[Dịch]Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua - Sưu tầm
Chương 57 : Tiến vào không gian
                                            .
                                    
             Xe ngựa Khương phủ một đường chạy tới hoàng cung, mới được một nửa  đường, trời bên ngoài bỗng thay đổi. Thái dương ấm áp bị mây đen không  biết theo cái gì bay tới che mất. Mây đen che khuất, cuồng phong gào  thét đầy trời, chỉ một thoáng cát bay đá chạy, nơi nơi đều lá khô bị  cuồng phong cuốn bay cuồn cuộn, đập vào bên ngoài xe ngựa.
Khương Huệ Như vén rèm lên nhìn, bị bên ngoài làm hoảng sợ, hôm nay trời  vừa mới sáng, như thế nào liền giống như vào đêm? Nguyên Bảo ở trong  lòng Khương Huệ Như cũng trở nên khác thường, lạnh run tránh ở trong  lòng Khương Huệ Như.
Bỗng nhiên, bên ngoài oanh một tiếng, là sét đánh! Đông lôi cuồn cuộn,  thật là quỷ dị. Đang cưỡi ngựa bên ngoài xe ngựa, Hoắc Hi Thần nhanh  chóng thúc ngựa đi đến bên cạnh xe, nói với Khương Huệ Như đang ở bên  trong: “Muội chớ sợ, chỉ là sét đánh, chỉ một chén trà nhỏ nữa liền tiến  cung.”
Khương Huệ Như gật gật đầu, lại đem Nguyên Bảo trong lòng ôm càng chặt, nói: “Đa tạ Hoắc ca ca quan tâm, Huệ Như hiểu được.”
Xe ngựa chạy tới cửa cung, chuyển bài tử, lại chạy vào nội cung, thay  đổi kiệu mềm. Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, ngồi ở trong kiệu mềm, nhìn  bầu trời bên ngoài.Vốn là một ngày đầy nắng sớm, hoàn toàn bị mây đen  che đậy đầy trời, ngay cả một tia nắng đều không thấy. Chung quanh cuồng  phong gào thét, thỉnh thoảng có tiếng sấm truyền đến. Khương Huệ Như  hướng lên góc trời nhìn liếc mắt một cái, thấy tia chớp sáng ngời, như  đem mây đen xé mở một cái lỗ hổng.
Hôm nay, đột nhiên trở nên quỷ dị dọa người.
Đi tới tẩm cung của Thái Hậu, Khương Huệ Như làm cho Hoắc Hi Thần ôm  Nguyên Bảo, chính mình đầu tiên là đi về phía Hoàng Thượng Thái Hậu  thỉnh an. Thái Hậu nhìn thấy vẻ mặt Khương Huệ Như tiều tụy, ánh mắt bị  sưng chưa tiêu. Khương Huệ Như nóng lòng nghĩ tới an nguy của đại bá  mẫu, sốt ruột ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều ra sai lầm. Khương Huệ Như là  tiểu thư khuê các, từ nhỏ cấp bậc lễ nghĩa đều là lão ma ma trong cung  đi ra ngoài giáo, nếu trong lòng không loạn như ma, thật tình nhớ tới an  nguy của đại bá mẫu nàng, lại làm sao có thể ở trước mặt hoàng đế, Thái  Hậu phạm lỗi?
Cho nên Thái Hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó là một cô nương thật  tình, là thật sự vướng bận Bình Thân vương phi, so với Hậu Uyển Vân  trong ngoài không đồng nhất, tiểu nhân dối trá đó đáng yêu hơn. Vì thế  Thái Hậu đối với Khương Huệ Như cũng thân thiết hơn ba phần, biết trong  lòng nàng sốt ruột, liền an bài nàng đi vào xem Cố Vãn Tình.
Hoắc Hi Thần ôm Nguyên Bảo ở bên ngoài chính điện tẩm cung chờ một lúc,  nhìn thấy Khương Huệ Như đi ra, nhanh chóng cùng nàng đi tới thiên điện  chỗ Cố Vãn Tình. Trên đường gặp Hậu Thụy Phong đang tuần tra, Hậu Thụy  Phong liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu hồ ly đại tiểu thư Khương gia  ôm trong lòng chính là Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo là sủng vật Hậu Uyển Vân nuôi, trong thường ngày lại thân cận  cùng Hậu Uyển Tâm nhất. Nếu đặt ở ngày thường, Hậu Thụy Phong thấy  Nguyên Bảo tám phần sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cũng không  giống. Hậu Thụy Phong ở ngoài điện tuần tra một đêm, cũng cân nhắc một  đêm. Hậu Thụy Phong chắc chắc kiếm pháp gia truyền của Hậu gia chỉ có ba  người An Quốc Công, chính mình, muội muội Hậu Uyển Tâm mới biết. Mà căn  cứ Hậu Thụy Phong biết, vị Bình Thân vương phi này trước khi lấy chồng  cũng không quen biết muội muội Hậu Uyển Tâm của mình, càng không có cơ  hội đi học kiếm pháp gia truyền của Hậu gia. Mà khi Hậu Thụy Phong suy  đi nghĩ lại, kiếm pháp kia một chiêu nhất thức, tuyệt đối là kiếm pháp  nhà mình không thể nghi ngờ. Mà thói quen sử dụng kiếm pháp của Bình  Thân vương phi, cũng tương tự kinh người cùng muội muội Hậu Uyển Tâm của  mình.
Hậu Thụy Phong quanh năm hành quân, vào Nam ra Bắc, tuy rằng tuổi còn  trẻ, nhưng rất có kiến thức. Mấy năm trước hắn liền nghe nói qua Nam  Cương có một loại bí thuật, tên là thuật di hồn (thuật đổi hồn), có thể  đem linh hồn của một người chuyển vào trong thân thể một người khác.  Thuật di hồn tuy rằng chỉ là một truyền thuyết, cũng không có người thực  sự chính mắt gặp qua, nhưng Hậu Thụy Phong cho rằng, thuật di hồn đều  không phải là tin đồn vô căn cứ. Vì thế đột nhiên trong đầu Hậu Thụy  Phong toát ra một ý niệm lớn mật không thể tưởng tượng: chẳng lẽ là có  người dùng thuật di hồn, đem linh hồn muội muội Hậu Uyển Tâm của mình  chuyển vào trong thân thể Bình Thân vương phi Cố Vãn Tình?
Trên đầu mây đen che kín, đông lôi cuồn cuộn, Hậu Thụy Phong bị một ý  niệm trong đầu của chính hắn kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng  kêu thủ hạ tâm phúc của mình đến, mệnh lệnh hắn tức khắc đi bí mật điều  tra chi tiết vị Bình Thân vương phi kia, nhìn xem nàng đều đã làm gì,  tiếp xúc qua người nào, trải qua chuyện gì.
Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, cùng Hậu Thụy Phong gặp thoáng qua, sau  khi đơn giản hành lễ, liền cùng Hoắc Hi Thần vào thiên điện tẩm cung.
Trong tẩm cung im ắng, bọn thị nữ trong cung im lặng đứng, ngay cả tiếng  hít thở đều nghe không thấy. Chiêu Hòa công chúa thủ cả một đêm, hơn  nữa lại chấn kinh quá độ, đến buổi sáng rốt cục chống đỡ không được, bị  Thái Hậu khuyên đi nghỉ ngơi. Hoàng đế tới thăm qua, phải đi chỗ Thái  Hậu, thương nghị việc Nam Cương.
Các cung nữ đều ở gian bên ngoài thủ, Khương Huệ Như nhẹ tay nhẹ chân  vào tẩm cung, xốc bức rèm che lên rồi đi vào, thấy một bóng dáng quen  thuộc ngồi ở bên giường, một tay nắm tay người trên giường, nhìn không  chuyển mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt đó.
Khương thái phó Khương Hằng luôn luôn tiêu sái tuấn dật, nay chật vật  tiều tụy. Khương Huệ Như chưa bao giờ gặp qua đại bá như thế này, liền  ngay cả khi vài thê tử trước của đại bá qua đời, đại bá tuy rằng bi  thống, lại cũng không có thất thố thành như vậy.
“Đại bá, Huệ Như đến đây.”Khương Huệ Như đi qua, nhẹ nhàng gọi một câu.
Khương Hằng tựa hồ như không có nghe, ánh mắt không nháy mắt nhìn thê tử  của chính mình, cũng không quay đầu lại. Khương Huệ Như đi đến bên  giường, thấy rõ bộ dáng Cố Vãn Tình, nước mắt lập tức bùng lên, nàng ghé  vào bên giường nhịn không được lại ô ô khóc lên, nức nở nói: “Đại bá  mẫu, ngày hôm qua khi người tiến cung vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào  liền… Ô ô ô, đại bá mẫu, Huệ Như đến xem người, người mau tỉnh lại đi.  Người xem đại bá rất thương tâm, người mau mở mắt nhìn một cái a…”
Nguyên Bảo trong lòng Khương Huệ Như nhân cơ hội từ trong lòng nàng nhảy  ra, lẻn đến trên giường. Khương Hằng thấy Nguyên Bảo, hắn biết trong  thường ngày Cố Vãn Tình thích tiểu hồ li này, nhưng lại sợ Nguyên Bảo  không cẩn thận bị thương Cố Vãn Tình, liền vươn tay ra muốn túm Nguyên  Bảo lại.
Nguyên Bảo linh hoạt tránh được tay Khương Hằng, dưới chân nhẹ nhàng đi  dọc theo chăn, một chút cũng chưa giẫm vào Cố Vãn Tình. Khương Hằng xem  Nguyên Bảo có linh tính như vậy, cũng liền thu tay về không quản nó.
Bên ngoài tiếng sấm càng ngày càng vang, nghe âm thanh, lôi vẫn ở rất  xa, nhưng lúc này lại giống như ngay trên đỉnh đầu.Ngoài cửa sổ gió càng  ngày càng lớn, làm như muốn đem toàn bộ cung điện đều cuốn hết đi. Bầu  trời bắt đầu thường xuyên xuất hiện tia chớp, dữ tợn vạch mây đen, có vẻ  âm trầm đáng sợ.
Khương Hằng nghe tiếng sấm, nhìn xem thiên tượng bên ngoài. Hôm nay  giống ngày đại hung, nếu không có cao nhân muốn độ kiếp, chính là có tai  hoạ muốn phát sinh. Nhìn nhìn lại thê tử của mình bị thương thành như  vậy, Khương Hằng tâm loạn như ma, có loại dự cảm ẩn ẩn điềm xấu.
“Khương đại nhân, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thỉnh đại nhân qua.” Ngoài cửa tiến vào một vị cung nữ, nhẹ giọng thông báo.
Khương Hằng thở dài, Hoàng Thượng nhất định là muốn cùng hắn thương  lượng cụ thể chi tiết chuyện Nam Cương. Tuy hắn muốn trông coi thê tử  của mình, nhưng là hoàng mệnh nan vi, không thể không đi.
Khương Huệ Như nói: “Đại bá, người mau đi đi, nơi này có Huệ Như săn sóc, còn có Hoắc ca ca đã ở, đại bá mẫu không có việc gì.”
Khương Hằng đứng dậy, gật gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn thê tử của mình một lần, được cung nữ dẫn đi ra ngoài.
Khương Hằng đi rồi, Hoắc Hi Thần tiến lên, lại bắt mạch cho Cố Vãn Tình.  Khương Huệ Như vội vàng hỏi: “Hoắc ca ca, đại bá mẫu của muội thế nào?”
Hoắc Hi Thần nhíu mày nói: “Theo lý mà nói, theo mạch tượng của vương  phi, tính mạng đã không sao, lại dùng dược, không thể còn hôn mê a, thật  sự là kỳ quái.”
Khương Huệ Như lau nước mắt, khóc nói: “Huynh không phải thần y sao, huynh mau làm cho đại bá mẫu tỉnh lại đi!”
Hoắc Hi Thần cười khổ, hắn là đại phu, cũng không phải thần tiên.
Thừa dịp lúc hai người nói chuyện, Nguyên Bảo đã đi vòng quanh thân mình  Cố Vãn Tình vài vòng, rồi sau đó nằm xuống bỗng nhiên thân mình nhảy  lên, ngồi trên ngực Cố Vãn Tình, ánh mắt còn thật sự nhìn chằm chằm Cố  Vãn Tình.
“Ai nha, Nguyên Bảo em làm cái gì! Mau xuống dưới!” Khương Huệ Như vừa  thấy Nguyên Bảo ngồi trên ngực đại bá mẫu, sợ Nguyên Bảo đè nàng, nhanh  chóng đi qua muốn bắt Nguyên Bảo lại.
“Đừng nhúc nhích!”
“Cái gì đừng nhúc nhích! Hoắc ca ca, Nguyên Bảo nếu làm bị thương đại bá  mẫu thì như thế nào… làm?” Một chữ ‘làm’ Khương Huệ Như còn chưa nói ra  miệng, đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi câu “Đừng nhúc nhích” kia  cũng không phải xuất ra từ miệng Hoắc Hi Thần. Hoắc Hi Thần rõ ràng là  đứng ở phía sau mình, nhưng giọng nói đó là từ trên giường truyền đến!
Trên giường trừ bỏ Cố Vãn Tình nằm hôn mê bất tỉnh như cũ, liền chỉ có một vật còn sống —— Nguyên Bảo.
Không đợi Khương Huệ Như phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên có một tiếng  nổ, một tiếng sấm rền nổ tung ở trên không trung ngay đầu thiên điện  tẩm cung, rồi sau đó tia chớp sáng ngời từ trên cao thẳng tắp bổ xuống  dưới, hướng tới thiên điện tẩm cung của Thái Hậu mà bổ xuống.
Điện lưu cực đại nháy mắt liền làm cho nóc nhà thủng một lỗ to, toàn bộ  thiên điện lâm vào một mảnh biển lửa luyện ngục. Khương Huệ Như còn  không có phản ứng lại ở đây đang phát sinh chuyện gì, liền thấy chung  quanh đều bắt đầu cháy. Lửa lan tràn cực nhanh, ngọn lửa tham lam liếm  hết thảy chung quanh, qua một lát, sẽ cháy tới đây.
“A! Đi lấy nước!” Khương Huệ Như kinh hoảng kêu to lên. Hoắc Hi Thần  cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy, hắn vội vàng tiến  lên, cầm lấy cánh tay Khương Huệ Như, nói: “Nơi này nguy hiểm, phòng ở  sắp sụp, mau đi ra!”
“Đại bá mẫu, Nguyên Bảo!” Khương Huệ Nhưở trong nguy hiểm còn không quên đại bá mẫu của nàng.
“Huệ Như đừng sợ, huynh ôm vương phi, muội mang theo Nguyên Bảo, muội đi  theo huynh, chúng ta lao ra đi!” Hoắc Hi Thần kiên định nói.
“Được!” Khương Huệ Như không biết lấy dũng khí ở đâu, đột nhiên không cảm thấy sợ nữa.
Hai người bọn họ liền chạy lại bên giường Cố Vãn Tình, Hoắc Hi Thần  nhanh chóng cúi người ôm lấy Cố Vãn Tình, mà Khương Huệ Như vươn tay ôm  Nguyên Bảo.
Ngay tại lúc hai người bọn họ đụng tới Cố Vãn Tình, trong mắt Nguyên Bảo  hiện lên bạch quang. Hai người cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá,  giống như lọt vào một vòng xoáy lớn, cuốn theo mọi người vào bên trong…
Khương phủ, mây đen che kín mặt trời, mỗi người đều tránh ở trong phòng  chính mình, dị tượng khác thường này làm cho cảm thấy sợ hãi, ai cũng  không có chú ý tới đại thiếu phu nhân Khương gia Hậu Uyển Vân không  thấy.
Hậu Uyển Vân trong thường ngày liền thấy mèo con Khương Huệ Như nuôi  không vừa mắt, nhưng bất đắc dĩ có Cố Vãn Tình tọa trấn trong nhà,  Khương Huệ Như tiểu thư khuê các cả ngày đại môn không ra nhị môn không  tới, liền ôm mèo con chơi đùa, Hậu Uyển Vân muốn xuống tay đều không có  cơ hội. Nay Cố Vãn Tình trọng thương hôn mê ở trong cung, Khương Huệ Như  cũng vào cung, mèo con liền rơi vào tay.
Hậu Uyển Vân ở trong cung bị tức giận, vừa vặn lửa giận không chỗ phát  tiết, liền thừa dịp này, dùng đồ ăn ngon dụ dỗ mèo con, bắt được mèo  con. Lại sợ bị người nhìn thấy, đem mèo con mang vào một chỗ nàng ta cho  rằng tuyệt đối an toàn, không có người phát hiện—— nhà trọ trong không  gian tùy thân của nàng ta.
Trong nhà trọ kiếp trước của Hậu Uyển Vân có trọn bộ thiết bị quay phim,  có thể cho nàng ta quay về nghề cũ, cảm thụ khoái cảm hành hạ mèo, giết  mèo. Cho nên mèo con đáng thương cứ như vậy không biết chuyện bị mang  vào theo, còn tưởng rằng có thể ăn mỹ vị, ai biết chờ đợi nó là ống kính  quay tốt nhất, còn có ma trảo của Hậu Uyển Vân.
“Đồ mèo chết tiệt! Bóp chết mày!” Hậu Uyển Vân siết cổ mèo con, cười dữ  tợn nhìn vào ống kính quay. (Lk: má, con này bị biến thái thật!)
Mèo con bị siết cổ khó chịu, kêu gào khàn cả giọng, tứ chi thân thể  không ngừng vặn vẹo giãy dụa, lại càng làm cho Hậu Uyển Vân cảm thấy vui  vẻ khi khi dễ con thú nhỏ.
“Đi tìm chết đi!” Hậu Uyển Vân vặn vẹo cười ha ha, trên tay đang muốn ra  sức bóp chết mèo con, bỗng nhiên trong không gian trào ra một lực cường  đại mà quỷ dị, đem nàng ta bắn ra không gian.
“A!” Hậu Uyển Vân bị bắn ra không gian, ngã trên nền nhà trong gian  phòng của nàng ta.Mèo con cũng bị bắn đi ra, lượm được một mạng, nhanh  chóng chạy mất, nhanh như chớp không bóng dáng.
“Ồ, đây là có chuyện gì?” Hậu Uyển Vân chưa bao giờ gặp qua tình huống  này của không gian, vội vàng ngưng tụ tâm thần, cố tiến vào trong không  gian tìm nguyên nhân. Nhưng nàng ta lại phát hiện, nàng ta thế nhưng  không cảm ứng được sự tồn tại của không gian, không thể tiến vào!
Nay thật vất vả không gian mới tiến hóa, thành nhà trọ hiện đại của nàng  ta, có rất nhiều bộ sách cùng với dụng cụ chữa bệnh, dược phẩm, còn có  một phòng thí nghiệm y học nhỏ hiện đại nhất mà ba ba phượng hoàng nam  của nàng ta chuẩn bị cho nàng ta. Còn có rất nhiều thứ cực kỳ trân quý  đối với cổ đại lạc hậu, liền chỉ là một cái chén thủy tinh bình thường  mang ra đi bán, đều vô giá. Không gian này nếu không có, quả thực chính  là một quả bom ở trong lòng Hậu Uyển Vân!
Không gian xảy ra vấn đề, phản ứng đầu tiên của Hậu Uyển Vân chính là đi  tìm Nguyên Bảo. Nhưng nàng ta tìm khắp viện, nàng ta hoảng sợ phát  hiện, Nguyên Bảo không thấy!
“Không gian đâu, không gian của ta đâu? Nguyên Bảo! Ngươi, đồ súc sinh  chết tiệt!” Hậu Uyển Vân hét to, mắt choáng váng, đặt mông ngồi dưới  đất.
Một giấc mộng không dứt, Khương Huệ Như từ cảnh trong mơ tỉnh lại, mơ mơ  màng màng dụi dụi mắt. Nàng nhớ rõ nàng đang ở tẩm cung của Thái Hậu  chiếu cố đại bá mẫu, sau đó có sấm đánh trúng nóc nhà, khiến cho đại  hỏa, nàng không phải cùng với Hoắc Hi Thần mang theo đại bá mẫu cùng  Nguyên Bảo chạy trối chết sao? Chẳng lẽ đều là nằm mơ?
Khương Huệ Như nhìn quanh bốn phía, nàng phát hiện nàng xuất hiện ở một  chỗ rất kỳ quái, như là một cái phòng, nhưng bên trong bài trí nàng chưa  từng có gặp qua.
“Hoắc ca ca, mau tỉnh lại!” May mắn bên cạnh Hoắc Hi Thần còn sống,  Khương Huệ Như lắc tỉnh Hoắc Hi Thần. Hoắc Hi Thần cũng là mơ mơ màng  màng, hai người có chút tò mò lại có chút sợ hãi đánh giá hết thảy chung  quanh.
Nơi này thoạt nhìn giống như cái giường, còn có màu sắc kỳ quái giống  cái bàn. Trên bàn đó còn có khoanh tròn màu đen, trong khoanh tròn đen  lóe sáng, có văn tự kỳ quái, nhưng nhìn kỹ lại không giống chữ mà bọn họ  biết. Chữ này đều là thiếu cánh tay thiếu chân.(chữ giản thể)
Phía trước khoanh tròn đen đó, còn có một khối hình chữ nhật màu đen,  mặt trên có rất nhiều nút bấm nổi lên, in ký hiệu kỳ quái. Khương Huệ  Như nhìn chằm chằm cái này nửa ngày, sau đó ấn một cái nút trên khối  hình chữ nhật màu đen, vòng tròn trên bàn đột nhiên phát ra âm thanh,  vang lên một đoạn âm nhạc.
“A a a a a có quỷ a!!” Khương Huệ Như bị dọa che mắt lui về phía sau vài  bước, bất chấp tất cả, lập tức nhào vào trong ngực Hoắc Hi Thần.
Hoắc Hi Thần đối với chỗ xa lạ lại kỳ quái này cũng mang vài phần sợ  hãi, bất quá lúc này có mỹ nhân trong ngực, hắn cũng liền cố lấy dũng  khí, an ủi Khương Huệ Như.
Khó khăn đem Khương Huệ Như trấn an xong, Khương Huệ Như vội la lên:  “Đúng rồi, đại bá mẫu đâu? Nguyên Bảo đâu?” Rồi sau đó đứng lên hô to:  “Đại bá mẫu, Nguyên Bảo, các người ở đâu?”
Bỗng nhiên, cửa gian phòng mở, một cục tuyết nhỏ chạy vào, nhào vào trong lòng Khương Huệ Như.
“Là Nguyên Bảo! Nguyên Bảo em không có việc gì là tốt rồi, làm tỷ lo  lắng muốn chết!” Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo ô ô khóc lên, đã hoàn toàn  quên chuyện mới vừa có người nói “Đừng nhúc nhích”, càng không có chú ý  tới, lúc này sau mông Nguyên Bảo thêm một cái đuôi lông xù, thành hai  cái đuôi!
“Ngô, thật chặt, mau buông tay!” Một giọng nói bé trai non nớt từ trong  lòng Khương Huệ Như truyền đến, Khương Huệ Như sợ tới mức rùng mình một  cái, đem Nguyên Bảo trong lòng ném ra ngoài. Nguyên Bảo nhanh nhẹn nhảy  lên cái bàn, tao nhã ngồi trên bàn, lông rung rung, ngoắc ngoắc hai đuôi  chỉnh tề lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông nghiêm túc nhìn hai  người đang trợn mắt, há hốc mồm, nghiêm mặt nói: “Đồ loài người ngu  xuẩn! Mi muốn bóp chết hồ ly vĩ đại nhất Thanh Khâu quốc sao?”
Lúc này, liền ngay cả Hoắc Hi Thần đều cảm thấy chính mình muốn ngất đi thôi.			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện