[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao)
Chương 32 : Không cam lòng bại lộ thực lực?
.
- Lão nhị, lão tam, Giang Bạch Phong, các ngươi dẫn người bằng tốc độ nhanh nhất đột phá vòng vây.
Lão giả quả đoán hạ mệnh lệnh, hắn chuẩn bị thí xe giữ tướng rồi.
- Rõ…
Nói xong, khí thế của bọn họ tăng mạnh, tốc độ tăng lên không dưới mấy lần.
- Ba cao thủ Sư cấp!
Nghệ Phong hoảng hốt.
Nghĩ không ra, một cứ điểm nho nhỏ này cư nhiên có tới ba cao thủ Sư cấp tạo trấn, xem ra muốn thắng trận chiến này không phải là việc dễ dàng.
Hiển nhiên quản sự kia cũng không nghĩ tới một cứ điểm nho nhỏ này có tới ba cao thủ Sư cấp. hắn vẫn chỉ cho rằng lão giả kia là Sư cấp tứ giai, bằng vào hai cao thủ Sư cấp tam giai bên mình, kìm chân đối phương không thành vấn đề, thế nhưng biến cố hiện tại để hắn trở tay không kịp.
- Đại nhân! Làm sao bây giờ?
Quản sự hỏi nhanh.
- Nhanh nhanh đổ đầu trước cửa, phóng hỏa.
Vốn cho rằng bằng vào lực lượng Thánh Tông có thể ăn chắc được cứ điểm Tĩnh Vân Tông, chuẩn bị chơi trò mèo giỡn chuột. Nhưng biến cố hiện tại để hắn phải quyết định bước thứ hai thật nhanh.
Thế lửa cường đại đã khiến lão giả không thể làm ra lựa chọn khác, sợ là chậm thêm một chút, bên phía Tĩnh Vân Tông sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
- Lão nhị, lão tam. Dẫn người mạnh mẽ đột phá vòng vây.
Lão giả phân phó nói, hiển nhiên đã buông tha cứu trợ đệ tử bình thường khác.
Nghệ Phong đứng sau biển lửa, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, quả đoán tàn nhẫn, thảo nào có thể trở thành nhân vật lãnh đạo của cứ điểm Tĩnh Vân Tông. Tình huống hiện tại, buông tha cho một ít người, không cần nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
- Tốt, tốt, tốt…
Nghệ Phong vỗ vỗ tay, thưởng thức đám người lao tới.
Đặc biệt nhìn bộ dạng chật vật đen thùi của Giang Bạch Phong, trong lòng cười trộm không thôi: Cho ngươi đẹp trai hơn ta.
Mái tóc phiêu bồng của Giang Bạch Phong đã bị lửa đốt cháy không ít, trên mặt càng không ít đốm đen, quần áo hoa lệ càng thủng lỗ chỗ như khất cái, mặt ngoài bao trùm than hôi. Rất nhiên nhiên sẽ bị người khác cho rằng tên khất cái vừa mới trốn ra từ trong đống rác.
Đám người Tĩnh Vân Tông nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Phong giữ bộ dáng tươi cười, cứ điểm của Tĩnh Vân Tông có tới hơn sáu mươi người, thế nhưng sống sót thoát ra khỏi biển lửa không tới hai mươi người. Tất cả điều này là kết quả của thiếu niên trước mắt nói chuyện cười đùa.
Không phí một binh một tốt lại hầu như diệt cứ điểm Tĩnh Vân Tông. Thủ đoạn này, có thể nói là ma quỷ.
Lão giả nhìn người thanh niên không lớn trước mắt, trong lòng hắn biển ảo không thôi: Tĩnh Vân Tông và Ma Tông luôn luôn đối đầu. Thế nhưng, hầu như tất cả các lần tranh đoạt đều là do Tĩnh Vân Tông chiếm thượng phong.
Hết lần này tới lần khác, thiếu niên trước mặt căn bản không ra bài theo lẽ thường, thủ đoạn này khiến đáy lòng hắn phát lạnh. Ma Tông, từ lúc nào lại sử dụng thủ đoạn như vậy?
Lão giả lắc đầu, nhìn đám đệ tử không còn bao nhiêu sức chiến đấu bên cạnh, nội tâm hắn cười khổ không thôi. Cho dù là đám người chính mình sống sót rồi, nhưng cứ điểm Tĩnh Vân Tông cũng bị phá hủy.
- Mặt trắng nhỏ, ta đã nói ngươi lớn lên không thể trắng trẻo đúng không, hắc hắc, hiện tại không phải là biến đen hay sao!
Nghệ Phong trêu chọc nhìn Giang Bạch Phong, nhàn nhạt cười nói.
- Đê tiện, hừ, có bản lĩnh quang minh chính đại một đấu một với ta!
Giang Bạch Phong giận dữ nhìn Nghệ Phong, hận không thể uống máu hắn.
Nghệ Phong tươi cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên người, có chút không tình nguyện nói:
- Một đấu một a? Khụ, ta không thích một đấu một, ta chỉ thích quần ẩu thì làm sao bây giờ?
- Nhát thối…
Giang Bạch Phong châm chọc nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy khinh thường.
- Ta tới được không?
Thiên Nghịch bước về phía trước một bước.
Nghệ Phong gật đầu, quay sang quản sự nói:
- Ngươi gọi vài người cùng hắn lên.
Quản sự sửng sốt, đây là đấu một mình gì nha? Đây không phải là quần ẩu sao?
- Lo lắng cái gì? Một đấu một, hắn chọn một đám chúng ta. Quần ẩu, một đám chúng ta đánh một người hắn. Đây không phải là thỏa mãn ước nguyện của cả hai sao?
Nghệ Phong thấy quản sự sững sờ, bất mãn nói.
- Vô sỉ…
Coi như là quản sự nghe được lời giải thích này, từ đáy lòng cũng không nhịn được mắng.
- Ah. Phải nhớ, đánh hắn thành đầu heo thì được, nhưng phải giữ lại tính mạng cho hắn, ta có chỗ cần dùng.
Nghệ Phong nhắc nhở Thiên Nghịch một câu.
- Người trẻ tuổi, làm người phải chừa chút đường lui. Không nên đuổi tận giết tuyệt, huống chi ngươi cho là có thể làm được như vậy sao?
Lão giả rốt cục không nhịn được bước ra, ánh mắt tràn đầy tinh quang nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong tuyệt không thèm để ý ánh mắt của lão giả, hắn hơi mỉm cười nói:
- Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh. Sở thích của ta chính là chém tận giết tuyệt.
- Hừ, vậy ngươi thử một chút xem sao?
Lão giả lạnh lùng nhìn Thiên Nghịch, rất có khí thế hắn vừa động thủ liền giết chết.
Nghệ Phong khẽ nhíu mày, đối phương có ba cao thủ Sư Cấp, nếu muốn chiến e rằng thắng bại khó liệu.
- Đại nhân?
Quản sự nhìn Nghệ Phong, nhỏ giọng dò hỏi. Ba cao thủ Sư Cấp, không phải chỉ mình hắn có thể đối phó.
Tĩnh Vân Tông thấy đám người Nghệ Phong trầm mặc, đáy lòng mọi người tự tin hẳn lên. Thực lực của ba đại quản sự đủ để khiến bọn họ sinh lòng khiếp đảm.
Ở một tòa thành nhỏ như thế này, Sư cấp đã là một tồn tại rất mạnh. Sư cấp đó là cảnh giới làm cho người ta hướng tới, cả đời những người này cũng không thể đạt tới cấp bậc Sư cấp.
Ba đại quản sự, coi như là các quý tộc ở cái thành nhỏ này cũng phải cung kính. Sư cấp ở nơi này chính là tồn làm cho người ta phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
- Người trẻ tuổi. Tất cả mọi người lùi một bước, các ngươi thắng, không cần thiết phải lưỡng bại câu thương.
Lão giả vì đệ tử, quyết định nhẫn nhịn.
Nghệ Phong không để ý đến lời nói lão giả mà quay đầu nhìn về phía quản sự hỏi:
- Các ngươi có thể đối phó bọn họ hay không?
Quản sự cười khổ lắc lắc đầu đáp:
- Chúng ta chỉ có hai Sư cấp, hơn nữa còn là Sư cấp tam giai, hai người liên thủ miễn cưỡng có thể chiến đấu với lão đại Sư cấp tứ giai. Nhưng mà, hai người lão Nhị lão Tam thì không có biện pháp đối phó rồi. Lấy thực lực của phe ta, căn bản không thể ngăn được bọn họ.
Nghệ Phong nhíu mày, hắn không muốn bỏ qua cho người của Tĩnh Vân Tông một cách đơn giản.
- Vậy tức là cho các ngươi đối phó với lão Nhị, lão Tam của đối phương thì các ngươi có cơ hội thắng?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi.
Quản sự kiên định nói:
- Chắc chắn không thể thua!
Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười:
- Như vậy được rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện