[Dịch]Mộng Thiên Nhai- Sưu tầm
Chương 25 : Minh Ma Trúc
.
Trên bầu trời trong xanh yên tĩnh. Một đạo hào quang bay vút qua, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong là một bóng người.
Nháy mắt sau đó, nơi đây lại xuất hiện hai đạo độn quang khác. Thoáng chốc lại hóa thành hai điểm sáng nơi cuối chân trời.
" Hoắc Dương ! Ngươi còn muốn chạy đến bao giờ. Âm Ảnh Môn đã bị diệt, ngươi còn không mau tỉnh ngộ ".
" Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Âm Ảnh Môn hiện thời bị diệt, không có nghĩa là Âm Ảnh Môn đã biến mất hoàn toàn ".
Hoắc Dương cười lạnh lùng, trong đôi mắt ánh lên vẻ chê cười.
" Chỉ bằng vào ngươi ?" Trương Nhất Tiếu nói với giọng khinh khỉnh.
" Thế nào ? Ngươi không tin ? Mọi chuyện không đơn giản như ngươi đã nghĩ " Hoắc Dương tuy bị truy đuổi nhưng bộ dáng vẫn rất thong dong.
" Đừng nằm mơ giữa ban ngày ! Nếu ngươi bó tay chịu trói ta còn có thể tha cho ngươi một mạng ".
Một chiếc hồ lô màu xích hồng bay ra từ trong tay Trương Nhất Tiếu. Lập tức nó đón gió biến lớn, nháy mắt sau đã to hơn ba thước. Một đạo cam sắc hỏa trụ từ trong hồ lô bắn ra truy theo Hoắc Dương.
Hoắc Dương chẳng nói chẳng rằng cũng không quay đầu lại. Hắn khẽ vung tay áo ra sau, một chiếc khiên hình tam giác có màu vàng nhạt, phía trên có khắc vẽ một vầng xích nhật xuất hiện.Khiên vừa ra nhanh chóng biến lớn che chắn toàn bộ thân hình của Hoắc Dương.
Ầm !
Hào quang trên khiên hơi ảm đạm một chút. Nhưng chỉ chớp mắt lại sáng bùng lên như ban đầu.
" Đoạn Khinh Vân, đệ mau toàn lực ra tay đi. Nếu hai chúng ta dốc toàn lực cũng không phải không có khả năng lưu hắn lại " Trương Nhất Tiếu điểm một đạo khẩu quyết vào hồ lô đang lơ lửng trên đầu, sau đó lại nói với nam tử bay sát bên cạnh.
Đoạn Khinh Vân, người không giống như tên. Đôi lông mày rậm cùng khuôn mặt góc cạnh, thoạt nhìn là một hán tử rất thô lỗ.
Đoạn Khinh Vân chỉ gật đầu cũng không nói lời nào. Cánh tay hắn khẽ run lên, một thanh Tam Xoa Kích được bao phủ trong tử diễm kích bắn về phía Hoắc Dương.
" Ầm ầm !"
Hỏa trụ cùng Tam Xoa Kích lần lượt va chạm với tấm khiên. Hỏa hoa văng ra đốt cháy cả một mảnh rừng.
Hoắc Dương cảm thấy không ổn. Hạo Nhật Thuẫn là một kiện pháp bảo hắn mới thu vào tay. Thoạt nhìn nó không quá bắt mắt nhưng uy lực tuyệt đối bất phàm.
Tuy Hạo Nhật Thuẫn là tinh phẩm. Nhưng cùng lúc phải đối diện với hai cường địch, nhất thời có chút không đủ sức.
Ầm ầm !
Công kích không hề gián đoạn. Hạo Nhật Thuẫn phát ra âm thanh khe khẽ, dường như muốn nứt vỡ.
Hoắc Dương thầm giật mình, thực lực của đối phương có hơi vượt qua dự liệu. Nhưng rất nhanh sau hắn mau chóng bình ổn lại. Át chủ bài chưa lật trong tay hắn còn rất nhiều.
Vừa bay đi Hoắc Dương vừa tế ra một thanh phi kiếm. Tuy đây không phải là bản mệnh pháp bảo của hắn, nhưng cũng tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Phi kiếm trường một thước hai tấc, như được luyện chế từ lục ngọc. Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve không hề lưu giữ chút nào, nó hóa thành một luồng hào quang toàn lực hướng Tam Xoa Kích phóng đi.
Không chỉ có vậy, Hoắc Dương tay lập tức kết quyết, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ. Băng châm lấy số lượng hàng trăm đột ngột xuất hiện quanh hắn. Mũi châm nhọn hoắc đồng loạt bay đi, bao phủ cả hai người ở phía sau vào trong...
Ba người vừa đánh vừa truy. Từng tòa cao phong cùng sơn tuyền lần lượt bị bỏ lại phía sau. Chỉ qua thời gian nửa chén trà nhỏ đã cách nơi này gần trăm dặm.
Trương Nhất Tiếu trong lòng đã không còn kiên nhẫn. Truy sát đối phương gần một ngày trời vẫn không giữ được đối phương khiến hắn có cảm giác nóng nảy. Hắn không thể không gấp, bởi trong tay đối phương nắm giữ một bí mật kinh người !
Trương Nhất Tiếu cắn răng. Hắn sợ Hoắc Dương trốn thoát được, như vậy bí mật động trời kia sẽ không thể có ngày được phơi bày ra ánh sáng. Trương Nhất Tiếu hắn không thể không xuất ra vốn gốc.
Mà hắn bắt buộc phải hết sức cẩn thận. Bởi theo như hắn được biết, bí mật này hiện nay đã không được ai biết đến. Ngoại trừ hắn cùng Hoắc Dương.
Trương Nhất Tiếu lập tức phun ra một ngụm tinh huyết. Lập tức nó liền hóa thành một sợi tơ máu bay nhập vào xích hồ lô. Sau đó hắn điểm vào đó một đạo chú quyết.
Bề mặt hồ lô lập tức xảy ra biến hóa kì dị !
Phía trên bất chợt hiện ra rất nhiều tòa tiểu pháp trận, lít nha lít nhít, dùng mắt thường khó mà nhìn thấy rõ.
Những tòa pháp trận này bỗng phát sáng. Từ bên trong bay ra rất nhiều ký tự, chúng chớp nháy liên hồi, tựa như có sinh mệnh.
Ký tự dày đặc như mưa. Chúng bay lên huyền phù trên đầu Hoắc Dương.
Một khối cầu do vô số ký tự đan xen vào nhau tạo ra. Khối cầu phập phồng chớp nháy liên hồi, sau đó nó đột nhiên nổ tung !
Biển lửa to gần mười dặm đột ngột xuất hiện bao phủ cả ba người vào bên trong !
Hoắc Dương biến sắc. Độn quang lập tức dừng lại. Hắn cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm.
" Trương Nhất Tiếu, làm gì cũng phải chừa lại một con đường lui. Âm Ảnh Môn đã bị diệt, cớ gì ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt !" Hoắc Dương trầm giọng nói.
" Nếu ngươi thúc thủ chịu trói ta có thể tha cho ngươi một mạng. Giữa đôi ta cũng không có ân oán gì không thể hóa giải " Trương Nhất Tiếu trong lòng mừng thầm. Có thể không phải liều mạng mà vẫn có thể lấy được thứ mình cần là tốt nhất. Còn về việc hắn có tuân thủ lời hứa hay không ? Điều này còn phải xem tâm tình lúc đó của hắn.
" Vậy cũng chẳng còn gì để nói !" Hoắc Dương căn bản không tin lời đối phương.
Có thể tu luyện đến cấp độ này không kẻ nào không phải là người mang vô số tâm cơ cùng thủ đoạn trong mình. Tin tưởng đối phương ? Vậy chẳng khác gì đã đặt mình lên đoạn đầu đài chờ đối phương xử quyết !
Chuyện đã đến nước này, Hoắc Dương không còn dám bảo lưu.
Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng. Một vòng hào quang trong suốt lập tức xuất hiện bao phủ hắn vào bên trong.
Tiếp đó, một tòa tiểu sơn xám tro sắc từ trong người của Hoắc Dương bay ra. Vừa xuất hiện nó lập tức biến lớn, chớp mắt đã có hơn trăm trượng.
Quanh thân Cự sơn lượn lờ bạch khí. Nó mang theo khí tức áp bách vô hình hạ xuống dưới. Dường như muốn trấn áp Trương Nhất Tiếu cùng Đoạn Khinh Vân vào bên trong.
Đây chính là bản mệnh pháp bảo của Hoắc Dương !
Trương Nhất Tiếu cực kì bình tĩnh. Tay hắn kết ấn miệng không ngừng lẩm nhẩm.
Nháy mắt, gần mười con hỏa phượng do hỏa linh lực ngưng tụ thành hướng về tòa cự sơn trên cao bay đi.
Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh Hoắc Dương bất ngờ xuất hiện bốn con hỏa hổ. Chúng vừa hiện ra liền há cái miệng đầy răng nhọn hoắc của mình đồng loạt cắn tới.
Khi Trương Nhất Tiếu vừa ra tay ,Đoạn Khinh Vân cũng lập tức xuất thủ.
Tam Xoa Kích hóa thành một đạo hào quang đỏ rực hướng về tòa cự sơn trên đầu bay đi. Sau đó một cây hắc trúc dài gần ba xích bay ra từ trong tay áo của Đoạn Khinh Vân.
Vừa nhìn thấy động tác này của Đoạn Khinh Vân. Trương Nhất Tiếu không kìm được kinh hô :" Là Minh Ma Trúc !".
" Trương huynh tuệ nhãn như đuốc. Không sai, đây chính là Minh Ma Trúc đại danh đỉnh đỉnh, đệ phải rất vất vả mới sở hữu được nó !" Đoạn Khinh Vân qua loa đáp lại.
Thân trúc không có quá nhiều đặc biệt. Chỉ có từng tia hắc khí lượn lờ xung quanh nó khiến người bất giác cảm thấy lạnh thấu xương cùng khí tức âm hàn.
Hoắc Dương nhìn thấy, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Minh Ma Trúc, bản chất không khác gì những loại trúc thông thường. Bất quá điều kiện trưởng thành của nó khá đặc biệt.
Nơi Minh Ma Trúc sinh trưởng thông thường đều là những địa phương tồn tại đại lượng âm khí cùng hàn khí. Thêm nữa, nơi đó phải có đại lượng xác thối mới thích hợp Minh Ma Trúc sinh tồn cùng trưởng thành.
Mà điều kiện tiên quyết để Minh Ma Trúc xuất hiện nảy mầm chính là vùng đất đó phải tồn tại Âm Minh Khí. Đây là một loại tà khí chí âm chí hàn cùng chí độc. Nếu bị nhiễm phải hầu như không có thuốc giải.
Phải biết, muốn tìm một nơi có tồn tại đại lượng âm khí cùng hàn khí hỗn độn cùng nhau đã không dễ. Đằng này còn phải là địa phương có thật nhiều xác chết. Càng đừng nói đến Âm Minh Khí vừa thập phần hiếm thấy vừa khiến tu sĩ yêu cùng hận này.
Bởi vậy, một địa phương nguy hiểm lại hi hữu như vậy mới có thể sinh trưởng ra được Minh Ma Trúc thì uy lực của nó sẽ thế nào ?
Một khi pháp bảo của tu sĩ bị nhiễm phải uế khí trên Minh Ma Trúc, linh lực căn nguyên cùng linh tính sẽ lập tức đại giảm. Qua một thời gian nhất định nếu không khu trừ sạch sẽ khí ô uế trên đó, pháp bảo sẽ hóa phàm vật. Hoàn toàn không còn chút tác dụng nào.
Bất quá trên đời có tương sinh thì phải có tương khắc. Pháp bảo của tu sĩ không bao giờ muốn nhìn thấy loại vật này. Nhưng nếu pháp bảo được chế luyện từ tài liệu chí cương chí dương cũng không e ngại Minh Ma Trúc bao nhiêu.
Thậm chí, nếu là một loại tài liệu hi hãn trân quý nào đó vẫn có thể an ổn chiếm thế thượng phong. Cho dù có bị nhiễm phải Minh Ma Khí cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng người có danh, cây có bóng. Hoắc Dương tuy chưa đối diện với loại ma trúc này bao giờ, nhưng uy danh của nó lan xa đến mức không ai không biết. Từ điểm này có thể phán đoán được sự đáng sợ của loại dị trúc này.
Do đó, Hoắc Dương chỉ dám dùng pháp thuật đối kháng với Minh Ma Trúc mà thôi. Hắn không dám để những kiện pháp bảo của mình tiếp cận nó.
Ầm !
Gần mười con hỏa phượng tiêu tán quy về hư vô. Nhưng tòa Vạn Trọng Thiên Luân Sơn chỉ khẽ run lên một chút, sau đó nó lại tiếp tục hạ xuống.
Trương Nhất Tiếu hừ lạnh. Ống tay áo của hắn khẽ lay động ,một chi Khu Mê Nhân xuất hiện đứng vững vàng cạnh hắn.
Nó lớn gấp đôi chi Khu Mê Nhân có thực lực Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn mà Nam Mộng đang sở hữu.
Khu Mê Nhân vừa ra lập tức phóng lên cao .Một đôi xích quyền mạnh mẽ đấm ra.
Ầm !
Vạn Trọng Thiên Luân Sơn rốt cuộc cũng bị lay chuyển. Nó bị đấm lui khoảng vài bước.
Cùng lúc đó, bốn con hỏa hổ cũng đã va chạm với Hạo Nhật Thuẫn đã bảo vệ Hoắc Dương từ đầu đến giờ.
Rắc !
Hạo Nhật Thuẫn đã không thể chống đỡ nổi nhanh chóng vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Lúc này chỉ còn lại một con hỏa hổ thuận thế đâm sầm vào vòng bảo hộ. Hào quang hộ thể chỉ chớp nháy đôi chút lại mau chóng ổn định như ban đầu.
Một chiếc kính trông có phần cổ lão bay ra từ trong tay Hoắc Dương. Nó nhanh chóng biến lớn tầm một trượng, sau đó quay quanh bảo hộ lấy hắn.
Chỉ thấy Hoắc Dương quát nhẹ một tiếng. Một đạo khẩu quyết điểm vào tòa Vạn Trọng Thiên Luân Sơn.
Tòa cự sơn nhanh chóng xoay tròn như chiếc bánh xe. Nó bỗng dốc ngược đỉnh núi xuống dưới như một mũi khoan. Lực xoáy như cắt da xẻ thịt đâm xuống.
Khu Mê Nhân căn bản không tránh không né ,một quyền trực tiếp oanh tới.
Một cự sắc quyền ảnh theo đó bất ngờ xuất hiện. Nó cuốn theo một cơn lốc xoáy công tới.
Ầm !
Trương Nhất Tiếu vẻ mặt nghiêm nghị, Khu Mê Nhân bị đẩy lui !
Trương Nhất Tiếu vội vàng thúc dục pháp quyết ,gần chục con hỏa phượng nhanh chóng hiện ra. Chúng hót vang một tiếng thánh thót, sau đó đồng loạt bay lên ,cùng Khu Mê Nhân đối kháng Vạn Trọng Thiên Luân Sơn.
Hoắc Dương trong lòng nôn nóng. Biển lửa xung quanh không lúc nào ngừng thiêu đốt linh lực của hắn. Hiện tại hắn đang ở thế bất lợi, không thể duy trì tình huống giằng co quá lâu.
Đúng lúc này, Minh Ma Trúc mang theo từng đợt khí tức âm lãnh khủng bố tiếp cận.
Hoắc Dương không nói một lời. Một Huyết sắc khô lâu yêu bay ra từ trong túi trữ vật.
Khô lâu yêu có hình dáng như nhân loại . Xương cốt toàn thân như đều được máu đỏ đúc thành. Trong hốc mắt lập lòe một đoàn u hỏa, như một sinh vật có linh tính.
Hoắc Dương dùng thần thức ra lệnh cho nó .Huyết sắc khô lâu yêu không chút do dự hướng Minh Ma Trúc phóng đến.
Huyết sắc lốc xoáy được hình thành từ máu tươi xoay quanh thân nó. Một đôi huyết trảo hướng Ma Trúc bắt lấy.
Minh Ma trúc giãy giụa. Từng sợi hắc khí tiếp xúc với huyết cốt phủ đầy máu phát ra âm thanh " xèo xèo ".
Tay còn lại của khô lâu yêu bắt tới, muốn bẻ gãy nó.
Bên trong Minh Ma Trúc bất ngờ chảy ra một dòng hắc thủy. Mùi hôi thối của xác chết khiến người như nghẹt thở.
Hắc thủy vừa ra. Dùng mắt thường có thể thấy được huyết trảo nhanh chóng bị ăn mòn. Chỉ chớp mắt cả bàn tay đã không còn.
Hủ thực tính quá bá đạo !
Hoắc Dương thầm kinh hãi. Chỉ có Vạn Năm Minh Ma Trúc mới có thể sản sinh ra U Minh Thủy. Không ngờ Đoạn Khinh Vân lại sở hữu được loại chí bảo mà ai cũng đỏ mắt này.
Minh Ma Trúc thoát khỏi trói buộc. Hắc trúc hướng đầu Huyết sắc khô lâu yêu đập xuống.
Khô lâu yêu không còn cách nào. Một quyền mang theo khí thế mạnh mẽ đấm lên, huyết khí xung quanh đó cũng kịch liệt quay cuồng theo.
Ầm !
Máu tươi bao phủ bàn tay khô lâu yêu bị đánh tan không ít. Nhưng hắc khí trên Minh Ma Trúc cũng tiêu tán một phần.
Cả hai thứ này đều thuộc loại tà vật. Trong lúc nhất thời khó phân ra thắng bại.
Vạn Trọng Thiên Luân Sơn bỗng nhiên tỏa ra hào quang chói mắt. Một cỗ áp lực đáng sợ vô hình khiến mặt đất bị lún xuống cả trượng.
Tốc độ hạ xuống của cự sơn không nhanh. Nhưng Khu Mê Nhân cùng Tam Xoa Kích tiến lên rất khó khăn, như bị hãm thân vào vũng bùn.
Trương Nhất Tiếu biến sắc. Hắn vội vàng thôi động xích hồ lô đã hóa thành biển lửa. Gần hai mươi con hỏa giao bỗng chốc xuất hiện .Chúng đồng loạt gầm lên ,sau đó lắc đầu quẫy đuôi ngược dòng mà lên.
Vạn Trọng Thiên Luân Sơn như một vầng thái dương, áp lực do nó tạo ra ngày càng mạnh mẽ.
Bản thể chưa đập xuống. Nhưng mặt đất lại xuất hiện vô số vết nứt. Hỏa giao tiếp cận tòa cự sơn, còn chưa kịp va chạm đã bị ép hóa thành những điểm tinh quang tiêu tán.
Một cỗ áp lực khủng bố vô biên bao phủ chu vi gần mười dặm. Tất cả những sinh vật nhỏ yếu trong phạm vi này đều bị ép thành tro bụi. Thoáng chốc, nơi này đã trở thành một vùng hoang mạc trống trải.
Trương Nhất Tiếu hoảng hốt. Thực lực hai bênh chênh lệch quá nhiều so với hắn dự tính.
Vốn tưởng lấy thực lực của hai người đã đủ để trấn áp Hoắc Dương. Nhưng thực lực được đối phương biểu hiện ra đã đánh tan niềm tin của hắn.
Những mật báo được xem là hoàn toàn đáng tin cậy trước đó hóa ra đều là rác rưởi !
Nhưng rất nhanh Trương Nhất Tiếu lại khôi phục bình tĩnh.
Hiện tại chỉ có thể dốc toàn lực. Nếu còn không được hắn chỉ có thể nhịn đau để đối phương rời đi.
Còn về bí mật kinh thiên động địa kia chỉ có thể để lúc khác rồi tính.
Trương Nhất Tiếu lại phun ra một ngụm tinh huyết vào biển lửa.
Biển lửa rộng gần mười dặm đang thiêu đốt trong không trung nhanh chóng thu nhỏ lại. Sau khi ánh sáng chói lòa tắt đi, một con Xích Long trường gần trăm trượng bỗng xuất hiện giữa không trung.
Vừa hiện thân Xích Long liền đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vạn Trọng Thiên Luân Sơn. Sau đó nó há cái miệng đỏ lòm ra, một đạo hỏa trụ mãnh liệt phun ra từ trong đó.
Vạn Trọng Thiên Luân Sơn cấp tốc xoay chuyển. Nó như một con vụ, dùng bản thể to lớn đón đánh.
Ầm ầm !
Tòa cự sơn luôn chọn những chỗ yếu hại trên thân Xích Long đập xuống. Hai chiếc trảo phủ đầy lân phiến của Cự long tạo ra những vết ngấn trên thân Vạn Trọng Thiên Luân Sơn. Nhất thời hai bên đối kháng với nhau rất kịch liệt.
Trương Nhất Tiếu lạnh lùng nhìn Hoắc Dương. Hắn ra lệnh cho Khu Mê Nhân.
Một cự sắc quyền ảnh to gấp mấy lần Khu Mê Nhân kéo theo thân hình nó nhằm đầu Hoắc Dương giáng xuống.
Hoắc Dương không chút nao núng. Hắn điểm nhẹ một đạo pháp quyết vào Huyền Vũ Kính.
Một con Kim Quy do pháp lực cùng hoa văn ngưng tụ thành bay ra từ mặt gương. Nó há mồm phun ra một đạo quang trụ đón đỡ cự quyền.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện