[Dịch]Mộng Nhập Thành Tiên- Sưu tầm

Chương 9 : Tu luyện.Giáp mặt xà tinh

Người đăng: 

.
Nhìn lâu cũng thành quen, hắn không còn thấy dị hợm nữa, tự an ủi rằng Tiểu Hầu và đám khỉ kia còn phủ toàn thân, mình thì đi so cái gì .Tiểu Minh ráng loại bỏ tạp niệm, cố gắng tập trung vào việc tu luyện.Theo như tâm pháp, cơ thể sinh vật tạo ra luồng áp lực mạnh mẽ liên tục trao đổi khí thông qua các ống tiến vào trong phổi.Khí nầy bao gồm rất nhiều biến thể của tiên khí, tốt có xấu có, việc hắn cần làm là dụng cơ thể tách chọn ra tiên khí thuần khiết nhất mà hấp nạp.Đây là việc làm trái với tự nhiên, hoàn toàn thay đổi những quan niệm cổ xưa, lách những thiên luật tiềm tàng đã được thiết lập sẵn từ lúc mới sinh ra.Tiếp đó tiên khí được hòa tan với máu, vận chuyển lên tâm thất.Nơi này đúng như tên, là bộ phận quan trọng ẩn chứa và tích trữ tiên khí của cơ thể.Tiên khí từ tâm thất lại theo máu thông qua các kinh mạch chuyển hóa thành dược liệu chủ lực để nuôi dưỡng và bồi luyện từng tế bào của thân thể.Cảnh giới dưới Bán tiên cảnh rất khó làm chủ mình, hơi thở hít vào hỗn độn, đến khi bài tiết thì thường phun cả chính khí và quái khí ra ngoài.Việc này lãng phí rất nhiều tiên khí quý giá, tỉ lượng bình thường thất thoát gần như hoàn toàn mười thành ban đầu.Đến được Bán Tiên cảnh là một nửa đã thoát được phàm thân, con số này giảm đi một nửa, cao hơn Bán Tiên là Tiểu Tiên, đầu đuôi một mực tham lam hấp thụ chỉ duy nhất tiên khí thuần khiết, bài tiết thì qua da, không cần thở ra nữa, đạt được tối đa công suất, thậm chí có thể ích cốc lâu ngày không đụng đến đồ ăn tục vật gì nữa (!?! ảo thế =)) ).Tiểu Minh như vớ được món đồ chơi mới, ngấu nghiến mấy lần không chán.Điều này rất là thú vị, hắn có thể áp dụng nhịn ăn vài bữa, để dành tiền làm một buổi cao lương mĩ vị cho ra trò .Hơn nữa, hắn mệnh trư nên chịu đói rất kém, mỗi lần như thế đều đầu hoa mắt váng, bủn rủn cả tay chân.Tội lỗi nhất là cái quyến rũ ma mị của thức ăn làm hắn trỗi dậy bản năng sinh tồn, bộc phát mạnh mẽ ý nghĩ cướp bóc ẩn sâu ở trong người, khiến hắn chẳng còn đầu óc đâu mà phân rõ phải trái, đúng sai nữa.Có vị cao nhân qua một đời đúc kết, không thèm đoái hoài miệng lưỡi thế gian, tiết lộ thiên ý: “Nhân gian tồn tại năm tiền thân của ma quỷ : cái đói, sắc dục, hư danh, lười nhát và quyền lực”.Năm điều trên vốn ẩn giấu một sức mạnh ghê gớm, như ung nhọt sâu bọ ăn sâu vào tâm trí, xương tủy mỗi người, không tài nào dứt ra được.Có chăng ngoại lệ là tiên nhân, cuộc sống đong đầy no đủ, vô cung vô cầu mới xả thân ra làm phước, bôn ba đây đó hành thiện giúp đời.Đồng tình, phản bác đủ cả, nhưng mà không một ai có thể đứng ra chứng minh được. Tiểu Minh hít thật sâu, thở ra thì từng đợt nhỏ, luyện tập tăng mức độ cảm nhận của cơ thể đối với tiên khí.Cách này không hiệu quả nước đôi như mong ước, khi hắn dụng sức hít vào, luồng hỗn khí tuy chứa nhiều tiên lực hơn, nhưng đến khi hắn thở ra, dù có chậm rãi đến mức nào cũng hoàn toàn vô tác dụng, bởi nhiệt độ của cơ thể hắn đã đồng hóa nhiệt độ luồng hỗn khí đó rồi.Xem ra cách tốt nhất vẫn là hít thở chậm, sâu, đều như trong thư tịch hướng dẫn.Kinh nghiệm, công sức bao năm đúc kết của các bậc tiền bối đâu phải là nói suông mà tiểu tử như hắn có thể đơn giản đôi ba ngày là vượt qua được.Việc này lại thiên về cảm giác, hư ảo chẳng ai chỉ bảo rõ ràng được, có người chỉ tốn một ngày đã lãnh ngộ hoàn toàn, có người suốt một đời cũng hoài công vô ích, trọng yếu nhất vẫn là “tĩnh” và “nhẫn” .Hắn ngồi cả buổi, thở vào thở ra nhiều cũng…mệt, chống cằm liếc mắt nhìn qua Tiểu Hầu: - “Tiểu Hầu, ta thấy ngươi chẳng giống tỷ muội đồng loại, người thì nhỏ này, màu lông trông cũng không mạnh mẽ lắm, Hắc mẫu không phải mẫu thân của ngươi à?Thế phụ mẫu ngươi đi đâu?”. Tiểu Hầu đang gặm chuối, nghe thế thì sững người trong giây lát, mồm nhai nhồm nhoàm đi qua đi lựa lời mà “trình bày”.Nó lấy một thạch đá thuôn tròn, đặt trên đỉnh một hòn giả sơn, tiếp đó xun xun hai tay xung quanh. - “Gió?”.Ba kiểu ngôn ngữ bằng cử chỉ này, chỉ có Tiểu Minh mới hiểu được. Tiểu Hầu gật đầu khen ngợi.Nó lấy một búng lá héo vàng, băm nhỏ rồi rải nhẹ lên hòn đá, còn chu mồm thổi “phù”. -“Lần này là mưa?”. Tiểu Hầu lại băm một búng lá héo vàng khác, cũng rải thẳng trên hòn đá, hai tay choàng nhau ôm lấy bờ vai run run. - “Lại mưa?Không?Tuyết?Ý ngươi là hòn đá này tồn tại từ rất lâu, chịu đựng những năm tháng mưa dầm nắng dề như thế?”Thế mà cũng hiểu, Tiểu Minh cũng phải âm thầm bội phục chính mình. Hòn đá kia bị Tiểu Hầu lỗ mãng đập mạnh xuống đất cho vỡ nát ra từng mảnh rồi cầm lấy xếp thành hình người, còn giương hai mắt lên trời chớp chớp. - “Ngươi nói ngươi sinh ra từ cục đá sao?Khi sinh ra hai mắt còn phát sáng, chiếu thẳng lên tận trời?”. Tiểu Minh bị chuyện này làm rối tung cả, mặt si ngốc gãi đầu gãi tai nghi ngờ mình có suy luận sai chỗ nào không.Tiểu Hầu đạt được mục đích, khẹc khẹc ôm bụng cười trối trếch. - “Ngươi lừa ta sao?Con khỉ chết giẫm này?Đứng lại cho ta, mau đứng lại”. Mấy ngày sau, Tiểu Minh mơ hồ cảm thấy mình đã đi đúng hướng, hắn đã ít nhiều cảm nhận được về hai dòng khí lưu nóng lạnh kia.Việc này chỉ cần thêm một đoạn thời gian, hắn tin chắc là mình có thể nắm vững được.Nhưng mà đoạn thời gian này, trong rừng thường xảy ra chuyện, lâu lâu lại xuất hiện rất nhiều những vệt máu lẫn những ba động lớn, khiến hắn lo sợ không thể tập trung vào việc tu luyện, cũng đúng, dù gì cũng là liên lụy trực tiếp với tính mạng của chính mình.Vụ việc thường xảy ra quá nhanh khiến bọn khỉ không nắm bắt được hung thủ ở hiện trường, may mà đàn của chúng còn chưa có nạn nhân nào.Các loài khác thì đừng mơ mà đả động hỏi han, đàm phán; bọn chúng chẳng ưa thích gì lũ khỉ này, dù muốn thì cũng chẳng thể nào giao tiếp được.Cái đáng sợ nhất là các loài hoang thú đứng đầu như báo, mãnh hổ cũng bị ăn thịt đến không chừa lại xương. Khu rừng cứ thế lâm vào tình trạng khủng hoảng, lo sợ trầm trọng chưa từng thấy.Tiểu Minh cũng không dám xông loạn như trước, chỉ loanh quanh ở những vùng có tán cây cao, từ từ di chuyển.Nguyên tắc này bị bác bỏ bởi Tiểu Hầu, nó không chịu được tịch mịch, những khu vực gần dù một ngọn cỏ chết cũng biết, thế nên việc khám phá khu rừng này quan trọng như chân lí cuộc sống đời nó vậy.Hôm nay, nó báo với Tiểu Minh một chuyện làm hắn cũng đứng ngồi không yên: Tiểu Hầu trong khi di chuyển về hướng đông bắc, phát hiện một hang động lớn, trong hang có một quả cây lạ biết phát sáng, có vẻ cực kỳ ngon mắt, muốn chia cho hắn, sợ hái về thì héo mất ngon.Hắn trên đời này ngoài sư tỷ thì cũng chỉ có đồ ăn và những cơn mưa làm sở thích, sao có thể vờ mặt lạnh mà bỏ qua được.Thế là lên đường đi đông bắc thỉnh mỹ thực.Cái này là tâm huyết suốt một năm ròng hành tẩu của Tiểu Hầu, lộ trình dài khoảng ba mươi dặm.Vì Tiểu Minh không thạo đu cây, cộng với việc cần xem xét tính toán kỹ lưỡng đường đi nước bước, nên tốn rất nhiều thời gian hơn bình thường.Mười lăm ngày sau, bọn hắn cũng đến được đích.Tiểu Minh nhìn chằm chằm vào cái hang động kia, chỉ riêng cái môn khẩu rộng cũng gần ba trượng, lại tối om om làm hắn nhớ đến cái lần hắn gặp sư phụ, phân vân đây không biết lại là phúc duyên hay là tai kiếp, có đáng để hắn phải mạo hiểm hay không.Vấn đề là Tiểu Hầu đã to gan mặt đầy thách thức đi trước, hắn không còn cách nào khác cũng cất bước theo sau.Trong hang tối tăm hơn hắn tưởng nhiều, hắc ám làm hắn thấy bất an, lông tóc đều dựng hẳn cả lên. - ‘Tiểu Hầu, ngươi chắc là không có chuyện gì chứ?Nói trước, là ngươi kéo ta vào đấy, sau này có nguy thì ngươi tự ở lại mà chịu, ta chạy trước a”. Tiểu Minh mặt dày nói giọng tiểu nhân.Tiểu Hầu điếc không sợ súng, nó đã chờ ở đây mấy ngày rồi, nên xác định rất rõ, hơn nữa nó cũng hiểu được tính của tiểu tử này, nhất định không vì nguy hiểm mà bỏ mặc nó đâu, vì vậy càng phải uy phong chiếm trước tiên cơ, sau này còn mặt mũi tiếp tục sự nghiệp làm sư huynh của nó nữa.Tiểu Minh thấy đến con khỉ còn dũng cảm như thế, mình còn nhát hơn cả nó, sợ là sau này phải gọi nó làm sư huynh mất, đầu quyết chen vai lên định lèn ra trước, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, chung đôi song song cùng đi với Tiểu Hầu.Thực sự trong lòng bọn hắn ít nhiều cũng có chút miễn cưỡng, chỉ là rắn cái miệng mà thôi.Mắt dần cũng quen với việc thiếu ánh sáng, hắn quan sát kỹ xung quanh không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào.May là cuối hang động mọi lúc đều có thứ quang xạ màu đỏ như máu làm điểm cuối, nếu không thì bọn hắn làm gì đi được sâu đến như vậy.Nhìn cái ánh sáng quỷ mị ấy cũng chỉ có Tiểu Hầu này gan to bằng trời mới dám tiến tới gần, gặp hắn thì có lẽ đã chạy ngay từ đầu.Trong đầu Tiểu Minh liên tục nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng mà đã mạo hiểm đến đây rồi bỏ về không phải là phí của trời lắm sao, chim chết vì mồi, oái ăm là loại người như hắn thậm chí cũng chết vì mồi.Tiểu Minh thầm nghĩ sau này nếu không phải bất khả kháng thì cho vàng cũng không làm những chuyện như thế này nữa, đồ ăn đương nhiên là tốt, nhưng hắn còn một vị sư tỷ xinh đẹp nữa, hắn chết rồi nàng sẽ buồn lắm chứ( hoang tưởng, nhát gan ).Xa đâu cũng phải đến đích, trước mắt hắn là một thứ cây kì lạ, cây này thân mọc thẳng, rễ chùm tủa ra trườn theo hình dáng của phiến đá phía dưới, bọc kín lấy như mạng nhện; lá cây lốm đốm đầy lông tơ, vươn cao về phía giếng trời nho nhỏ phía trên mà bắt lấy ánh sáng.Hình tượng cây này không chút nào đẹp mắt, thế nhưng quả của nó thì lại hoàn toàn trái ngược, như xú phụ thân với tiên tử nữ nhi vậy.Trái nầy một màu đỏ như máu, vỏ trơn bóng căng mịn mọng nước, là thứ càng nhìn càng phát ra thứ ánh sáng âm mị đầy mê hoặc.Thứ này nếu gặp dược sư tiên giới thì ngay lập tức có thể nhận ra ngay.Linh quả này là kết tinh của Hàn Huyết Lan, thường thấy mọc ở những nơi ít ánh sáng, quả mấy chục năm ra một lần, trước đây thường xuyên cũng thấy xuất hiện, nhưng hiện giờ vì tàn phá quá nhiều, số lượng giảm bớt trông thấy.Hàn Huyết quả có công dụng cường thân kiện thể, còn giúp những tiên giả cảnh giới Đạo sĩ tăng thêm một chút tiên khí, hiện giờ vào tay Tiểu Minh kể có chút lãng phí, không chừng còn gây hại.Hắn thấy cái bụng đói thì không cưỡng nổi nữa, giơ tay hái ngay, định đưa lên mồm thì nghe Tiểu Hầu la ó. - “Haha, ta quên mất, haha.Nhưng mà chỉ có một quả, làm sao mà chia đây?Chúng ta đâu có dao, hay là ngươi cắn một miếng, ta cắn một miếng?Ây, làm người thì phải có chính nghĩa, lương tâm một chút biết không, không cắn hơn đâu đấy nhé”. Tiểu Hầu đồng ý.Không trái ý nguyện của hắn, rất ngon ngọt, cuối cùng vị có hơi nhạt nhẽo một chút. - “Này, phát cuối ngươi cắn sao nhiều thế?Nhả ra cho ta, nhả ra…Hừ, nước dãi dính bê bết cả rồi, đáng ghét”. Bỗng có tiếng vang lớn ngoài cửa hang, âm chấn to lớn cho thấy cái gì đang tiến đến cũng cực kỳ khổng lồ.Trong đầu Tiểu Minh chỉ kịp nghĩ: gặp họa lớn rồi, hang động này chỉ có một đầu ra, hắn phải làm sao mà thoát cho được. Quả thật là gặp đường sinh trong đường tử, hắn thầm cám ơn trời đất, khi hắn dựa lưng vào tường liền phát hiện một khe đá nhỏ đủ lớn để hắn và Tiểu Hầu có thể nép thân vào.Tiểu Minh bịt miệng, kéo Tiểu Hầu vào khe hở ngay sát bên cạnh mình, lệnh cho nó im lặng.Thứ kia không thấy được cái quang ảnh đỏ máu lập lòe như mọi ngày, biết xảy ra chuyện liền tăng thêm ba phần tốc độ di chuyển.Tiểu Minh giận dỗi bứt một đám lông của Tiểu Hầu, nhưng ăn thì cũng đã ăn rồi, giờ phút nguy cấp cũng không thể đổ lỗi cho nó, chỉ biết nhắm mắt bấm bụng nín thở mong cho chuyện này nhanh trôi qua.Bụng dưới lúc này lại trở chứng, liên tục truyền ra từng đợt hàn khí khiến từng hơi hắn thở ra đều hóa thành một làn khói trắng xóa, có lẽ là do thứ quả cây kia có độc.Tiểu Minh thấy mình như sắp chết…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang