[Dịch]Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua - Sưu tầm
Chương 48 : Chủ mẫu thẩm án
                                            .
                                    
             Nghe thấy câu nói kia của Hoắc Hi Thần, cơ hồ là theo bản năng, Cố Vãn  Tình quay đầu, đem ánh mắt nhìn về phía Hậu Uyển Vân, ánh mắt giống như  hàm chứa dao nhỏ, hận không thể cắt mấy miếng thịt trên người Hậu Uyển  Vân. Ngàn phòng vạn phòng, như thế nào vẫn là làm cho Hậu Uyển Vân chui  vào chỗ trống!
Không riêng gì Cố Vãn Tình, liền ngay cả Khương Viêm Châu, thậm chí là  Khương Huệ Như, huynh muội hai người này cũng đều không hẹn mà cùng nhìn  về phía Hậu Uyển Vân. Ở đây không khí nhất thời trở nên quỷ dị.
Hậu Uyển Vân thất kinh thấy mọi người nhìn về phía mình, nước mắt tại  trong hốc mắt đảo quanh, cơ hồ muốn khóc. Cái gọi là có tật giật mình,  Hậu Uyển Vân lập tức hoảng tay chân, bất quá lập tức nàng ta liền suy  nghĩ cẩn thận, có người yếu hại Họa di nương cùng đứa nhỏ, thì phải là  chuyện xảy ra trong phòng Khương Viêm Châu, nàng ta làm chính thất, tự  nhiên đứng mũi chịu sào cũng bị trách cứ. Cho nên mọi người nhìn nàng  ta, cũng là chuyện theo lý thường thôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Hậu Uyển Vân trấn định tinh thần. Tiến lên  một bước, phúc thân với Hoắc Hi Thần, nói: “Còn thỉnh Hoắc công tử nói  cho rõ một chút, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Như thế nào chỉ bằng  cái chăn dính máu này, mà nói có người muốn hại Họa di nương cùng đứa  nhỏ chứ?”
Vì thế lực chú ý của mọi người liền đều chuyển tới trên người Hoắc Hi  Thần, Hoắc Hi Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Huân hương trên chăn này có  tác dụng lưu thông máu, nếu người thường ngửi thấy có công hiệu tăng  cường sức khỏe, nhưng sản phụ đang sinh nở ngửi thấy sẽ làm cho xuất  huyết nhiều. Ta không tin Khương gia sẽ cho sản phụ dùng loại huân hương  này, ngươi nói không có người động tay chân, đó còn có thể là cái gì?”
Hậu Uyển Vân lại nói: “Xin hỏi Hoắc công tử, huân hương này rốt cuộc là hương gì?”
Hoắc Hi Thần nhíu mày, nói: “Ta không biết là loại hương nào, ta chưa bao giờ gặp qua loại huân hương này.”
Trong lòng Hậu Uyển Vân âm thầm đắc ý: hừ, ngươi là cổ nhân ngu muội tất  nhiên không biết loại tinh dầu cao cấp này. Ba ngày trước khi Họa di  nương sinh nở, không gian tùy thân của Hậu Uyển Vân bỗng nhiên tiến hóa.  Phiến hỗn độn không rõ trong không gian, cư nhiên xuất hiện nhà trọ  kiếp trước của Hậu Uyển Vân. Trang trí bên trong, đồ điện, vật dụng so  với kiếp trước của nàng ta giống nhau như đúc. Trừ bỏ đồ điện không có  điện không thể sử dụng, mấy thứ khác này nọ đều như bị đình trệ thời  gian, sẽ không thay đổi chất hư thối. Hậu Uyển Vân ở trong nhà xí tìm  được tinh dầu huân y thảo (lavender, hoa oải hương) cùng tinh dầu mê  điệp hương (hương thảo) bình thường hay sử dụng, sau đó đem hỗn hợp hai  loại tinh dầu này dùng rượu lạnh pha chế, đựng trong hai bình xịt nhỏ  đặt ở trong tủ lạnh, khi mới vừa đi vào phòng thăm Họa di nương, nàng ta  thừa dịp không người chú ý, từ trong không gian lấy ra bình xịt nhỏ,  phun lên chăn của Họa di nương, sau đó lại đem bình xịt thả lại vào  trong không gian, thần không biết quỷ không hay.
迷迭香 – mê điệt hương – tên Việt Nam là hương thảo, tên khoa học  Rosmarinus officinalis, là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa môi.  Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1753
Tinh dầu bị pha chế với rượu lạnh, phát huy chậm, mùi không dễ dàng tan.  Hơn nữa trong phòng sinh vốn nặng mùi, lại đốt than, các loại mùi hỗn  hợp che đậy hương vị thản nhiên của tinh dầu. Khi Họa di nương sinh nở,  cửa sổ phòng sinh đóng chặt, không thông gió, hơn nữa nhiệt độ trong  phòng tăng cao, cho nên tinh dầu ngay chỗ mũi miệng Họa di nương phát  huy. Tinh dầu bất đồng với huân hương bình thường, tinh dầu nồng độ cao,  tính thẩm thấu cao, hiệu lực so với huân hương thời đại này dùng mạnh  hơn rất nhiều. Họa di nương vốn là thể nhược, có dấu hiệu thai vị không  thuận, dùng tinh dầu này, lại họa vô đơn chí, dẫn đến xuất huyết nhiều.
Cái niên đại này, mê điệp hương cùng huân y thảo chưa có du nhập vào  Thiên triều, cho nên liền ngay cả Hoắc Hi Thần nghiên cứu rất nhiều dược  thảo, cũng không biết huân hương này là thứ gì, còn loại tinh dầu cao  cấp này, mấy cổ nhân này tự nhiên ngay cả nghe nói cũng chưa nghe nói  qua. Cho nên Hậu Uyển Vân không có sợ hãi, chỉ bằng một cái chăn mang  mùi hương lạ ở giường như vậy, đã nói có người yếu hại sản phụ, không có  bằng chứng. Huống hồ bình xịt tinh dầu đó bị đặt ở trong không gian tùy  thân, căn bản là không có dấu vết, cho dù muốn tra, cũng không tra  được.
“Hoắc công tử cũng không biết đây là loại huân hương nào, vậy ngươi lấy  gì biết được sản phụ bị hại bởi huân hương?” Hậu Uyển Vân truy vấn nói.
Hoắc Hi Thần nhíu mày, nói: “Ta từ nhỏ có thiên phú dị bẩm, đối với các  loại mùi, thảo dược dị thường mẫn cảm. Có chút dược liệu, ta chỉ cần vừa  ngửi thấy, biết tám chín phần dược tính ngay. Mới vừa rồi ta ngửi thấy  hương vị đó, cảm thấy khí huyết thông thuận rất nhiều, cho nên biết huân  hương đó là có vấn đề.”
Nếu là người bên ngoài nói như vậy, sẽ làm mọi người nhạo báng, nhưng  Hoắc Hi Thần nói mọi người cũng đều tin phục. Hắn còn tuổi nhỏ liền có  danh hiệu thần y, phương diện đối với thảo dược tuyệt đối có chỗ hơn  người.
Nhưng Hoắc Hi Thần vừa nói ra lời này, mày mặt Cố Vãn Tình nhăn càng  sâu. Theo lý mà nói, Họa di nương gặp chuyện không may, trừ bỏ Hậu Uyển  Vân ở ngoài, vài vị di nương khác đều có động cơ. Nhưng nếu huân hương  này là huân hương lưu thông máu bình thường, Cố Vãn Tình còn có thể có  một phần mười hoài nghi đến trên đầu người khác như vậy, sợ là di nương  nào đó tâm sinh ghen tị với Họa di nương, âm thầm xuống tay. Nhưng huân  hương này đặc biệt như thế, ngay cả Hoắc Hi Thần cũng không biết được  đây là vật gì, thủ đoạn cao tay này, y chang với thủ đoạn quất ăn chung  với cua gạch. Cố Vãn Tình đã chắc chắn trăm phần trăm, việc này tất  nhiên là Hậu Uyển Vân làm.
Chính là… Khổ vô chứng cớ.
“Việc này quan hệ quá nhiều, đi thỉnh vương gia lại đây.” Cố Vãn Tình  lên tiếng, ánh mắt nàng nhìn lướt qua mọi người ở đây, thở ra một hơi  nói: “Việc này sự tình liên quan tới mạng người, quan hệ trọng đại, hiện  tại ta muốn tra rõ việc này, nếu điều tra ra có người muốn mưu hại mạng  người, nhất định nghiêm trị không tha!”
“Đi đem nha hoàn bà tử trong viện Họa di nương đều mang lại đây.” Cố Vãn Tình ngồi ở chủ vị nói.
Một phòng nha hoàn bà tử, hồi lâu không ăn cơm, đều đói thất điên bát  đảo, mắt mờ chân tay rã rời. Nay bị người dẫn đến đây, nhìn thấy vẻ mặt  chủ mẫu nghiêm túc ngồi đó, vội vàng quỳ xuống. Chúng nha hoàn bà tử  không biết đã xảy ra chuyện gì, từng người từng người quỳ xuống lo sợ  bất an, thở mạnh cũng không dám.
Cố Vãn Tình quét các nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Nay có  người yếu hại tính mạng chủ tử các ngươi, một hồi ta điều tra ra là ai,  ta nhất định làm cho người nọ nợ máu phải trả bằng máu.”
Dứt lời, ánh mắt Cố Vãn Tình dừng ở trên người Bạch Điệp, Lam Điệp. Hai  nha hoàn này quần áo y chang bọn đại nha hoàn ở các phòng khác, nhưng…  cây trâm ngọc trên đầu Bạch Điệp, tuy rằng nhìn không vào mắt, nhưng giá  trị của nó cũng không phải cấp bậc một nha hoàn như nàng ta có thể  mang. Trong thường ngày Họa di nương thích trang sức hoa lệ, cũng không  thích trâm ngọc thanh lịch như vậy, nhất định sẽ là Họa di nương thưởng  cho Bạch Điệp.
“Ngươi tên là Bạch Điệp?” Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm Bạch Điệp, giọng nói âm trầm.
Thân mình Bạch Điệp lạnh run, vội trả lời: “Hồi phu nhân, nô tỳ là Bạch Điệp.”
“Tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi là bao nhiêu?” Cố Vãn Tình lại hỏi.
Bạch Điệp sửng sốt một chút, vụng trộm ngẩng đầu nhìn Cố Vãn Tình một  cái, rồi sau đó cúi đầu nói: “Hồi phu nhân, mỗi tháng tiền tiêu vặt của  nô tỳ là một lượng bạc, ngẫu nhiên có chủ tử ban thưởng, bất quá chỉ là  mấy văn tiền.”
Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, đưa tay cầm chén trà nện ở trước mặt Bạch  Điệp, chén trà vỡ nát, tung tóe như bột phấn: “Ngươi mỗi tháng chỉ có  một lượng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng lại mang trâm ngọc mười  lượng bạc, ta coi ngươi được ban thưởng cũng không ít đâu! Nói, trâm  ngọc này là ở đâu ra? Là ngươi trộm, hay là ai đưa cho ngươi?”
Bạch Điệp vừa nghe Cố Vãn Tình nói tới trâm ngọc này, trong lòng không  khỏi lộp bộp một tiếng, nhanh chóng nói: “Hồi phu nhân, cây trâm này là  nô tỳ dành tiền mua.” Lam Điệp ở một bên cúi đầu, hung hăng trừng mắt  nhìn Bạch Điệp liếc mắt một cái, sớm kêu cô nàng này đem cây trâm bán  đổi bạc nhưng nàng ta lại không nghe, không nên mang ra khoe khoang!
“Ngươi mua? Ngươi trong ngày thường đại môn không ra nhị môn không tới,  hầu hạ chủ tử, ngươi đi mua như thế nào? Vả miệng cho ta, xem miệng của ả  có bao nhiêu cứng rắn!” Trong mắt Cố Vãn Tình hàm chứa băng. Hai bà tử  lực lưỡng quỳ ở một bên nhanh chóng đi lên đè lại Bạch Điệp, Bạch Điệp  giãy dụa kêu: “Phu nhân minh giám, nô tỳ oan uổng a! Thật là nô tỳ mua  mà!”
Bạch Điệp giãy dụa, trong tay áo một cái vòng tay vàng loảng xoảng từ  trong tay áo trượt xuống cổ tay, Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm vòng tay đó  cười lạnh: “Đôi vòng tay vàng này ít nhất giá trị mười lăm lượng bạc, sẽ  không cũng là chính ngươi mua hả? Ta thấy nha hoàn như ngươi, như thế  nào so với chủ tử nhà ngươi còn giàu có hơn!”
Bạch Điệp hoảng sợ nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, không dám ngẩng đầu. Sớm  biết rằng hôm nay sẽ như vậy, đánh chết nàng, nàng cũng không dám đem  trang sức thu được mang ở trên người, nếu sớm nghe lời Lam Điệp, bán  thành bạc, sẽ không rước lấy tai họa này! Nhưng thiên hạ nhất định không  có thuốc hối hận. Bàn tay của hai bà tử vừa thô vừa to, ra sức tát Bạch  Điệp, mới đánh hơn mười cái, Bạch Điệp liền khóc hô nói: “Đừng đánh,  đừng đánh! Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cái gì đều nói!”
“Hừ, ngươi có thể nghĩ xong rồi nói sau, đừng nói sai, nếu không cẩn thận đầu của ngươi!” Cố Vãn Tình nói.
Lúc này Khương Hằng vào viện, nhìn đến chính là một màn Bạch Điệp bị vả  miệng. Hắn nhíu nhíu mày, đi vào phòng ở, ngồi ở bên cạnh Cố Vãn Tình.
Mọi người thỉnh an Khương Hằng, rồi sau đó Cố Vãn Tình nhìn Khương Hằng,  hắn đã đến đây, luôn muốn hỏi ý tứ của hắn. Khương Hằng nhìn Cố Vãn  Tình, nói: “Chuyện nơi này ta đều nghe nói, giao cho nàng xử lý đi.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, một lần nữa nhìn Bạch Điệp. Bạch Điệp vừa thấy  vương gia đều đến đây, biết sự tình nháo lớn, giấu giếm không được, khóc  dập đầu nói: “Trang sức này, đều là Sắc Vi di nương cho nô tỳ!”
Sắc Vi? Sắc Vi là nha hoàn của hồi môn trong phòng Cố Vãn Tình đi ra  ngoài, nói Sắc Vi, không phải là đang nói Cố Vãn Tình sao! Cố Vãn Tình  cười lạnh, lòng nghĩ: ta đang nhìn xem, ngươi còn có thể diễn trò hay  gì!
Đã nhắc tới Sắc Vi, Cố Vãn Tình liền phái người đi gọi Sắc Vi lại đây. Sắc Vi đi vào đại sảnh, có chút mờ mịt nhìn mọi người.
“Sắc Vi cho ngươi trang sức làm cái gì?” Cố Vãn Tình nhìn thoáng qua Sắc Vi, hỏi Bạch Điệp nói.
“Sắc Vi di nương làm cho nô tỳ giúp nàng một việc, đánh tráo huân hương trong phòng Họa di nương.” Bạch Điệp bụm mặt nức nở.
Sắc Vi vừa nghe lời này, liền nóng nảy, nàng tính tình nóng nảy, vài năm  này lại được sủng ái, lúc này vừa nghe lời này, tuy rằng không rõ ràng  lắm là đã xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định là bị hắt nước bẩn không có  lầm, vì thế Sắc Vi không nói hai lời, trực tiếp xông lên cho Bạch Điệp  một cước, mắng: “Ngươi, đồ tiện tỳ này, bậy bạ cái gì, ta khi nào đã cho  ngươi trang sức!”
Một cước đá này của Sắc Vi rất mạnh, đá Bạch Điệp lăn lông lốc, Hậu Uyển  Vân ở một bên âm trầm nói: “Sắc Vi, ngươi làm cái gì vậy, ra tay nặng  như vậy. Mưu hại con nối dòng nhưng là tử tội, chẳng lẽ ngươi muốn giết  người diệt khẩu trước mặt nhiều người như vậy sao?”
Sắc Vi tuy rằng lỗ mãng, nhưng cũng không thập phần vụng về, nàng xem  xem tình thế, cũng liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, Sắc Vi vuốt vuốt  xiêm y, cúi đầu nói với Hậu Uyển Vân: “Hồi đại thiếu phu nhân, tỳ thiếp  đá một cước này, không chết người được. Cái gì mưu hại con nối dòng, tỷ  thiếp không biết. Tỳ thiếp ăn ở hiền lành, thân chính không sợ tà, tin  tưởng phu nhân tự nhiên sẽ cho tỳ thiếp một cái công đạo.” Rồi sau đó  ngoan ngoãn tiêu sái đến bên cạnh Cố Vãn Tình, đoan đoan chính chính quỳ  xuống.
Bạch Điệp bị hai bà tử giữ chặt, lại quỳ xuống, run run nói: “Thời gian  trước Sắc Vi di nương đến thăm Họa di nương, trước khi đi gặp nô tỳ, cho  nô tỳ một bao hương thảo, nói hương thảo này là huân hương ở quê Sắc Vi  di nương, có công hiệu an thần, làm cho nô tỳ huân vào chăn của Họa di  nương. Họa di nương vẫn có chứng đau đầu, ban đêm ngủ không yên, Sắc Vi  di nương cũng là hảo tâm. Nô tỳ còn sợ huân hương có cái gì không ổn, để  ở đầu giường mình một đêm, chỉ cảm thấy ngửi hương vị đó thần thanh khí  sảng, ban đêm cũng ngủ càng trầm, thế này mới dám cho Họa di nương dùng  tới. Sắc Vi di nương còn nói nô tỳ chiếu cố Họa di nương vất vả, trang  sức này là thưởng cho nô tỳ, nô tỳ chối từ mọi cách mới thu. Nô tỳ mới  vừa rồi là sợ phu nhân quở trách nô tỳ tư thu tài vật của chủ tử, mới  nói dối là chính mình mua, nô tỳ cho huân hương vào chăn, cũng là hảo  tâm a! Nô tỳ nếu là biết huân hương này sẽ làm Họa di nương xuất huyết  nhiều, nô tỳ đánh chết cũng không dám dùng cho Họa di nương a!”
Vừa nghe Bạch Điệp nói lời này, Sắc Vi đụng đầu nói: “Hồi phu nhân, Bạch  Điệp nói không thật, tỳ thiếp chưa bao giờ cho Bạch Điệp huân hương  trang sức cái gì, theo như lời Bạch Điệp, quả thực toàn là nói bậy. Tỳ  thiếp mặc dù không biết Bạch Điệp vì sao phải vu oan hãm hại tỳ thiếp,  nhưng tỳ thiếp dám thề với trời, tỳ thiếp theo chưa bao giờ làm bất luận  việc thương thiên hại lí gì, lại càng không hại Họa di nương cùng đứa  bé.”
Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, cười có chút quỷ dị: “Bạch Điệp à, ngươi  vẫn bị nhốt ở trong phòng bên kia, có người trông coi, chuyện trong  phòng sinh tất nhiên không biết. Mới vừa rồi bị mang vào đại sảnh, nhưng  ta cũng không có nghe ai nói cho ngươi, Họa di nương xuất huyết nhiều.  Ngươi nói, ngươi là làm sao mà biết huân hương đó làm cho Họa di nương  xuất huyết nhiều chứ?”
Trong lời này có lỗ hổng, mấy người luôn luôn ở đây thấy toàn bộ quá  trình đều nhận ra. Bạch Điệp quá sợ hãi, biết chính mình nói lỡ miệng,  kinh hoảng thất sắc xoay người, níu chặt tay áo Sắc Vi, khóc nói: “Sắc  Vi di nương, ngài cứu nô tỳ đi! Đại phu nhân, nô tỳ là quỷ mê tâm hồn,  tham chỗ tốt của Sắc Vi di nương, cầu phu nhân tha mạng!”
Sắc Vi chán ghét đẩy Bạch Điệp ra mắng: “Ngươi cầu ta làm chi! Việc này  cùng ta không quan hệ, ngươi mưu hại chủ tử, chết đến nơi còn muốn vu  hãm ta, ngươi quá ác độc!”
Song phương bên nào cũng cho là mình phải, Sắc Vi là nha đầu trong viện  Cố Vãn Tình đi ra ngoài, Cố Vãn Tình tuy nói tin tưởng Sắc Vi sẽ không  làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này, nhưng nàng không thể quá mức  thiên vị Sắc Vi, miễn cho người nói nàng không có công bằng, bao che  hung thủ.
“Được, Bạch Điệp, ngươi nói Sắc Vi cho ngươi huân hương, nay huân hương đó ở đâu?” Hậu Uyển Vân đột nhiên mở miệng.
Bạch Điệp nói: “Huân hương sau đó lại bị Sắc Vi di nương lấy trở về, nay không ở trên tay nô tỳ.”
Hậu Uyển Vân cười cười, nói: “Này được lắm, ngươi đã nói huân hương bị  Sắc Vi lấy trở về, thì tìm kiếm là biết liền, nếu là tìm được, nhân  chứng vật chứng đều có, đã không thể cãi lại. Đương nhiên, nếu là Sắc Vi  là oan uổng, cũng đang rửa sạch oan khuất cho nàng phải không? Phu nhân  chúng ta theo lẽ công bằng làm việc, tự nhiên sẽ không bởi vì Sắc Vi là  nha hoàn hồi môn của phu nhân mà có điều thiên vị.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, quay đầu nói với bà tử thủ hạ: “Các ngươi  hiện tại đi vào trong viện Sắc Vi di nương, cẩn thận tìm kiếm cho ta!  Bích La Bích Viện, hai người các ngươi trông coi kỹ, chớ để làm cho  người ta động tay chân bên trong.”
“Vâng!”
Bích La Bích Viện dẫn vài bà tử đi vào viện tìm kiếm, lưu lại mấy người ở  đại sảnh một mảnh yên tĩnh. Khương Hằng vẫn là bộ dáng thường ngày gặp  biến không sợ hãi, sắc mặt Khương Viêm Châu khó coi đến cực điểm.
Ước chừng qua nửa canh giờ, mọi người ở đại sảnh cảm thấy làm như qua  một ngày, Bích La Bích Viện mang theo các bà tử tìm kiếm xong trở lại.  Trên tay Bích Viện đang cầm một cái bọc gấm nhỏ, cầm đến trước mặt Cố  Vãn Tình, nói: “Hồi phu nhân, chúng nô tỳ ở dưới tàng cây đào trong viện  Sắc Vi di nương sân tìm ra gói đồ này”
Trong lòng Cố Vãn Tình run lên, thời điểm Hậu Uyển Vân đề xuất tìm kiếm  huân hương, nàng chỉ biết trong đó tất có chuẩn bị chiêu sau. Nhưng yêu  cầu này hợp tình hợp lý, trước mặt mọi người, nàng lại không thể không  cho tìm kiếm. Viện của Sắc Vi cũng không phải trọng địa cơ mật gì, trong  thường ngày người đến người đi, muốn động tay chân giấu cái này nọ  không là việc khó gì. Cố Vãn Tình tiếp nhận gói đồ, mở ra xem, thấy bên  trong là ít đóa hoa khô héo.
Cố Vãn Tình khép gói đồ lại, đem gói đồ đưa cho Bích Viện: “Cầm cho Hoắc thần y nhìn một cái.”
Hoắc Hi Thần tiếp nhận gói đồ, ngửi ngửi, lại dùng ngón tay bóp nát vài  cánh hoa khô, ngẩng đầu nói: “Ta dù chưa gặp qua hương thảo này, nhưng  có mười phần nắm chắc, hương thảo trong gói đồ này, cùng huân hương  trong chăn Họa di nương, có cùng nguồn gốc, là một loại.”
Ánh mắt Khương Viêm Châu nhìn Sắc Vi, nhất thời phức tạp. Sắc Vi đăm đăm  hai mắt, tê liệt té trên mặt đất, miệng thì thào nhắc tới : “Ta là oan  uổng… Phu nhân, tỳ thiếp là oan uổng…”
Hậu Uyển Vân nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn nhìn Sắc Vi, khóe miệng gợi lên  một chút nụ cười đắc ý. Ánh mắt Khương Hằng lướt qua vẻ mặt mọi người,  cuối cùng dư quang khóe mắt nhanh chóng quét đến sắc mặt Hậu Uyển Vân,  rồi sau đó cúi đầu, thổi thổi chén trà trong tay.			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện