[Dịch]Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng - Sưu tầm

Chương 69 : Tiêu: Đều là nhẹ dạ gây ra họa (hạ)

Người đăng: 

.
Tôi giơ hai tay lên ra hiệu chính mình không có ác ý, ở tại chỗ dừng bước. Nàng như là kiêng kị tôi, màu máu trong mắt như ẩn như hiện, tựa hồ còn giữ lại vài phần lý trí, rồi lại không tỉnh táo lắm, chưa từng nhận ra tôi đến, chỉ là dựa vào bản năng chần chờ một chút, cũng không nhào lên cắn xé như những người kia, mà cấp tốc xoay người chạy đi. Ngay lúc nàng xoay người, tôi cũng nhanh chóng đuổi theo, hai ba bước đi tới phía sau nàng, một con dao chém ở sau gáy nàng, không ngờ thân hình nàng chỉ lung lay loáng một cái, không có ngã xuống, trái lại quay đầu lại, hướng về phía tôi mạnh mẽ cắn tới. Tôi lập tức ngửa ra sau tránh đi, nhưng nàng như là bị tôi đánh lén mà tức giận, màu đỏ thẫm trong mắt sâu sắc thêm một chút, liều lĩnh hướng về tôi khởi xướng công kích. Thời khắc này, tôi rốt cục cảm nhận được uất ức cùng bị động của những dị năng giả kia khi đối mặt tôi, mà tuyệt đối là chỉ có hơn chứ không kém. Không sợ bị thương, bởi vì chẳng mấy chốc sẽ tự lành; không sợ đau đớn, bởi vì yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính. So với tôi, Ngô Thiển Ngâm càng như là rơi vào điên cuồng, chỉ một mực đánh mạnh khinh xuất, mặc dù là công kích lưỡng bại câu thương, một mực tôi chính là bó tay toàn tập. Phải làm sao trong thời gian ngắn nhất lấy cái giá thấp nhất bắt giữ nàng là một việc khiến người ta đau đầu, huống chi, vì giải đáp một số nghi hoặc, tôi còn phải kiêng kỵ tính mạng của nàng không thể xuống tay, này độ khó không nhỏ. Ngay lúc tôi quyết định dùng một cánh tay đánh đổi tạm thời cầm cố lại động tác của nàng thì nàng lại đột nhiên hét lớn một tiếng, đầy mặt thống khổ ôm lấy đầu của mình, trên đất lăn qua lộn lại, như cá trong lưới bị bịt kín, càng nghẹt thở, càng muốn giãy dụa; đồng dạng, càng giãy dụa, cũng càng thống khổ nghẹt thở. Tôi không có manh động, chỉ ôm cánh tay thoáng lùi về sau nửa bước, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của nàng biến hóa, từ như rơi xuống vực sâu thống khổ rồi trở nên mất cảm giác, cuối cùng dần dần bình tĩnh. Sắc mặt của nàng trắng xám, trên trán ngưng tụ một tầng mồ hôi, dính ở tóc, cũng dính lên bụi đất, nhìn vô cùng chật vật, nhưng mà lúc tôi đầy hứng thú đánh giá nàng thì, nàng bỗng nhiên mở hai mắt đang nhắm chặt, trong mắt đã rút đi màu máu, trấn định đến phảng phất vừa nãy bình thường như chưa từng có gì xảy ra. Hẳn là không phải nàng thờ ơ đối với luống cuống vừa nãy của bản thân, mà là một loại lạnh đạm tập mãi thành quen. Tâm tình của nàng ẩn giấu quá tốt, sự bất đắc dĩ, bàng hoàng thậm chí tuyệt vọng hiển lộ trong nháy mắt như căn bản chưa từng xuất hiện. Thế nhưng tôi thấy được, tất nhiên nàng cũng biết rõ điểm này. Tôi không mở miệng, mà kiên nhẫn chờ nàng lên tiếng. Có lúc, người mở miệng trước tiên không hẳn là người chiếm được quyền chủ động, càng giống như là đại biểu một loại thỏa hiệp. Đây là một hồi tranh tài, ai mở miệng trước, người đó liền thua. Nàng trầm mặc đứng lên, dựa vào động tác phủi quần áo điều chỉnh tâm thái; sửa lại tóc một chút, nàng đem lưu hải trên trán tất cả đều sơ sau, lộ ra cái trán trơn bóng, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, giống như dỡ xuống một bao quần áo. Nàng nhìn tôi nhấc lên khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Tiêu bác sĩ, tôi liền biết, cô sẽ đến tìm tôi, chỉ là không nghĩ tới sớm như vậy." Tôi không tỏ rõ ý kiến cong cong môi, ra hiệu nàng tiếp tục. Nàng lùi về sau vài bước, cũng không chê bẩn, trực tiếp dựa vào mặt tường xi măng cũ kỹ loang lổ phía sau, ngẩng đầu nhìn trời: "Tôi còn biết, Bách Niên chết cùng cô không thể tách rời quan hệ, đúng không?" Tôi theo ánh mắt của nàng nhìn khoảng trời, đừng nói là ngôi sao, liền ngay cả ánh trăng đều bị âm u mù mịt che đậy, cho cái nơi hoang vắng không có dấu chân người này thêm mấy phần u lãnh. Tự Ngô Thiển Ngâm mở miệng, sát ý tôi ngưng hồi lâu lại lặng lẽ bốc lên đầu, không khỏi đánh rắn động cỏ, rất nhanh lại áp chế, chỉ nghe nàng nói chuyện. Nàng cũng không để ý phản ứng của tôi, tự mình tự nói : "Bách Niên và tôi thuộc phe phái khác nhau, tuy rằng đều có ý định đoạt được quyền khống chế căn cứ, nhưng dù sao hai phe còn muốn duy trì hòa bình ở bề ngoài, đơn giản không chịu trở mặt. Cho nên nàng bị diệt trừ, tôi vẫn là rất vui vẻ." "Nàng là người của quân đội, như vậy, cô thuộc về thế lực người nào?" Tôi bất động thanh sắc hỏi, đối với nguyên nhân cái chết của Bách Niên, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận. "Tôi? Ha ha, rồi cô sẽ biết, hiện tại sao, vẫn chưa tới thời cơ nói cho cô." Nàng giả vờ cao thâm hướng về phía tôi nghiêng đầu nở nụ cười, ánh mắt lóe lên một vệt tính toán. Tôi khống chế lại kích động muốn lập tức chặn cổ nàng, thay đổi vấn đề: "Tôi cảm thấy, cô cùng tiểu tình nhân của cô đối với An Nhiên quá nhiệt tình, nguyên nhân là?" Khi nàng nghe đến ba chữ "tiểu tình nhân" thì ánh mắt lóe lên, nhưng không lộ kẽ hở cười cười, giống như không có nghe thấy: "Cô lo xa rồi, tôi cùng An tiểu thư vốn không quen biết, càng không có ý nghĩ muốn hại nàng." Xem ra là không chịu nói. Nàng thấy tôi trầm mặc, bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười: "Lẽ nào cô không hiếu kỳ vừa nãy tôi biến hóa sao?" So với chính tôi, An Nhiên càng quan trọng, đây là việc tôi không cần suy nghĩ liền có thể xác định. Có điều, nếu nàng không muốn thừa nhận, kia liền không ngại nghe một chút nội dung nàng đồng ý thẳng thắn, tôi cũng rất tò mò, nàng sẽ làm sao định nghĩa chính mình. "Tôi bị tiêm vào một loại thuốc thử, cải tạo thân thể, tôi nghĩ, Tiêu bác sĩ đối với thứ này cũng sẽ không quá xa lạ chứ?" Nàng nhíu mày nhìn tôi, trong mắt có mấy phần chắc chắn. Tôi lạnh lùng câu môi, không đáp lời, chính như khí thế tôi có thể cảm nhận được nàng không giống với người thường, nàng có thể cảm nhận được tôi cũng không phải là không thể. Về phần thuốc thử nàng nói, nhưng lại làm tôi nổi lên hồi ứng ở phòng nghiên cứu thành phố B: "Đó là cái gì?" "Tôi không biết." Nàng nhún vai một cái, ý cười sâu dần, nhưng trong mắt lập loè nồng đậm khổ ý, "Loại thuốc thử này khiến tế bào sức sống của con người tăng cường gấp mấy trăm lần, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, được coi là sinh vật học kỳ tích... Thế nhưng chỉ có cực ít số người có thể chịu đựng thuốc thử cải tạo, mà không ai có thể thoát khỏi tác dụng phụ của thuốc thử." Tôi nghĩ tới chính mình đã từng dùng những thuốc chích kia làm thí nghiệm, dường như vô tình hỏi: "Tác dụng phụ gì?" "Khát vọng máu tươi, khó có thể kiềm chế sát ý, kích động xé nát tất cả cùng với, gần người kết thân càng ngày càng mãnh liệt ý muốn độc chiếm, " nàng dùng sức nhắm mắt lại, giống như là muốn thông qua động tác này quên cái gì, "Loại mất khống chế tâm tình bạo ngược này sẽ dần dần chiếm cứ đầu óc của cô, cho đến khi đưa cô triệt để biến thành một con xác sống không có tư tưởng... Có thể, so với xác sống còn đáng sợ hơn." "Giống như cô vừa nãy vậy?" Tôi không thèm để ý chạm vào vết thương của nàng, thậm chí có chút tình nguyện. Nàng tức giận trừng tôi một chút, sau đó bất đắc dĩ cười khổ: "... Ừ." "Không có cách nào?" Cho dù không ôm hi vọng, tôi vẫn là tồn thử một lần ý nghĩ hỏi ra lời. "Ha ha..." Nàng chỉ cười, tôi cũng đã sáng tỏ đây là một nan đề khó giải. "Tôi có hai cái thỉnh cầu." Cười một lúc, nàng bỗng nhiên nhìn tôi vẻ mặt thành thật nói rằng. "Cô nói." Tôi gật đầu, quyết định cho nàng một cơ hội nói ra di ngôn của mình, còn việc đáp ứng hay không, còn phải xem yêu cầu của nàng, cùng tâm tình của tôi. "Đội hữu Ngô Phóng Ca của cô, là anh ruột của tôi, tuy rằng anh ấy cũng không biết chuyện." Nàng thấy vẻ mặt tôi cũng không ngoài ý muốn, liền nói tiếp, "Thân phận của tôi kỳ thực không quan trọng, bởi vì nhiệm vụ của tôi cùng cô cũng không trực tiếp quan hệ; ngoại trừ tôi ra, còn có người khác quan sát cô, còn có thế lực cô hoàn toàn không có cách nào chống lại đang khống chế tất cả những thứ này." Nàng từ trong túi tiền lấy ra một bộ đàm mini đưa cho tôi, "Đây là công cụ phát chỉ lệnh tín hiệu, sử dụng kênh đặc biệt, không có thời gian cố định. Một tuần trước tôi nhận được tin tức nghênh tiếp các cô đến." Cái bộ đàm này, giống y như đúc cái tôi lục soát được ở trên người Cù Tốc, này có phải là đại diện cho, bọn họ cũng đến từ cùng một thế lực? Một tuần trước, cũng là tháng ngày chúng tôi gặp phải Cù Tốc. Đây có phải hay không nói, hành trình của chúng tôi, nhất cử nhất động của chúng tôi, đều bị cái thế lực ẩn giấu kia nắm trong lòng bàn tay? Thực sự, loại cảm này quá tệ. Thưởng thức bộ đàm, tôi hỏi nàng: "Thỉnh cầu của cô là?" "Đầu tiên, không nên làm khó người thân cận của tôi, người không biết vô tội." Nàng chỉ chính là Ngô Phóng Ca và Tống Dịch Thư sao. "Thứ hai, xin cô giết tôi." Tôi rốt cục đưa mắt tới trên mặt nàng, nỗ lực nhìn ra trình độ chân tâm nàng nói lời này. Nàng không phải người đầu tiên đưa ra thỉnh cầu này với tôi. Nhớ tới xác sống vương Bạch Tô thản nhiên chịu chết kia, tôi đột nhiên hỏi một vấn đề trước đây tôi sẽ không quan tâm: "Tại sao?" Nàng cười khổ một cái, mở ra lòng bàn tay của chính mình nhìn một chút: "Tình huống của tôi cô cũng nhìn thấy, phát tác lên chính là không thể kiểm soát, khoảng cách một lần so với một lần ngắn, gần đây càng nhiều lần hơn, tôi thật sợ một ngày nào đó chính mình không thể tỉnh lại; nhưng tôi càng sợ sẽ có một ngày lúc tôi thanh tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh mình là thi thể A Thư." Tôi nhìn nàng xuất thần một hồi, trước mắt lại mất tự nhiên hiện ra An Nhiên âm dung tiếu mạo*, căng thẳng trong lòng, càng là cảm động lây nghĩ mà sợ. (*giọng nói nụ cười) "Được." Tôi nghe thấy chính mình lạnh nhạt trả lời. Một giây sau, tôi nắm lấy cổ của nàng, lúc nét mặt nàng biểu lộ trắng xám mà suy yếu mỉm cười thì, quả đoán bóp nát xương gáy của nàng. Cùng lúc đó, tôi cảm giác được khí thế An Nhiên. Buông tay ra bên trong Ngô Thiển Ngâm đã không còn hơi thở, mặc cho thi thể của nàng đột nhiên ngã xuống đất, tôi có chút phẫn hận: Sớm biết sẽ bị An Nhiên nhìn thấy, tôi làm sao đều sẽ không xuất thủ; coi như thật muốn lấy tính mạng nàng, cũng không nên lựa chọn thời điểm như thế này. Này trùng hợp, thực sự là khiến người căm tức. Nhìn sắc trời một chút, thời điểm mới vừa cùng nàng đối lập trò chuyện không có chú ý, dĩ nhiên bất tri bất giác đã qua lâu như vậy. Luồng nắng sớm đầu tiên xuyên thấu qua tầng mây hạ xuống, tôi thấy trên mặt An Nhiên vô cùng đau đớn cùng không thể tin tưởng. Hai ba bước tiến lên muốn nắm chặt tay nàng, nhưng nàng lại lùi về sau một bước nhỏ, ngón tay nắm túi ni lông trắng đến mức hiện ra gân xanh, trong mắt tràn đầy phức tạp. Tâm xoay mình run lên, như là có cái gì thoát ra, lảo đảo bay tới giữa không trung, không thấy tăm hơi. Tôi không khỏi có một chút sợ hãi, vội vã ôm bờ vai của nàng, dưới âm thanh động viên nhu hòa nói: "Mắt thấy không nhất định là thật, tôi có thể giải thích." Chờ việc nơi này xong, tôi nhất định phải đem thi thể Ngô Thiển Ngâm ném đi cho xác sống ăn, từ nay về sau cũng không tiếp tục nhẹ dạ đối với bất luận người nào trừ An Nhiên ra. Tôi xin thề. Đương nhiên, tiền đề là An Nhiên phải nguyện ý nghe xong lời giải thích của tôi. Nàng thử tránh tránh, không tránh được, hít vào một hơi thật dài, như là bình tĩnh lại, trầm giọng nói rằng: "Được, em nghe chị nói. Chị trước tiên buông ra." Tôi tính lựa chọn xem nhẹ câu nói sau cùng của nàng, không chỉ không buông tay, trái lại dùng sức trói lại bờ vai của nàng, đưa cả người nàng đều kéo vào trong lòng, xác định nàng trốn không thoát, lúc này mới cảm thấy chút sợ hãi kia lùi ra. Trước ngực dựa vào thân thể mềm mại của nàng, tôi nhanh chóng suy nghĩ : Phải giải thích thế nào? Nói Ngô Thiển Ngâm là em gái Ngô Phóng Ca? Nói nàng là loại quái vật giống xác sống? Nói nàng cầu chính mình giết nàng? Tựa hồ cái nào cũng đều không thể nói cho An Nhiên a... Chí ít, hiện tại vẫn chưa tới thời điểm nói cho nàng. Như vậy, phải nói dối sao? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, theo bản năng mà biện một cái cớ: "Tôi sáng sớm đi mua cho em bữa sáng, trong lúc vô tình phát hiện nàng có gì đó không đúng, đi theo tới nơi này, liền nhìn thấy một tòa phòng nghiên cứu, mà nàng như là bị kích thích, trắng trợn giết chóc, bất đắc dĩ, tôi không thể làm gì khác hơn là đưa nàng chế phục." Sự thực nửa thật nửa giả, càng dễ dàng giữ bí mật. "Cái chị gọi là chế phục, chính là giết nàng?" An Nhiên nửa ngồi nửa quỳ xuống thăm dò mạch đập của nàng, sau đó mặt lạnh nhìn về phía tôi, tựa hồ không hài lòng tôi trả lời. Bị ánh mắt của nàng nhìn ra tâm một đâm, lôi kéo nàng hai ba bước đi tới trước phòng nghiên cứu, chỉ vào trên đất thi thể thê thảm của những người kia giải thích: "Em xem xem dáng dấp của bọn họ... Nếu như tôi không ngăn cản nàng, sẽ có càng nhiều người gặp xui xẻo. Tiếc nuối chính là, điều kiện tiên quyết chế phục bản lãnh của nàng tôi không thể không giết chết nàng." Vì ở trước mặt An Nhiên lấy lại ấn tượng, tôi thậm chí không chậm trễ chút nào vặn vẹo sự thực đem chính mình tạo thành chủ nghĩa anh hùng vô tư kính dâng, xem ra, hiệu quả còn khá tốt. "Sao, tại sao lại như vậy? Nàng... Đến cùng phát sinh cái gì?" Nhìn lướt qua những thi thể này, An Nhiên che miệng lại kinh hô một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía tôi tốt xấu rút đi mấy phần ý lạnh. Tôi vội vàng thừa thắng xông lên, mang theo nàng tiến vào phòng nghiên cứu tham quan, nỗ lực dời đi sự chú ý của nàng. "Bọn họ dùng người sống làm thí nghiệm, lén lút dùng não tinh dị năng giả, lại cũng không đủ kỹ thuật hóa giải, cho nên mới gây nên loại bi kịch này..." Tôi một mặt chỉ vào vật thí nghiệm hôn mê trong phòng thủy tinh, một mặt cường điệu chỗ đen tối phòng nghiên cứu cùng người nắm quyền căn cứ cho An Nhiên, mượn điều này nhược hóa chuyện vừa rồi mang cho nàng to lớn đả kích. Đợi khi chúng tôi đem toàn bộ phòng nghiên cứu đều tham khắp cả, sắc trời cũng chậm chậm sáng lên, An Nhiên thở dài một hơi, trở tay nắm tôi đi ra ngoài, trong lòng tôi vui vẻ: Đây là... Đã thấy nàng mang theo tôi lại đi tới một bên thi thể Ngô Thiển Ngâm, thùy mi mắt cũng không nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Trước tiên đem nàng thu xếp ở trong không gian của chị, cái khác, bàn bạc kỹ càng sau." "Đi về trước đi." Buông ra tay tôi, nàng tự mình đi về phía trước, trên mặt không lộ đầu mối. Tôi cho rằng nàng không so đo, nhưng không nghĩ tới chính là, tự trở lại nơi ở, nàng cũng không còn chủ động cùng tôi nói câu nào. Tác giả có lời muốn nói: Có người hay không đoán đối với chúng ta Tiểu An Tử phản ứng! Nàng quyết định mặc xác bại hoại Tiểu Mỹ dương quân ~~ Tiểu Mỹ dương gấp đến độ mị mị gọi ni ~~ Không sai, ngô thiển ngâm chính là Ngô Phóng Ca muội muội nha ~~ như vậy Ngô Phóng Ca thân phận là? Nha hống hống, các ngươi đoán a ~~ Kỳ thực ta cảm thấy Tiểu Mỹ dương quân lần này có thể oan , rõ ràng là muốn làm người tốt chuyện tốt (không đúng chỗ nào ╮(╯▽╰)╭
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang