[Dịch] Mỵ Ảnh (Dị Giới Mỵ Ảnh Tiêu Dao)
Chương 31 : Biến cố.
.
Sư cấp, trong tòa thành nhỏ này đã được tính là cường giả đứng đầu rồi.
- Giang Bạch Phong, còn không động thủ?
Lão giả rống giận, nhất thời khiến đám người Tĩnh Vân Tông chạy tới bao vây.
- Nhiều người khi dễ ít người sao?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
- Chính là nhiều người khi dễ ít, ngươi có thể làm gì?
Hiển nhiên Giang Bạch Phong không phải là người cố hủ, ngưu bức hò hét nhìn Nghệ Phong nói, hai mắt nhìn Nghệ Phong phảng phất như nhìn người chết.
- Rất tốt, rất tốt! Kỳ thực bản thiếu cũng thích nhiều người khi dễ ít.
Nghệ Phong mỉm cười, dươi sự nghi hoặc của đám người Tĩnh Vân Tông, bàn tay vỗ vài cái.
- Vèo vèo…
Thanh âm ma sát không khí từ bốn phía tuôn ra, rất nhanh trong tiểu viện đã xuất hiện thêm rất nhiều người, hoàn toàn bao phủ xung quanh tiểu viện.
- Ma Tông…
Lão giả hoảng hốt, khinh hô thành tiếng:
- Các ngươi là người của Ma Tông?
Nghệ Phong chỉnh lý nói:
- Lão già này, phải nhớ kỹ, là Thánh Tông. Hừ, ma chỉ xứng để hình dung đám kỹ nữ giả vờ thuần khiết như các ngươi.
Lão giả hít sâu một hơi, nhìn đám người vây xung quanh, cười lạnh nói:
- Nếu tới, vậy thì chịu chết đi.
Lão giả ngưng tụ đấu khí, một quyền mạnh mẽ đánh thẳng về phía Nghệ Phong. Không khí nhìn ra, nếu như một quyền này đánh trúng người, không chết cũng phải tàn.
Nghệ Phong kéo Thiên Nghịch về phía trước, kim châm trên tay vung lên, thẳng tắp đâm về phía lão giả.
Hiển nhiên, ác danh của độc sư khiến hắn rất cố kỵ, tuy rằng nghĩ đấu khí của chính mình có thể đơn giản ngăn cản được kim châm này, thế nhưng hắn lại không dám mạo hiểm như vậy.
Nghệ Phong nhân cơ hội này, lui về phía sau vài bước, lùi ra khỏi cửa, quay sang một bên hạ mệnh lệnh:
- Động thủ.
- Rõ, đại nhân!
Nói xong, đám người Thánh Tông từ phía sau xông tới, đám người đứng trên tường cũng nhảy vào trong tiểu viện.
- Phóng hỏa…
Vừa dứt lời, nhất thời khiến đám người Tĩnh Vân Tông dưới cơn kinh hãi, thế lửa khắp bầu trời phóng lên cao, hình thành một vòng tròn, để đám người Tĩnh Vân Tông bị bao phủ bên trong, chỉ còn lại cửa chính tiểu viện không bị lửa lớn lan tràn.
- Đê tiện…
Giang Bạch Phong nổi giận mắng, thế nhưng đối với kết quả như vậy không thể tránh được, không có thực lực Sư cấp trở lên, tuyệt đối không vượt qua được vòng lửa cháy bốc cao này.
Hiện tại chỉ còn một đường, đó chính là đường Nghệ Phong lưu lại cho bọn họ, chỉ đành phá cửa chính giết ra ngoài.
- Ha ha, mọi người ngẩn ra đấy làm gì? Còn không mau chạy tới đây, thế lửa sắp đốt tới các ngươi rồi.
Nghệ Phong nhìn có chút hả hê nói.
Tiếng lách tách vang vọng để Thiên Nghịch dại ra tại chỗ: Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo rồi, không nói một lời đã trực tiếp đốt lửa cứ điểm Tĩnh Vân Tông. Phần kiêu ngạo này, hắn xa xa kém hơn nhiều.
Chỉ bất quá, để báo thù cho chính mình, hắn dùng cách ác độc như vậy sao?
Thiên Nghịch rất hoài nghi nhìn Nghệ Phong, Phong thiếu sẽ không có bí mật gì đó không thể khiến cho người khác biết đấy chứ? Chính mình chung quy nghĩ hắn không chỉ là báo thù cho bản thân.
Hiển nhiên Nghệ Phong không biết Thiên Nghịch đang suy nghĩ cái gì, bằng không chắc chắn cười trộm không thôi.
Lẽ nào nói cho hắn, diệt cứ điểm Tĩnh Vân Tông là bởi vì tiết khí cho tiểu ma nữ? Cũng là bởi vì sau này chính mình có rình coi nàng tắm nước nóng cũng không bị đánh? Đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân không tiện nói ra.
Đương nhiên, lấy lòng tiểu ma nữ chỉ là trùng hợp. Trợ giúp Thiên Nghịch báo thù mới là nguyên nhân chính. Nghệ Phong chính là người có tính cách chính nghĩa lẫm nhiên như vậy, là người giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Ách, mặc dù có tình hình đặc biệt thất thủ vì nữ nhân chém huynh đệ hai đao, hắc hắc, kia tuyệt đối là ngoài ý muốn, khẳng định là ngoài ý muốn.
- Đại nhân, phân phó của ngài đã được bố trí tốt!
Một quản sự của Thánh Tông bước tới bên người Nghệ Phong, cung kính nói với hắn.
Nghệ Phong gật đầu, tà tà nhìn đám người Giang Bạch Phong, khóe miệng tràn đầy tà mị.
Lão giả nhìn hỏa diễm càng dần càng đốt tới gần người, tuy rằng hắn biết chính mình đi cửa chính tất nhiên là bẫy rập, thế nhưng không đi không được.
- Mọi người nghe lệnh, giết ra ngoài…
- Rõ!
Tiếng lĩnh mệnh thật lớn, nhân tâm đám người Tĩnh Vân Tông tăng mạnh, cầm chắc bảo kiếm trong tay, vọt thẳng về phía cửa.
Vèo…
Bọn họ còn chưa chạy tới cửa, chỉ thấy vô số mỗi tin nhọn phô thiên cái địa ập về phía bọn họ, cả đám đều hoảng hốt, nhanh chóng huy vũ bảo kiếm, chống đối mưa tên khắp bầu trời.
Lấy thực lực của đám người Tĩnh Vân Tông không một người nào kém hơn Sĩ cấp, người thường bắn tên tự nhiên không thể gây thưởng tổn đối với bọn họ. Thế nhưng, nếu người bắn bọn họ lại có cấp bậc không kém hơn Sĩ cấp, như vậy tự nhiên là tình huống khác.
Người đầu tiên xông tới cửa, sau khi chống đỡ đươc vài mũi tên, rốt cuộc cũng lộ sơ hở, trúng tên mất sức chiến đấu.
- Đê tiện!
Giang Bạch Phong nhịn không được lần thứ hai mắng to nói.
- Mặt trắng nhỏ, ngươi có thể thay đổi một từ khác hay không. Vẫn chỉ nói đê tiện, ngươi không cảm thấy trình độ văn hóa của chính mình rất thấp hay sao? Ví dụ như ngươi có thể đổi thành vô sỉ, xấu xa các loại.
Nghệ Phong tỏ bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo dục nói.
Quản sự ngay bên cạnh nghe được, trong lòng toát mồ hôi: Trình độ văn hóa của đại nhân thực cao, quá cao rồi.
- Mọi người làm thành vòng tròn, chống lại mũi tên, bảo vệ chính mình, xông ra bên ngoài!
Lão giả nghĩ tới một biện pháp, lập tức tổ chức mọi người nói.
Cứ như vậy, tình huống trong nháy mắt không giống nhau rồi, mưa tên khắp bầu trời dưới sự chống đỡ của bọn họ, người trúng tên rất nhỏ, rất nhanh đã vọt tới cửa.
- Hừ…
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, quay sang quản sự phân phó nói.
- Không cần công kích phạm vi rộng, tập trung công kích vào một bộ phận nhỏ. Cho dù trốn ra được, chênh lệch nhân số cũng đủ mài chết bọn họ. Dù sao thực lực của mọi người Thánh Tông ta cũng không chênh lệnh bao nhiêu.
- Rõ!
Quản sự gật đầu, hắn cảm giác có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, tiêu diệt một cứ điểm của đối thủ một mất một còn Tĩnh Vân Tông, đây là công lao như thế nào nha.
- Đa tạ đại nhân phân phó, công kích bên trái.
Quản sự mạnh mẽ kìm chế hưng phấn trong lòng chính mình, mệnh lệnh cho bộ hạ.
Chiến thuật chuyển biến, đám người Tĩnh Vân Tông kêu khổ không thôi, chỉ hi vọng đợt công kích tiếp theo không tới phiên chính mình. Mưa tên khắp bầu trời chuyển thành tập trung một bộ phận nhỏ, nếu tới khu vực bọn họ, muốn chống đỡ hết cũng khó khăn.
Mặc dù chỉ cách ngoài cửa mấy chục thước, thế nhưng khoảng cách mấy chục thước này lại để bọn họ cảm giác xa xôi vô cùng. Đặc biệt là gã nam tử vẻ mặt tà mị đứng cách đó không xa, nhìn thấy thế nào cũng vô cùng ghê tởm, bọn họ hận không thể uống máu của hắn, lột da của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện