu nhị của nơi này sớm đã trông thấy hai người, hắn nhanh chân đi tới, nở nụ cười mà hắn cho là niềm nở nhất,nói : " Chào hai vị khách quan " Nam Mộng cười gật đầu đáp lại, sau đó quay sang nhìn Ngô Giác : " Thế nào đây ?" Ngô Giác hùng hổ nói : " Đời người có bao lâu, việc kết nghĩa là chuyện vô cùng quan trọng. Phải uống ở một nơi xứng tầm mới được " Nam Mộng gật đầu, sau đó quay sang nói với tiểu nhị đứng đối diện : " Chúng ta muốn lên lầu cao nhất, tốt nhất là ngồi cạnh cửa sổ " Tiểu nhị nghe vậy liền lộ vẻ khó xử : " Khách quan thông cảm, tầng ba chỉ có những vị quý khách có thân phận địa vị hiển hách mới được lên, hai vị cao nhất chỉ có thể ngồi ăn ở tầng hai " " Không có trường hợp ngoại lệ sao ?" Nam Mộng cẩn thận hỏi. Tiểu nhị cười làm lành gật đầu : " Chẳng dám dấu khách quan, bổn lâu trước nay đều có quy củ rõ ràng. Trừ khi lão bản mở lời thì mới có trường hợp đặc biệt " " Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy. Người tới đều là khách, tại sao còn phân biệt đối xử " Ngô Giác tức giận nói lớn. Tiểu nhị không dám nói gì, chỉ cười khổ tỏ vẻ xin lỗi. Nam Mộng ngẫm nghĩ một chút, sau đó hỏi tiểu nhị : " Thế này vậy, ta muốn gặp quản lí của các ngươi, có được không ?" Tiểu nhị cũng không dám làm khó mà làm mất danh tiếng cửa hiệu nên hắn nhanh chóng gật đầu : " Được chứ, xin hai vị khách quan chờ một lát, ta đi rồi sẽ trở lại ngay " Một lát sau, một vị trung niên nhân có thân hình béo mập khệ nệ đi tới trước mặt Nam Mộng. Một đôi mắt bị mỡ che kín, rất khó biết được người này lúc nào sẽ cười. " Vị khách quan này, phải chăng ngài muốn lên tầng ba ?" Nam Mộng nhìn Ngô Giác, thấy cô nàng cũng không có phản ứng, thế là hắn liền nói : " Đúng vậy, không biết làm thế nào mới có thể phá lệ ?" Nam Mộng hiểu rõ đạo làm ăn, nên ngay câu đầu tiên ngụ ý của hắn đã rất rõ ràng. Trung niên bàn tử cười nói : " Chẳng dám dấu khách quan, quy củ của chúng ta xưa nay đều là vậy. Nhưng đã mở tiệm kinh doanh cớ gì lại không chịu kiếm tiền. Quy củ không phải là không thể phá, chẳng qua phải xem khách quan có đủ "khả năng" hay không mà thôi " Vị lão bản này cũng là người lanh lẹ, lời Nam Mộng nói ra hắn đáp lại rất rõ ràng, mà câu trả lời Nam Mộng cần chính là như vậy. Nam Mộng mỉm cười đưa cho hắn một túi tiền, bên trong có hơn trăm lượng bạc, đây được xem như tiền "thông quan". Nam Mộng cười nói : " Đủ rồi chứ ?" Trung niên mập mạp sau khi kiểm tra liền cười híp mắt nói : " Khách quan khách khí " Sau đó hắn quay đầu nói với tên tiểu nhị vẫn đứng bên cạnh : " Mau đi chuẩn bị theo lời quý khách, nhớ phục vụ chu đáo, không được để cho khách nhân có chỗ không vừa ý " " Vâng, mời hai vị khách quan theo tiểu nhân " Tiểu nhị vội vàng cung kính mời hai người Nam Mộng lên lầu. Vị trí mà hai người Nam Mộng ngồi có cửa sổ nhìn ra con sông Hoài Giang. Nước sông trong suốt thấy đáy, quang cảnh thoáng đãng nhưng không kém phần đẹp mắt. Sau khi qua ba tuần rượu, Ngô Giác cũng đã có chút ngà ngà. Trên gương mặt thanh tú được bao phủ một tầng ửng hồng, đôi lông mi dài càng tôn lên khóe mắt ướt át kiều mị. Khi say nàng ta bất giác lộ ra nét phong tình chỉ có nữ nhân mới có. " Nam huynh đệ, ngươi nói xem, tại sao gái lớn lại phải gả chồng chứ ? Nữ nhân lớn lên không thể tự chọn nam nhân theo ý mình sao ? Tại sao thân sinh lại cứ phải can thiệp " Thần trí của Ngô Giác cũng đã không còn tỉnh táo, ngay cả lời nói cũng đã không còn giữ được kín đáo. Nam Mộng là tu tiên giả, số rượu Nam Mộng uống vào, nếu hắn muốn, Nam Mộng có thể vận công hóa chúng thành khí bức ra ngoài cơ thể. Vậy nên lúc này Nam Mộng vẫn không hề mất tỉnh táo. Nam Mộng bình tĩnh nhìn Ngô Giác, cười nói : " Thói quen phong tục thôi. Điều này có tốt cũng có xấu, rất khó để đưa ra nhận xét chính xác " " Tốt gì, xấu gì, Nam huynh đệ nói rõ xem nào ?" Ngô Giác nhìn chằm chằm vào chén rượu, mơ hồ nói. Nam Mộng ngửi hương rượu, thưởng thức cái gọi là mĩ vị nhân gian, hắn nói : " Tốt, chính là có thể kiềm chế được cảm xúc của con người, để con người ta không phải làm theo cảm tính. Chí ít, thiếu nữ trẻ tuổi thường hay trẻ lòng non dạ, rất khó để chọn được một người đàn ông đúng mực. Nam nữ tự do yêu đương là tốt, nhưng cả hai người ở trường hợp thông thường đều còn quá trẻ. Có đôi lúc, chuyện tương lai mà họ hay nhắc đến trong lời nói chỉ là ước mong xa vời không thực tế " Nam Mộng uống một ngụm rượu, hắn lại nói tiếp : " Còn xấu, tuy bề ngoài bậc cha mẹ nào cũng cho là môn đăng hộ đối, nhưng đây là đám cưới của con gái họ chứ không phải là của họ. Dĩ nhiên, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, con gái của họ là người đón nhận đầu tiên. Tỉ như câu "biết người biết mặt không biết lòng", thoạt nhìn con rể là người tử tế chu đáo, nhưng trên thực tế hắn lại là kẻ háo sắc vũ phu. Đương nhiên, cha mẹ vợ ở xa nào có biết được điều này. Chỉ có con họ biết, nhưng tất cả đều bị cái gọi là "thói quen" che đậy mất " Ngô Giác nở nụ cười, nhất thời đất trời cũng ảm đạm đi, hương rượu dường như cũng nhạt đi rất nhiều, nàng nói : " Nam huynh đệ có vẻ rất có kiến giải về mặt này " Nam Mộng nhìn Ngô Giác nhất thời lâm vào thất thần, nhưng rất nhanh sau hắn lại lắc đầu nói : " Không dám, chỉ là một chút thô giải về một góc nhỏ của cuộc sống. Nếu như Ngô huynh đệ cảm thấy nghe được thì chúng ta cạn một chén, bằng như ngược lại, ta tự phạt mình ba chén vậy " Ngô Giác vỗ bàn nói lớn : " Rất dở, phải phạt ba chén !" Nam Mộng bật cười ha hả : " Ha ha, tốt, ba chén thì ba chén ,uống !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang