[Dịch]Mộng Thiên Nhai- Sưu tầm

Chương 23 : Hồng Hoang Cổ Thú

Người đăng: 

.
Cảnh tượng "Nam Mộng" ngồi trên ngai vàng bỗng nhiên biến mất ,thay vào đó là một cô gái tuyệt mĩ hiện ra. Nàng diễm lệ tới mức gần như yêu dị ,phong tình vạn chủng .Nàng không hề có một mảnh vải che thân ,làn da của nàng trắng như tuyết ,bờ vai thon gầy ,đôi nhũ phong cao vút kết hợp với bầu ngực sữa oánh bạch trắng nõn có một loại ma lực khó tả .Cả thân hình của nàng khá nhỏ nhắn ,cặp đùi thon dài kết hợp với vòng eo hoàn mĩ khiến nàng có được sự nhu nhược trời sinh .Nàng khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải dâng lên cảm giác muốn che chở ,yêu thương. Đôi mắt ngọc của nàng nhìn Nam Mộng ,nụ cười yếu ớt trên cặp môi đào đã đủ để đoạt tâm phách kẻ đối diện hơn bất cứ cử chỉ khêu gợi nào. Nam Mộng kinh ngạc, hắn nhìn cô gái trước mắt một lượt ,sau đó lại nhẹ quay đầu sang hướng khác. Hắn nói :" Cô là ai ?". Thiếu nữ bước nhẹ về phía Nam Mộng .Dáng đi của nàng uyển chuyển lại càng tôn thêm những đường cong tuyệt mĩ trên thân hình nàng. Khi nàng bước tới trước mặt Nam Mộng mới nghe nàng lên tiếng ,giọng nói của nàng ấm áp như nắng mùa thu : " Tất cả những thứ vừa rồi chỉ là ta đang thử thách chàng ". Nàng chớp đôi mắt đen láy ,đôi môi đỏ mọng khẽ mở : " Chàng là người chí tình, chí nghĩa. Chàng là người sẽ không vì quyền lực, tiền tài, hay người phụ nữ khác mà cô phụ nữ nhân bên cạnh mình .Thực ra cô bé mà chàng cứu lúc trước chính là ta hóa ra ,ta là công chúa của Minh Nguyệt Cung trên Hóa Linh Giới .Bởi vì thời gian dài nhàm chán quá lâu nên ta xuống Hạ Giới lịch lãm nhằm khuây khỏa chút tịch mịch trong lòng. Nếu chàng đồng ý, chúng ta sẽ trở thành một đôi uyên ương cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Ta có thể giúp chàng phi thăng Hóa Linh Giới ,thậm chí những thứ ta có đều là của chàng ". Nam Mộng vẫn không quay đầu lại, đôi mắt của hắn có chút phức tạp. Rất lâu mới nghe hắn nói : " Cô nương cảm mến tại hạ ,đây chính là diễm phúc của ta. Bất quá ta còn một lời hứa chưa hoàn thành. Mà càng trọng yếu hơn là, ta là một nam nhi ! Là nam nhi thì có thể vì giữ mình trong sạch mà chịu kiếp làm ăn mày. Là nam nhi thì có thể hi sinh bản thân mình vì người khác. Mà đã là nam nhi...trong lòng ta...muốn đem những thứ mình có được cho người con gái mình yêu .Có thể là tất cả, thậm chí là cả cuộc đời...Ta muốn ta là người bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, chăm lo cho nàng từng miếng cơm manh áo...chứ không phải là nàng cho ta...Hảo ý của cô nương tại hạ xin tâm lĩnh ,tại hạ không thể đồng ý được ". Cô gái nghe vậy liền trở nên buồn bã. Nàng nhìn Nam Mộng với đôi mắt u oán, sau đó nàng tiến tới gần hắn. Nàng khẽ dựa đầu vào vai hắn, nàng nói : " Lòng kiêu ngạo cùng nguyên tắc sống của chàng có thể giúp chàng là một người đàn ông tốt. Nhưng nếu chàng không mở rộng cánh cửa của lòng mình, ta sao có thể đi vào giấc ngủ của chàng ". Nam Mộng nhẹ đẩy nàng ra, sau đó lùi lại một bước, hắn nói : " Xin cô nương hãy cẩn trọng. Ta là nam nhi, mà đã là nam nhi, khi gặp cô nương có những hành động như vậy, nói không chừng ta sẽ có những động tác lỗ mãng ". Cô gái tiến tới một bước. Hơi thở như lan phả vào mặt hắn ,gương mặt của nàng có chút ửng hồng, nàng nói : " Chàng rõ ràng có cảm xúc với thiếp, tại sao chàng lại không thừa nhận. Xin chàng đừng quá tàn khốc với trái tim của mình, hãy lắng nghe âm thanh của nó ". Nam Mộng vẫn quay đầu sang nơi khác, giọng nói của hắn bình tĩnh : " Cô nương đã hiểu lầm, giữa nam và nữ luôn luôn tồn tại cảm xúc của bản năng, đây chính là bản năng của giới tính. Tại hạ mong cô nương biết giữ chừng mực, trinh tiết của một người con gái không dễ gì giữ được ". Cô gái dường như không nghe lời hắn nói. Nàng ôm trầm lấy hắn, đầu dựa vào bờ ngực của hắn, trong đôi mắt long lanh chảy ra một giọt lệ, giọng nói của nàng nức nở : " Chàng ác lắm ! Ta đã phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc suốt mấy trăm năm qua, chàng có biết trong lòng ta trống trải đến mức nào không ? Ta chỉ muốn có một người đàn ông để bản thân mình có thể dựa dẫm vào những lúc khó khăn, muốn có người sưởi ấm cho mình trong những ngày đông giá rét mà thôi. Chàng nỡ nhìn thấy ta thương tâm sao ?". Nam Mộng nhíu mày, hắn đẩy nhẹ cô gái ra, quay mình đi về hướng khác .Hắn bước đi về phía trước vô mục đích, chỉ nghe giọng nói của hắn vọng lại : " Trên đời này còn có rất nhiều người đàn ông tốt. Xin cô nương đừng quá bi quan, rồi sẽ có một ngày một người đàn ông xứng đáng sẽ xuất hiện trong cuộc đời của cô ". Không biết đi bao lâu, xung quanh hắn chỉ có hắc ám. Cái bóng tối vô tận dường như có thể khiến linh hồn của con người chìm vào trong giấc ngủ vĩnh hằng .Chỉ một thoáng, hay đã trải qua ngàn vạn kiếp người...Nam Mộng không biết ! Hắn cứ bước đi, bước đi mãi...tựa như cả đời này của hắn chỉ biết mỗi hành động này. Đột nhiên phía trước mặt Nam Mộng xuất hiện ánh sáng. Hắn cảm thấy vui mừng, nhịp chân của hắn bất giác gia tốc, chốc lát cảnh vật trước mắt đã hiện rõ trong tầm mắt hắn. Một ngôi nhà tranh, mộc mạc, giản dị lẳng lặng đứng tại nơi đó. Trên mái nhà còn treo không ít liễn hoa, lúc này có không ít chú chim đậu trên đó, những âm thanh thánh thót khiến khung cảnh lại thêm phần an hòa. Bên cạnh mái nhà tranh là một ao cá .Lúc này đang có một người phụ nữ trẻ tuổi lại vô cùng xinh đẹp ngồi trên cầu gỗ giặt đồ. Cách đó không xa là một giàn mướp, phía dưới có bày một bộ bàn ghế đá .Lúc này đang có một nữ tử trẻ tuổi khác ngồi ở đó, nhan sắc không hề thua kém nữ tử trước. Nàng đang may áo, từng động tác nhẹ nhàng thuần thục như của một người vợ đảm đang, hiền thuận. Dường như người nữ tử đang giặt đồ phát hiện ra gì đó, nàng bất chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt của nàng trở nên vui mừng ,chỉ nghe nàng nói với giọng kích động : " Nam ca, chàng về rồi !". Người phụ nữ nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt ngập tràn kinh hỉ. Nàng vội bỏ quần áo đang may dở xuống, đôi tay thon dài khẽ vén chiếc váy dài lên, sau đó nàng nhanh chân chạy lại phía hắn. Nữ tử xinh đẹp sau khi khẽ hô lên thì cũng nhanh chóng chạy lại, trong đôi mắt của nàng có chứa bao nhiêu hàm xúc, đôi mắt của nàng ngấn lệ .Nàng nhìn hắn khẽ thì thào : " Chàng rốt cuộc đã trở về, tại sao chàng lại đi lâu như vậy, chàng có biết chúng thiếp và con nhớ chàng biết chừng nào không ?". Nữ tử trẻ tuổi kia tỏ vẻ tức giận, nàng giơ nắm đấm nhỏ nhắn của mình lên đấm liên hồi vào vai hắn. Nàng vừa khóc vừa nói : " Tại sao chàng đi lâu như vậy, chàng không cần bọn thiếp nữa hay sao ? Chàng ác lắm ,ác lắm !". Nam Mộng sững sờ, hắn ngơ ngác hỏi một câu : " Ta...đã có vợ ?". Cả hai người phụ nữ đoan trang tú lệ cùng nhéo vào hông hắn, nhíu mũi nói : " Chàng còn đùa được sao ? Những năm qua chàng đã đi đâu, hay bên ngoài đã có cô gái khác nên không thèm để ý đến bọn thiếp nữa ". Một trong số hai cô gái hướng về căn nhà tranh kêu lên : " Các con, mau ra đây ,cha của các con đã về rồi !". " Oa, bố đã về, hay quá !" Một cậu bé cùng một cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi từ bên trong nhà chạy ra. Chúng tíu ta tíu tít không ngừng chạy xung quanh hắn, đồng thời còn không ngừng đòi bế. Nam Mộng hoàn toàn mờ mịt. Bất giác hắn đưa tay bế lấy một đứa bé, một người phụ nữ dựa vào vai hắn cười nói : " Lần này không cho chàng đi đâu nữa. Bọn thiếp đã nói với chàng bao nhiêu lần rồi, chàng không cần phải suốt ngày nghĩ cách kiếm tiền mong cho gia đình có cuộc sống sung túc nữa. Bọn thiếp và các con chỉ mong chàng luôn ở nhà, cả đời bình an là đã đủ lắm rồi ". Nam Mộng bị sự ôn nhu của nàng cảm hóa, hắn bất giác đưa tay lên nhẹ vuốt mái tóc mượt mà của nàng. Nhưng đúng lúc này, từng hình ảnh quen thuộc bỗng hiện lên trong đầu hắn. Tựa như một dòng kí ức xa xôi hàng vạn năm về trước, có mơ hồ, có chân thực, có vui vẻ, có đau buồn, có tàn khốc ,có gian khổ, có...vô vàn những năm tháng thăng trầm xa xôi. Nam Mộng đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đặt đứa bé đang bế xuống đất, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, hắn nói : " Các cô nhận lầm người rồi, tôi không phải là người trong lời nói của các cô ". Một người phụ nữ trong đó lên tiếng, vẻ mặt của nàng hết sức kinh ngạc : " Chàng đang nói gì vậy, cái gì là nhận lầm người ". " Quả thật tại hạ họ Nam không sai, nhưng tại hạ chưa có gia đình ,càng không nói đến chuyện có con. Xin thứ lỗi vì những hành động không phải vừa rồi của tại hạ ". Nữ tử xinh đẹp còn lại tỏ vẻ lo lắng, tiến lên cạnh hắn quan tâm hỏi : " Chàng bị làm sao vậy, chàng không phải đã gặp chuyện gì chứ, tại sao ngay cả bọn thiếp chàng cũng không nhận ra ". Nam Mộng lại lùi về phía sau mấy bước. Hắn nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đều rất chân thực, ánh nắng sáng sớm cùng không khí trong lành buổi sáng sớm thấm nhập vào phổi, tất cả những thứ này như đang mách bảo hắn những gì đang diễn ra đều là sự thật. Đây mới chính là cuộc sống của hắn. Người phụ nữ còn lại tỏ vẻ tức giận ,lên tiếng trách cứ : " Chàng đùa kiểu gì thế, chàng đừng làm lũ nhỏ sợ ". " Xin lỗi ,tại hạ thực sự không phải người đó ,cáo từ !" Nam Mộng chắp tay đáp lại ,hắn chỉ để lại một câu, sau đó lập tức quay đầu rời đi. Khi hắn đi được một khoảng ,hắn còn nghe được những âm thanh kêu gọi ở đằng sau. Trong đó còn có cả những tiếng khóc cực kỳ đau xót, những hắn vẫn không để ý, vì tất cả những thứ này đều không phải là của hắn. Không biết hắn đã đi được bao xa, âm thanh trong bóng tối lại vang lên, mang theo một loại ma tính khó hiểu : " Hãy thuần phục ta ,tất cả mọi thứ trên đời đều là của ngươi ". Nam Mộng dường như không nghe thấy, hắn vẫn chậm rãi đi về phía trước. Giọng nói đó lại vang lên : " Hãy thuần phục ta, ngươi sẽ có tất cả ". Nam Mộng vẫn bước đi ,không hề có biểu hiện gì. " Hãy thuần phục ta, những mong muốn của ngươi sẽ ngay lập tức được hoàn thành ". Nam Mộng đột nhiên dừng bước. Nhưng ngay sau đó hắn lại tiếp tục bước đi. Đôi mắt của hắn vô thần, không hề có một chút linh tính. " Hãy thuần phục ta..." Nam Mộng vẫn không dừng bước. " Hãy thuần phục ta..." Nam Mộng vẫn không hề bị lay chuyển. Đột nhiên một cột sáng đen kịt mang theo vết đỏ nhợt nhạt xuất hiện trong hư không ,sau đó bắn thẳng vào người hắn ,bao phủ cả Nam Mộng vào bên trong. Khi cột sáng biến mất ,cả gương mặt của Nam Mộng cũng theo đó mà hoàn toàn biến dạng. Lúc này gương mặt của hắn đã trở nên đen kịt, trên má hắn bỗng nhiên xuất hiện không ít ký hiệu màu máu .Trong đôi mắt vốn dĩ mờ mịt đã được thay bằng những tia sáng của tham lam, sự hung ác, lạnh lùng. Hắn nhìn thẳng về phía trước ,trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh "khặc khặc" quái dị. " Hãy thuần phục ta, ngươi sẽ có những gì ngươi muốn " Âm thanh đầy từ tính khi nãy lại vang lên, mang theo cảm giác hôn ám. Nam Mộng cười một tiếng quái dị ,trong đôi mắt bắn ra những tia sáng tham lam, hắn mở đôi môi đen sì : " Ngươi có thể cho ta những gì ?". Âm thanh trầm thấp tràn đầy mê hoặc quanh quẩn xung quanh hắn : " Quyền lực, tiền tài, mĩ nữ, danh vọng, hay thậm chí là trường sinh ". Nam Mộng nhếch miệng cười lạnh lùng : " Ta muốn có tất cả !". " Hãy thuần phục ta, tất cả đều như ngươi mong muốn !". " Khặc khặc khặc..." Nam Mộng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một cách điên dại. Quanh thân hắn tỏa ra từng đợt hắc vụ, sau đó điên cuồng lưu chuyển chung quanh hắn, đồng thời một gương mặt quỷ hiện lên giữa hai đầu lông mày của hắn ,vừa âm u vừa đáng sợ. " Coong...!!". Đúng lúc này,bỗng nhiên một tiếng chuông không rõ từ nơi nào vang lên! Âm thanh tựa như từ thượng giới truyền xuống, có khả năng gột rửa tâm hồn của con người. Tiếng chuông vừa trang nghiêm thần thánh lại vừa hùng hồn ,cả không gian cũng không chịu đựng nổi mà vặn vẹo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Ngay tiếp đó, từng hàng văn tự hoàng sắc bất chợt bay ra từ giữa mi tâm Nam Mộng .Chúng có rất nhiều ,chúng liên kết lại với nhau tựa như thần liên ,những sợi thần liên này sau khi bay ra liền quay quanh bao phủ Nam Mộng vào trong. Ánh sáng thánh khiết ,tường lành do quang liên tỏa ra khiến hắc khí trên người Nam Mộng bị xua tan đi, chỉ thoáng chốc hắc khí đã biến mỏng, mắt thấy sẽ bị xua tan hoàn toàn. Vào lúc này, một con mắt đỏ ngầu nằm dọc bất chợt xuất hiện huyền phù giữa hư không. Nó bắn ra một luồng hắc quang bao trùm lấy Nam Mộng vào bên trong. " Coong...!!!" " Án, a na lệ,tỳ xá đề, bệ ra bạc xà ra đà rị, bàn đà bàn đà nể, bạt xà ra bàn ni phấn. Hổ hồng, đô lô ung phấn, ta bà ha...". Ngay khi cột sáng tiếp xúc với Nam Mộng, một đạo âm thanh thần bí đột ngột vang lên .Nó tựa như một câu thần chú được sinh ra từ thời hồng hoang ,mang theo khí tức cổ lão ,thang thương của năm tháng ,âm thanh như gần như xa ,giống như thần âm được vang lên từ trên chín tầng trời ,âm thanh khiến người có thể thức tỉnh khỏi cơn u mê. Từng dòng văn tự nhỏ xíu dùng mắt thường khó lòng nhìn thấy hiện lên giữa mi tâm của Nam Mộng, gương mặt ác quỷ cũng theo đó bị đẩy lui đi, chỉ sau vài cái chớp nháy đã bị vô số văn tự thần bí thế chỗ. Vẻ mặt của Nam Mộng theo đó cũng triệt để biến đổi, vẻ hung tàn đã trở nên trang nghiêm, không hề có một tia cảm xúc. Đồng thời toàn thân Nam Mộng tỏa ra ức vạn đạo quang hoa, chiếu sáng tận những nơi xa xăm nhất. Mà ngay khi đó tất cả hắc khí bị xua tan không còn ,ngay cả con mắt tà dị ở phía xa có vẻ không chịu được luồng ánh sáng chói mắt này mà lui tránh đi. Hắn như một vầng thái dương đứng độc lập nơi đó chiếu sáng cả thế giới bị chìm ngập trong hắc ám. " Ngươi...ngươi có quan hệ thế nào với Ma Ha Tát !" Trong bóng tối ,âm thanh thần bí tựa như của một người đàn ông thốt lên với vẻ kinh hãi. " Hừ !" Âm thanh đó lại phát ra một tiếng hừ lạnh .Cũng trong lúc đó, con mắt yêu dị giữa không trung không hề có một dấu hiệu nào cũng đột nhiên biến mất, tất cả hắc khí quanh thân nó cũng quỷ dị biến mất theo. ... ... " Chủ nhân...mau tỉnh dậy !". Trong bóng tối vô tận Nam Mộng mơ hồ nghe được có người đang gọi mình. Lý trí nói cho hắn biết hắn cần phải tỉnh dậy, bằng không hắn không còn cơ hội nào nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa. Hắn biết mình đã mở mắt. Nhưng cái hắn nhìn thấy được chỉ là một màu đen kịt ,lờ mờ ở nơi xa xăm có những đốm sáng lấp lóe. Đầu óc hắn vẫn đang trong trạng thái mông lung, hắn bất giác mở miệng : " Đây là đâu ?". Âm thanh của Nam Mộng yếu ớt rất khó để nghe rõ, nhưng lại có một giọng nói to rõ vang lên trong đầu hắn : "Chủ nhân, người tỉnh rồi, vừa có một chuyện đáng sợ xảy ra ". Nam Mộng muốn ngồi dậy ,nhưng thân thể không nghe theo sự sai sử của hắn. Nó vẫn cứ nằm im không nhúc nhích, hơi thở của hắn yếu ớt, giọng nói cũng có chút mơ hồ : " Cô bé...mau...xem...cô bé...thế nào !". Thiên Nhai đáp :" Ta không thấy được cô bé, chủ nhân quên rồi sao ? Ta chỉ thấy được một con ác quỷ đột nhiên xuất hiện, nó tiến vào thân thể của chủ nhân, sau đó lại thấy nó vội vàng bay ra. Ta sợ chủ nhân có chuyện, gọi một lúc lâu chủ nhân mới tỉnh ". " Quỷ...quỷ sao...chạy...thì tốt...!" Giọng nói của hắn nhỏ dần, giống như hắn đang tự lẩm bẩm một mình. Thiên Nhai thấy vậy thì càng lo lắng : " Chủ nhân sao thế ? Người phải mau chóng ngồi dậy, sau đó trị liệu thương thế cho tốt, chúng ta còn phải tìm đường ra ". Chỉ nghe Nam Mộng nói , giọng nói còn nhỏ hơn cả tiếng mũi vỗ cánh : " Ta...buồn ngủ...ngủ...!". Giọng nói của Thiên Nhai trở nên gấp gáp : " Chủ nhân không được ngủ. Nếu bây ngờ chủ nhân ngất đi sẽ phải kéo theo Nguyên Thần lâm vào trạng thái ngủ say, hay còn gọi là " chết giả ". Đến lúc đó cho dù người có sống lại trên " thân xác " khác cũng vô nghĩa .Người phải cố gắng lên, người còn chưa thực hiện lời hứa của mình ". " Lời...hứa...!" Nam Mộng gian nan lặp lại. " Phải ,lời hứa của chủ nhân đã hứa với ta, người phải mau chóng hoàn thành, bằng không thiên hạ sẽ có một ngày máu chảy thành sông, thây người chất cao như núi !". " Lời...hứa...!". " Lời...ta...đã...hứa...!" Nam Mộng cảm giác có một luồng khí vô danh đọng lại tại ngực mình, nó ép hắn có cảm giác khó thở. Hắn cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi, suốt bao năm qua chưa lần nào mệt mỏi như lần này. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng thân xác lại không nghe theo lời hắn. Hắn cảm thấy mình thật sự vô lực, hắn có cảm giác tức giận, hắn thật sự rất muốn ngồi dậy ,nhưng đôi mắt của hắn cứ khép dần. Một luồng khí đọng ở ngực khiến hắn có cảm giác nghẹn ứ ,bất giác khóe mắt của hắn cay cay. Lòng hắn nặng trĩu, rồi sau đó là khôn cùng phẫn nộ tích tụ thành một luồng nhiệt hỏa xông lên cổ họng của hắn. " Lời hứa !!!!!!!!!!!!!". Nam Mộng đột nhiên hét lớn, âm thanh vang vọng trong màn đêm u tĩnh, dường như hắn muốn lay tỉnh chính mình. Hắn không muốn gục ngã ! " Phù phù !". Sau khi hét to một tiếng để giải tỏa ức chế trong lòng, hắn liên tục thở gấp. Tiếng thở nặng nề cùng với đó lượng khí tràn vào phổi hắn cũng nhiều hơn. Nam Mộng cắn chặt răng. Hắn có thể không ngồi dậy được nhưng hắn cần phải tỉnh táo. Hắn cố gắng tập trung thần niệm hướng về trong túi trữ vật. Ngay lập tức một viên đan hoàn được hắn dùng thần thức khống chế bay ra. Nó cứ lung lay giữa không trung ,tựa như bị một bàn tay vô hình đang vô cùng run rẩy khó khăn nắm chặt lấy nó. Nhưng cuối cùng nó vẫn bay vào được miệng của hắn. Nam Mộng cố gắng vận chuyển chân khí hóa ra từ đan dược. Từng tia linh khí quý giá chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch hắn, nó nhanh chóng chữa trị thương thế vô cùng nghiêm trọng bấy giờ của Nam Mộng. Khoảng một khắc sau ,hắn lại lấy ra một viên đan dược khác, sau đó lại tiếp tục phục dụng. Cũng không biết hắn lặp đi lặp lại hành động như thế bao nhiêu lần .Đến khi Nam Mộng ngồi dậy thì phương xa đã le lói chút ánh sáng yếu ớt. Việc đầu tiên Nam Mộng làm chính là xem xét tình huống của cô bé . " Bích Vân !". Không ai lên tiếng, âm thanh non nớt đã không vang lên như mọi lần. Nam Mộng nhìn ngó xung quanh .Hắn không thấy cô bé đâu,một chút vết tích cũng không phát hiện, dường như từ đầu tới giờ nữ hài không hề tồn tại. " Bích Vân ,muội có nghe ta gọi không ?!!" Nam Mộng vội vàng hét lớn. Đáp lại hắn là tiếng côn trùng kêu vang buổi sáng sớm. Nam Mộng cố gắng chịu đựng cơn đau thấu tim gan truyền tới từ sau lưng .Lưng hắn hiện giờ đã chẳng ra hình thù gì, nhưng hắn không có tâm tư đâu để chú ý tới nó. " Thiên Nhai ,ngươi cẩn thận quan sát lại xem, lúc này đã ở một nơi khác, có lẽ ngươi không còn bị hoàn cảnh đặc thù dưới mặt đất của Uông Ly Trạch ảnh hưởng nữa ". Nam Mộng bỗng nhiên lên tiếng. Thiên Nhai đáp lại :" Lúc chủ nhân hôn mê ta đã dò tìm kỹ lắm rồi ,không hề phát hiện được gì cả ". Nghe vậy Nam Mộng biết chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng tìm tòi cả phương viên gần năm dặm vẫn không phát hiện được gì, Nam Mộng cũng đã mệt mỏi đến mức không chịu nỗi, hắn không kìm được ngồi bệch xuống đất. Nam Mộng hít sâu một hơi ,hắn hỏi Thiên Nhai : " Thiên Nhai, ngươi thuật lại tất cả những việc đã xảy ra từ lúc ta ngất đi một lần xem sao. Biết đâu đã có việc gì xảy ra " Nam Mộng đột nhiên nhớ ra Thiên Nhai có thể quan sát được tất cả mọi chuyện trong lúc hắn hôn mê. " Khi chủ nhân ngất đi không lâu thì bị lốc xoáy cuốn vào, tiếp đó chủ nhân lại bị cuốn vào bên trong một hắc động kì quái. Tiếp sau đó theo phán đoán của ta thì chủ nhân bị đưa đên một vùng không gian khác, nơi này hoàn cảnh đã khác biệt rất nhiều so với lúc trước. Bất quá dưới nước lại có một luồng thủy lưu rất quái lạ ,chủ nhân bị nó cuốn đi hết hang động này đến hang động khác. Sau đó ta thấy được có một con Cự thú khổng lồ cao gần cả ngàn trượng toàn thân trong suốt như loài sứa xuất hiện ở bên kia hắc động .Khi chủ nhân sắp bị nó hút vào thì lại có một con Bạch tuộc khổng lồ to lớn không kém loài động vật kì lạ kia đột nhiên xuất hiện .Ngay sau đó cả hai con này lại giao chiến với nhau ,chủ nhân nhờ vào dư kình của cuộc giao chiến đẩy dạt bên trong nước ,cứ thế trôi dạt mấy ngày trời lại bị sóng đưa vào bờ. Không lâu sau đó lại có một con ác quỷ xuất hiện ,nó vừa hiện ra liền nhập vào thân chủ nhân. Bất quá rất nhanh sau đó nó lại hoảng hốt bay ra. Những chuyện tiếp theo thì chủ nhân cũng đã biết ". " Chỉ có như vậy ?" Sau khi ngẫm nghĩ một lúc lâu Nam Mộng hỏi lại một lần để khẳng định. Thiên Nhai đáp :" Không sai, chỉ như vậy !". Nam Mộng nhíu mày suy tư, rất lâu sau mới nghe hắn nói : "Có thể trong lúc bị cuốn đi cô bé đã thoát khỏi tay ta, sau đó lại bị cuốn đến một nơi khác. Hoặc cũng có thể sau khi bị dư chấn của cuộc giao chiến giữa hai con sinh vật to lớn kia chấn dạt tách ta cùng cô bé kia ra tới một nơi nào đó. Cũng không thể loại trừ khả năng ngay khi ta bị sóng biển đưa vào bờ không lâu cô bé cũng gặp phải trường hợp tương tự ,nếu là tình huống này thì cô bé có thể cách chúng ta không quá xa ". Thiên Nhai cũng đồng ý với cách nghĩ này : " Có lẽ là như vậy ,nếu là trường hợp thứ ba vậy phải chăng chủ nhân phải đi kiếm tung tích cô bé ?". Nam Mộng gật đầu :" Thân xác của ta đến tình trạng này cũng chỉ vì cứu lấy nữ hài này, ta không muốn bỏ dở giữa chừng. Có lẽ rất nhanh sẽ tìm được, hoặc cũng có thể..." Nói tới đây Nam Mộng bỗng nhiên dừng lại. Nam Mộng lắc lắc đầu, hắn không muốn lãng phí thời gian thêm. Nam Mộng khoanh chân ngồi xuống, sau đó hắn lấy tất cả những loại đan dược mà mình đang có bày hết ở trên đất. Hắn chọn ra những loại đan dược có tác dụng với thương thế hiện giờ. Vừa rồi chỉ vì lo lắng cho an nguy của cô bé nên hắn chỉ hồi phục được chút chân khí. Lúc này hắn phải khôi phục lại đến mức tốt nhất có thể, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng có vốn liếng để tiếp tục hành động tìm kiếm. Vài canh giờ sau, trên gương mặt trắng bệch vì mất quá nhiều máu của Nam Mộng đã có chút huyết sắc. Nam Mộng mở mắt, hắn nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết, sau đó không lâu hắn đứng dậy men theo bờ biển đi tới. Nơi này cây cỏ xanh um ,tươi tốt ,khác hẳn với bầu không khí tựa như tử vực lúc trước. Từng cây cổ thụ cao chọc trời tựa như Bàn Cổ đứng nơi đó dùng thân mình chống đỡ vòm trời. Trên những chiếc lá xanh mướt còn đọng lại không ít sương sớm. Nơi Nam Mộng đi qua có không ít các loại động vật biển nhốn nháo ở ven bờ chờ ánh thái dương lan đến, có không ít các loại thủy sinh vật mà Nam Mộng lần đầu tiên nhìn thấy. Thậm chí khi hắn đi qua chúng lại không hề có con nào tỏ vẻ sợ hắn, trong đó có không ít những con cua có những đốm lam sắc trên lưng còn tiến tới kẹp lấy chân hắn. Ven bờ có không ít cây dừa, kéo theo đó không ít loài chim biển đua nhau làm tổ, khung cảnh an tĩnh buổi sáng sớm tràn ngập trong những tiếng kêu vang. Đi được một lúc lâu, khoảng chừng cũng được gần trăm dặm, Nam Mộng vẫn không hề phát hiện tung tích của cô bé, thậm chí ngay cả một dấu chân hắn cũng không tìm thấy. Lúc này thái dương cũng đã treo cao, ánh nắng cũng trở nên gay gắt hơn ,thỉnh thoảng còn nghe được những tiếng hổ gầm vang vọng trong những dãy núi xa xa. Nam Mộng ngửa đầu nhìn bầu trời, một con đại bàng lớn cả thước bay qua trên đầu hắn, Nam Mộng bất giác thở dài : " Chúng ta làm thế này quả thực không khác gì mò kim đáy biển ". Đột nhiên Nam Mộng ngửi được một loại hương thơm kỳ dị, nó rất thơm, như thấm cả vào ruột gan. Nam Mộng có cảm giác bụng của mình sôi trào lên, mùi hương này theo đó lại càng trở nên dụ hoặc. Nam Mộng tò mò lẩm bẩm :" Là thứ gì lại thơm như vậy ?". " Chủ nhân là nói những quả cây kia sao ?" Âm thanh của Thiên Nhai vang lên trong đầu hắn. Nam Mộng kinh ngạc :" Ngươi nói là một loại quả cây sao ?" " Đúng vậy, cách đây cũng không xa ". Nam Mộng nhất thời tò mò, hay nói đúng hơn là cái bụng của hắn đang tác quái : " Ngươi nói cụ thể phương hướng đi, ta muốn xem thử nó là loại quả như thế nào ". Rất nhanh sau đó, dựa theo sự chỉ dẫn của Thiên Nhai Nam Mộng đã đến được nơi đó. Đây là một cái cây cực kỳ to lớn. Nó cao không dưới trăm trượng, thân cây ngay cả hơn chục người ôm cũng không xuể. Thân cây nứt nẻ, rắn chắc, thoạt nhìn đã tồn tại không ít không tháng. Lá cây có màu bích ngọc, trong suốt lung linh, xung quanh mỗi chiếc lá phiêu động điểm điểm tinh quang. Dưới ánh mặt trời chúng phản chiếu những tia sáng rất thu hút sự chú ý. Tán cây rất rộng, bao phủ cả phương viên gần tám dặm, phía trên treo lủng lẳng những trái cây to như trái táo. Quả cây có màu hoàng kim sắc, nói nó là vàng khối thì đúng hơn là một loại quả cây. Hương thơm nức mũi chính là từ những loài quả cây này phát tán ra. Nam Mộng hít sâu một hơi, cảm thụ mùi hương thơm ngát tràn ngập trong không trung. Hắn không kìm được đôi chân có chút rục rịch. " Chủ nhân muốn leo lên đó ?" Nam Mộng gật đầu ,cười nói : " Ừ, đã lâu không ăn những thứ gì khác ngoài Hồng Đào Quả. Hôm nay ngẫu nhiên gặp được thứ này phải chiêu đãi bản thân một phen, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian ". Nam Mộng vừa nói xong, thân hình của hắn đã không còn ở vị trí ban đầu. Bằng vào Khinh Thân Thuật muốn hái trái trên cái cây cao chót vót này cũng không phải là không thể. Chi mất vài thời thần, Nam Mộng vừa đứng trên cành cây to bằng thân người hắn vừa cầm trong tay một quả hoàng kim sắc tỉ mỉ quan sát. Thoạt nhìn nó khá nhỏ nhưng trọng lượng thật sự lại chẳng hề " nhỏ " chút nào, chí ít cũng phải trên mười cân. Mùi thơm nó tỏa ra khiến toàn thân hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái ,có cảm tưởng như cả thập bát vạn lỗ chân lông cũng đều giãn nở ra, cả người của hắn thư thái lâng lâng dường như muốn bay lên tận mây xanh. Cái gọi là Quỳnh Tương Ngọc Lộ cũng không có gì hơn cái này. Hắn không chờ đợi được nữa mà cắn một miếng. " Ồ!" Nam Mộng trợn to mắt, biểu hiện hết sức kinh ngạc. Thiên Nhai tò mò hỏi :" Có độc sao ?". Nam Mộng cười nói :" Nếu có độc ta còn có thể đứng vững ở nơi này sao. Thực tế lại hoàn toàn ngược lại, sau khi ta ăn nó xuống liền hóa thành một luồng khí kỳ dị tiến nhập vào Nguyên Thần của ta ,thần thức lập tức cường đại lên nửa thành ". Thiên Nhai rất giật mình : " Chỉ một miếng nhỏ như thế mà đã có kì hiệu như vậy ". Nam Mộng gật đầu :" Ta cũng không rõ nó là loại quả gì, bất quá đây chính là một hồi kỳ ngộ ". Vừa dứt lời Nam Mộng cũng không vội ăn thêm mà hái xuống vài quả bỏ vào túi trữ vật, sau đó hắn lại nói : " Thiên Nhai ,ngươi mau dùng Ngũ Hành Nhất Nguyên Hợp thử phân hóa xem. Nếu như thành công, chắc chắn sau này nó sẽ là một loại trợ lực rất lớn trên con đường tu hành của ta ". " Được !" Thiên Nhai đáp. Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong khi chờ đợi kết quả, Nam Mộng cũng không để thời gian lãng phí, hắn tiếp tục hái những loại quả thần bí này đề phòng Ngũ Hành Nhất Nguyên Hợp không có tác dụng. " Hống !" Đột nhiên một tiếng rống rung trời khiến mặt đất phải chấn động từng hồi vang lên ! Khoảnh khắc sau đó một con quái thú cực kỳ khổng lồ có hai cánh đang hướng phía này bay tới. Tốc độ của nó cực nhanh, tiếng rống của nó vừa vang lên thì thân hình đồ sộ tựa như một tòa núi lớn đã xuất hiện ngay phía trên cái cây mà Nam Mộng đang đứng. " Là...'' Nam Mộng ngơ ngác nhìn thân hình bao phủ cả phương viên gần mười dặm của quái thú trước mắt. Tim hắn như ngừng đập, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. " Là...một con Thương Long !" Nam Mộng kinh ngạc đến ngây người. Nó có đầu rồng, đuôi nhỏ dài, có tứ chi. Phía sau lưng nó có hai cánh, trên đầu sinh trưởng một chiếc sừng như sừng giao long ,cả người được bao phủ bởi một lớp lân phiến lam sắc, chỉ riêng một chiếc vảy của nó đã to bằng một cánh cửa phòng. Luồng uy áp vô hình tỏa ra từ trên thân mình của Thương Long khiến Nam Mộng không thể di chuyển dù chỉ một bước. Dường như có một tòa cự sơn nặng ngàn vạn cân đè ép lên vai hắn, có thể nghe được tiếng xương cốt ma sát với nhau vang lên từ trong cơ thể Nam Mộng. Chỉ nháy mắt sau đó, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống đất, thoáng chốc lưng hắn đã ướt đẫm. Thương Long, còn có một cách gọi khác là Hồng Hoang Cổ Thú. Theo truyền thuyết thì đây chính là sủng nhi của thiên địa, chúng được tạo ra từ tinh hoa của đất trời giao hòa với nhau, từ đó thai nghén mà sinh ra. Tương truyền trong máu của chúng tồn tại thiên địa pháp tắc, chúng không cần ăn uống vẫn có thể sinh tồn. Càng thêm kì dị chính là, chúng không có tuổi thọ, nói cách khác, chính là bất tử ! Cũng chính vì như thế, chúng bị thiên địa hạn chế rất nhiều. Cả đời của một con Hồng Hoang Cổ Thú chỉ có thể sinh được một con, nếu sinh ra lứa thứ hai chúng sẽ lập tức mất mạng. Vì lẽ đó số lượng của chúng rất thưa thớt ,thậm chí có thể nói là hiếm như Phượng mao lân giác. Đồng thời chúng có tập tính rất ham ngủ. Khi chúng lâm vào giấc ngủ say sẽ chìm sâu cả một vạn năm ,cho dù có làm cách nào cũng không thể tỉnh lại. Mà đến lúc tinh lại chúng lại cực kỳ háu ăn, bất kể là động vật hay thực vật chúng đều không nề hà, mặc dù chúng không cần thức ăn để duy trì sinh mệnh. Bản tính của chúng rất thiện lương, chúng sẽ không chủ động trêu chọc ai bao giờ. Chúng chỉ sinh sống trong những vùng đất hoang sơ nguyên thủy nhất. Tất cả Hồng Hoang Cổ Thú đều có một sở thích rất đặc thù, chính là thích hấp thu lôi điện. Bất kể là loại lôi gì chúng đều có hứng thú, tu sĩ còn có một cách nói miệng khác về loại kì thú này :" Nếu muốn gặp Hồng Hoang, hãy nhìn trời những khi trời mưa !". Bất quá tính cách của chúng nói xấu cũng không phải mà nói không xấu cũng không chính xác. Chính là chỉ cần có người trêu chọc chúng, cho dù là đuổi theo ngươi cả đời, đến cùng trời cuối đất. Chỉ khi nào giết được ngươi chúng mới chịu dừng tay. Hồng Hoang Cổ Thú tuy linh trí không cao. Nhưng chúng sở hữu sức mạnh vô cùng to lớn. Theo truyền thuyết một con Hồng Hoang Cổ Thú thực sự trưởng thành ngay cả Tiên Nhân cũng không thể áp chế. Một chiếc móng vuốt to lớn che trời phủ đất giáng xuống đầu Nam Mộng. Hắn cực lực giãy giụa nhưng chỉ là phí công, trong lòng hắn một mảnh băng hàn. Phốc ! Móng vuốt khổng lồ còn chưa chạm vào hắn. Một luồng áp lực khủng bố vô hình đã ép Nam Mộng thành sương máu, ngay cả một chút xương cốt cũng không còn tồn tại. Một cơn gió khẽ lướt qua, tất cả lại quy về bụi trần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang