[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao)
Chương 6 : Lý tưởng chấn động
.
Nếu không phải Nghệ Khải Mạc không được gia chủ Nghệ gia ưa thích, bằng vào thân phận thế tử Nghệ gia, cho dù Dương Húc có an han hùm cũng không dám gây khó dễ cho Nghệ Khải Mạc.
Khác so với Nghệ Khải Mạc. gia chủ Bố Lan gia cực kỳ thích người con thứ ba này của hắn, đây cũng chính là nguyên nhân tất cả mọi người cẩn thận đối đãi với nam tử trung niên, bao gồm cả Nghệ Khải Mạc.
- Hiền đệ nói đùa, một phế nhân kinh mạch đứt đoạn, có cái gì không đơn giản?
Nghệ Khải Mạc nhìn thoáng qua Nghệ Phong, trong mắt hiện lên một tia không thích.
- Ha ha, Tiêu công cũng không phải là Linh giả, nhưng Nghệ huynh xem, có ai trong đế quốc dám bất kính đối với hắn?
Nam tử trung niên lắc đầu cười nói.
- Nghịch tử này sao có thể so sánh được với Tiêu công? Tiêu công chính là người bụng đầy kinh luân, tài trí hơn người. Huống chi, Tiêu công nói không chừng ngày nào đó, nhất tử đạt tới Linh quân cũng không chừng.
Nghệ Khải Mạc nói có đạo lý, đã từng có một số người kinh tuyệt thiên hạ, trong nháy mắt mạnh mẽ đạt được Linh quân. Cấp độ Linh quân mê hoặc để vô số người thích thiên phú thi từ. Hơn nữa đế quốc chọn người tài hoa làm quan viên, dùng an bang trị quốc. Vì vậy, hành nghiệp văn nhân này chiếm được phát triển cực lớn. Rất có xu thế huy hoàng của văn nhân thời kỳ Đường Tống Hoa Hạ.
Kỳ thực, trong nháy mắt đạt được Linh quân còn có thể là họa sĩ, võ giả, ca giả. Thế nhưng sự dụ dỗ của quan chức đế quốc, để thi nhân càng thêm chiếm phần nhiều.
Đối với suy nghĩ của Nghệ Phong, đây là kết quả tất nhiên. Mặc dù đây là thế giới thực lực vi tôn, thế nhưng người không phải lúc nào cũng luôn luôn tu luyện, dù sao cũng phải nghỉ ngơi, tìm chút lạc thú. Bản tính của con người chung quy nển tảng là hưởng thụ. Tu luyện giành thực lực chẳng phải là muốn chính mình được thoải mái? Thế nhưng không có khoa học kỹ thuật như thời hiện đại, trong đại lục này, thi từ ca phú, cầm kỳ thư hoa, tầm hoa vấn liễu tự nhiên là lựa chọn hàng đầu. Thi từ ca phú không thịnh hành mới là lạ.
Về phần có một số người đạt tới đỉnh phong trong từng hành nghiệp, trong nháy mắt đạt tới trình độ Linh quân, Nghệ Phong cũng không ngoài dự đoán. Trong Hoa Hạ từng có rất nhiều thần toại, có người rèn kiếm bạch nhật phi thăng, có cao tăng đắc đạo phi thăng, có võ giả phá toái hư không…
Khi linh hồn của một người đạt tới cảnh giới nhất định, thiên nhân hợp nhất không phải là không có khả năng. Mà các loại chức nghiệp cũng có rất nhiều cây cầu kết nối với thiên nhân hợp nhất.
Chỉ là, số người đạt tới thiên nhân hợp nhất thiếu tới thương cảm. Thậm chí còn trở thành truyền thuyết. Vì vậy, đối với vị Tiêu công trong miệng bọn họ có thể trở thành Linh quân kia, Nghệ Phon cười nhạt.
Đương nhiên, cho dù là truyền thuyết, nhưng dù sao cũng khiến mọi người mơ ước, cũng khiến vô số người như con thiêu thân lao vào lửa, chui vào con đường đã từng là truyền thuyết.
Chỉ là, khóe miệng Nghệ Phong lại hiện lên nụ cười nghiền ngẫm:
“Vị Tiêu công kia thực sự rất giỏi sao? Nếu như ta trộm cướp Đường thi Tống từ tới đấu với hắn một trận, không biết hắn sẽ thất bại thê thảm tới mức nào, không biết thế nhân sẽ kinh hãi rớt hàm răng ra sao.
Nam tử trung niên thấy khóe miệng Nghệ Phong nở nụ cười quỷ dị, trong mắt hiện lên một đạo kinh ngạc, quay sang Nghệ Phong nói:
- Thế chất, lẽ nào thế chất cho rằng Tiêu công không thể đạt tới Quân cấp sao?
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Thế thúc nói đùa, Tiêu công là tài tuyệt thiên hạ, có thể đạt được cũng không chừng.
Nam tử trung niên quỷ dị cười, tiểu tử này quả nhiên có ý tứ, “có thể đạt được cũng không chừng”, ý của hắn chính xác là, có thể đạt được là rất xa vời sao? Tiêu tử này có điểm thú vị.
- Ha ha, hiền nhất nói rất đúng, không biết hiền chất có ý tưởng gì đây? Có nghĩ muốn vượt qua Tiêu công?
Nam tử trung niên tựa hồ rất có hứng thú đối với Nghệ Phong, mỉm cười nhìn Nghệ Phong cười nói.
Những lời này của hắn để Tần Y, Nghệ mẫu, Nghệ Lưu đều đựng thẳng lỗ tai lên, ánh mắt cả đám đều nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, hiển nhiên họ cũng rât muốn biết Nghệ Phong rốt cuộc có dự định gì.
Nghệ Phong duỗi thắt lưng một cái, ngáp dài, cực kỳ lười biếng che miệng, cực kỳ lười nhác nói:
- Thế thúc không cảm thấy lấy tuổi tác không tới mười bảy của ta, trả lời vấn đề cao thâm như vậy rất khó sao? Huống chi, Tiêu công có thể vượt qua dễ dàng sao?
Nghệ Khải Mạc nhìn thái độ lười nhác khiến hắn cực kỳ chán ghét kia, hắn nhịn không được hừ một câu. Chỉ là, đối với một câu nói cuối cùng của Nghệ Phong vô cùng thỏa mãn. Ít nhất tiểu tử này không đến nỗi tự đại cho ràng vượt qua được Tiêu công. Tiêu công tại đế quốc chính là tồn tại không thể vượt qua.
Nam tử trung niên nghe được câu nói của Nghệ Phong, nụ cười trên mặt càng thêm rộng:
“Tiểu tử này hỏi lại như vậy, ý tứ của hắn có phải là nói, Tiêu công không phải là không thể vượt qua? Đúng, không sai, tiểu tử chính là ý tứ này. Cuồng, rất cuồng, cũng rất có ý tứ.”
- Hiền chất nói có đạo lý, chỉ là ngươi hãy nói về ý tưởng của mình một chút? Ta nghĩ tất cả mọi người ở đây đều muốn biết?
Nam tử trung niên tươi cười nhìn Nghệ Phong nói, biểu tình hiền lành vô cùng, chỉ là Nghệ Phong nghe thế nào cũng không quen.
Nghệ mẫu cũng xen miệng nói:
- Đúng vậy, Phong nhi, con thử nói xem, tương lai con muốn làm cái gì, mẫu thân giúp con an bài.
Nhìn nhãn thần hi vọng của đám người Tần Y, Nghệ mẫu, Nghệ Phong ngáp một cía, nhìn thoáng qua nhãn thần tràn đầy khinh bỉ của Dương Húc, sau đó mỉm cười, nhàn nhạt cười nói:
- Mọi người muốn nghe sự thực hay là nghe giả đây?
- Đương nhiên là nói thực rồi.
Nam tử trung niên thực không ngờ Nghệ Phong lại nói như vậy, hắn nhìn Nghệ Phong nói tiếp.
Nghệ Phong chắc như đinh đóng cột:
- Làm một nam nhân, ta tự nhiên muốn bảo vệ quốc gia rồi. Đế quốc quật khởi chính là lý tưởng của ta. Đế quốc muốn ta sống, ta sẽ sống, đế quốc muốn ta chết, ta nghĩa không quay đầu. Lý tưởng của ta là vì nhân dân, là vì đế quốc mà tồn tại, đế quốc là máu của ta, đế quốc là tình yêu lớn nhất của ta, đế quốc la…
Nghệ lưu nghe Nghệ Phong nói liên miên không dứt, nói rất đường hoàng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên. Nhìn tiểu đệ bắn nước bọt bốn phía của hắn, nhịn không được khinh bỉ trong lòng:
“Mẹ ơi, vì sao ta lại có một tiểu đệ không biết xấu hổ như vậy a, hắn không đỏ mặt, ta cũng thay hắn đỏ mặt, còn có bảo vệ quốc gia nha, ta đảm bảo nếu quốc gia xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi chạy so với bất kỳ ai khác đều nhanh hơn.”
Đáy lòng của mọi người nhất trí cảm thán:
“Da mặt dày tới loại trình độ này, cũng là một loại cảnh giới.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện