[Dịch]Mối Hận - Sưu tầm

Chương 23 : Tin Tưởng

Người đăng: 

.
Melanie hơi lo lắng về Erik. Đã một tuần nay anh không đến chỗ cô như đã giao hẹn. Cô không rõ anh đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không có cách nào quay về làng để tìm hiểu được. Ban đầu Melanie nghĩ anh bị phát hiện và bị bắt. Nhưng qua quan sát của cô thì điều đó không có khả năng xảy ra. Thứ nhất đám lính vẫn đều đặn mò xuống đây để chơi gái. Nếu Erik bị bắt thì chúng sẽ buộc phải tăng cường canh gác không thể xuống đây được. Thứ hai, như lần Alex bị bắn chết, đám lính xuống chơi gái sẽ kể cho mấy cô gái điếm nghe nhưng cô chưa hề thấy chúng nhắc đến chuyện đó. Vậy nên Melanie hy vọng Erik chỉ bị ốm nên không thể đến đây được. Dù sao thời tiết nơi này khắc nghiệt đến vậy trong khi cơ thể Erik vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Suy nghĩ này khiến cô thấy yên tâm hơn đôi chút. Tuy nhiên nếu qua hai ngày nữa anh không đến thì cô sẽ phải quay về làng để xem tình hình như thế nào. "Mọi người mau ngủ sớm đi! Mai chúng ta có một bữa tiệc hoành tráng, phải lấy sức để chơi cho đã vào" Lily vui vẻ tuyên bố và các cô gái khác nhiệt tình hưởng ứng. Họ về phòng, thay váy ngủ, bôi kem dưỡng da rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ một lát thôi căn phòng vang lên tiếng thở đều đặn của các cô gái. Trừ Melanie. Cô không tài nào chợp mắt. Cô nghĩ đến sự biến mất của Erik rồi lại nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ. Sau ngày hôm đó tên thủ lĩnh khu mỏ hai lần gọi gái lên phục vụ mình nhưng không hề gọi Melanie. Cô lo sợ rằng hắn phát hiện ra biểu hiện ngày hôm đó của mình là giả. Rằng cô chẳng hề sung sướng với những hành động của gã. Rằng phản ứng của cô ngày hôm đó đều là nhờ dùng thuốc. Melanie có một bí mật. Cô chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai kể cả người thân trong gia đình. Đó là sau cái chết của Chris cô mắc chứng lãnh cảm. Trước đó kể cả khi sống trong quân ngũ cô vẫn có những nhu cầu sinh lý cơ bản của phụ nữ và cô xử lý nó bằng cách thủ dâm. Trong thời gian cô và Chris chính thức yêu nhau, hai người cũng nhiều lần phát sinh quan hệ. Nhưng sau khi anh chết thì mọi việc khác hẳn. Cô mắc chứng khô âm đạo- một chứng bệnh thường chỉ gặp ở phụ nữ thời kỳ tiền mãn kinh. Cô không bao giờ còn ham muốn tình dục nữa. Melanie không bao giờ tìm hiểu nguyên nhân thông qua y học bởi cô biết lý do thực sự của nó là gì. Đó là người duy nhất khiến cô có những khoái cảm tình dục, người duy nhất khiến cô muốn mình thật nữ tính đã không còn nữa. Chris chết và cái chết của anh mang theo mọi tính nữ của cô. Những gì còn lại ở Melanie là một con người chỉ biết đến công việc. Thứ duy nhất cô quan tâm là tìm ra những kẻ sát hại anh và bắt chúng phải trả giá thật đắt. Ngày hôm đó để có thể làm được việc đó Melanie đã phải dùng đến thuốc. Cô quan sát được một cô gái ở đây cũng mắc chứng lãnh cảm giống mình và cô ta đang dùng lén một loại thuốc tạo ra những phản ứng như khi đang quan hệ. Melanie từng học về dược trước khi gia nhập quân đội. Cô gái đó nói dối mọi người thứ mình uống là loại giúp đẹp da nhưng với cô chỉ cần nhìn thành phần ghi trên nhãn là cô biết thứ đó dùng để làm gì. Điều duy nhất khiến Melanie ngạc nhiên là sao cô ta lại có được thứ thuốc đó. Với hiểu biết của mình về ngành dược thì thứ thuốc này không được bán công khai, nó chỉ tồn tại dưới dạng bán chui thông qua các kênh phân phối ngầm và với số lượng rất ít. Nhưng cô không muốn điều tra kỹ hơn, dù sao thì nhờ cô ấy Melanie mới giải quyết được một vấn đề khá nan giải. Mặc dù bây giờ cô đang bắt đầu lo lắng về nó. Tên thủ lĩnh có vẻ là một tên am hiểu về tình dục và có thể hắn thấy điều không bình thường ở cô ngày hôm đó. Tay vặn cửa sổ như bị ai đó kéo xuống rồi lại quay về vị trí cũ. Đây là ở tầng ba. Melanie ngồi dậy. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô với lấy chiếc áo khoác ở dưới chân giường rồi khoác lên mình sau đó đi xuống dưới nhà. Vừa đi cô vừa cẩn thận quan sát xem có ai thức dậy không. Khi chắc chắn không ai đi theo mình Melanie mới mở cửa đi ra ngoài. Cô thấy Erik đứng ở chỗ lần trước họ gặp nhau. Melanie đi về phía anh. "Quả nhiên là cô chưa ngủ" Erik cười nói khi cô tới gần. Một tuần không gặp nhưng cô thấy anh gầy tọp hẳn đi, nước da cũng nhợt nhạt hơn trước. "Anh ốm à?" "Ừ, hôm sau tôi bị sốt cao nên không thể tìm cô được" Erik cười nói nhưng cô nhận ra anh đang nói dối. Cô được đào tạo để phát hiện ra ai đang nói dối điều gì và Erik thì chưa bao giờ là một người biết nói dối cả. Việc anh bị ốm là có thật nhưng chắc chắn không phải vì cảm. Anh đã sử dụng sức mạnh quá khả năng cho phép và nó ảnh lên cơ thể của anh. Đó là điều Melanie chắc chắn. "Hãy nhớ những gì Anthony đã nói với anh. Cơ thể của anh chỉ chịu được ở một mức nhất định" "Bị cô phát hiện ra rồi" Erik cười cười gãi đầu. Anh cũng không tin rằng mình có thể nói dối qua mặt một đặc vụ cỡ như Melanie nhưng anh cứ muốn thử một lần xem sao. Quả nhiên câu nói vừa cất lên đã bị cô phát hiện. "Anh đã làm gì?" "Chỉ là tự cứu tính mạng của mình thôi. Tôi đi do thám và suýt bị phát hiện" "Cụ thể về tình huống lúc đó đi" Erik không trả lời. Nếu Melanie biết về tình huống lúc đó cô sẽ nổi giận với anh. Anh cũng không thể nói dối cô được, Melanie sẽ biết ngay. Vậy nên anh chọn cách im lặng. Anh sẽ kể với cô về ngày hôm đó nhưng không phải lúc này, không phải ngày hôm nay. "Tình hình của cô thế nào rồi? Có phát hiện gì mới chưa" Erik lái câu chuyện sang một hướng khác. Melanie biết anh không muốn nhắc về chuyện đó nữa nên cô cũng thôi không tìm cách tra hỏi.Cô nghĩ mình sẽ tự tìm hiểu chuyện này thay vì chờ câu trả lời từ Erik. Melanie nhìn về phía ngọn núi rồi thở dài một tiếng. "Chưa có tiến triển, sau ngày hôm đó tôi không được gọi lên trên đấy, có một vài điểm cần xem lại bản đồ để chắc chắn hơn nhưng..." Melanie bỏ dở câu nói của mình. Cô đang cảm thấy bất lực vì công việc tưởng như đang tiến triển tốt bỗng dưng dậm chân tại chỗ. Nhưng đối với Erik anh lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Anh không muốn nhìn thấy biểu cảm như ngày hôm đó trên gương mặt cô nữa. Và vì giờ anh đã có lối vào tận bên trong khu mỏ nên anh không hy vọng cô tiếp tục công việc này nữa. "Không cần nóng vội đâu. Chúng ta đã đạt được nhiều thu hoạch so với tưởng tượng ban đầu rồi. Chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi tấm bản đồ sẽ được hoàn thành và giao đến tận tay Ian" "Giờ phút này cũng chỉ còn có thể kiên nhẫn mà thôi" "Tôi quay về làng đây, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, còn có tôi nữa cơ mà. Mấy hôm nữa tôi sẽ đến tìm cô" "Được, đi đường cẩn thận" Erik chào tạm biệt Melanie để quay về làng. Cô chờ cho đến khi anh đã đi khuất rồi mới quay vào bên trong nhà. Thái độ có phần ung dung của Erik khiến cô nghi ngờ. Trước đây dù đã cố kiềm chế nhưng khi nhắc đến khu mỏ Erirk sẽ tỏ ra sốt sắng. Anh muốn nhanh chóng phá tan nơi ấy để cứu các con của mình. Hôm nay thì lại khác. Khi Melanie nói công việc không được như ý muốn anh lại an ủi cô và nói cô không cần nóng vội. Đó không phải lời động viên khi cô thoái chí mà là Erik đã biết được điều gì đó bên trong khu mỏ. Một điều lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã tìm thấy. Điều đó khiến Erirk có thái độ ung dung hơn. "Erik tìm được đường vào tận bên trong khu mỏ, nơi bọn khủng bố đang tiến hành khai thác kim loại X" Melanie tự hỏi và cô bắt đầu cân nhắc đến khả năng đó. Thực ra nếu tìm được một lối vào thích hợp thì với khả năng của Erik anh sẽ có thể tiến sâu vào bên trong hơn. Erik có khả năng cảm nhận và điều khiển kim loại, anh có thể phát hiện ra lính canh từ khoảng cách ra và tìm cách lẩn trốn trước khi chúng biết đến sự có mặt của mình. Trong thời gian được huấn luyện trong quân đội, khả năng sử dụng súng hay cận chiến của Erik không được đánh giá cao bởi thể lực của anh không bằng những cậu thanh niên khác. Tuy nhiên trong giờ huấn luyện về ngụy trang trên mọi địa hình chiến đấu thì anh lại được các sĩ quan huấn luyện đánh giá cao bởi sự cẩn thận của mình. Vậy nên nếu Erik có thể lọt sâu vào bên trong khu mỏ cũng không có gì quá bất khả thi. Và có lẽ anh đã thực sự làm được điều đó. Tuy nhiên cô không lấy làm hài lòng vì hành động đó của anh. Ở đây chỉ có hai người và nếu Erik muốn làm một điều gì đó nguy hiểm thì anh cần phải bàn trước với cô. Anh cần cho cô biết mình sẽ làm gì để Melanie có thể lên kế hoạch một cách chi tiết hơn hoặc thậm chí để cô tính đến những tình huống xấu có thể xảy ra. Erik có khả năng, đó là điều không cần bàn cãi nhưng anh vẫn còn quá non kinh nghiệm vậy nên chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra với anh nếu anh một mình bước chân vào khu vực nguy hiểm đó. Lần sau anh đến đây Melanie sẽ phải nói lại với anh việc này. Dù thế nào đi chăng nữa Erik không thể tự ý hành động mà không nói gì với cô được. Melanie không quay về phòng ngủ, cô vào trong bếp và mở tủ rượu ra. Cô lấy một chai rượu mạnh và một chiếc cốc thủy tinh. Melanie rót nửa cốc rượu rồi thả một viên đá và một lát chanh vào trong. Cô cầm cốc và ra ngoài phòng khách. Cô ngồi dựa vào ghế sô pha và uống một ngụm rượu lớn. Trên mặt bàn có một bao thuốc ai đó để quên, bên trong còn hai điếu thuốc. Melanie rút một điếu thuốc và châm lửa. Cô đưa nó lên miệng và hít một hơi sâu trước khi nhả ra ngoài không khí một làn khói màu trắng đục. Melanie vừa uống rượu vừa hút thuốc trong khi đầu óc cô đang nghĩ về những chuyện mình và Erik đã làm được thời gian qua. Cô nghĩ đến tấm bản đồ hai người đang hoàn thành để chuyển cho Ian, nghĩ đến khi phương án để quân đội tấn công vào đây, nghĩ đến những đứa trẻ đang làm việc trong khu mỏ. Rồi chẳng hiểu sao cô nghĩ về mình và Chris của nhiều năm về trước. Đó là khi cô mới xuất ngũ trở về còn anh thì chưa thực sự bắt đầu công việc của mình. Hình như có lần anh nói cho Melanie nghe nhận xét của mình về tính cách của cô. Rượu trong ly đã hết và thuốc cũng đã tàn. Melanie dúi đầu lọc vào bên trong chiếc ly còn đọng lại chút nước đá. Cô nằm xuống dưới ghế, nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó. Đó là một ngày mưa, hai người ở trong nhà của Chris đánh bài. Cô vừa đánh vừa uống rượu và hút thuốc, như lúc này, còn anh thì không, anh không bao giờ đụng vào những thứ đó. Họ đã chơi hơn mười ván và Melanie chỉ thắng có hai. "Cô gái! Em lại thua rồi" Chris hạ bài xuống và cười nói với cô. "Anh nghĩ chúng ta nên dừng ở đây được rồi. Em nên về luyện tập thêm sau đó hẵng thách đấu với anh" Melanie bĩu môi nhìn anh tỏ ý không phục nhưng cô vẫn xếp bộ bài lại và cất vào trong hộp của nó. Sau đó cô nằm xuống dưới sàn và gối đầu lên chân anh. "Rượu nữa không?" "Không! Lát nữa hết mưa em còn lái xe về. Em không muốn gặp rắc rối với cảnh sát giao thông đâu. Anh muốn thử không?" Cô giơ điếu thuốc đang hút dở lên trước mặt anh. Chris cầm lấy nhưng thay vì hút anh đặt nó vào trước gạt tàn để cạnh mình. "Anh hút rồi" "Lúc nào?" "Bao giờ em hút thì anh cũng hút" "Là sao?" "Hút thuốc thụ động. Em chưa nghe nói đến bao giờ à? Hút thụ động thực tế còn nguy hiểm hơn hút trực tiếp đấy" "Thế à" Cô nhắm mắt lại trong khi để Chris vuốt tóc mình. Cô thích nhất những lúc như thế này. Chẳng rõ vì sao nữa nhưng những lúc như vậy cô thấy rất thoải mái. "Em hỏi anh một câu nhé?" "Ừ" "Anh thấy em là người thế nào? Nói thật nhé" "Tốt. Đó là điều không thể phủ nhận được. Tuy nhiên tính cách của em phân tích kỹ ra thì như thế này". Chris dừng lại một chút. "Nói một cách dễ nghe thì em giống như gà mẹ luôn muốn bảo người yếu thế. Nói khó nghe hơn, nếu em gặp một người mà bản thân cho rằng họ thua kém mình em sẽ không tin tưởng họ. Em sẽ muốn kiểm soát họ, bắt họ phải làm mọi việc theo ý mình và phải thông qua mình" "Không tốt sao. Nếu thực sự họ không bằng em vậy việc em chỉ đạo họ là điều vô cùng bình thường mà" Chris không trả lời vội, anh lấy ngón tay gõ nhẹ lên thân điếu thuốc đang đặt trên gạt tàn. Tàn thuốc rơi xuống dưới đáy. Anh cầm điếu thuốc lên rồi đưa cho Melanie. Cô cầm lấy hút một hơi rồi đưa lại cho anh. Chris lại đặt nó về chỗ cũ. Cô vỗ nhẹ lên đầu gối anh mấy cái như muốn anh nói gì thêm. Đến lúc này Chris mới lên tiếng. "Có những người em chỉ có thể thấy điểm yếu của họ chứ không thấy được điểm mạnh. Vậy nên em sẽ có tâm lý coi thường. Những điểm mạnh đó không phải lúc nào cũng phát huy được. Nó cần có hoàn cảnh thích hợp để bộc lộ. Nếu thực sự lúc nào em cũng cho mình cái quyền kiểm soát, chỉ đạo họ vậy thì vô hình chung em đang khiến họ mất đi những điểm mạnh của mình. Một người yếu thế hơn em không có nghĩa là lúc nào họ cũng vậy. Sẽ có những lúc chính họ mới là người có khả năng quyết định những tình huống khó khăn. Vậy nên em cần học cách kiểm soát mọi thứ ở mức độ vừa phải. Hãy cho người ta cơ hội chứng tỏ mình. Hãy học cách tin tưởng ở những người yếu hơn. Sẽ có lúc em phải bất ngờ với những gì họ làm được đấy" "Học cách tin tưởng và hạn chế kiểm soát". Melanie nhắc lại. "Phải! Đôi khi hãy để họ làm những điều bản thân họ cho là đúng, đừng bắt họ phải theo em" "Uhm" Melanie ậm ừ vài tiếng rồi nhắm mắt lại. Bên ngoài trời vẫn mưa to. Trong phòng chỉ có hai người. Cô và anh. Họ im lặng. Trong không khí hơi lành lạnh bởi cơn mưa, cô ngửi thấy mùi thuốc lá của mình, mùi chất diệt trùng ở bệnh viện ám trên đôi bàn tay của Chris. "Melanie! Melanie". Ai đó khẽ lay cô. "Sao lại nằm ngủ ở đây? Trời lạnh vậy, quay về phòng đi kẻo ốm" Cô mở mắt. Trước mắt cô không phải là căn nhà của Chris mà là phòng khách ngôi nhà của Lily. Người lay cô dậy không phải là anh mà là một cô gái trong nhà xuống uống nước và trông thấy cô. Melanie ngồi dậy, cô xoa xoa hai bên thái dương cho bớt đau đầu rồi lảo đảo đứng dậy đi lên trên gác. Khi nằm xuống giường rồi cô nhớ về giấc mơ ban nãy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh qua đời cô nằm mơ thấy anh mặc dù cô luôn nhớ về anh. Câu chuyện ngày hôm đó hai người nói với nhau khi xuất hiện lại trong giấc mơ ban nãy giống như Chris đang nhắc nhở cô vậy. Anh muốn cô bớt kiểm soát Erik và tin tưởng anh ấy hơn. "Anh muốn em làm vậy đúng không?" Melanie thì thầm với chính mình. "Em không biết mình làm được không nhưng em sẽ cố gắng. Hy vọng điều đó sẽ khiến mọi việc tiến triển hơn" ~ Hết chương 23 ~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang