[Dịch]Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ - Sưu tầm
Chương 31 : Chương 31
.
7 giờ sáng
Chuyến đi bắt đầu xuất phát, lộ trình dày dằn dẵn khiến cho vài học sinh trên xe bắt đầu mắt lim dim, nhắm mắt lại ngủ lấy sức cho chuyến đi. Đương nhiên, Tiểu Tuyết cũng không ngoại lệ, cô ánh mắt mơ màng chứa một tầng hơi nước nhìn dáo dác xung quanh, đánh ngáp một cái dựa vào vai Thiên Điệp nhắm mắt ngủ ngon lành. Để cho bọn Tiêu Chính phong ánh mắt đầy ghen tị nhìn chỗ vai Tiểu Tuyết dựa, thầm ước mình ở vị trí đó. Còn bạn nhỏ bị dựa dẫm ấy, một điểm giật mình cũng không có, yên lặng bấm điện thoại, tùy ý để bọn nam nhân ấy liếc dù gì cũng không chết người thế nên cứ tùy ý :))).
Dọc đường đi, không khí trong xe cũng rất ầm ĩ náo nhiệt,nhiều bọn dư tinh lực cứ đứng ngồi không yên, bắt đầu luyện võ mồm, còn có vài nữ sinh ánh mắt đầy hâm mộ cùng si mê nhìn về phía bọn Tiêu Chính Phong, và vài học trưởng cấp trên rất ga lăng bắt chuyện cùng vài nữ sinh, như thể ở đây không phải là trên xe mà là một cái chợ ý, nhưng tuyệt nhiên lại không ảnh hưởng đến mỗ nữ ham ngủ nào đó.
--------Phân cách tuyến---------------
*Két*
Một hàng xe bus nối đuôi nhau chạy bỗng hạ tốc độ, sau đó là xe 1 dừng tiếp là xe 2 rồi đến xe...v.v...dừng. Việc này làm cho học sinh trên xe sắc mặt bỗng sáng ngời lên, miệng cười không ngớt ánh mắt đầy tia phấn khởi, rõ ràng là đã tới nơi rồi, bãi biển thiên đường a~.
Tiểu Tuyết dọc đường đi có tỉnh vài lần, nhưng lại không chịu được mùi xe nên miệng cứ nôn không ngừng, đến nổi sắc màu đều là trắng bệch, dĩ nhiên điều này liền làm doạ sợ bọn nam nhân đến xanh mặt, chỉ có cách cho cô uống thuốc say xe và ép cô ngủ nữa thôi.
Xe đã đến nơi, nhưng Tiểu Tuyết vẫn ngủ mê mệt, khuôn mặt vân còn hơi xamh xao, làm cho bọn hắn và Thiên Điệp không nỡ đánh thức, sợ cô mệt mỏi thêm. Thiên Điệp bỗng nãy ra một ý, vội nói
- A, hay là để ai bế cô ấy đi!
Một câu làm cho bọn Tiêu Chính Phong đang loay loay liền cứng người. Sau đó là ánh mắt như thể hiện *Tôi sẽ bế cô ấy* của từng người đều quay xanh nhìn Thiên Điệp, cho cô ấy lựa chọn. Thiên Điệp gặp tình cảnh khó xử như thế này làm đến chảy mồ hôi ròng ròng. Dưới ánh mắt đầy khủng bố như thế cô đành mở miệng
- Ách, hay là các anh...oẳn tù tì đi
Nghe thế bọn nam nhân nhìn Thiên Điệp bằng ánh mắt có lẽ là khinh bỉ đi, bọn hắn đã trưởng thành và từng tuổi này mà lại phải vì bế Tiểu Tuyết mà oẳn tù tì.Tuy ngoài mặt nhất quyết không chịu nhưng trong lòng liền phân vân. Quay đầu nhìn người tình nhỏ bé đang ngủ, nhìn gương mặt đầy mệt mỏi lòng liền đau. Thế là, bốn nam nhân đành phải một hai oẳn tù tì để bế thiên hạ trong lòng. Mọi người đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, điều này chắc chắn là đúng.
Oẳn tù tì, một...hai...Ba
.
.
.
Một người ra rìa
.
.
.
Oẳn tù tì, một...hai...Ba
.
.
.
Thêm một chiến hữu nữa đi ra
.
.
.
Oẳn tù tì, một...hai...Ba
.
.
.
Chúc mừng bạn đã thua, mời bạn nhập hàng cùng hai người kia
.
.
.
Chúng mừng bạn là người chiến thắng, bẹp bẹp(vỗ tay :)))
Cuối cùng, người bế Tiểu Tuyết là Lôi Dạ Vũ (anh này bị ta bơ quá nên bù cho :))), không phải vì hắn có trí nhớ tốt biết sử dụng chiêu xấu thì hắn cũng đã thua lâu rồi. Bọn nam nhân đi theo đằng sau chỉ có thể dùng không mặt đen như đít nồi mà nhìn Lôi Dạ Vũ ăn đậu hủ trên người Tiểu Tuyết, còn Thiên Điệp thì vừa đi vừa bụm miệng cười trộm, ánh mắt đầy thích thú nhìn tình cảnh phía trước. Một khung cảnh có vẻ khá kì lạ nhưng lại có vẻ rất đơn giản hòa hợp.
------------------------------------
Tiểu Tuyết tỉnh dậy là đã gần 12 giờ trưa, cô ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn xung quanh. Sau đó, đứng dậy đi đến cửa sổ, vén tay mở màn cửa ra, phút chốc Tiểu Tuyết ngây ra.
Xa xa, bãi biển đồng dạng cùng một màu xanh dương đầy tươi mới và mát mẻ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống phản ánh trắng trên mặt biển. Bầu trời đầy trong xanh, những con hải âu bay lượn khắp nơi trên bầu trời. Lại nhìn xuống, nhiêu học sinh đang dạo biển.
Lực chú ý lại chuyền dời đến một nhóm 1 nữ 4 nam, Thiên Điệp một bộ đồ bơi hồng, tóc cột hai chùm khuôn mặt khả ái hướng về phía cô mỉm cười, tay còn vẫy vẫy, còn 4 nam nhân Tiêu Chính Phong, Bạch Dật, Hiên Viên Ngạo Thiên, Lôi Dạ Vũ cũng dùng ánh mắt nóng bổng hướng cô, trên miệng là một độ cong nhỏ, bốn nam nhân bán khoả thân trên dưới ánh nắng mặt đầy sức sống và gợi cảm.
Một cảm xúc lạ lẫm bắt đầu len lỏi vào trong tim Tiểu Tuyết, khiến trái tim cô liền đập liên hồi. Tiểu Tuyết ánh mắt nhìn chăm chú vào nhóm người, bỗng nở một nụ cười đầy thoả mãn và diễm lệ. Khiến cho vạn vật bỗng đều mờ nhạt, thời gian như ngừng lại, chỉ còn nụ cười đầy sức sống của Tiểu Tuyết.
--------------------------------------------
Ta thề là ta định đăng sớm hơn, nhưng học bận quá, ngày qua như chớp mắt ý :))). Còn có hôm qua ta giúp thằng bạn tả môn AV, công nhận cảm giác tự mình tả mình thật khác lạ và quái dị sao ý :))).
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện