[Dịch]Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ - Sưu tầm
Chương 14 : Quản gia của cô
.
Thông báo: chương sau có H và hôm nay ta sẽ đi chơi nên truyện có chậm trễ thì cho ta xin lỗi trước nhá, à mà ta đi chơi 3 ngày lận đó.
----------------------------------------------
Sau lần sinh nhật ấy. Đám nam chủ cứ bám lấy cô suốt ngày. Ở trường thì gặp cái bộ tứ hắc ám ấy, mỗi lần mà họ gặp cô là như thể không chào hỏi một tiếng thì không buông tha cho cô ấy. Còn ra ngoài đường đi chơi, ma xui quỷ khiến lần nào đi cũng đụng phải Sở Kì, coi như quà tặng con mèo ấy nên cô cũng chào hỏi qua loa, hắn được nước làm tới mà đi theo làm vệ sĩ xách đồ cho cô lun, cô cũng không quan tâm.
Thời gian thấm thoát trôi qua đã 2 tháng cô xuyên tới đây. Tối đó ba mẹ cô bảo cô xuống nhà nói chuyện, mẹ Lam nói
- Tiểu Tuyết à, ba mẹ quyết định đi
du lịch một thời gian, con và Tiểu Nhu sẽ ở nhà giữ nhà nhé
- Vâng ạ!!!- Cô và Tiểu Nhu đồng thanh đáp
- Vì sợ các con ở nhà gặp bất trắc nên ba đã thuê một vệ sĩ khiêm lun hộ sĩ cho các con- Ba Lạc tiếp lời
-Vậy ba mẹ chừng nào đi ạ?- cô hỏi
- Ngày mai chúng ta sẽ đi- Mẹ Lam cười tủm tỉm nói
- Vậy ba mẹ đi vui vẻ- Tiểu Nhu vẫn diễn nhân vật con ngoan trò giỏi của mình
- Hì, ba mẹ đi vui vẻ. Nhớ mua quà về cho con nữa nha- Tiểu Tuyết nhanh chóng nhào vào lòng mẹ Lam làm nũng
- Được, dĩ nhiên rồi, các con về phòng đi - Mẹ Lam cười xoa đầu cô
- Vâng ạ!!!
Khi cô và Tiểu Nhu đã về phòng của mình. Mẹ Lam liền cười nham hiểm. Phải là cười nham hiểm, ba Lạc thấy vậy chỉ cười sủnh nịnh, ôm mẹ Lam vào lòng, hỏi
- Em có chắc là có người thích con gái chúng ta không?
- Phu phu phu
, anh không tin hả? Sinh nhật con bé em thấy rất nhiều người vây quanh lấy nó
- Vậy sau lần du lịch này, để xem con gái chúng ta chọn ai đây?
- Chắc nó chỉ chọn một người thôi vì tính nó là vậy mà
- Haizz, anh không chắc là chỉ một người đâu. Số mạng của con bé được nói là sẽ rất đào hoa đấy
- Không sao, một cũng được nhiều hơn cũng được, miễn sao là em có cháu bồng là được( Ể??? Chị ấy mới 15t thôi đó, mẹ quên rồi à ∑(゚Д゚))
- Em thật là....- ông Lạc cười khổ
- Hi hi, ngủ sớm thôi mai chúng ta phải đi nữa
- Ừm, đi "ngủ" thôi nào- Nói rồi ba Lạc lộ ra một nụ cười chỉ hơn không kém mẹ Lam, bế mẹ Lam vào phòng để "ngủ" ( ̄▽ ̄)
Tội nghiệp chị Tuyết, vốn tưởng mẹ cô là hiền thê yêu chồng thương con. Vậy mà, mẹ chỉ vì có cháu bồng mà bán cô đi cho một đám sói đói đó. Vận xui của chị cũng không phải dạng vừa đâu.
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy mẹ và ba cô đã đi mất rồi. Họ còn nói lại là sẽ chụp hình và gửi về cho cô. Vào phòng tắm VSCN, cô liền bước xuống lầu ăn sáng.
Hôm nay là chủ nhật nên cô được nghỉ, sáng sớm không biết bà nữ chủ đó làm gì mà đã biến mất tiêu, nghe người hầu nói là đi chơi với bạn, cũng tốt cách xa tầm mắt cô ra cho cô hưởng thụ ngày chủ nhật của mình.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cô ngồi trên ghế sofa xem TV và ăn bắp rang, sau đó cô lại quất thêm mấy gói bánh bim bim và vài quả táo cùng ly nước cam( sức ăn của chị trâu bò thật)
Kính koong
kính koong
Tiếng chuông cửa vang lên, cô lười biếng đứng dậy mở cửa. Ngước mặt lên nhìn chàng trai lớn hơn mình một cái đầu này.
Nam Cung Hàn cuối đầu nhìn người con gái trước mắt. Cô thật xinh đẹp, đáng yêu. Mặc một bộ đồ pijama hồng bằng lụa mỏng, ẩn ẩn bên trong còn thấy được thân hình thon gọn và mê nhìn của cô. Vì cô có thói quen ngủ không mặc áo lót nên giờ anh cuối đầu có thể thấy được hai cặp thỏ đáng yêu đang nằm yên trước ngực cô. Mái tóc dài ngang thắt lưng được cô buộc hờ đi, còn có vài sợi tóc rối dính sát vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô. Cô như con mèo nhỏ đáng yêu và dụ hoặc người khác.
Trong khi hắn quan sát cô thì cô cũng quan sát lại hắn. Một thân y phục vets đuôi tôm mà mọi quản gia đều mặc. Mái tóc đen như mực rũ xuống chê luôn cả hai tai, đuôi mắt tựa như chim ưng khôn khéo hùng dũng. Thân thể toát ra hàn khí khiến người ta e dè. Đúng chất của quản gia có quy cũ, nghiêm túc
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt mang theo nghi hoặc, đi nhầm nhà rồi. Hắn thấy cô trưng ta bản mặt như vậy nhìn mình, trong lòng có điểm buồn cười.
- Xin chào cô chủ, tôi là vệ sĩ khiêm luôn vệ sĩ do ông bà Vân lựa chọn, nói cách khác tôi là quản gia mới của cô.
Cô vẫn còn nghi hoặc. Của tiểu thư? Sao không là của nhị vị tiểu thự? Trời sinh bản tính cô tò mò là phải hỏi. Bởi thế cô nói với hắn
- Ý của anh là sao? Không phải phục vụ lẫn cả hai người sao?
- Thưa cô chủ, vị tiểu thư kia có quản gia khác. Chúng tôi chỉ phục vụ đúng một vị chủ nhân
- À, tôi hiểu rồi, anh vào nhà đi.
Bước vào nhà, cô lại ngồi xuống xem TV tiếp, còn Nam Cung Hàn thì một bên đứng ngắm nhìn cô. Không khí im lặng chỉ có âm thanh phát ra từ TV, bỗng cô lên tiếng
- Sebastian, làm cho tôi một tách trà đi
Sebastian??? Là nói hắn sao? Nghe tên cũng đủ biết là một nhân vật hoạt hình rồi, vì em gái hắn là fan cuồng anime mà. Bất đắc dĩ cười khổ, hắn cuối người cung kính nói
- Vâng thưa cô chủ.
- Đừng gọi cô chủ, khó nghe quá. Anh có thể gọi tôi là Tiểu Tuyết. À mà đừng có cứng nhắc thế. Cứ nói thế nào thì nói đi,tôi không ngại đâu
Hắn mỉm cười nhìn cô đang chăm chú vào TV. Cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo thôi
- Được Tiểu Tuyết
Cô hài lòng nhìn hắn rời đi, để lại một bóng lưng cao to, rắn chắc. Chậc, quản gia mà cũng đẹp trai gớm nhỉ. Nhưng xin lỗi anh giai à, tôi quyết định lập hậu cung, không thể chung tình với một người được. Coi như là nhường cho người khác đi, vì nhìn tính cách của hắn cũng đủ biết chuyện tình yêu đối với hắn quan trọng cỡ nào rồi.
Sau 5' Nam Cung Hàn quay trở lại với một tách trà nóng trên tay. Rất thuần nhuyễn đặt trà lên bàn, sau đó lại lấy muỗng nhỏ khuấy đều rồi đưa cho cô. Cô cần tách trà lên, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi trà long tĩnh khiến người ta an tâm. Thử một ngụm, um
rất ngon.
- Rất ngon, khi uống vào còn giữ được vị đắng của trà nhưng khoảng mấy giây sau lại có vị ngọt. Pha trà giỏi đấy Sebastian.
- Đó là vinh hạnh của tôi
-----------------------------------
Vì Nam Cung Thần làm vệ sĩ khiêm luôn hộ sĩ cho cô nhưng chỉ làm vào ban ngày. Chiều sẽ xin phép được về. Khi tiễn hắn, cô thấy được trong mắt của hắn có tia lưu luyến nhưng nhìn lại lại không có, chẳng lẽ cô nhầm.
Reng
Reng
Reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn số trong điện thoạt là Thiên Điệp, vội bắt máy, đưa điện thoại lên tai
- Alo?
- Alo, Tiểu Tuyết à, hôm nay chúng ta đi bar nha. Tớ biết một quán bar nổi tiếng đó, đi nhá?
- Ừm được rồi, ba mẹ tớ cũng không có nhà. Tớ cũng đi thử xem
- Ừmmm, vậy hẹn 7h nha. Mình sẽ đến đón cậu.
- Ừ bye
Không đợi Thiên Điệp nói gì nữa, cô vội đóng điện thoại lại. Nhìn trời thở dài, đi bar xả street? Ý kiến không tồi đâu.
-----------------------------------
Chiều 6h
Tiểu Nhu đi chơi với bạn cũng đã về. Hai người cùng ăn chung nhưng không ai dám hó hé một tí nào. Không khí thật quỷ dị.
Gần 7h, Thiên Điệp chạy xe đến đón cô. Vì Thiên Điệp ở nước ngoài nên đã học được lái xe. Cô vội vã chạy ra ngoài. Khi đi xuống cầu thang thì bắt gặp Tiểu Nhu
- Có chuyện gì?
- Chị, em chỉ muốn hỏi chị đi đâu thôi.
Cô xuống lầu, nhìn người con gái trước mắt này. Âm thầm khinh bỉ, bộ cô đi chơi được tôi thì không chắc???
- Không liên quan tới cô, tránh ra
- Nhưng chị à......
*Chát*
Bàn tay Tiểu Nhu định nắm vai cô nhưng đã bị cô một phách không lưu tình mà đánh văng đi. Cô dùng giọng nói lạnh băng kiềm theo một chút chán ghét nói
- Đừng đụng vào tôi!!! Cô khiến tôi ghê tởm lắm đấy.
Tiểu Nhu bị cô đánh vào tay thì lập tức khuôn mặt vặn vẹo. Vì ông bà Vân đã đi vắng và người hầu cũng đã xin phép về, Tiểu Nhu không cần nhẫn nhịn nữa, dù gì cô( Tiểu Tuyết) đã sớm phát hiện ra rồi
- A, mày đánh tao?
- Hừ, cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly ra rồi.
- Phải rồi, tao là hồ ly đấy, nhưng đỡ hơn mày con đ*, mặt dày không biết ngại quyến rũ đàn ông
- Nói đủ chưa??? Cô không có tư cách nói những điều đó đâu. Bằng không TÔI SẼ GIẾT CÔ!!!
Cô lạnh lùng nhìn Tiểu Nhu. Dám sĩ nhục cô, đương nhiên mối thù này cô sẽ trả lại cô ta. Cô cũng không nói suôn, cô bây giờ cũng có thể giết được Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu nghe thế thầm sợ hãi. Cái sát khí này thật ghê gớm, nó có thể giết cô ngay tại đây, đó là linh cảm của cô. Trong lòng sợ nhưng Tiểu Nhu vẫn không quên bỏ lại một câu
- Mày chờ đấy.- Rồi bước lên lầu
- Ha hả, muốn đấu sao!? Được thôi, nhưng hãy nhớ, tôi không phải dạng dễ chọc đâu.
Nói xong cô liền bước ra ngoài, trên môi hiện lên một nụ cười thật phần quỷ dị. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, Tiểu Nhu "em gái" bé bỏng của chị.
Ra ngoài cổng đã thấy Thiên Điệp trong xe vẫy tay về phía cô. Giấu đi nụ cười lúc nãy, cô cười hiền hoà hướng Thiên Điệp mà bước vào xe.
-----------------------------------
Đến quán bar, cô và Thiên Điệp cùng một đám bạn họp lại một bàn mà ăn chơi. Nhìn thấy chai rượu trước mắt, cô rất muốn uống để cho đỡ phiền. Cầm lên chai rượu mà nốc hết nguyên chai, lại một chai khác và một chai khác đến khi cô say không biết trời sao gì luôn.
Cô ngồi trên ghế, tay còn cầm chai rượu, miệng lẩm bẩm
- Bất công! Ông trời thật là bất công! Tại sao nữ chủ có... nhiều nam nhân bên mình thế. Còn tôi vẫn chỉ cô đơn ở đây.....Hức(tiếng nấc)...Tôi không phục....Hức....Tôi cũng muốn có người thương yêu.....Hức.....
Bỗng cô reo lên. AAA!!! Phải rồi, cô cũng muốn đi tìm nam nhân. Nữ chủ có nam nhân vì sao cô lại không. Cô đứng dậy lảo đảo li khai khỏi quán bar. Thiên Điệp cũng không kém cô nên không nhận ra được gì.
Cô nhanh chóng đi ra khỏi quán, mặt tái mét chạy đến một gốc mà nôn ra. Thật khó chịu quá. Sau đó lại tiếp tục hành trình tìm nam nhân. Bỗng đụng trúng một người nào đó khiến cô mất thăng bằng ngã xuống.
Lờ đờ đứng dậy định đi tiếp nhưng bị ai đó kéo lại, một giọng nói vang lên ở bên cô
- Tiểu Tuyết???
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện