[Dịch]Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua - Sưu tầm
Chương 39 : Tích Xuân tìm tòi bí mật
                                            .
                                    
             Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Hậu Uyển Vân, thân thiết hỏi: “Vân Nhi, mẫu  thân thấy sắc mặt con không tốt lắm, không thoải mái sao?” Rồi sau đó  quay đầu nói với Thúy Liên: “Có lẽ là chân đại thiếu phu nhân đau, Thúy  Liên, em đi lấy tiêu dao cao tới đây cho đại thiếu phu nhân dùng.” Thúy  Liên lên tiếng đi ra ngoài cửa, Hậu Uyển Vân nhanh chóng đuổi theo giữ  chặt tay Thúy Liên, cười nói: “Mẫu thân, không cần, Vân Nhi cũng không  đau. Có lẽ là tối hôm qua ngủ không tốt, có chút choáng váng đầu thôi.”
Cố Vãn Tình a một tiếng, cười tủm tỉm đứng dậy, nói: “Vân Nhi nói không  cần, vậy không cần đi. A đúng rồi, mẫu thân đang lo lắng một chuyện.”
Hậu Uyển Vân vừa nghe lại có chuyện, trong lòng lộp bộp một tiếng, chỉ  thấy Cố Vãn Tình chậm rì rì kéo kéo góc áo, nói: “Khương gia chúng ta  xem trọng nhất thể diện, nếu việc hôm nay làm cho một vài người dụng tâm  kín đáo biết, còn tưởng rằng Khương gia chúng ta khi dễ con dâu mới,  nói mẫu thân làm mẹ chồng mơ ước đồ cưới con dâu, Vân Nhi, mọi chuyện  đều là mẫu thân làm cho con, nếu tin đồn này truyền ra ngoài, mẫu thân  chịu không nổi tiếng xấu này.”
Thái dương Hậu Uyển Vân run rẩy, cười làm lành nói: “Mẫu thân nói đúng,  bạc này đều là dùng cho Vân Nhi, Vân Nhi ra cũng phải, sao có thể để cho  mẫu thân tiêu pha, từ trong vốn riêng của mẫu thân ra chứ. Đây là Vân  Nhi cầu mẫu thân, làm sao có thể bị người nói là mẫu thân mơ ước đồ cưới  củaVân Nhi?”
Cố Vãn Tình thở dài, nhíu mày nói: “Vân Nhi con là người thức thời,  nhưng không phải ai cũng như con. Phải biết rằng miệng đời đáng sợ,  chuyện này mà bị truyền đến truyền đi, cuối cùng liền thay đổi vị, cũng  không biết có thể truyền thành cái dạng gì. Cho nên ý tứ của mẫu thân là  chuyện này chỉ hai chúng ta biết thôi. Con xem, nay mẫu thân chỉ dẫn  theo Thúy Liên lại đây, Thúy Liên là cô nương rất thận trọng, là người  trong phòng mẫu thân, mẫu thân tin tưởng. Mà bên này của con, cũng chỉ  có con cùng Tích Đông biết. Mẫu thân tin người của Vân Nhi sẽ không nói  lung tung, có phải hay không? Đây chính là chuyện liên quan tới danh dự  Khương gia, nếu bất luận kẻ nào dám can đảm làm cho danh dự Khương gia  bị hao tổn, mẫu thân sẽ không tha cho ả.”
Tích Đông bên cạnh vừa nghe, bị dọa mặt mũi trắng bệch, phù phù một cái  quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: “Hồi đại phu nhân, nô tỳ biết đại phu  nhân đều là vì tốt cho đại thiếu phu nhân, nô tỳ chính là có thêm một  trăm lá gan, cũng không dám đi ra ngoài nói lung tung.”
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm vươn tay, tự mình nâng Tích Đông dậy, mặt mũi  hiền lành nói: “Nhìn xem, xem đem đứa nhỏ này dọa khiếp nè, ta bất quá  chỉ nói như vậy, sao có thể thực không tin Vân Nhi cùng người trong  phòng Vân Nhi chứ? Ta tin Tích Đông là người đáng tin cậy, không phải  người hay nói loạn, ha ha, ở Khương gia chúng ta, mấy bà tử nha đầu nói  loạn đã sớm bị ta cho rút đầu lưỡi rồi đuổi ra ngoài, Tích Đông là người  thận trọng, ta tin được.”
Nghe Cố Vãn Tình nói, Tích Đông đầm đìa mồ hôi lạnh, trong lòng nàng ta  rất hối hận, chính mình như thế nào không hay ho như vậy, vì sao vừa vặn  làm mình nghe thấy được, sau này nếu có tin đồn gì truyền ra ngoài, đại  phu nhân khẳng định sẽ không cho rằng là Thúy Liên nói lộ hết, cũng  không thể nói là đại thiếu phu nhân nói ra ngoài, như vậy chỉ có đổ hết  trên lưng Tích Đông nàng ta thôi!
Hậu Uyển Vân cũng ở một bên đỡ lời: “Mẫu thân, Tích Đông là người hiểu  biết ổn trọng, sẽ không nói lung tung, mẫu thân chớ lo lắng.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu, vuốt vuốt ngực, nói: “Như thế thì tốt, Vân Nhi,  mẫu thân đi trước. Nhớ rõ chuẩn bị bạc trong vòng 3 ngày, còn có chuyện  nâng phòng, cần phải nhanh chóng làm.”
Hậu Uyển Vân lên tiếng vâng, đi theo phía sau đưa Cố Vãn Tình đi ra  ngoài. Bóng dáng Cố Vãn Tình vừa biến mất ngay cửa, sắc mặt Hậu Uyển Vân  liền từ tình chuyển âm trầm dọa Tích Đông cũng không dám thở mạnh ra.
Tích Đông đỡ Hậu Uyển Vân vào phòng, nhanh chóng khép cửa lại. Hậu Uyển  Vân ngồi ở trên ghế, trong tay nắm một xấp danh sách ghi giá tiền, ánh  mắt đỏ có thể nhỏ ra máu.
Mẹ chồng ác độc này quá giảo hoạt, móc của Hậu Uyển Vân một bút bạc thật  lớn, còn mỹ danh viết là tiêu phí tặng lễ đi mời người quấn chân cho  nàng ta! Hậu Uyển Vân đầu óc bị rớt hư sao, không công đập bảy chục ngàn  lượng bạc bó một đôi chân dị dạng! Tiêu tiền còn phải chịu tội, còn  nghẹn một bụng hỏa. Vốn định còn có thể nương chuyện bạc nói, bôi đen Cố  Vãn Tình, làm cho người ta gia cảm thấy mẹ chồng ác độc này tham đồ  cưới con dâu, nhưng lại bị Cố Vãn Tình nói mấy câu chặn miệng, chỉ có  thể câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không chỗ nói!
Hậu Uyển Vân hung hăng nhìn Tích Đông, nếu không vì bảo trụ số lượng nha  hoàn hồi môn bên người mình không nhiều lắm, lần này nàng ta vô luận  như thế nào đều phải thả ra tiếng gió! Nhưng…Nhìn nhìn bộ dáng Tích Đông  ở một bên sợ hãi rụt rè, Hậu Uyển Vân thật sự là hận nghiến răng: nàng  ta mang đến vài nha hoàn hồi môn, đại nha hoàn Xảo Hạnh đắc tội nàng ta,  Tích Xuân là cái đầu gỗ ngu ngốc, Tích Hạ cùng Tích Thu đều là thông  minh có thừa nhưng không đủ thành thật, chỉ có Tích Đông có thể dựa vào,  cho nên nàng ta không thể mất đi cánh tay Tích Đông này.
Bảy chục ngàn lượng đổi một mệnh của Tích Đông! Mệnh tiện này của Tích  Đông thật quá mắc! Ánh mắt Hậu Uyển Vân nhìn Tích Đông như muốn đào một  cái lỗ trên người nàng ta.
Tích Đông bị Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm cả người run cầm cập, lo sợ bất  an hầu hạ Hậu Uyển Vân nằm xuống, rồi sau đó kêu Tích Hạ đến thay ca,  chân như bôi dầu nhanh chóng chạy mất, trở về phòng.
Trong viện lại khôi phục im ắng, chỉ có một đôi mắt vẫn từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tinh tế quan sát hết cả trong viện.
Tích Xuân đã ngồi ở trước cửa sổ như vậy vài canh giờ. Từ khi Xảo Hạnh  mang xiêm y đi ra ngoài, cố ý làm cho Cố Vãn Tình thấy vết máu trên xiêm  y, Xảo Hạnh đã không thấy tăm hơi. Rồi sau đó qua hồi lâu, Xảo Hạnh mới  trở về, đôi mắt có chút sưng đỏ, tựa hồ là đã khóc.
Tích Xuân nhìn thấy bộ dáng Xảo Hạnh, cũng chưa từng nói thêm cái gì.  Chỉ cầm cái khung thêu ngồi ở trước cửa sổ thêu hoa, Xảo Hạnh trở về  phòng, cảm xúc rất tệ, không cùng Tích Xuân nói mấy câu. Sau đó liền đi  ra ngoài, Tích Xuân thấy nàng ta đi ra ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn  thấy Xảo Hạnh vào phòng bếp nhỏ, thời điểm đi ra trong lòng căng phồng.
Xảo Hạnh ra phòng bếp, nhìn xung quanh một phen, thấy không có người chú  ý tới chính mình, liền dọc theo mái hiên, lặng lẽ đi ra ngoài viện.  Tích Xuân nhìn nhìn sắc trời dần dần buông xuống, nhíu nhíu đầu mày,  buông khung thêu, không xa không gần đi theo phía sau Xảo Hạnh.
Bước chân Tích Xuân rất nhẹ, trong bóng đêm mông lung nghe không thấy  chút tiếng vang. Xảo Hạnh hoàn toàn không có phát hiện phía sau chính  mình còn có người đi theo. Xảo Hạnh một đường lau nước mắt, một đường  tránh người, một mình đi về phía trước. Tích Xuân đi theo nàng ta, thấy  nàng quẹo vào một gian phòng nhỏ sau khố phòng Khương gia, Tích Xuân vội  vàng đi theo, tránh ở dưới cửa sổ.
“Xảo Mai!” Xảo Hạnh vừa mới vào phòng ở, từ trong lòng lấy ra một cái  rổ, đặt ở trên bàn, rồi sau đó liền bổ nhào vào trên giường, ôm người  trên giường ô ô khóc lên.
“Tỷ, tỷ đừng khóc, không có việc gì, muội không sao.” Người trên giường  lật người lại, vỗ lưng Xảo Hạnh. Tích Xuân xuyên thấu qua ánh đèn dầu  hoả hôn ám, thấy người nằm trên giường chính là tiểu thiếp phòng thu  chi, tên là Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt khi nào thì cải danh thành Xảo Mai? Tích Xuân cau mày nghĩ  nghĩ, rồi sau đó thấy mặt Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt nhìn rất gầy yếu, sắc  mặt tái nhợt vàng vọt, Tích Xuân nhìn mặt Liễu Nguyệt xuất thần, bỗng  nhiên trong lòng cả kinh: Liễu Nguyệt này thế nhưng cùng Xảo Hạnh có năm  phần tương tự! Chẳng lẽ các nàng… Lại nghe Liễu Nguyệt kêu Xảo Hạnh là  “tỷ”, trong lòng Tích Xuân so đo một phen, chân mày cau lại. Mấy ngày  nay ở cùng phòng với Xảo Hạnh, Tích Xuân nhìn Xảo Hạnh làm như có tâm  sự, tại lén dấu diếm cái gì đó, cho nên cũng để tâm tới Xảo Hạnh, không  nghĩ muội muội Xảo Hạnh, dĩ nhiên là tiểu thiếp phòng thu chi Khương  gia.
“Xảo Mai, muội còn nói muội không có việc gì!” Xảo Hạnh ô ô khóc, ôm  Liễu Nguyệt, khóc hổn hển : “Muội vừa mang thai ba tháng, lại bị đại  phòng Chu gia đá vào bụng một cước, không có đứa nhỏ, họ Chu đã không  xuất đầu cho muội, ngược lại che chở đại phòng đó, lại nói muội trộm  vòng ngọc của đại phòng, đem muội đuổi ra ngoài. Muội vừa đẻ non, ngay  cả một người hầu hạ đều không có, cơm nóng cũng chưa được ăn một ngụm.  Muội bảo tỷ làm tỷ tỷ như thế nào không đau lòng!”
Xảo Mai thần sắc ảm đạm, một bàn tay đặt trên bụng, nói: “Tỷ, đây đều là  mệnh. Chỉ tiếc đứa nhỏ này chưa sinh ra…” Rồi sau đó lại thở dài nói:  “Ra Chu gia cũng tốt, ổ sói đó, muội không nghĩ lại trở về. Nhưng là…  Muội vẫn là người Chu gia, ông ta muốn bắt muội trở về, muội cũng chỉ có  thể theo, lại có thể phản kháng như thế nào.” (tính ra Xảo Mai này rất  tội nghiệp, ko làm gì cũng bị trở thành 1 con cờ, rơi vào số phận bi  thảm)
Xảo Hạnh khóc đem rổ đặt trên bàn mở ra, lấy ra một ít thịt heo kho, cầm  một cái bánh bao trắng ra, đặt ở bên giường, khóc nói: “Xảo Mai, muội  trước ăn một chút gì đi. Muội đều một ngày không ăn cái gì, ngày đó, con  rùa đen họ Chu đáng chết đó ngay cả miếng cơm cũng không cho muội ăn!  Muội trước ăn một chút đi. Đều do tỷ tỷ vô dụng, bảo hộ không được  muội…”
Xảo Mai nhu thuận gật gật đầu, cầm bánh bao cắn một ngụm, “Tỷ, chuyện  này cũng không trách tỷ được. Vốn tưởng rằng tam tiểu thư Hầu gia gả vào  xong, muội có thể sống tốt hơn một chút, nhưng ai biết được tam tiểu  thư đó ngay cả tự thân đều khó bảo toàn, cũng rút không ra tay đến quản  muội.”
Xảo Hạnh phi một ngụm, trong mắt đều là hận ý, nói: “Nếu không có họ Hậu  an bài muội gả vào Khương gia, giám thị Lăng Giác kê đơn, muội căn bản  sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay! Nói đến đây, đều là họ Hậu đó làm  hại tỷ muội chúng ta thảm như vậy!”
Là Hậu Uyển Vân an bài Xảo Mai – muội muội Xảo Hạnh- dùng tên giả Liễu  Nguyệt gả vào Khương gia? Giám thị Lăng Giác kê đơn? Lăng Giác không  phải là nha hoàn lúc trước trộm đồ ở Hầu gia bị loạn côn đánh chết kéo  đến bãi tha ma sao? Như thế nào còn sống, còn vào Khương gia? Lăng Giác  hạ dược gì? Hạ cho ai? Tích Xuân nghe xong, trong đầu nghi vấn càng  nhiều, mày mặt càng nhăn. Xem ra tỷ muội Xảo Hạnh này nhất định biết  không ít bí mật của Hậu Uyển Vân.
Trong phòng hai tỷ muội còn đang nói chuyện, Xảo Mai đói bụng một ngày,  chỉ lo ăn, Xảo Hạnh ở một bên nghiến răng nghiến lợi: “Xảo Mai, muội  không nhìn thấy, đại phu nhân chúng ta đem đại thiếu phu nhân ép buộc có  bao nhiêu thảm. Trong lòng tỷ thấy rất thoải mái, thật sự là ác nhân  đều có ác nhân trị, ngày nào đó đại phu nhân đem ả ta tra tấn đến chết  mới tốt!”
Xảo Mai thở dài, cầm tay Xảo Hạnh, nói: “Tỷ, đại phu nhân lại không quen  nhìn đại thiếu phu nhân, người ta là mẹ chồng nàng dâu, đại phu nhân là  mẹ chồng, đại thiếu phu nhân cũng không thể làm gì nàng ta. Nhưng là  chúng ta bất đồng, người ta là chủ tử, chúng ta là nô tỳ, sống chết còn  không phải một câu của người ta sao. Tỷ, tỷ sau này cần phải cẩn thận  một chút, đừng chọc đại thiếu phu nhân nữa. Phải biết rằng đại thiếu phu  nhân tuy rằng không động được đại phu nhân, nhưng muốn khai đao với tỷ  muội chúng ta, rất là đơn giản. Chuyện lần trước tỷ đi thỉnh Vương gia,  muội cũng nghe nói, tỷ, tỷ rất mạo hiểm, tỷ phải nhẫn.”
Xảo Hạnh cầm tay muội muội an ủi nói: “Tỷ đã biết, sau này nên cẩn thận  một chút. Nay nha hoàn bên người họ Hậu chỉ còn vài người, tỷ thấy nàng  ta sẽ không làm gì tỷ đâu. Dù sao tỷ là lão nhân bên người nàng ta.  Nhưng thật ra tỷ xem đại phu nhân ép buộc nàng ta, trong lòng tỷ liền  thống khoái! Cũng không tính là đại phu nhân thay tỷ muội chúng ta ra  một ngụm ác khí.”
Xảo Mai gật gật đầu, nuốt xuống một khối thịt kho, buông chiếc đũa, nói: “Tỷ, muội khát nước, muội muốn uống nước.”
Xảo Hạnh vừa nghe muội muội muốn uống nước, vội vàng đi lấy ấm trà trên  bàn, bên trong chỉ có nước lạnh. Xảo Mai nhìn thấy, nói: “Nước lạnh cũng  được, ăn quá mau, bị nghẹn rồi.”
Đẻ non vốn không thể chạm vào nước lạnh, nhưng nay muội muội ngay cả  miếng nước ấm đều không được uống. Xảo Hạnh đến thăm nàng, còn phải lén  lút, sợ bị người phát hiện vạch trần thân phận Xảo Mai, ngay cả miếng  nước ấm cũng không thể cho muội muội uống. Xảo Hạnh nhìn Xảo Mai một  cái, nước mắt lại trào ra, lại ô ô khóc một trận.
Xảo Mai ăn no, lại cảm thấy buồn ngủ, Xảo Hạnh đỡ nàng nằm xuống, dịch  chăn cẩn thận cho nàng, do dự một phen, chung quy là không đem chuyện  hôm nay chính mình cố ý đem xiêm y dính máu cho đại phu nhân nhìn thấy  nói cho Xảo Mai. Thân mình Xảo Mai quá yếu, cần điều dưỡng, nàng không  muốn muội muội lại vì việc này phiền lòng.
“Xảo Mai, tỷ đi đây, ngày mai lại đến thăm muội. Trong bao quần áo còn  có chút bánh bao cùng thịt kho chưa ăn xong, sáng mai nếu muội không có  cơm ăn, có thể hâm nóng lại ăn. Ngày mai sau khi trời tối tỷ lại đưa đồ  ăn đến cho muội.” Xảo Hạnh vuốt trán muội muội, Xảo Mai nhu thuận gật  gật đầu, nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ chiếu cố chính mình.”
“Ừ, tỷ đi đây.” Xảo Hạnh lau nước mắt, đứng dậy đi ra ngoài, dường như  Xảo Mai nhớ tới cái gì, cúi đầu nói một câu với Xảo Hạnh: “Tỷ, đồ giấu  dưới viên gạch trong phòng bếp nhà chúng ta, tỷ thu chưa?”
Xảo Hạnh hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Giấu kỹ rồi, muội yên tâm.”
Trước khi Xảo Hạnh xuất môn, một bóng dáng như gió, nhanh chóng xẹt qua  viện, biến mất nhập vào trong bóng tối không thấy. Xảo Hạnh ra cửa,  ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng trên bầu trời, lau mặt một phen, lặng lẽ  đi.
Chờ Xảo Hạnh trở về phòng ở, nhìn thấy Tích Xuân đã ngủ rồi, trên bàn có  chén cháo vẫn còn nóng. Xảo Hạnh nhìn cháo cười cười, lại nhìn Tích  Xuân ngủ rồi, trên mặt rốt cục nổi lên chút lo lắng. Tích Xuân nha đầu  kia, trong ngày thường không thích nói chuyện, có vẻ có chút chất phác,  nhưng tâm cũng tốt, luôn chiếu cố mình rất nhiều. Lúc trước thời điểm  Xảo Hạnh được sủng ái, Tích Xuân không đến nịnh bợ lấy lòng, nay chính  mình gặp rủi ro thất sủng, thái độ Tích Xuân đối với nàng như trước, Xảo  Hạnh bưng cháo lên uống một ngụm, trong lòng lại nổi lên một tia ấm áp  lại đau lòng: Xảo Mai còn nằm ở trong phòng lạnh như băng, ngay cả một  ngụm cháo nóng cũng không được ăn… Mà đầu sỏ gây nên hết thảy chuyện  này… Xảo Hạnh đi về phía cửa, bình tĩnh nhìn cửa phòng Hậu Uyển Vân đóng  chặt.
Ba ngày sau, Cố Vãn Tình sống dễ chịu như thường, mà Hậu Uyển Vân bên  kia lại sứt đầu mẻ trán. Bảy chục ngàn lượng không phải số lượng nhỏ,  cho dù trong tay có sản nghiệp Hồng Tú dệt tạo phường, nhưng lập tức  trong vòng 3 ngày chi ra bảy chục ngàn lượng, lại làm cho Hậu Uyển Vân  khó xử không thôi.
Mà Cố Vãn Tình bên kia, mỗi ngày đến ngồi phẩm trà, chuyện phiếm vài  câu, lại làm cho Hậu Uyển Vân cảm thấy áp lực thêm vài lần. Nếu không  chi ra bạc làm cho mẹ chồng ác độc này thẹn quá thành giận lại muốn nghĩ  ra biện pháp ép buộc chính mình. Nếu bà ta giận dữ không đi mượn bà tử  phiên bang quấn chân cho nàng ta, thì chân mình chẳng phải là chân lớn  chân nhỏ cả đời sao?
Cho nên Hậu Uyển Vân chỉ có thể ôn tồn hầu hạ, rồi sau đó vắt hết óc  nghĩ biện pháp lấy bạc. Chính vào lúc này, trong dệt tạo phường có một  lão nhân tư lịch rất sâu, tên là Nhã Nương, dẫn mối cho Hậu Uyển Vân một  phú thương Giang Nam, phú thương đó nguyện ý ra bảy chục ngàn lượng bạc  mua một phần mười dệt tạo phường. Liền tương đương với 10% cổ phần.
Hậu Uyển Vân vốn không muốn những người khác nhúng tay dệt tạo phường,  nhưng nề hà chính mình thật sự tài lực hữu hạn, Nhã Nương lại là lão  nhân dệt tạo phường, rất đáng tin cậy, người Nhã Nương dẫn mối tuyệt đối  là đáng tin. Hậu Uyển Vân không có cách nào, cái gì cũng có thể thử khi  tuyệt vọng, đã đem 10% cổ phần bán cho phú thương Giang Nam đó, rốt cục  thì có bạc, trong vòng 3 ngày đem ngân phiếu đưa đến trên tay Cố Vãn  Tình.
Cố Vãn Tình cầm ngân phiếu, cười tủm tỉm nói với Hậu Uyển Vân: “Vân Nhi  thật sự là tận tâm, nhanh như vậy liền có bạc. Hôm nay mẫu thân liền tự  mình đi tả tướng phủ một chuyến, đến hỏi tả tướng phu nhân mượn người.  Nhưng… a đúng rồi, Vân Nhi, chuyện quấn chân chỉ sợ vài ngày cũng chưa  được, không bằng trước khi quấn chân đem chuyện nâng phòng làm đi, đừng  để dây dưa nữa.”
Không nâng phòng không cho quấn chân! Hậu Uyển Vân cắn răng, gật đầu: “Được, ngày mai sẽ làm.”
Cố Vãn Tình cười đem ngân phiếu nhét vào trong áo, nói: “Tốt, vậy chờ  sau khi nâng phòng, mẫu thân liền đi mời người quấn chân cho con.”
Vì thế chuyện nâng phòng, được Hậu Uyển Vân xử lý, làm vô cùng náo  nhiệt, trong phòng đại công tử Khương gia Khương Viêm Châu, lập tức thêm  năm phòng di nương, Cố Vãn Tình cười toe toét.
Nâng phòng xong, từng di nương đều có viện riêng của mình. Cố Vãn Tình  lại tự mình dựa theo quy củ dành cho di nương, phân các nha hoàn bà tử  tin cậy ở Khương gia đến các viện. Hậu Uyển Vân vốn định ở trong đó xếp  vào người của mình, nhưng nề hà Cố Vãn Tình tự mình đề cử người, Hậu  Uyển Vân thế nhưng một cái chỗ trống đều chui không được, chỉ có thể từ  bỏ.
Nhìn chuyện nâng phòng cũng làm thỏa đáng, lúc này Cố Vãn Tình mới nhích  người, đi tả tướng phủ một chuyến, mượn vài bà tử phiên bang đó đến.  Xong liền mang theo vài bà tử tự mình đi tới viện của Hậu Uyển Vân.
“Vân Nhi, mẫu thân đã thỉnh người tới cho con nè. Con không biết, có bao  nhiêu người sắp xếp hàng chờ thỉnh vài bà tử này đi quấn chân cho nữ  nhi nhà mình đâu, mẫu thân không cần chờ, cầu tả tướng phu nhân bán nhân  tình thật lớn cho mẫu thân.” Cố Vãn Tình vừa vào phòng liền thân thiết  cầm tay Hậu Uyển Vân, nhìn nàng ta sắp chịu hình quấn chân, trong đầu Cố  Vãn Tình rất cao hứng.
Hậu Uyển Vân nuốt nước miếng, đau đớn khi quấn chân, nàng ta chịu qua  một lần, biết tư vị đó sống không bằng chết, nay nàng ta sắp phải lại  nếm thử một lần nữa, không khỏi cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
“Được rồi, các bà đi quấn chân cho đại thiếu phu nhân đi, quấn cẩn thận,  biết không?” Cố Vãn Tình phất phất tay, đặt mông ngồi xuống, một tư  thái xem kịch vui.
Vài bà tử phiên bang nhất tề đáp: “Vâng, Vương phi.”
Rồi sau đó hai bà tử đi lên nâng Hậu Uyển Vân, đem nàng ta nằm trên  giường, một bà tử bắt đầu cởi giày của nàng ta, vừa cởi một nửa, một  người liền vội vàng xông tới từ ngoài cửa, vọt tới trước giường, lớn  tiếng quát: “Các ngươi muốn làm cái gì?”
Cố Vãn Tình nhìn người nọ, người phụ nữ đó xinh đẹp xuất trần như tiên  nữ, giống như gà mái bảo hộ con gà con, che ở trước người Hậu Uyển Vân,  căm tức nhìn mình, tức giận cả người lạnh run run, nói: “Cố Vãn Tình!  Ngươi như vậy ngược đãi con dâu, truyền ra ngoài người ta nói Khương gia  chúng ta như thế nào!”
Cố Vãn Tình nhìn Cẩm Yên, khăn trong tay vung vẩy, híp mắt nhìn chằm  chằm nàng ta, lần trước nàng ta nhúng tay khi mình đang dạy dỗ con dâu,  còn không có cùng nàng ta tính sổ, không nghĩ tới nàng ta lại tới đây  làm rối. Cẩm Yên này, nàng ta nghĩ chính mình là ai?
Cố Vãn Tình chậm rì rì ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm Cẩm Yên, nói từng  chữ một: “A, khi nào thì Khương gia thành Khương gia ‘chúng ta’?”			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện