[Dịch]Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng - Sưu tầm
Chương 64 : Tiêu: Cân quắc
.
Làm sao sẽ không thích chứ?
Tôi so với bất luận người nào trên đời này đều khát vọng được phần cảm tình này. Nhưng mà đến khi cơ hội rơi vào tay tôi thực sự có thể đưa tay là chạm tới, nhưng lại không nhịn được lùi bước... Tôi lo sợ, đây chỉ là kính hoa thủy nguyệt* công dã tràng. (*cảnh tượng huyền ảo)
Nếu như nhất định mất đi, không bằng chưa bao giờ nắm giữ qua.
Nếu như nhất định thương tổn, không bằng chưa bao giờ yêu nhau qua.
Tôi cố thủ không chịu vượt qua lôi trì* một bước giới hạn, bất quá chỉ là mượn cớ nhu nhược, nhưng tôi không dám đánh cược một phần vạn may mắn kia, cũng không đánh cuộc được. (*khó khăn)
Đối diện đôi mắt nàng lã chã như khóc, tôi mới bừng tỉnh: Cho tới nay, tôi đều là cái kẻ cô độc, bi quan Tiêu Minh Dạng, dù cho trong cuộc sống có An Nhiên ánh sáng này, nhưng điểm này xưa nay đều chưa từng thay đổi qua. Tôi thật sâu hôn An Nhiên, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều cùng lệ ý gắt gao áp lực —— tôi yêu em, phần tâm ý này có thể tỏ rõ thiên hạ, lại cô đơn không muốn để em biết.
"Không sao, em yêu thích chị là đủ rồi." Nàng ngậm môi tôi, vẻ mặt chăm chú, tận lực áp chế vẻ ảm đạm trong mắt, lại làm cho tôi hổ thẹn đến cơ hồ không thở nổi.
Nhưng mà mặc kệ tôi làm sao quên, đáy lòng từng tia một vui vẻ sung sướng không thể áp chế, như là dây leo chém không đứt vậy, tìm khe hở tiến vào trong lòng, lít nha lít nhít dệt thành một chiếc võng, đem tôi nhốt tại trong nơi giống như ma chú thổ lộ, thần hồn điên đảo.
Tôi nghĩ, khả năng không bao giờ tìm được một người có thể giống An Nhiên đối với tôi bao dung trấn an, không rời không bỏ như vậy nữa; cũng không bao giờ tìm được một người có thể chỉ dựa vào đôi câu vài lời liền tác động nỗi lòng của tôi như vậy nữa.
Thật chặt đem nàng ôm vào trong lòng, hận không thể làm cho nàng liền như vậy tan vào cốt nhục tôi, tôi không muốn để nàng nhìn thấy yếu đuối trên mặt. Tư thế lặng im ôm nhau như vậy, nếu là từ đằng xa nhìn tới, liệu có giống như một đôi tình nhân bình thường hay không?
Tôi lừa mình dối người thiết tưởng, dù cho là ngộ nhận như vậy, cũng có thể làm cho trong lòng tôi lưu lại một phần ngọt ngào, tôi chính đang biến thành dáng vẻ đã từng khiến tôi thực xem thường, tôi rõ ràng trong lòng, nhưng vô lực chống cự.
Cứ ôm ấp như vậy, không biết qua bao lâu, mãi đến tận một tiếng kỳ quái nhẹ vang lên đánh vỡ bình tĩnh giờ khắc này, tôi sửng sốt một chút, nhưng cảm thấy An Nhiên trong lòng nhẹ nhàng giãy giụa, sau đó cúi đầu lôi góc áo tôi đi về phía trước.
"Làm sao vậy?" Trên tay dùng một phần sức mạnh đưa nàng kéo trở về, tôi không hiểu hỏi.
"... Em đói ." Nàng như giận mà không phải giận liếc trắng tôi một chút, sắc mặt khẽ biến thành hồng, thấy tôi còn chưa rõ, rốt cục bất đắc dĩ nói.
—— dằn vặt hồi lâu còn chưa ăn, hẳn là đói bụng.
"Đi thôi." Tôi giả vờ đứng đắn gật đầu, chủ động đi ở phía trước, che giấu đi khóe miệng bất giác giương độ cong, để tránh khỏi nàng thẹn quá thành giận. Mà bầu không khí nghiêm nghị ủ dột giữa chúng tôi kia, cũng vào đúng lúc này trừ khử không một tiếng động.
Đi ngang qua vị trí căn tin, dùng não tinh đổi mấy cái bánh bao, thuận tiện cũng thay Kiều Tử Mặc mua một phần, tôi bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm qua từng cùng Ngô Phóng Ca bọn họ hẹn buổi sáng ở khu túc xá gặp lại, nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, vẫn còn ở trong phạm vi buổi sáng.
Đối với việc để hai đại nam nhân chờ đợi không hề hổ thẹn, tôi lôi kéo tay An Nhiên chậm rãi trở về, dư quang nhìn thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc nâng bánh bao cái miệng nhỏ gặm gặm thì gò má nhô lên, cực kỳ giống động vật nhỏ gặm nhấm, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không nhịn được sờ sờ đầu nàng .
Trong lòng nghĩ như thế, tay cũng đã không tự chủ được vươn ra ngoài. Động tác nàng cắn bánh bao dừng lại, nghiêng đầu không rõ vì sao nhìn sang, bên mép còn dính một chút bóng loáng, làm đôi môi no đủ kia càng thêm trơn bóng, tôi không khỏi nhớ tới lúc nãy hôn môi, xúc cảm trên môi rõ ràng tái hiện, loại mềm mại thoải mái kia cơ hồ khiến người ta khó có thể tự kiềm chế. Ho nhẹ một tiếng, tôi từ trong túi tiền móc ra khăn tay đưa cho nàng, quay mặt đi không lại nhìn dung nhan có thể khiến tôi rơi vào mê loạn này.
Từ sau khi An Nhiên thổ lộ, lực tự kiềm chế của tôi đối với nàng chính đang không ngừng giảm xuống... Cứ thế mãi, có thể không ổn a.
"Hai cô, xin chờ một chút." Trước mặt chạy tới một tiểu đội mặc chế phục thống nhất, cầm đầu là một nam nhân mang kính râm, trên người mơ hồ toả ra khí tức dị năng giả, tôi âm thầm đề cao cảnh giác, che ở trước người An Nhiên.
"Làm cái gì." Trên người hắn không cảm giác được địch ý, nhưng tôi khó có thể thả lỏng, nghĩ đến nguyên nhân bởi vì thân chế phục của hắn cùng quân phục quân khu W quá mức giống nhau đi.
"Đội trưởng của chúng tôi mời ngài dời bước tới tụ tập." Cũng không phải là tôi đa tâm, hắn gót chân khép lại, hai vai tự nhiên buông xuống tư thế cùng quân bộ huấn luyện giống nhau như đúc, mà bản thân của hắn cũng mang theo một luồng khí chất dày đặc quân lữ—— khiến người nghĩ mà thấy ghét.
Tôi nghĩ, tôi biết là ai chỉ thị, ngoại trừ thượng úy Bách Niên đến từ quân khu W, còn có ai sẽ mang ra đội viên như vậy?
Nhìn một chút An Nhiên, nàng lôi kéo tay tôi, đầy mặt quật cường nhìn tôi. Thở dài, tôi biết nàng sẽ không bị tôi dễ dàng hống đi rồi. Có điều, vừa mới nghe nàng thổ lộ, tôi cũng không nỡ cùng nàng tách ra, liền cũng ngầm đồng ý nàng cùng đi.
Theo đội người đi về phía tòa nhà văn phòng của Tưởng, trong lòng tôi cân nhắc Bách Niên dụng ý, nhưng có chút đoán không ra, mặc kệ như thế nào, tôi tổng còn có một lá bài chưa lật ở trong tay, nếu nàng thật sự muốn ra cái gì thích thiêu thân, kia cũng chính là nàng tự mình chuốc lấy cực khổ, chẳng trách tôi xuống tay.
Cùng lúc tôi tới nhìn thấy cảnh tượng như thế, người xúm lại ở dưới cái tòa nhà văn phòng không chỉ không có giảm bớt, trái lại tăng gấp đôi, xem ra cái căn cứ này ẩn giấu thế lực so với tôi dự liệu còn nhiều hơn a, có điều, càng như vậy, càng thú vị.
Nam nhân đeo kính râm kia xem ra rất có mặt mũi, những nhân mã vây tụ chờ đợi bất luận lệ thuộc phương nào, sau khi nhìn thấy hắn đều rất có ăn ý tránh đường ra cho chúng tôi tiến vào. Xem ra, tôi đến là sớm có dự mưu.
Chờ tôi cùng An Nhiên lên thang máy đến tầng cao nhất, sau khi được mời vào văn phòng Tưởng Thiên, tôi mới rõ ràng, nguyên lai người Bách Niên chân chính muốn gặp cũng không phải tôi, mà là bên cạnh tôi An Nhiên. Nếu như sớm biết nàng đánh chủ ý chính là An Nhiên, tôi làm sao sẽ cho phép các nàng gặp mặt?
Bách Niên nói vậy cũng là biết rõ điểm này, mới sẽ để nam nhân đeo kính râm làm bộ dáng vẻ mời tôi—— thực sự là coi thường nàng đây.
"An An?" Tôi cau mày nhìn về phía nữ nhân phát ra tiếng đầu tiên kia, thái dương của nàng có một đạo ứ thương, cánh tay cũng cột băng vải tạm thời, dĩ nhiên lại là nữ nhân là lúc nãy bị tôi hất tung ở trên mặt đất.
A, hẳn là tôi ra tay quá nhẹ, không phải vậy nàng làm sao còn có lá gan tiếp cận An Nhiên?
"A Thư? Cô bị thương ... Không có sao chứ?" An Nhiên sắc mặt nhiều lần biến hóa, bí mật liếc tôi một chút, sau đó thân thiết hỏi.
Tôi nhìn nữ nhân kia được nàng xưng hô thân mật, lạnh lùng nở nụ cười, kế sau Bách Niên, ngươi là người thứ hai bị ta liệt trên danh sách tử vong đây, có phải là nên cảm thấy vinh hạnh?
"Không có chuyện gì rồi, tiểu thương mà thôi... Thật ra cô, nàng...". Ánh mắt nữ nhân kia tràn ngập địch ý ở trên người tôi đi một vòng, sau đó liền yên lặng tập trung đến trên người An Nhiên, khiến trong lòng tôi rất là tức giận.
"Cái gì mà tiểu thương? Cánh tay gãy xương cũng coi như tiểu thương vậy cô nói cho tôi cái gì mới tính là đại thương?" Một nữ nhân khác ánh mắt đối với tôi ôm ấp địch ý cắt đứt câu chuyện, chỉ thấy nàng tiếc mài sắt không nên kim trừng một chút nữ nhân nói chuyện lúc trước, động tác kéo nữ nhân kia đến bên cạnh lại hết sức cẩn thận khinh nhu, chỉ lo chạm nỗi đau thương thế của nàng.
Nữ nhân này nhìn tuổi cũng không lớn, lại có một loại khí độ trầm ổn thạo đời, bên trong cặp mắt hạnh văn tú kia lắng đọng tầm nhìn không thuộc về độ tuổi này, nàng hẳn là đã trải qua rất nhiều.
Mà nguyên nhân lớn nhất khiến tôi chú ý tới nàng, chính là khí thế trên người nàng toả ra, chính là bóng người trước đó tôi cảm giác được cùng Cù Tốc tương tự.
Nếu trùng hợp là hơn nhiều, liền không còn là trùng hợp .
"Khụ khụ, " lúc này Bách Niên bỗng nhiên hắng giọng một cái, mỉm cười triệu hồi chú ý của mọi người, "Không bằng tôi trước tiên vì đại gia giới thiệu một chút."
"Tôi là đội trưởng phân đội Thanh Long thuộc cờ đội Duy An, Bách Niên." Nàng ăn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, tóc ngắn màu đỏ phục tùng sơ tại sau tai, ý cười ôn hòa, mũi nhọn giấu bên trong, khiến người ta khó có thể quên khí thế sắc bén trên người nàng.
"Hai vị kia phân biệt là đội trưởng phân đội Chu Tước - Tức Mặc Thanh Lan, cùng với đội trưởng phân đội Huyền Vũ – Tức Mặc Thanh Nghi." Bách Niên chỉ chỉ một trong đôi tỷ muội ngồi trên sô pha cách nàng không xa, tương tự dung mạo tương tự họ tên đủ để tôi phán đoán.
Theo như Bách Niên giới thiệu, nữ nhân sống lưng thẳng tắp, ngồi dựa vào ở trên sô pha thưởng thức một cây tiểu đao là tỷ tỷ Tức Mặc Thanh Lan, mái tóc dài màu đen chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, khí chất lạnh lùng.
Mà nữ nhân lười biếng nằm ở trên đùi nàng nhắm mắt dưỡng thần chính là muội muội Tức Mặc Thanh Nghi, màu tóc nâu quăn phô tản ra, lộ ra hững hờ tùy ý, tỷ muội tính cách khác biệt, khí thế đều rất mạnh mẽ.
Hai người bọn họ tỏ thái độ không liên quan, cũng rất là đáng giá người cân nhắc a.
"Còn hai vị này, là đội trưởng phân đội Bạch Hổ - Tống dịch thư, cùng với vị hôn thê của Tưởng đội trưởng - Ngô Thiển Ngâm." Đang nói đến hai chữ "Tưởng Thiên" thì tôi chú ý tới hai người đối diện kia vẻ mặt đều mất tự nhiên trong nháy mắt.
Dựa theo Bách Niên giới thiệu, toà căn cứ Ngạo Thiên này tầng quản lý dĩ nhiên ngoại trừ Tưởng Thiên ra tất cả đều là nữ nhân, đúng là hoàn toàn ra khỏi dự liệu của tôi. Tôi suy đoán, mặc dù trước kia từng có thành viên nam giới, cũng bị Tưởng Thiên dần dần tước mất quyền lực gạt ra ngoài đi, chỉ còn dư lại mấy người này ở đây.
Dựa trên nội đấu bên trong thương trường liền có thể thấy được, cái tên Tưởng Thiên này, bảo thủ mà không có lòng tin người, đối với huynh đệ vào sinh ra tử bên người phòng bị rất nặng, mà căn cứ vào tư tưởng mù quáng chủ nghĩa nam quyền, lại đối với nữ nhân xem thường sơ sẩy, cho nên mới yên tâm đem quyền lực chuyển giao đến trên tay một đám nữ nhân, cho rằng có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thu hồi quyền lực, một mực mấy người hắn tuyển chọn này, đều không phải cái hạng người hời hợt gì, cũng không biết nên nói hắn tầm mắt cao minh, hay là có mắt không tròng đây?
"Vị này là Tiêu Minh Dạng - Tiêu bác sĩ, chính là bác sĩ ngoại khoa có tiếng thành phố S, y thuật cao siêu. Mà bên người nàng vị này, Tạ An Nhiên - Tạ tiểu thư."
Nàng nói đến tên của An Nhiên, ý cười bất giác sâu hơn mấy phần, ánh mắt cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ngô Thiển Ngâm, như là nắm lấy đối phương uy hiếp, "Nói vậy các cô cũng có nghe thấy."
Tôi theo nàng nhìn kỹ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đối phương lấp lóe biểu hiện cùng với tùy theo mà đến tầm mắt nóng bỏng đánh giá An Nhiên, trong lòng sát ý nhất thời, lại bị tôi mạnh mẽ ấn xuống.
Ha, thời cơ còn chưa tới.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Mặc Thanh cùng Thanh Nghi cô nương dắt tay nhau lên sàn! Ta đem hai vị tập hợp thành tỷ muội, (còn có thể tập hợp thành cp, xem hết hai vị ý nguyện), mấy người phụ nhân một đài hí, lần này hiểu được dằn vặt oa kèn kẹt ~~
Sau đó, ngày hôm nay đi đánh một hồi cầu lông trở về sắp luy co quắp vì lẽ đó tự không nhiều xin mời thứ lỗi
ps: Hoa cúc nhỏ quân chính là cường hào! Thực sự là phải cho quỳ ... Vốn là ta nghĩ ngày mai thi xong càng thế nhưng bị một loạt địa lôi sợ rồi, vì lẽ đó nhanh nhẹn địa lăn tới chương mới ╮(╯▽╰)╭
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện