[Dịch]Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!- Sưu tầm

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: 

.
“Đối phương lúc này là ai?” Giọng nói anh bình thản, bình thản đến mức có chút thất thường. “Xin lỗi, tôi chưa kịp điều tra vì vội về báo tin cho ngài.” “Tôi hiểu rõ rồi, anh không cần thăm dò nữa, chuẩn bị xe đi!” Anh ra lệnh một tiếng, sống lưng thẳng tắp ra khỏi thư phòng. Mạt Quang vội vàng đuổi theo, không dám thở mạnh. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Phòng 2013 dành cho tổng thống, cửa phòng một lần nữa bị mở ra. Một cô gái mang đồ ngủ, đôi chân trắng nõn lộ dưới tầng váy, nổi giận đùng đùng từ trong phòng lao ra: “Tôi nói các anh hãy đi đi, các anh không nghe được à?” “Xin lỗi thưa phu nhân. Trợ lý Mạt bảo chúng tôi phải đứng im ở đây canh chừng.” Hai người đàn ông mang quần áo chỉnh tề đứng cạnh cửa cung kính trả lời cô. Mạt Quang tìm được mình liền sai người canh giữ, như âm hồn bất tán mà theo cô, đúng là phiền toái. “Đừng gọi tôi là phu nhân! Tôi nói rồi, tôi không phải là phu nhân của các anh!” Johanne rất chán ghét hai từ “phu nhân” này, xưng hô kiểu vậy không ngừng nhắc nhở cô cùng Quý Xuyên có mối quan hệ như thế nào. “Được, các anh bảo đứng liền đứng, ngày mai thuận tiện báo lại với ngài Quý tôi đang rất muốn hồng hạnh xuất tường.” Không để ý sắc mặt lúng túng của đối phương, “Rầm” một tiếng, cô dùng sức đóng cánh cửa lại. Trong phòng, một gã đàn ông diện mạo đẹp đẽ đang nhìn cô dò xét. Cô vô lực co quắp té trên ghế sa lon, duy trì khoảng cách an toàn với anh ta. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt to của cô linh động sáng lên, nhìn chăm chú vào người đàn ông xa lạ, thấy tóc anh ta như dựng đứng cả lên. “Anh bây giờ bắt đầu kêu đi, càng lớn tiếng càng tốt, tôi trả anh hai trăm nghìn một phút!” Cô giơ ra hai ngón tay nói. Mắt người đàn ông trợn trắng lên: “Làm ơn đi đại tiểu thư, phải kêu thì cũng là cô kêu. Cô có bao giờ nghe đàn ông làm chuyện này mà kêu lên không?” “Tôi…tôi sao mà biết? Tôi không kêu đâu!” Johanne nghẹn họng. “Cô không phải là có vấn đề gì đấy chứ? Kết hôn một năm rồi mà ngay cả chuyện này cũng không biết? Có ngu mới tin cô!” Cái đồ đàn ông chết tiệt! Có cần phải nói rõ ra vậy không? Johanne thật muốn rút đầu lưỡi anh ta, cô tức giận trả lời: “Anh tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng sẽ không kêu.” “Vậy anh nói tôi nên làm sao bây giờ? Tôi đã ra giá cao rồi, ít nhất anh cũng phải nghĩ ra cách gì đó chứ?” Hiện tại cô thật không có cách nào rồi. Trước đây cô đã trình diễn màn vượt tường với vô số người, nhưng lần nào cũng đều không thành công, Quý Xuyên luôn lạnh lùng bắt cô đang quần áo chỉnh tề đem về. Rồi sau đó… Không như trong tưởng tượng của cô rằng anh sẽ giận tím mặt, càng không có đòi ly hôn, chỉ có sự bình tĩnh… vô cùng bình tĩnh… “Johanne, về nhà thôi em, một lát sau sấm sẽ to hơn đấy!” Đột nhiên từ bên ngoài truyền tới giọng nói trầm thấp và bình thản. Cùng với những lần bắt kẻ ngoại tình lần trước đều giống nhau. Mặt Johanne biến sắc, cô gấp đến độ dậm chân, thúc giục người đàn ông xa lạ: “Làm sao bây giờ? Làm sao bấy giờ? Anh nhanh lên một chút đi!” “Là chồng cô?” Người đàn ông cau mày. “Đúng rồi!” Cô miễn cưỡng thừa nhận, thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, cô căm tức trừng mắt: “Anh còn nhàn nhã như vậy được à?” “Vậy cô trước hết nên thay đồ ngủ đi, phải sexy một chút!” Làm ơn đi bà cô của tôi, áo ngủ phim hoạt hình? Cô đang trêu ngươi đấy à? Sexy một chút? Johanne cúi đầu dò xét quần áo của mình: “Tôi chỉ có áo ngủ loại này à!” “… Khó trách cô chưa từng lên giường.” Mang áo ngủ loại này, đàn ông nào mà hứng thú nổi chứ? Người đàn ông “chậc chậc” hai tiếng, cúi đầu lật tung bao lớn bao nhỏ cô mua lúc trước. “Anh đừng trêu tôi nữa, lo mà nghĩ biện pháp đi!” Cô chưa từng thấy trai bao nào lớn lối như vậy. “Ừ, thật may tôi đã chuẩn bị trước.” Không biết từ đâu anh ta lấy ra một bộ áo ngủ tơ tằm. Cô giật mình, trừng hắn: “Anh điên rồi sao? Đồ kiểu này làm sao tôi mặc, có giỏi thì anh mang đi!” Đây là áo ngủ á? Vạt áo chỉ có thể miễn cưỡng che đi vòng ba, huống hồ đây là vải mỏng, mặc lên không phải anh ta sẽ thấy hết sao? “Tí nữa chồng cô xông tới, nhìn cô mang áo ngủ hoạt hình sẽ biết ngay tôi không hề đụng đến cô!” “Có thật không?” Cô nhíu mày nhỏ nhìn lên xuống tự đánh giá mình. Mặc quần áo này không hợp khẩu vị đàn ông sao? Đôi mắt đẹp của người đàn ông gật đầu khẳng định. Ngoài cửa ngừng một hồi lại truyền đến tiếng gõ cửa lần nữa. “Johanne, đừng bướng bỉnh!” Giọng nói nhàn nhạt truyền tới tựa hồ có chút mất kiên nhẫn. Đối với việc bắt kẻ ngoại tình mà nói, anh là một người chồng bình tĩnh cực kỳ có tu dưỡng, đúng là của hiếm khắp thiên hạ. Nhưng mà… Có trời mới biết phần tu dưỡng này đã sớm làm anh muốn nội thương. Hơn nữa chính anh cũng không biết khi nào thì mình sẽ không nhịn được cho phần tu dưỡng này đi gặp quỷ. “Anh về đi, tôi không cần anh lo!” Johanne cắn răng, kéo lấy áo ngủ rồi nhắm mắt vọt vào phòng thay quần áo. Đã không còn thời gian cọ xát… Người đàn ông xa lạ ngồi một bên, không chút để ý nhấp một ngụm rượu, buồn cười lắc đầu. Thật là một đôi vợ chồng kì lạ. Mè nheo do dự, một lúc sau… Cửa phòng thay quần áo nhẹ nhàng mở ra... Người đàn ông để ly rượu đỏ xuống, nghiêng thân thể qua một cái ngay lập tức thấy cái đầu nhỏ nhỏ co quắp lộ ra. Anh có chút buồn cười nhíu mày, lưu loát đứng lên đi về phía cô: “Ra ngoài đi!” Nói xong, không đợi cô chần chờ, anh ta níu lấy cổ tay mảnh khảnh kéo cô ra ngoài. Một chút kinh diễm, cặp mắt người đàn ông lóe lên tia sáng. “Này, anh nhắm mắt lại!” Cô mắc cỡ hận không thể tìm cái động chui vào, hai tay gắt gao ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng. Đối phương lúc này mới bừng tỉnh, chẳng những không dời tầm mắt còn nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu châm chọc: “Chậc chậc, khó trách chồng cô lại cho cô giường đơn gối chiếc, dáng người rõ là… không trỗ mã tốt chút nào.” Được rồi, anh thừa nhận mình đang trợn mắt nói dối. “Anh… ai cần anh lo! Anh mau nhanh lên một chút đi!” Người đàn ông “phụt” một tiếng cười to, đôi mắt mập mờ nói: “Cô đã không thể chờ đợi thì tôi cũng chẳng cần khách khí.” Nói xong, chỉ nghe Johanne thất thanh kêu khẽ một tiếng, cô bị anh ta đẩy ngã nhào trên giường. “Aaaaa anh làm gì đấy?” Đột nhiên một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt làm cô sợ đến mức môi trắng bệch “Không phải cô bảo tôi nhanh lên một chút sao?” Người đàn ông nhún vai bất cần, cố ý đem giọng nói mê người nâng lên: “Cho anh xem nào, nên hưởng thụ từ đâu thì tốt đây?” Cô không khống chế được nói: “Này, tôi cảnh cáo anh tốt nhất đừng làm loạn, không thì tôi.. tôi sẽ…” Cô thật sự bị giật mình, hai mươi năm qua cô chưa từng thân mật với đàn ông như vậy. Cho dù là anh Dịch Nam cũng chưa hề… “Được rồi, anh sẽ bắt đầu từ cổ vậy!” Trước lời cảnh cáo của cô, anh ta hoàn toàn không để vào mắt. Nói xong thật sự đem mặt chôn xuống hõm cổ trắng nõn như ngọc của cô. “Không cần…” Cô run rẩy dãy dụa. “Anh tránh ra cho tôi…” Giọng nói cũng bắt đầu run. “Tôi không chơi, không chơi nữa! Anh mau tránh ra đi!” Tiếng nói sợ hãi của cô mang thêm vài phần nức nở. Tựa hồ, không hề giống đang diễn trò. Ngoài cửa, đáy mắt Quý Xuyên mang theo tầng nồng đậm lo lắng, vốn là một khuôn mặt góc cạnh sắc nét lại càng thêm lạnh lẽo Johanne, lần này... em chơi đùa quá trớn rồi đấy! “Anh mau đi trước lấy thẻ phòng!” Anh ra lệnh cho thủ hạ, lập tức có người nhanh chân chạy đi. Lần này, anh không phải bắt cô đem về nữa mà phải dạy dỗ cô một trận nên thân mới được. “Ngài đừng lo lắng, chắc sẽ không có việc gì đâu ạ!” Mạt Quang đứng bên cạnh không ngừng lau mồ hôi lạnh “A…Dịch Nam, Dịch… Nam… cứu em với!” Bên trong cánh cửa rất phối hợp phát ra tiếng cầu cứu hoảng sợ, đánh gãy lời nói của Mạt Quang đồng thời hung hăng níu lấy lòng Quý Xuyên. Chắc chắn… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi… Mỗi lần cô bị tổn thương đều kêu tên anh ta… “Thẻ mở cửa phòng đâu??” Quý Xuyên luôn luôn mặt không biến sắc rốt cuộc không nhịn được mà rống to. Lòng anh như lửa đốt, nghĩ rằng cô bên trong đang bị tổn thương và lăng nhục, anh cảm thấy cả người bị ép đến phát điên. “Thưa ngài, thẻ ra vào…” Thấy bộ dạng của sếp như vậy Mạt Quang cũng gấp theo, anh đã cùng với sếp bắt gian hai mươi hai lần nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy sếp mình mất bình tĩnh như vậy. “Đây, tới rồi!” Cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra, tất cả mọi người không hẹn nhau mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Không đợi Mạt Quang có phản ứng, Quý Xuyên đã vội bước lên đoạt lấy thẻ phòng trong tay người nọ Một tiếng nói nhỏ phát ra, sau đó cửa phòng liền bị một lực mạnh đẩy vào. Quả nhiên… Bên trong căn phòng, một mảnh hỗn độn… Một người đàn ông xa lạ đè cô gái đang run rẩy phía dưới, cô ra sức kêu khóc dãy dụa… Mẹ kiếp! Anh muốn giết người! Người đàn ông này dám làm cho Johanne rơi nước mắt… Anh lạnh lùng không nói tiếng nào bước tới, chỉ dùng một tay đã hung hăn kéo hẳn người đàn ông đang nằm trên cô lôi dậy. Không đợi đối phương có phản ứng, anh mạnh mẽ tung một quyền chuẩn xác trên mặt người đàn ông xa lạ này. “Ôi….” Người nọ bị đau kêu lên, giơ tay nhanh chóng đè lên mũi đang trào máu ra. Mẹ nó, người đàn ông này thật quá hung ác! Anh tuyệt đối không nghi ngờ rằng sóng mũi anh tuấn của mình đã bị đánh lệch. Mặt Quý Xuyên càng đen, níu lấy cổ áo đối phương giống như một người phát cuồng ném hắn nện vào tường. Anh chuẩn bị đấm phát nữa vào gương mặt không có tí sợ hãi gì kia thì.. “Không được đánh nữa!” Một cánh tay mảnh khảnh kéo tay anh lại. Cô dùng rất nhiều lực… rất nhiều… Quả đấm đang giơ lên, nặng nề hạ xuống. Cô thế mà lại đi giúp anh ta…. Giúp một người đàn ông làm cô khóc, lăng nhục cô… “Hắn ta làm tổn thương em!” Quý Xuyên nhắc nhở cô. “Không, anh ta không làm gì tôi cả!” Mặc dù anh ta làm đủ mọi dáng vẻ đe dọa cô, thậm chí thiếu chút nữa liền định động thủ nhưng thật sự anh ta chỉ đang bỡn cợt cùng cô diễn trò mà thôi. Cô nhanh nhẹn đi đến trước Khinh Doanh, đứng giữa hai người đàn ông, bảo vệ Khinh Doanh đang nằm dưới đất: “Anh muốn đánh thì đánh tôi đi, không được làm tổn thương anh ấy!” Không được làm tổn thương anh ấy… Haha câu nói thật là buồn cười… Anh gấp đến mức phát điên xông vào cứu cô, kết quả… đổi lấy cái gì? Tâm, lạnh càng lạnh… Dù sao, cảm giác thế này đã sớm trở thành thói quen…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang