[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao)

Chương 9 : Theo dõi

Người đăng: 

- A… Một tiếng hô đau đớn, lúc này tâm thần của mọi người mới kéo trở lại, cả đám chuyển ánh mắt lên người tiểu tử Tả gia. Lúc này, mọi người mới phát hiện, tại chỗ mấy kim châm đâm vào, từng đạo năng lượng màu hồng từ trên cơ thể thoát ra ngoài, vẻ thống khổ trên mặt tiểu tử Tả gia cũng chậm rãi chuyển biến. Đám người Bố Lan Kỳ đều nhìn ra được, năng lượng thoát khỏi cơ thể chính là năng lượng của mị, cả đám cảm thán vận may của tiểu tử Tả gia, đồng thời đối với Nghệ Phong cũng nhiều hơn một lần nghi hoặc. Tiểu tử Nghệ Phong này thực đúng là không đơn giản a, nhìn tình huống vừa rồi, y thuật của hắn cũng không tính thấp, mặc dù y sư cấp thấp không được người khác tôn trọng, thế nhưng nếu là một y sư cao cấp, so với võ giả còn được tôn trọng hơn nhiều. Dù sao, đối với người tương lai rất có thể phải nhờ cậy cứu tính mạng chính mình, ai ai cũng muốn có quan hệ tốt với đối phương. Chỉ là, nếu muốn trở thành một y sư cao cấp, vậy thì tương đối khó khăn. Đại đa số người, suốt đời chỉ có thể dừng lại tại giai đoạn y sư cấp thấp. Nhìn tình huống của tiểu tử Nghệ Phong vừa rồi, tựa hồ hắn có tiềm lực trở thành một y sư cao cấp. Có thể trở thành y sư cao cấp, coi như là võ giả cũng có thể tùy ý đưa tới sai bảo. Nghĩ vậy, trên mặt Nghệ mẫu liền nở nụ cười rạng rỡ. Tương phản với nàng, Nghệ Khải Mạc lại không cho là đúng, y sư cao cấp không phải dễ dàng đạt được, bằng không trên thế giới cũng không đến nỗi có it y sư cao cấp như vậy. Thế giới này, thực lực mới là bảo chứng tốt nhất. Nếu như Nghệ Phong biết được suy nghĩ của Nghệ Khải Mạc, có lẽ sẽ có cùng nhận thức: Chỉ thực lực chân chính mới là tồn tại khiến kẻ khác kính nể. Kính nể giúp đỡ chính mình và kính nể tự bản thân chính mình có sự khác nhau về bản chất. Vì vậy, khắp đại lục, võ giả mới là chủ lưu. Nghệ Khải Mạc thấy năng lượng trên người tiểu tử Tả gia đã tan đi không sai biệt lắm, trên mặt không còn vẻ thống khổ, lúc này mới nhớ tới tiểu nhi tử biến mất năm năm. Thời điểm quay đầu lại, đã không còn thấy hình bóng của hắn và Tần Y. Trong lòng Nghệ Khải Mạc mọc lên một cỗ lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngày hôm nay ta phải biết rốt cuộc năm năm qua tiểu tử này làm cái gì?” - Đi, con đi gọi đệ đệ tới, nói ta có việc tìm nó. Nghệ Khải Mạc nhìn Nghệ Lưu, sắc mặt âm trầm nói. … - Ra đi, trình độ theo dõi của ngươi thực sự không được tốt lắm! Nghệ Phong thực không ngờ, chính mình và Tần Y vừa mới ra khỏi nhà đã có người theo phía sau. Nghệ Phong chỉ nói Tần Y biết chính mình có chút việc, bảo nàng trở về tiểu viện chờ chính mình. Hiển nhiên người kia không ngờ chính mình bị nhìn thấu, hắn hơi sửng sốt một chút, lúc này mới từ trong góc đi ra. - Tiểu tử, không đơn giản. Ngươi có thể phát hiện được ta? Ngươi cũng không phải tất cả đều là phế vật. Người này không lớn, đại khái chừng hai mươi lăm tuổi, mặc dù trên mặt có điểm ngoài ý muốn, thế nhưng vẻ khinh bỉ trong đó lại không che giấu được. - Ha ha, đúng sao? Vậy không biết ngươi theo một phế nhân như ta làm cái gì đây? Chẳng lẽ lại có muội muội xinh đẹp muốn giới thiệu cho ta? Nghệ Phong trêu chọc nhìn người vừa xuất hiện, vẻ mặt mỉm cười nói. - Tiểu tử, ngươi muốn chết! Trong mắt người mới xuất hiện lóe lên hàn quang, mắt giận trừng trừng nhìn Nghệ Phong, dữ tợn nói. - Muốn chết? Ngươi cần phải có bản sự này! Con mắt Nghệ Phong lạnh lùng, nhìn đối phương khinh thường nói. - Ha ha… Người mới xuất hiện phảng phất như nghe một chuyện chê cười cực lớn, lấy thực lực của chính mình, cư nhiên bị một phế nhân khinh thường, điều này khiến hắn cảm thấy bị vũ nhục cực lớn. - Uy, ngươi cười thực khó nghe, chỉ là, uhm, có điểm giống như giọng thái giám, kỳ thực, ngươi không làm gay thì quá đáng tiếc rồi. Nghệ Phong rất tiếc hận nhìn đối phương. Nghệ Phong nghĩ cũng không cần nghĩ: Người này khẳng định chính là do gia hỏa Dương Húc kia phái tới tìm chính mình gây phiền phức, bởi vì hắn vừa mới trở về, người đắc tội chỉ có hắn. - Tiểu tử, ngươi muốn chết! Người này rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt xanh đen, vung tay lên, đấu khí hội tụ trong lòng bàn tay, hóa tay thành kiếm, hung hăng công kích tới. - Tiểu tử, ngươi chết đi, chết trong tay lão tử, ngươi cũng coi như có điểm vận khí. Trong thành này, người có thể khiến lão tử tự mình xuất thủ không nhiều. Nghệ Phong liếc mắt nhìn, cước bộ nhẹ nhàng chuyển, chưởng thế giống như kiếm từ sát bên người hắn lướt qua. Người kia rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nghệ Phong, nghĩ không ra tiểu tử này cư nhiên có thể tránh thoát được một chưởng của hắn. - Tiểu tử ngươi thực ra có điểm may mắn. Người kia hừ lạnh một câu, hắn tự nhiên không nghĩ Nghệ Phong có bao nhiêu lợi hại. Toàn bộ thành nhỏ, người kiệt xuất nhất phải nói tới Nghệ Lưu, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi là đệ đệ nhỏ hơn Nghệ Lưu tới vài tuổi. Thủ thế của người kia vừa chuyển, lần thứ hai hung hăng bổ về phía Nghệ Phong. Chợt lóe tránh qua. Đánh tiếp! Lại tránh thoát! Tiếp tục đánh! Tiếp tục tránh thoát! … Người kia thở hổn hển, lúc này mới hiểu được, ngay từ đầu Nghệ Phong đang chơi đùa với hắn, chính mình căn bản không phải đối thủ của đối phương, buồn cười chính là, bản thân tự nhận là ăn chắc rồi, xung phong nhận việc giáo huấn Nghệ Phong. Nhìn Nghệ Phong tràn đầy phong độ trước mắt, trong lòng hắn không ngừng hô to: Không có khả năng, không có khả năng. Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi a, cư nhiên lại mạnh hơn so với ta, hắn nhất định ăn gian rồi, nhất định. - Ngươi chơi đủ rồi sao? Vậy đến lượt ta. Nghệ Phong mỉm cười, thân ảnh mạnh mẽ phát động, người kia còn đang chìm đắm trong không thể tưởng tượng, ngay cả trốn cũng không kịp, một chưởng nhẹ nhàng đánh vào giữa ngực hắn. - Phụt… Người nọ văng máu tươi, vẻ mặt kinh hãi, lúc này mới tin tưởng, thiếu niên trước mắt thực sự mạnh hơn chính mình rất nhiều, mạnh hơn so với ca ca vẫn được xưng là thiên tài của hắn. - Di, còn không nhắm mắt sao? Ta trợ giúp ngươi, khụ, đã khuya rồi, nên đi ngủ. Ngoan… Nghệ Phong đi về phía trước, cước bộ nhẹ nhàng, ngữ khí rất thân thiện. - Phụt… Lần thứ hai phun máu tươi, rốt cuộc người kia nhắm mắt lại, một câu nói từ tận đáy lòng chính là: Nguyên lai, tiểu tử này một mực giả trư ăn thịt hổ. Nghệ Phong nhìn người không còn sinh cơ trước mắt, hừ lạnh một tiếng: - Một Nhân cấp nho nhỏ mà thôi, cư nhiên dám tới tìm ta gây phiền phức, thực cho rằng năm năm qua ta lăn lộn uổng phí. Chỉ là, tiểu tử ngươi cũng không may, nếu như ta không muốn bại lộ thực lực của chính mình, lưu lại tính mệnh cho ngươi không phải không có khả năng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang