[Dịch]Mộng Thiên Nhai- Sưu tầm
Chương 18 : Ma ( Thượng )
.
" Huhuhu...! "
Đang lúc Nam Mộng cẩn thận bước lên phía trước từng bước một ,bỗng nhiên hắn nghe được âm thanh than khóc ,có vẻ khá non nớt.
Nam Mộng giật mình ,bật thốt :" Chẳng lẽ là ..."
Thiên Nhai tò mò hỏi :" Là gì vậy chủ nhân ?".
Nam Mộng lắc đầu :" Không có gì ,có lẽ do ta suy nghĩ quá nhiều ".
Đột nhiên Nam Mộng tỏ vẻ kinh ngạc nói :" Ta cũng có thể nghe được ,chứng tỏ thứ gì đó chỉ ở gần đây ,ngươi có thể quan sát tận chín dặm ,chẳng lẽ ngươi không biết nó là thứ gì ?".
Thiên Nhai nói :" Ta không thấy gì cả ,chỉ là có nghe được tiếng khóc ,nhưng lại rất mơ hồ ,như có như không ".
Nam Mộng trầm tư ,lẩm bẩm :" Vậy sao ,còn ta lại nghe được rất rõ ràng ".
" Không phải là yêu ma quỷ quái gì ở xung quanh chứ ?".
Nam Mộng nhẹ gật đầu nói :" Cũng có thể ,lấy trạng thái khác biệt của ta và ngươi khi nghe được ,cùng khả năng quan sát đặc biệt của ngươi mà cũng không thể thấy được nó là thứ gì ,chỉ e việc này có điều tà dị ".
Thiên Nhai vội vàng nói :" Chúng ta đi qua xem thử thế nào ,hay là tránh nó đi ,rời xa nơi này ?".
Nam Mộng vừa nhìn xung quanh vừa nói :" Thiên Nhai ngốc ! Câu này mà ngươi cũng hỏi nữa sao ,đương nhiên là chạy càng xa càng tốt ".
Vừa dứt lời Nam Mộng liền lùi lại phía sau ,nhưng hắn không dám đi nhanh ,chỉ dám đi từng bước một ,hắn bước đi chậm rãi ,thật chậm rãi ...
Bất quá Nam Mộng đi được khoảng năm dặm sau ,những âm thanh than khóc vẫn văng vẳng bên tai không dứt ,thậm chí không hề có chút thay đổi nào ,dường như từ nãy tới giờ hắn chỉ đừng im tại chỗ vậy.
Nam Mộng vẻ mặt ngưng trọng nói :" Không xong ,ta đã cố gắng không làm kinh động tới nó ,nhưng xem ra nó đã phát hiện ra chúng ta ".
" Vậy chúng ta làm sao bây giờ ?".
Nam Mộng sầu não nói :" Thế giới của tu giả có quá nhiều khác biệt so với thế giới của người bình thường ,Ma ? Ta cũng không phải chưa từng gặp qua ,bất quá sau khi gia nhập Thanh Hoa Môn ,ta được đọc qua không ít điển tịch ,thế nên sự hiểu biết của ta về tu tiên giới cũng gia tăng không ít ".
Lại nghe Nam Mộng nói :" Theo như trong điển tịch ghi lại,các loại hồn ma ,oán linh thông thường được hình thành từ các oan hồn không chịu siêu thoát của những tu sĩ đã chết ,chúng chỉ tồn tại nhờ vào kí ức hay oán niệm của tiền kiếp ,những loài Ma như thế này tồn tại không hề theo nguyên tắc nào ,tất nhiên ,ta nói là nói loại ma không biết tu luyện ,còn những loài ma biết tu luyện lại thuộc phạm trù khác ".
Lại nghe Nam Mộng nói tiếp ,giọng điệu của hắn mang theo vẻ bất đắc dĩ :" Mà những loài Ma ta vừa nói trên ,một khi chúng đã nhằm vào ai đó ,đồng nghĩa với việc người này chỉ có thể đối diện ,bằng không chúng sẽ bám theo không buông ".
Thiên Nhai lo lắng hỏi :" Chúng có thủ đoạn gì lợi hại không ?".
Nam Mộng lắc đầu nói :" Nói chúng lợi hại cũng không đúng ,mà nói chúng không có uy hiếp gì cũng không sai ".
Thiên Nhai nghi hoặc :" Chủ nhân nói vậy là sao ?".
" Cũng không quá khó hiểu ,những loại hồn ma này chỉ có thể tấn công con người thông qua ý niệm của họ ,nếu như ngươi tâm chí kiên định thì thôi ,còn nếu như ngươi là kẻ mềm yếu ,ý chí không đủ cứng rắn ,đồng nghĩa với linh hồn của ngươi sẽ bị chúng ăn mòn dần dần ,tinh hoa linh hồn của kẻ bị hại sẽ thành vật nuôi dưỡng chúng ,giúp chúng càng ngày càng cường đại ,còn kẻ bị hại chỉ còn lại cái xác không hồn ,đồng thời còn có hơn phân nửa khả năng sẽ biến thành cương thi ".
Thiên Nhai cười hì hì nói :" Vậy cũng không quá nguy hiểm ,làm ta cứ lo lắng mãi ".
" Ngươi tưởng chỉ đơn giản vậy sao ?".
Thiên Nhai nghe Nam Mộng nói vậy liền nghi hoặc :" Không phải chỉ là cám dỗ linh hồn thôi sao .Dựa vào suốt hơn chục năm chịu đựng cuộc sống khổ cực ,một chút ý chí đó chủ nhân cũng không có đủ sao ?".
Nam Mộng lắc đầu cười khổ nói :" Cái chính là những hồn ma này rất giỏi trò thủ đoạn ,chúng thường dùng chiêu thức " lấy hư làm thực ,lấy thực làm hư " để đánh lạc hướng đối phương ,đến khi kẻ bị hại cứ tưởng rằng mình không sao cả , bản thân chẳng có việc gì , thì cũng chính lúc đó là lúc hắn đã bị hại ,ngươi thấy có hung hiểm không ?".
Thiên Nhai vội vàng nói :" Nếu là như vậy ,tỉ như chủ nhân đang làm gì đó, nhưng thực ra lại không phải chính chủ nhân đang làm ,cũng giống như khi chủ nhân đang bị hại lại cứ tưởng mình vẫn rất bình thường ,luôn cho rằng việc mình làm là đúng ,là chuyện đương nhiên ,có phải hay không ?".
Nam Mộng gật đầu nói :" Đúng vậy ,kẻ bị hại cứ u mê giữa thật và giả như vậy ,ngươi nói có dễ dàng để phân biệt được sự việc không ?".
Nam Mộng vừa lo lắng nhìn ngó xung quanh vừa nói :" Vấn đề quan trọng là ,nếu như thực lực của nó không mạnh ,ta có thể bằng vào cường độ thần thức của mình để phát giác được trước khi bị nó hại ,còn nếu như tu vi của nó cao hơn ta ,ta cũng chẳng nói trước được gì ".
HuHuHu!!!
Âm thanh than khóc lại ngày một rõ ràng hơn ,chí ít Nam Mộng nghe được chính là như vậy.
Tiếng khóc có vẻ như là của một đứa bé ,như một tiểu hài tử khi bị bố mẹ bỏ rơi ,cực kỳ thương tâm cùng đau xót.
Đột nhiên ,thần thức của Nam Mộng phát hiện ở một nơi cách hắn không xa xuất hiện một bóng ảnh ,ban đầu chỉ lờ mờ như một đoàn sương vụ ,nhưng rất nhanh sau đó ,một đạo hư ảnh có hình dáng con người ,toàn thân được bao phủ bởi lá cây ,đang chậm rãi di chuyển về phía hắn.
Tuy nói là lá cây ,nhưng nó cùng với thân ảnh của người này cũng không hề có chút khác biệt nào,thập phần mơ hồ ,không chân thực .Cả gương mặt của người này bị bao phủ bởi mái tóc dài rối bù ,nên Nam Mộng không thể nhìn rõ diện mạo.
Nam Mộng đang thủ sẵn linh phù chờ phát động ,thì điều khiến hắn kinh ngạc đã xảy ra.
Không như trong dự liệu của hắn ,linh hồn này không hề tấn công hắn ,thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một lần ,nó chỉ đi ngang qua Nam Mộng ,vừa đi linh hồn này còn vừa than khóc ,tuy rằng thoạt nhìn vẻ ngoài của linh hồn này không khác biệt lắm với người trưởng thành ,nhưng âm thanh khóc lóc của nó phát ra lại giống hệt như một đứa bé trai ,cực kỳ cổ quái .
Đến khi linh hồn kia đã đi xa ,ngoài tầm quan sát của Nam Mộng ,thậm chí ngay cả một chút âm thanh hắn cũng không còn nghe được ,Nam Mộng vẫn không biết nói gì .
" Cái này..."
" Chủ nhân ,vừa rồi có vẻ như chúng ta chỉ tự mình dọa mình ".
Nam Mộng cười khổ ,có chút xấu hổ nói :" Có lẽ do ta quá đa nghi ,thật sự là...khụ khụ !".
Trong bóng tối tưởng chừng như vĩnh hằng này không thể nào nhìn thấy biểu tình của Nam Mộng như thế nào ,bất quá chỉ riêng hai tiếng ho khan của hắn cũng nói lên được phần nào.
Rất nhanh sau Nam Mộng lại khôi phục bình thường ,chỉ nghe hắn nói :" Bỏ đi ,rút kinh nghiệm lần này ,lần sau phải cẩn thận hơn trong việc suy xét sự việc mới được ".
Sau đó Nam Mộng cũng không tái chần chờ ,hắn lại chậm rãi tiến lên phía trước .
Đi được khoảng hơn nửa canh giờ sau ,Nam Mộng lại phát hiện ra một cỗ thi thể ,lại là của một tu sĩ.
" Người này bị một kiếm đâm xuyên tim ,ngoài ra không còn vết thương nào khác ,là một kiếm tuyệt sát !".
Thiên Nhai hỏi :" Vẫn là do tu sĩ sát hại lẫn nhau sao ?".
Nam Mộng gật đầu khẳng định :" Không sai ,trong đôi mắt người này tràn đầy sợ hãi ,do người này đã chết ,ta không thể biết rõ người này có tu vi ra sao ,bất quá kẻ giết người này chắc chắn có tu vi cao hơn hắn không ít ".
" Chủ nhân có thể đoán ra nguyên nhân người này bị giết không ?".
Nam Mộng lắc đầu :" Ta không rõ ,nhưng ta không thấy túi trữ vật của người này đâu ,có lẽ họ giết nhau là vì tài vật ".
Sau đó Nam Mộng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh ,một lát sau chỉ nghe hắn nói :" Nơi này không để lại chút vết tích nào ,chứng tỏ người này có thể đã không chống lại nổi một chiêu mà bị giết chết ,hoặc cũng có thể kẻ giết người là người trong nghề ,những vết tích có thể xuất hiện cũng bị hắn xóa đi sạch sẽ ".
Thiên Nhai nghe vậy thì gật đầu, sau đó lại kỳ quái hỏi :" Ta cảm thấy rất lạ ,theo như những gì chủ nhân đã từng nói với ta ,chủ nhân chưa gặp qua bao nhiêu cảnh sát nhân trong cuộc sống ,tại sao lại có thể dựa vào những điều này mà suy luận ra được như vậy ".
Nam Mộng cười cười nói :" Không sai ,ta đã nói như vậy , nhưng suốt hơn chục năm lang thang , ngươi nghĩ ta đã bắt gặp những gì của xã hội chứ ? Dưới từ lưu manh đến khất cái ,trên từ bộ khoái đến quan lớn ,ta đã nhìn thấy không ít ,cả những vụ thảm án cùng cách thức làm việc của họ ta cũng đã thấy được ít nhiều ,nhờ thế nên ta mới có được chút ít kinh nghiệm trong việc này ".
Lại nghe Nam Mộng nói :" Bằng không ,lần trước sau khi giết hai tên tu sĩ có ý định giết người cướp của ,ta tại sao lại không hề có biểu hiện xa lạ nào như vậy ? Đơn giản là ta đã thấy quá nhiều cảnh người chết ,cùng với đó ta phải thường xuyên dùng máu của mình để đổi lấy từng bát cơm sống qua ngày mà thôi ".
Thiên Nhai đáp lại một tiếng tỏ vẻ đã hiểu ,sau đó lại nghe nó nói :" Chủ nhân phải nhanh chóng đề cao tu vi của mình lên ,bằng không bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm ".
Nếu như lúc này Thiên Nhai xuất hiện trước mặt Nam Mộng ,hắn sẽ không hề khách sáo mà xoa cái " đầu " tròn trĩnh của nó một phen.
Bất quá Nam Mộng chỉ nghĩ như vậy ,lại nghe hắn nhẹ giọng nói :" Ta vẫn đang cố gắng ,chỉ cần ra được nơi này ,ta sẽ lập tức bế quan ,tập trung tu luyện ,sớm ngày ngưng tụ ra chân nguyên ,tiến giai Linh Nguyên kỳ !".
Nam Mộng lại tiếp tục bước đi ,giữa bóng tối vô tận này ,Nam Mộng có cảm tưởng hắn đang hành tẩu trong một thế giới chỉ có mỗi bóng đêm ,không hề có điểm cuối.
Mỗi khi Nam Mộng bước ra một bước lại không hề phát ra tiếng động nào ,tựa một con mèo hoang tinh ranh di chuyển trong bóng đêm ,vừa nhẹ nhàng lại linh hoạt ,không hề có một chút gắng sức .
Nhưng mỗi khi bước ra một bước như thế ,chân khí trong cơ thể Nam Mộng lại bị tiêu hao đi một chút ,tuy một lần như vậy không đáng bao nhiêu ,những vô số lần gộp lại cũng là một con số đáng kể.
Cứ đi được gần nửa canh giờ ,Nam Mộng lại phải ngồi xuống đả tọa khôi phục chân khí ,tuy rằng chân khí trong đan điền vẫn còn khá nhiều ,nhưng để đề phòng bất trắc , hắn vẫn cẩn thận lặp đi lặp lại hành động như vậy.
HuHuHu!!!
Đột nhiên phía trước Nam Mộng lại truyền đến những âm thanh quen thuộc ,nhưng lần này lại có chút khác với lần trước.
" Chủ nhân ,lại là âm thanh khi nãy ,lần này ta nghe rất rõ ràng ,không còn mơ hồ nữa ,không đúng ,có chút không giống với lần trước ".Sau khi nghe được âm thanh này ,Thiên Nhai nhanh chóng nói ra ,nhưng dường như nó nhận ra điều gì đó ,liền lập tức đính chính lại.
Nam Mộng chăm chú nhìn về phía trước một lúc ,sau khi cẩn thận lắng nghe nhiều lần Nam Mộng mới nói :" Đúng là không hoàn toàn giống với lần trước ,bất quá ngươi vẫn không thể nhìn thấy phía trước là thứ gì sao ?".
" Về điều này thì vẫn không khác với lúc trước ,ta vẫn không thể thấy được nó là thứ gì ,chỉ nghe được âm thanh ".
Nam Mộng gật đầu ,lại nói :" Có lẽ lại là một oan hồn bình thường khác ,chúng ta đi lên nhìn thử xem ".
Vì đã có sự thể nghiệm của lần trước ,lúc này Nam Mộng cùng Thiên Nhai cũng không có bao nhiêu lo lắng ,tuy nhiên Nam Mộng cũng không dám làm ra hành động lỗ mãng ,hắn vẫn chậm rãi đi về phía trước ,không hề có chút vội vàng nào.
Rất nhanh sau đó ,trong tầm nhìn của Nam Mộng xuất hiện một nhân ảnh ,là một cô bé !
Cô bé có gương mặt khá khả ái ,đoán chừng khoảng bảy tám tuổi gì đó ,gương mặt cô bé tròn trĩnh ,thắt hai bím tóc sau đầu ,trông có vẻ rất đáng yêu.
Bất quá thân hình của cô bé có chút gầy gò ,trên mặt còn dính không ít bùn đất ,lúc này cô bé đang ngồi trên một hòn đá nhỏ mà không ngừng khóc lớn.
Nam Mộng thấy được cảnh này liền kinh ngạc ,lẩm bẩm :" Không ngờ lại là một cô bé !".
Thiên Nhai không hiểu Nam Mộng nói gì ,hỏi lại :" Chủ nhân nói là cô bé sao ? Ở đâu ? Sao ta không thấy ? ".
Nam Mộng nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ ,liền nói :" Ở ngay trước mặt ta ,sao ngươi lại có thể không trông thấy ?".
" Ta không trông thấy thật mà ,chỉ có âm thanh là rõ ràng hơn khi nãy một chút ".
" Cái này... "
Nam Mộng đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng .
Nhưng ngay sau đó hắn lại ra sức lắc đầu ,phủ định ý nghĩ của mình :" Chắc không phải như vậy ,ta mới bước chân vào tu tiên giới không lâu ,kinh nghiệm vẫn còn ít ,không thể như khi nãy ,lại đưa ra phán đoán sai lầm được ".
" Chủ nhân ,ta đã cố gắng hết sức vẫn không nhìn thấy gì cả ,thế này là sao ? ".
Nam Mộng suy nghĩ một chút ,sau đó hắn nói :" Có lẽ nơi này có chút đặc biệt ,ngươi không quan sát bình thường được chắc cũng do hoàn cảnh nơi này mà thôi ".
Thiên Nhai im lặng không nói gì ,lát sau mới nghe nó nói :" Chắc là như vậy ,nơi này quả thật có chút quỷ dị ".
Nam Mộng nhìn cô bé ,tuy rằng trong bóng tối không có một tia ánh sáng này hắn đoán cô bé không thể nhìn thấy được hắn ,nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi :" Tiểu muội muội ,muội là ai ? Tại sao lại ở nơi này ? ".
Cô bé đang rấm rức khóc ,đột nhiên lại nghe được có tiếng nói , ngay lập tức nó liền nín bặt ,sau đó vẻ mặt cô bé biểu lộ cực kỳ hoảng sợ ,vừa nhìn giáo dác xung quanh vừa run rẩy nói :" Là...là...ai ?".
Nam Mộng vội vàng trấn an cô bé :" Tiểu muội đừng sợ ,ta cũng là người bị lạc ở nơi này ,hiện tại ta đang tìm cách trở lại mặt đất ,còn muội ,tại sao lại ở nơi này ".
Nam Mộng tuy hỏi những vẫn đứng im tại chỗ ,không hề tiến lên dù chỉ nửa bước ,một phần vì tránh cho cô bé hoảng sợ vì đột ngột ,phần khác vì chưa hiểu rõ tình hình nên hắn cũng không tùy tiện hành động.
Cô bé nghe được thanh âm thì đoán rằng đó là một nam tử ,tuy không thể nhìn thấy gì ,nhưng tâm tư đơn thuần của cô bé cũng nhanh chóng ổn định lại ,tuy nhiên giọng nói vẫn có chút dè dặt :" Muội...muội cũng bị lạc ,muội đang chơi đùa vui vẻ thì bị ngất đi ,lúc tỉnh dậy thì xung quanh chỉ toàn bóng tối ,muội...muội không dám đi đâu cả ,muội...sợ !".
Nam Mộng nghe vậy thì hiểu ra ,hắn lập tức lâm vào trầm tư.
Xem ra những người may mắn đến dị thường không chỉ có mình hắn ,thậm chí còn không ít ,ngay cả đến một cô bé bình thường vẫn có thể sống sót ,bất quá nếu không gặp hắn thì cô bé sớm muộn gì cũng trở thành một con ma đói .
Nam Mộng sau khi nghe xong cũng không cảm thấy có gì không ổn ,ngay sau đó hắn lấy ra một tấm Hỏa Cầu Phù ,chỉ là Hạ phẩm linh phù.
Lập tức một quả hỏa cầu xích hồng sắc xuất hiện, trung tâm hỏa cầu còn có màu cam sắc ,nó lơ lửng trên tay Nam Mộng.
Ám sáng của hỏa cầu nhanh chóng chiếu sáng xung quanh ,cô bé gầy gò rốt cuộc nhìn rõ người vừa nói chuyện với nó là ai .
Trong đôi mắt to tròn lập tức xuất hiện vẻ kinh hỉ ,nhưng sau đó lại nghe cô bé ủ rủ nói :" Đại ca ca ,ta đói ,huynh có gì để ăn không ?".
Nam Mộng mỉm cười , hắn lấy Hồng Đào Quả ra đưa cho cô bé ,đồng thời còn nói :" Quả này tuy nhỏ ,nhưng muội chỉ cần ăn một quả cũng đủ no ba ngày ".
Cô bé lập tức trợn to đôi mắt trong sáng ,vẻ mặt khó tin nói :" Thần kỳ như vậy sao ? Muội nghe các gia gia trong thôn nói ,con người chỉ cần không ăn một ngày thôi cũng sẽ rất đói ".
Nam Mộng đưa tay xoa đầu cố bé ,sau đó mới cười nói :" Ừ ,rất thần kỳ ,bởi vì ta là tu tiên giả mà !".
Cô bé lập tức lại trợn to đôi mắt của mình lên ,đồng thời còn nói :" Huynh là tiên nhân sao ?".
Nhưng ngay sau đó cô bé lại chu đôi môi hơi khô của mình lên :" Huynh lừa muội ! Các gia gai trong thôn nói tiên nhân có thể bay lượn trên bầu trời ,quanh thân còn có ráng lành bảy màu lượn lờ ,còn huynh...lại trông rất bình thường !".
" Ồ, theo như lời muội thì tiên nhân là phải như thế sao , thế muội nhìn xem trong tay ta là gì ?".
Nam Mộng nghe cô bé nói thế liền bật cười ,sau đó quơ quơ hỏa cầu trong tay mình trước mặt cô bé.
" Oa ,là pháp thuật ! Huynh thật sự là tiên nhân ,huynh mau dạy muội pháp thuật đi ,muội muốn về nhà !"
Khi nghe Nam Mộng nói cô bé mới bắt đầu chú ý hỏa cầu trong tay hắn ,ngay sau đó cô bé liền nhảy cẫng lên ,tiếp đó bám lấy tay hắn đưa qua đưa lại ,giọng điệu năn nỉ nói với hắn.
Nam Mộng vỗ tay cô bé nói :" Được rồi ,để khi khác ta sẽ dạy cho muội ,bây giờ ta sẽ đưa muội về nhà ,bất quá sẽ cần thời gian rất lâu ".
Cô bé lập tức vui vẻ như một chú chim sẻ non được bố mẹ mớm mồi :" Thật tốt quá ,muội muốn về nhà ,mau mau về nhà !".
Nam Mộng mỉm cười nói :" Muội mau trèo lên lưng ta ,nơi đây điạ hình rất khó đi ,để ta cõng muội ".
Nam Mộng lại tiếp tục lên đường ,tuy rằng lần này có thêm cô bé ở trên lưng ,nhưng đối với một tu sĩ như hắn ,việc cõng theo cô bé đi đường cũng không có bao nhiêu nặng nhọc.
" À ,đến lúc này ta vẫn chưa biết tên muội là gì ?".Vừa đi Nam Mộng vừa nhẹ giọng hỏi.
Cô bé nhanh nhảu đáp :" Muội tên Bích Vân ,năm nay được tám tuổi rồi ".
Nam Mộng gật đầu ,cười nói :" Ta gọi Nam Mộng ,muội cứ gọi ta Nam ca ca là được rồi ".
Lạc bước vào một địa phương xa lạ ,đối với những kẻ trong cuộc cũng bớt đi vài phần hiu quạnh ,để tránh cho cô bé lo âu vô cớ ,Nam Mộng thỉnh thoảng vẫn trò chuyện với cô bé vài câu ,cái cảm giác luôn căng thẳng trong lòng hắn cũng được dịu đi chút ít .
Không biết qua bao lâu ,thanh âm của Thiên Nhai đột nhiên vang lên trong đầu Nam Mộng :" Chủ nhân ,có người ,dường như là tu sĩ !".
Nam Mộng vội vàng hỏi :" Họ đang cách chúng ta bao xa ,đang đi về hướng nào ?".
" Họ đang chạy về phía chúng ta ,còn cách khoảng chừng bảy dặm ".
Nam Mộng ngẫm nghĩ một lúc ,sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định :" Chúng ta tạm thời ẩn nấp ,chờ xem tình hình thế nào rồi tính tiếp ".
Sau đó Nam Mộng hơi quay đầu ra phía sau nói với cô bé trên lưng :" Muội chớ có lên tiếng ,nếu gặp phải người xấu, chúng ta có thể sẽ gặp phải nguy hiểm ".
Cô bé không nói gì ,chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu .
" Ồ ,dường như họ đang bị người truy đuổi ".Thiên Nhai bỗng nhiên nói.
Nam Mộng hỏi :" Có tất cả bao nhiêu người ?"
Thiên Nhai đáp :" Chạy đằng trước là một nam một nữ ,còn chạy ở phía sau là hai nam tử ,trong tay bọn họ còn đang cầm vũ khí ".
***
" Hừ ,các ngươi có chống cự cũng vô ích ,nếu lúc này ngồi xuống đả tọa ,sau đó toàn lực bức độc ra ngoài cơ thể , các ngươi còn có thể giữ được mạng nhỏ ,bằng không nếu cứ duy trì tình trạng này cũng chính là tự đưa mình vào chỗ chết ,khôn ngoan một chút ,lập tức bó tay chịu trói ,còn có thể giữ được tính mạng ".
Người bị truy đuổi phía trước là một nam tử gần tam thập ,bên cạnh hắn là một nữ tử có vẻ nhỏ hơn hắn vài tuổi ,diện mạo khá thanh tú ,bên gò má phải còn có một nốt ruồi son .
Khi nam tử nghe được những lời này ,lập tức vừa chạy vừa nói lớn ra đằng sau :" Hoa ngôn xảo ngữ ,chuyện đã đến nước này ,các ngươi còn có thể để cho chúng ta một con đường sống sao ?".
Đại hán mặt đầy râu ria ở phía sau vừa lên tiếng lại nói :" Có gì mà không thể ,thứ chúng ta cần chỉ là vật trong tay ngươi ,còn tính mạng của ngươi chúng ta không có hứng thú ".
Nữ tử vừa chạy vừa ngoái đầu ra phía sau ,vẻ mặt lo lắng nói với nam tử ở bên cạnh :" Sư huynh ,hay là chúng ta cứ đưa cho bọn hắn ,nếu cứ tiếp tục thế này ,chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng ".
Nam tử cười lạnh nói :" Muội đừng nghe lời chúng nói ,cho dù chúng ta có giao ra Tử Kinh Thảo ,bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta ,chẳng qua chúng cố kỵ sự quỷ dị của nơi này nên không muốn chạy loạn cùng hai sư huynh muội chúng ta mà thôi ".
Nữ tử vội vàng nói :" Vậy làm sao bây giờ , nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp tốt ".
Nam tử tỏ vẻ bất đắc dĩ nói :" Hiên tại độc tính còn chưa xâm nhập tạng phủ ,chúng ta vẫn còn có cơ hội sống sót ,việc cần làm bây giờ chính là mau chóng hóa giải tình trạng trúng độc của chúng ta ,bất quá lại có truy binh ở phía sau ,muốn làm được điều này phải đem bọn chúng diệt sát mới được ".
Lại nghe nam tử lo lắng nói :" Lấy thực lực của hai sư huynh muội chúng ta cũng không cần sợ hai kẻ đằng sau ,cái ta lo lắng chính là viện thủ của bọn chúng ,có khả năng chúng sẽ cho người tiếp ứng ở phía sau ,nếu chúng ta trì hoãn một hai khắc ,rất có thể sẽ lâm vào cảnh " song quyền nan địch tứ thủ " !".
Tuy rằng đôi bên không ngừng đối thoại ,nhưng tốc độ của cả hai phía vẫn không hề suy giảm chút nào ,rất nhanh bọn họ đã tiếp cận nơi Nam Mộng ẩn nấp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện